Edit: Hà
Xe la vừa chạy ra khỏi cửa thành liền có người muốn đi nhờ xe.
"Không cần để ý, chạy thẳng về thôn đi." Đầu Lục Thành đang vùi ở cổ Ngưng Hương ngẩng lên, cố gắng khắc chế giọng nói của mình, điệu bộ bình tĩnh, vô tình cự tuyệt người đi đường ngoài xe, cũng phá đi hy vọng của Ngưng Hương muốn né tránh khỏi hắn.
Kỳ thật Lục Thành là người nhiệt tình, nếu như không có Ngưng Hương, hắn có thể tiện đường chở thêm vài người cũng được, nhưng hôm nay khó khăn lắm hai người mới có thể ở riêng với nhau được hơn bốn mươi dặm đường, hắn đương nhiên không muốn bị ai khác quấy rầy. Cho dù về nhà xin cưới hay cầu hôn được trưởng bối đồng ý, nhưng sau đó muốn thấy nàng lại không dễ dàng, ban ngày Lý thị sẽ đề phòng hắn, buổi tối bên người nàng lại thêm Quản Bình khứu giác cực bén, nghĩ đến lần sau ôm nàng không biết phải đợi tới khi nào, Lục Thành liền mong con đường này cứ liên tục dài ra không có điểm dừng.
Dặn dò xong rồi, Lục Thành lại cúi đầu xuống lần nữa.
Cái gáy bị hắn giữ lấy khiến Ngưng Hương phải hất cằm lên, hai tay nàng đều đang cố gắng cào nhẹ vào sống lưng hắn.
Hắn như là một con chó đang làm nũng chủ nhân, càng không ngừng hướng về cổ nàng gặm, miệng chó lại mở ra mở vô gấp rút không ngừng, vừa ngứa lại vừa đau.
Đau?
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh đời trước, Bùi Cảnh Hàn cố ý lưu lại dấu vết ở trên cổ nàng, lý trí Ngưng Hương trong nháy mắt trở lại, thừa dịp hắn gặm say mê tới mức quên giữ chặt nàng, nàng nhanh nhẹn giơ tay lên, nắm vành tai hắn dùng sức kéo về sau.
Lục Thành không thể không ngẩng đầu lên, mặt khẽ phiếm hồng, cặp mắt hoa đào như ngọn đuốc nhìn nàng, có ý trách nàng không để cho hắn thỏa mãn.
Bởi vì nàng biết dùng sức hôn mạnh sẽ lưu lại dấu vết, Ngưng Hương liền nghiêng đầu, lau nhẹ cái cổ nhỏ giọng oán giận hắn, "Đau..."
Khi thấy nàng lau cái cổ tuyết trắng, Lục Thành phát hiện có thêm một điểm đỏ nho nhỏ lộ ra bên ngoài, cổ áo không che được, hắn nhất thời chột dạ. Ngưng Hương len lén quan sát hắn, vừa thấy hắn như vậy nàng khẽ cắn môi, giả vờ tức giận nói: "Chàng ngồi sang bên kia đi, hôm qua ta giận chàng chưa hết mà hôm nay chàng lại như vậy, ta, ta không..."
Lục Thành hiểu nàng muốn nói gì, hắn vội vàng buông nàng ra, xê dịch ra ngoài.
Ngưng Hương cúi đầu sửa sang lại quần áo, không ngờ tà váy chẳng biết từ lúc nào đã bị hắn kéo lên đến tận đùi, nghĩ lại từ lần lén lút gặp hắn ở trong vườn trái cây đến giờ, hắn đều lăn qua lăn lại với nàng một phen như vậy, mặt Ngưng Hương càng đỏ hơn, sau khi chỉnh trang xong nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nhăn nhó không thèm để ý tới hắn.
"Hương Nhi, tối qua tam thẩm ta đã nói gì với nàng vậy?" Lục Thành hậm hực sờ mũi, hắn phải để tay mình bận rộn mới được, nếu không lại muốn duỗi về phía nàng.
"Không nói gì hết, cơm nước xong ta liền cùng A Anh đi ngủ, còn lúc sáng bác ấy chỉ sang đưa y phục thôi." Ngưng Hương cúi đầu nói.
