"Em cũng muốn nghe thím ba giảng bài, thím giảng hay lắm, còn kể chuyện cho bọn em nghe nữa." Lục Phong Sơn nhìn Triệu Tĩnh Thư với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, như thể thím ba của mình là một siêu nhân.
Trong mắt cậu bé, việc có thể biến những bài học vốn nhàm chán trở nên thú vị và hấp dẫn như thế, khiến thím ba trở thành giáo viên tuyệt vời nhất mà cậu từng biết.
Chu Văn Quyên ngại ngùng khi để Triệu Tĩnh Thư dạy con mình.
Mỗi ngày cô ấy đã phải thu mua nấm, chăm sóc con trai, giờ còn phải dành thời gian dạy học, Chu Văn Quyên cảm thấy mình đang làm phiền em dâu.
"Chị dâu cứ để Phong Niên và Phong Sơn đến học cùng đi, một đứa cũng là dạy, mà hai hay ba đứa cũng thế thôi.
Nếu Tiểu Hòa muốn học, thì bảo con bé đến luôn."
Lục Tiểu Hòa mới học đến lớp hai, chỉ biết sơ qua về phép cộng trừ và biết viết tên mình.
Sau đó, vì gia đình bận rộn nên cô không đi học nữa.
Chu Văn Quyên rất ngại ngùng.
Là một người mẹ, cô luôn mong con mình có tương lai tốt đẹp.
Cô không giống những gia đình khác chỉ cho con trai đi học, còn con gái thì ở nhà làm việc.
Nhưng cô nghĩ, hai đứa con đã đủ phiền rồi, nếu còn cho Tiểu Hòa đi học nữa thì thực sự cảm thấy áy náy với em dâu.
"Nếu để các cháu đến học, thì chị phải trả tiền học phí cho em.
Học ở trường nửa năm là một đồng hai hào, ba đứa là ba đồng sáu hào."
Triệu Tĩnh Thư chưa kịp nói gì, Chu Văn Quyên đã vội vàng chạy về nhà lấy tiền.
"Đợi đã!"
"Sao thế? Có phải em thấy số tiền này ít quá không?"
Chu Văn Quyên lo lắng Triệu Tĩnh Thư có thể sẽ hối hận không muốn dạy lũ trẻ nữa, đặc biệt khi bọn trẻ lại hào hứng học như vậy.
"Không, chị dâu, em không nhận tiền.
Nếu chị nhất quyết trả tiền, vậy thì các cháu sẽ không đến học nữa."
"Thế này đi, để Tiểu Hòa mỗi sáng giúp em thu nấm, coi như trả học phí."
"Nhưng mà…"
"Không nhưng gì cả, đều là người trong một nhà, không cần khách sáo."
Chu Văn Quyên về nhà và bàn bạc với Lục phụ và Lục mẫu, đồng thời hỏi Lục Tiểu Hòa xem cô bé có muốn đến học không.
Lục Tiểu Hòa rất vui vẻ đồng ý.
Ở nhà thím ba, cô bé không chỉ có thể học chữ, mà còn học được cách nấu ăn, cô không ngốc mà từ chối cơ hội này.
Ngày đầu tiên nghe hai đứa em kể về việc học cùng thím ba, Lục Tiểu Hòa đã rất muốn nói với gia đình rằng mình cũng muốn đi học.
Nhưng trong nhà có nhiều việc cần cô làm, không thể để người khác làm thay.
Cô đã cảm thấy rất may mắn khi được sinh ra trong gia đình Lục, không giống như những cô gái khác trong thôn không chỉ không được học mà còn bị đối xử kém hơn cả con trai trong nhà.
Lục phụ và Lục mẫu nghĩ rằng việc để Lục Tiểu Hòa đi học là một điều tốt cho tương lai của cô, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Hai người đồng ý ngay lập tức.
"Để Tiểu Hòa đi học đi, học thêm chút kiến thức cũng tốt.
Hơn nữa, con bé học với thím ba của nó chứ không phải ai xa lạ, chúng ta cứ yên tâm đợi lũ trẻ thành tài."
Nghe ông bà nội nói vậy, Lục Tiểu Hòa rất cảm kích và quyết tâm học tập chăm chỉ, không phụ lòng những người đã đối xử tốt với mình.
Vậy là từ đó, mỗi buổi chiều, trước nhà Triệu Tĩnh Thư, mọi người đều thấy cô ngồi dạy bốn đứa trẻ lớn nhỏ học bài.
Bọn trẻ học với sự say mê, và Triệu Tĩnh Thư cũng giảng dạy rất nhiệt tình.
Những người đi qua làng đều không khỏi ghen tị khi thấy cảnh tượng này.
Có người còn đến nhờ Triệu Tĩnh Thư dạy con mình, sẵn sàng trả học phí như ở trường.