Ông cụ Doãn nhìn Doãn Lục Lang một cái sắc lạnh rồi khẽ lên tiếng "Lục Lang, con xem...!biết bao nhiêu người đang ngồi chờ con, như vậy có được không?"
"Chú à! Sao lại phải chờ cháu chứ? Cuộc họp hôm nay vốn không liên quan gì đến Doãn Lục Lang cháu, thế thì chờ cháu làm gì?"
Ông cụ Doãn lạnh mặt, ông không muốn cãi vã với Doãn Lục Lang mà mất thời gian, ông nhìn quanh hội trường rồi ôn tồn lên tiếng "hôm nay mời các vị đến dự buổi họp báo này, tôi có vài vấn đề quan trọng muốn thông cáo đến tất cả các vị!"
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ông cụ Doãn, ai cũng hồi hộp chờ đợi.
'Các vị thân mến, trước tiên tôi xin phép được nói về bản di chúc mà năm xưa anh trai tôi để lại và nhờ tôi gìn giữ cho đến hôm nay'.
Cả hội trường im lặng, không gian như lắng đọng...có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
'Anh trai tôi khi còn trẻ vốn rất phong lưu, chỉ cần một ánh mắt nhìn cũng đủ khiến cho trái tim của biết bao nhiêu thiếu nữ phải ngây ngất.
Đến những năm tháng gần cuối đời mà vẫn không ít thiếu nữ tình nguyện vì anh ấy mà hiến dâng, anh trai tôi có không ít con riêng...toàn là những trang nam tử, thông minh và tài giỏi'.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu nổi ông cụ Doãn kể ra những điều vô vị đó có mục đích gì, phong lưu đa tình thì có gì vinh quang chứ!
'Thời gian trước, họ Doãn có nhìn nhận một đứa cháu trai...nó là Doãn Đình Vân'.
Mọi người cũng không thấy lạ gì về Doãn Đình Vân, ngày anh ta nhận tổ quy tông Doãn gia đã tổ chức buổi lễ linh đình rồi còn gì.
Ông cụ Doãn đưa mắt nhìn quanh để thăm dò phản ứng của từng người.
Rồi mới ôn tồn nói tiếp "lúc sinh thời anh trai tôi từng kể với tôi là anh ấy rất yêu thích đứa con trai giữa của mình, nó tên là Doãn Đình Vân...tuy chỉ là đứa con riêng nhưng anh hứa hẹn sẽ trao Doãn gia và cả Doãn Thị lại cho Doãn Đình Vân".
Mọi người đều kinh hãi nhìn nhau "có chuyện này nữa sao?"
/Tôi cũng vừa nghe nói!
Mọi người đang bàn tán xôn xao...
Doãn Đình Vân cười lạnh...
Doãn Chí Thành cùng Doãn Chí Hiên tức đến thở hồng hộc.
Doãn Chí Thành siết chặt tay "khốn kiếp, tên nghiệt chủng kia vậy mà lại được ông chú ủng hộ!"
Mặc cho mọi người có vẻ mặt gì, Doãn Lục Lang vẫn điềm tĩnh ngồi uống trà một cách vô cùng nhàn nhã.
Một trong số những người có mặt tại hội trường lên tiếng hỏi "ý của ngài là di chúc của ông cụ Doãn trao quyền thừa kế lại cho Doãn Đình Vân sao?"
Ông cụ Doãn gật đầu "đúng là như vậy!"
/Vậy di chúc đâu?
Ông cụ Doãn ra lệnh cho thuộc hạ thân cận của mình mang bản di chúc đặt xuống trước mặt mình.
Mọi người lại một phen xì xầm to nhỏ.
Có người lại hỏi "chẳng lẽ Doãn Lục Lang đã cống hiến cho Doãn Thị ngần ấy năm mà lại không được ngồi vào ghế chủ tịch chính thức sao?"
Doãn Đình Vân lạnh lùng nhìn người vừa mới thốt lên câu hỏi đó.
Doãn Lục Lang cười lạnh "lão hồ ly kia đã tính toán cả rồi!"
Thuộc hạ khẽ lên tiếng hỏi "Doãn gia, chúng ta nên làm thế nào đây?"
Doãn Lục Lang lắc đầu và khẽ lên tiếng q"chúng ta không cần phải làm gì cả!"
Doãn Đình Vân lạnh lùng nhìn biểu cảm trên gương mặt anh tuấn của Doãn Lục Lang, cũng chẳng biết trong hồ lô của Doãn Lục Lang đang bán thuốc gì.
Doãn Lục Lang ra lệnh cho thuộc hạ đẩy xe đưa anh ra ngoài.
'Doãn gia!'
"Chúng ta về thôi!"
'Như vậy, e là không được ổn lắm!'
Nghe có người lên tiếng, Doãn Lục Lang liếc nhìn về phía sau lưng, thấy người đến là Doãn Đình Vân thì lạnh giọng hỏi "tại sao?"
Doãn Đình Vân cười lạnh "em trai ngoan, em không vào thì làm sao mà có thể chứng kiến được anh ngồi vào ghế chủ tịch? Anh lại không muốn mang tiếng tranh giành, dù sao đi nữa thì em cũng là chủ tịch tạm thời và đã ngồi đó hơn mười năm qua".
"Trời có sập xuống thì cũng không có liên quan gì đến Doãn Lục Lang tôi!"
'Cậu...'
Doãn Lục Lang lạnh giọng hơn "Doãn gia và cả Doãn Thị, tôi đều không cần...tứ gia thích thì cứ chiếm lấy!"
Vừa dứt câu, thuộc hạ liền đẩy xe lăn rời đi, bỏ lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của Doãn Đình Vân.
Doãn Đình Vân nhíu mày! "hắn dùng từ chiếm lấy sao?"
Doãn Lục Lang thầm cười "haiz...Doãn Thị sao? Vốn chỉ là cái vỏ rỗng có gì mà bọn người kia lại hao tâm tổn sức đến như vậy chứ! Lần trước nhân cơ hội bị Doãn Duyệt quấy phá thì mình đã di dời tài sản sang công ty riêng của mình cả rồi, đúng là một lũ ngu xuẩn".
'Doãn gia, giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?'
"Công khai với thiên hạ là ta cùng với Liễu Hiên đi nghỉ mát!"
'Rõ!'
"Ra lệnh cho Liễu Phi Nhi chuẩn bị đi".
'Ngài muốn đi nghỉ mát cùng với Liễu Phi Nhi sao?'
"Đương nhiên rồi, sức khỏe Tiểu Hiên Hiên đang rất yếu, cứ để cô ấy nghỉ ngơi".
…………
'Liễu tiểu thư!'
Liễu Hiên đang ngồi buồn bã bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm xuống khuôn viên bệnh viện, nghe y tá gọi thì khẽ hỏi "có chuyện gì?"
'Ông chủ Doãn tỉnh lại rồi'
Liễu Hiên chạy như bay đến phòng chăm sóc đặc biệt...!
- Duyệt!
Doãn Duyệt cười ngọt ngào "Tiểu Hiên"
Liễu Hiên đáp thẳng vào lòng Doãn Duyệt khóc nức nở!
"Được rồi, anh còn chưa chết được đâu bà xã à!".