Doãn Duyệt đang rất vội vã, anh vô cùng lo lắng cho Liễu Hiên.
Xe anh đi ngược hướng xe của nữ sát thủ, thấy xe nữ sát thủ đỗ phía trước, anh lạnh giọng ra lệnh thuộc hạ dừng xe lại.
Doãn Duyệt tự mình mở cửa xe bước xuống, nhanh chân bước lên phía trước...thấy đám sát thủ của mình đều bị trói chặt, anh chợt nhíu mày..
'Ông chủ'
Doãn Duyệt lên tiếng hỏi "là kẻ nào?
'Ông chủ, là Doãn Lục Lang đã đưa phu nhân đi!'
"Cái thằng em khác mẹ này...cũng thật quá dễ thương mà!"
……………
Bàng Ngọc Quý buồn phiền bước đến bên cạnh Doãn Lục Lang, nhìn theo tầm mắt Doãn Lục Lang thì khẽ thở dài!
"Tiểu Hiên Hiên thế nào rồi?"
'Tiểu Hiên đã bước vào giai đoạn cuối'
Tim Doãn Lục Lang chợt nhói đau "có còn cứu được nữa không?"
Bàng Ngọc Quý gật đầu "nếu như cô ấy chịu hợp tác, và tâm trạng luôn trong trạng thái vui tươi!"
Khụ...khụ...
Doãn Lục Lang vội chạy đến bên giường Liễu Hiên "Tiểu Hiên Hiên"
Liễu Hiên vội quay mặt đi, giọng buồn buồn cô khẽ lên tiếng "anh đừng đến gần em, sẽ lây bệnh cho anh đó"
Doãn Lục Lang mỉm cười "em yên tâm, anh không sợ!"
- Anh không sợ nhưng em sợ "bệnh này rất khó chịu, em không muốn anh cũng bị giống như em".
Doãn Lục Lang ôm chầm Liễu Hiên vào lòng "anh không sợ, anh cũng muốn nếm trải nỗi đau đớn mà em đang chịu đựng!"
Liễu Hiên khóc như mưa "Lục Lang, tội gì mà anh phải làm như vậy chứ? Em có đáng để anh phải làm như vậy không?"
"Đáng, Tiểu Hiên Hiên của anh rất đáng để anh đánh đổi mọi thứ!"
- Lục Lang!
"Được rồi, Tiểu Hiên Hiên phải nghe anh...cố gắng lên em nhé! Em phải cố gắng vượt qua, cố gắng điều trị".
Liễu Hiên gật đầu "em sẽ cố gắng!"
…………
'Chủ nhân'
Doãn Duyệt dụi tắt điếu thuốc trên tay, hai tay đút vào túi quần, lạnh giọng hỏi thuộc hạ "Tiểu Hiên thế nào rồi?"
'Dạ! Phu nhân đang được điều trị tại bệnh viện tư nhân của nhà họ Bàng'.
Doãn Duyệt thầm nghĩ "như vậy thì cũng tốt, bệnh tình của Tiểu Hiên cần phải có được nhiều niềm vui, để Doãn Lục Lang bên cạnh cô ấy...cho cô ấy vượt qua giai đoạn này!"
"Được rồi, cậu lui ra đi".
"Tiểu Hiên, nếu như em ở bên cạnh Doãn Lục Lang có nhiều hạnh phúc thì anh sẽ buông tay".
Tâm trạng Doãn Duyệt vô cùng tệ, anh nghĩ phải chăng ngay từ đầu anh kết hôn với Liễu Hiên đã là một sai lầm, phải chăng chính anh đã làm khổ Liễu Hiên.
…………
Rầm....!
'Cút hết...'
Đám thuộc hạ chỉ biết cúi mặt.
Doãn Đình Vân tức giận chửi bới đám thuộc hạ "ta nuôi các người chỉ được tốn cơm!"
Từ Di Lăng ngồi trầm ngâm không lên tiếng, lòng thầm nghĩ "kẻ dám động đến nhà họ Từ của anh, chắc chắn không phải là kẻ tầm thường".
Doãn Đình Vân lạnh giọng hỏi Từ Di Lăng "cậu còn nhớ kẻ bắt giữ cậu đêm ấy không?"
Từ Di Lăng lắc đầu "không, nhưng tôi biết họ không hề tầm thường!".
Trong lòng Doãn Đình Vân thầm suy đoán kẻ bắt giữ Từ Di Lăng nhất định là người do Doãn Lục Lang phái đến.
Từ Di Lăng khẽ lên tiếng "tứ gia à, cậu đừng bao giờ nghĩ là do Doãn Lục Lang làm nhé!"
Doãn Đình Vân nheo mắt "chẳng lẽ tên Từ Di Lăng này đọc được suy nghĩ của mình chăng?"
'Sao cậu không nghĩ là do Doãn Lục Lang ra tay?'
'Đương nhiên là không phải hắn rồi!'
Doãn Đình Vân không đồng ý với ý kiến của Từ Di Lăng "cậu lấy gì để chắc chắn?"
Từ Di Lăng cười cười "đơn giản, bởi vì Doãn Lục Lang có thế mạnh ở Châu Âu và vùng Trung Đông hoặc Đông Âu.
Tại nước A này, Doãn Lục Lang không có bất kỳ một dự án nào, chứng tỏ tại đây Doãn Lục Lang không hề có thế lực.
Nếu phải đưa người từ trong nước sang bên này là rất khó, đêm ấy người kéo đến bao vây bệnh viện rất đông và toàn là cao thủ có thân thủ phi phàm, rõ ràng họ là những sát thủ được đào tạo rất kỹ".
Doãn Đình Vân như được Từ Di Lăng khai sáng trí tuệ "đúng vậy, trước giờ Doãn Thị không hề mở rộng thị trường sang nước A, cũng không biết vì nguyên nhân gì ".
Suy nghĩ một lúc Doãn Đình Vân chợt nhớ ra, khác với Doãn Lục Lang, Doãn Duyệt tập trung rất lớn vào nước A.
Vậy...chẳng lẽ là...!
Doãn Đình Vân phì cười "chắc chắn là tên Doãn Duyệt kia đã ra tay, nói gì thì Liễu Hiên cũng là vợ của hắn, hắn sao nỡ lòng bỏ mặc Liễu Hiên".
Từ Di Lăng cười lạnh "xem ra thì nhà họ Doãn của cậu quá phức tạp rồi, lại toàn là những bậc hảo hán nhỉ!".
Doãn Đình Vân không phủ nhận điều đó, đúng thật là nhà họ Doãn rất phức tạp và chẳng có kẻ nào tầm thường.
'Xem ra thì khó mà động vào bọn họ rồi, ít nhất cũng phải lưỡng bại câu thương'.
Doãn Đình Vân xoay xoay mặt dây chuyền trên tay, anh đã lấy được nó từ trên người Liễu Hiên, anh đoán là trong cái mặt dây chuyền này nhất định có bí mật lớn.
……………
Hôm nay trời rất đẹp, mới sáng sớm mà ánh nắng đã vàng như rót mật.
Liễu Hiên ngồi trên ghế đá khuôn viên bệnh viện nhìn ra đám hoa đủ màu sắc, bướm bay chập chờn, gió hiu hiu khẽ lung lay cành lá.
Tâm trạng của cô đang rất tốt, lâu lắm rồi cô chưa ngắm nhìn những hình ảnh đẹp như thế này.
Ở một gốc cây cách chỗ Liễu Hiên không xa, Doãn Duyệt đang lén nhìn cô nhưng anh không muốn để cô phát hiện ra, sợ khi gặp anh...lại khiến cho cô phải khó xử!.