Lục Thành quan sát nàng lần nữa, cười nói: "Rất đẹp, chờ ta kiếm thật nhiều tiền ta cũng mua đồ như vậy cho nàng mặc."
Lông mi Ngưng Hương khẽ run, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không cần, chúng ta ở quê, nếu mặc quần áo tốt như vậy thật uổng phí, lãng phí tiền vô ích." Nàng đối với quần áo không có yêu cầu gì, chỉ cần có thể che đậy thân thể là đủ rồi, nếu có chút tiền thì tự mình chọn màu vải mình thích là đủ rồi.
"Nếu vậy thì cũ lập tức mua mới." Lục Thành lại xê dịch về phía nàng, thấy nàng căng thẳng phòng bị, Lục Thành lập tức dừng lại, thấp giọng nói: "Hương Nhi, khi về nhà ta liền làm mới lại ba gian phòng ở phía đông, sang năm nàng gả đến liền có phòng mới để ở."
Ngưng Hương đỏ mặt, không dám nghĩ đến chuyện cùng hắn ngủ một giường sẽ xảy ra chuyện gì.
"Nàng muốn năm nay chúng ta thành hôn không?" Nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, tâm can Lục Thành đều ngứa ngáy, "Nếu năm nay thành thân, khi mùa đông đến ta sẽ không sợ một mình một giường lạnh lẽo."
"Không phải A Nam ngủ cùng chàng sao?" Ngưng Hương vểnh khóe miệng lên, không khách khí vạch trần lời nói dối của hắn.
"A Nam quá nhỏ, ôm hắn bụng ta còn chưa nóng thì từ bắp đùi trở xuống đã lạnh tê tái." Lục Thành vô liêm sỉ nói.
Ngưng Hương lườm hắn một cái, cúi đầu nói: "Không được, năm nay không được."
Nàng phải ở nhà theo dõi đệ đệ, nếu như may mắn vượt qua kiếp nạn kia nàng mới an tâm.
Lục Thành cũng chỉ thuận miệng nói một chút, dù sao nàng mới mười bốn, cho dù nàng nguyện ý thì phu thê Từ Thủ Lương cũng không gả cháu gái cho hắn.
Một chốc lát nói chút chính sự, một chốc lại lén lén lút lút không đứng đắn, từng phút trôi qua đều là mật ngọt, hơn bốn mươi dặm đường đột nhiên trở nên rất ngắn, rất nhanh đã gần đến thôn Liễu Khê.
"Hương Nhi, ta tiễn nàng về nhà." Lục Thành ôm thật chặt cô nương đang muốn từ trên đùi hắn đi xuống, lưu luyến nói.
"Ở đầu thôn thả ta xuống là được rồi." Ngưng Hương tránh không thoát, lại không muốn ngẩng đầu đối mặt với hắn, nàng liền tựa vào vai hắn.
Bờ vai nam nhân rộng lớn lại rắn chắc, Ngưng Hương đề phòng hắn cả một đường, bây giờ gần đến lúc chia tay, nàng cũng không muốn, nàng rất muốn bỏ qua sự xấu hổ của mình mà cứ dựa vào lòng hắn như vậy, vừa ngọt ngào lại an tâm, giống như chỉ cần hắn ở đây, cho dù chuyện gì xảy ra nàng cũng đều không sợ.
Hôm nay là lần đầu tiên, nàng toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện.
Hiếm khi nàng nhu thuận như vậy, ngoan ngoãn như vậy khiến Lục Thành không nhẫn tâm cự tuyệt ý nàng nữa.
Hôn nhẹ lên đầu nàng, thân thể nóng như lửa của hắn cũng dần tĩnh lại.
"Nàng chờ ta nhé, sáng mai ta mời Nhị thẩm đến." Xe la vừa ngừng, Lục Thành thấp giọng bảo đảm.
Ngưng Hương đương nhiên tin hắn, nàng đẩy tay hắn còn muốn ôm nàng, vội vã kéo màn xe.
Ánh mặt trời sáng ngời khắp nơi, vì cố kỵ phu xe mà Lục Thành không thể không trơ mắt nhìn người yêu bước xuống xe.
~Ngưng Hương về đến nhà cũng là lúc Lý thị đang muốn nấu cơm, vừa nghiêng đầu nhìn thấy cháu gái, bà ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm y phục Ngưng Hương, "Đây..."
Ngưng Hương bất đắc dĩ giải thích: "Tố Nguyệt nhất định bắt cháu mặc bộ đồ này trở về, Đại bá mẫu chờ một chút, cháu đi đổi y phục trước."
Trên cổ còn có dấu đỏ do Lục Thành gặm, Ngưng Hương không dám đứng gần trưởng bối, nàng bước nhanh về phía Tây viện, lên tiếng chào hỏi với Quản Bình, sau đó lại đuổi đệ đệ ra ngoài, nhanh chóng chọn lấy một chiếc áo tương đối cao cổ mặc vào. Nhìn cái cổ trong gương trắng nõn không có bất kỳ thứ gì khác thường, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm .
Lúc ăn cơm, Ngưng Hương kể chút chuyện vui ở Hầu phủ cho cả nhà nghe, cơm nước xong chờ A Mộc ngủ thiếp đi, Ngưng Hương đi sang tây phòng.
"Ngươi về sau có tính toán gì chưa?" Ngưng Hương ngồi trên giường, nhẹ giọng nói với Quản Bình, sau đó trước khi Quản Bình mở miệng, nàng lấy khế ước bán thân ra, ngay trước mặt Quản Bình xé nát, tươi cười nói, "Chúng ta có thể ở cùng nhau là duyên phận, ta cùng với Lục Thành có thể có ngày hôm nay cũng phải cảm tạ ngươi."
Khi Quản Bình biết nàng cùng Lục Thành ở ngoài cửa vụng trộm gặp mặt nhưng không có hiện thân, Ngưng Hương liền đoán được Lục Thành là do Quản Bình mang qua đó, ý định ban đầu cũng chỉ là phục mệnh với Bùi Cảnh Hàn, cuối cùng cũng may mắn Quản Bình "mật báo" nên nàng cùng Lục Thành mới sớm định xuống, không cần phải băn khoăn gì nữa.
Quản Bình nhìn khế ước bán thân bị nàng xé nát, giọng điệu buồn cười nói: "Nếu như ta không thích ngươi, cho dù ngươi dùng khế ước bán thân bức ta, ta cũng không làm nha hoàn của ngươi. Hiện tại cũng giống vậy, bởi vì ngươi ta mới có thể trải qua những ngày bình yên an ổn, cho nên dù ngươi xé khế ước bán thân, ta vẫn như cũ xem ngươi là ân nhân. Ngưng Hương, ta không cha không mẹ không nhà để về, cũng không có tính toán gì, nếu ngươi nguyện ý, ta vẫn tiếp tục đi theo ngươi."
Ngưng Hương gật đầu, dịu dàng đáp: "Được, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng, hiện tại ta bắt đầu coi ngươi như người một nhà, ngươi đừng lại ngươi thiếu ta hay là ta nợ ngươi gì gì đó. Hơn nữa giống như đại bá ta mẫu đã nói, chờ ngươi gặp được người thích hợp, nên gả liền gả, đừng băn khoăn quá nhiều."
Nói giống như mình là người lớn tuổi vậy, Quản Bình lắc đầu, thản nhiên nằm xuống, nhắm mắt lại nói: "Được rồi, đi ngủ đi."
Ngưng Hương cũng cười, xoay người đi sang đông phòng ngủ .
Buổi chiều hai nhà tiếp tục bóc hạt bắp.
Ở Lục gia, Lục Thành đứng ở ngưỡng cửa nhìn sang nhà nhị thúc, thấy thím Phan thị đang bưng chậu quần áo đi giặt, hắn liền ôm A Nam qua chơi.
"Nhị nãi nãi!" A Nam nói càng ngày càng nhiều, chữ nói càng lúc càng rõ ràng.
Phan thị cười nói chao ôi, ngồi trước chậu gỗ cười chào hai cha con bọn họ, "Lão đại trở về rồi hả? