'Doãn Gia !'
Doãn Lục Lang đang phiền não, nghe tiếng trợ lý nên nâng mi mắt lên nhìn !
'Doãn gia, bên ngoài có người tên Doãn Duyệt muốn gặp".
Doãn Lục Lang nheo mắt "hắn ta gặp tôi có chuyện gì ?"
'Tôi cũng không biết nữa Doãn gia !'
"Mời hắn vào"
………
Doãn Duyệt điềm tĩnh từng bước tiến vào sảnh lớn tại biệt thự riêng của Doãn Lục Lang.
Doãn Lục Lang nheo mắt, lòng thầm đánh giá "tên này, lại có thể đẹp trai đến như vậy, vóc dáng lại vô cùng cân đối, vai rộng, ngực vuông...nam tính đến mức không thể bắt bẻ vào đâu được !"
Doãn Duyệt lạnh lùng đưa mắt nhìn Doãn Lục Lang, lòng cũng không khỏi cảm thán "Doãn Lục Lang không những đẹp trai nam tính, mà tướng mạo còn rất đường hoàng".
Cả hai cùng nhìn nhau và thầm đưa ra vô số lời nhận xét về đối phương.
Không ai muốn lên tiếng chào đối phương, hai người đều mang bệnh sĩ như nhau, nên không ai muốn hạ mình trước.
Không hổ là anh em một nhà.
Doãn Duyệt đưa tay lên xoa nắn vùng trán "tên này cũng thật quá khốn kiếp mà"
Trợ lý của Doãn Lục Lang thấy thế nên chợt lên tiếng, cho bầu không khí trong lành hơn một chút, chứ quanh đây toàn mùi thuốc súng, làm sao mà ngửi nổi "Thưa ngài Doãn, hôm nay đến gặp Doãn gia của chúng tôi là có việc gì ?"
Doãn Duyệt lạnh lùng lên tiếng "đến để hợp tác làm ăn !"
Doãn Lục Lang nheo mắt "tên này thì có gì tốt lành chứ, hắn chính là kẻ đứng phía sau thao túng và báo hại mình trở thành thế này"
Doãn Duyệt không để tâm đến thái độ của Doãn Lục Lang, anh đến chỉ vì lời giao ước giữa anh và Liễu Hiên.
'Có vẻ như anh Doãn đây không có hứng thú với việc làm ăn thì phải, đã thế thì tôi thật sự xin lỗi vì sự mạo muội của mình !'
Doãn Lục Lang nheo mắt "thế anh muốn hợp tác thế nào ?"
'Tôi có vài khu đất trống, đang muốn xây dựng.
Rất tiếc là tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ một công ty xây dựng nào đáng tin cậy !'
Doãn Lục Lang cười khẩy "vậy anh có biết là tập đoàn Doãn Thị của chúng tôi đang trong quá trình khó khăn và bên bờ vực phá sản rồi không ?"
Doãn Duyệt cười cười "Vậy thì anh Doãn đây có muốn cho bản thân mình một cơ hội để trở mình không ?"
"Đương nhiên rồi !"
Doãn Duyệt đứng lên và khẽ bảo "tôi sẽ bảo trợ của tôi chuẩn bị hợp đồng rồi đưa đến cho anh Doãn đây tham khảo !"
Sắc mặt Doãn Lục Lang trở nên lạnh lẽo sau khi Doãn Duyệt quay lưng rời đi.
Lòng chợt xuất hiện nhiều cảm xúc "anh ta chính là đứa con rơi của ba, là người anh trai khác mẹ với mình".
…………
'Cậu chủ !'
Doãn Lục Lang khẽ hỏi thím Vương "sao mấy hôm nay không thấy Tiểu Hiên Hiên ?"
'Dạ, cô chủ bảo là quay lại trường rồi cậu !'
Doãn Lục Lang thở dài "gần đây vì quá bận mà anh đã bỏ quên Liễu Hiên".
Anh lặng lẽ đi về phía nhà xe rồi lái xe rời đi...
…………
Hai giờ sau !
Tại Thành phố Hồ G.
Doãn Lục Lang đang lái xe trên đường, chợt đưa mắt nhìn quanh rồi khẽ nhíu mày "Tiểu Hiên Hiên".
Anh vội tấp xe ven đường rồi chạy về phía Liễu Hiên...
"Tiểu Hiên Hiên !"
Liễu Hiên quay lại phía sau, nhưng khi vừa quay lại đã chạm mặt vào lồng ngực rắn rỏi của anh.
Nước mắt Liễu Hiên tuôn trào như nước lũ...
Doãn Lục Lang hôn nhẹ lên trán cô "anh xin lỗi vì thời gian qua đã bỏ mặc em".
Liễu Hiên càng khóc dữ dội hơn.
Doãn Lục Lang càng ôm cô chặt hơn "đừng giận anh !"
Liễu Hiên đẩy Doãn Lục Lang ra "Lục Lang, chúng ta chia tay đi".
Vừa nói xong, Liễu Hiên bỏ chạy...cô không muốn quay đầu lại, cô sợ mình sẽ không nỡ rời xa anh.
Doãn Lục Lang vẫn chưa hoàn hồn thì Liễu Hiên đã chạy đến ngã rẽ.
"Tiểu Hiên Hiên, đợi anh đã !"
Anh lấy xe đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, trong lòng anh lo lắng không yên, anh rong ruổi khắp các con đường để tìm cô nhưng mãi vẫn không thấy cô đâu.
Anh lo lắng, chạy về ký túc xá sinh viên nữ chờ cô, đợi mãi cũng không thấy cô trở về.
Nhân viên trực đêm ký túc xá cũng đã đóng lại cánh cửa kia.
Lòng Doãn Lục Lang lúc này như lửa đốt, anh cầm điện thoại lên và gọi cho Dạ Phong...
Alo...
"Cậu giúp tôi điều tra xem gần đây Tiểu Hiên Hiên đã làm những gì và gặp những ai".
Sau khi tắt máy, Doãn Lục Lang quay đầu xe tiến vào đường cao tốc và chạy như đua...
"Tiểu Hiên Hiên muốn chia tay với mình, sao em ấy lại có thể nói ra những lời này nhẹ tênh như vậy chứ ?"
…………
'Ông chủ !'
Doãn Duyệt lạnh lùng lên tiếng "có việc gì ?"
'Liễu Tiểu thư đã quay trở lại'
Doãn Duyệt cong môi thành vòng cung hoàn hảo "ngoan ngoãn đến thế cơ à ?"
"Bảo giúp việc chuẩn bị phòng cho cô ấy, trang trí nội thất phải đẹp nhất và cao cấp nhất !"
'Rõ rồi ông chủ !'
Doãn Duyệt lạnh lùng nhìn vào tấm bình phong, nơi đó có một bí mật lớn mà mẹ anh cất giấu.
Anh chậm bước đi đến và đưa tay ra sờ vào, nhưng không khỏi nhíu mày "Mẹ anh từng bảo là trong tấm bình phong này có một bí mật lớn, nhưng anh nhìn sao cũng không thể nhìn ra được nó có bí mật lớn gì, trên đó chỉ vẽ bức tranh thu tàn".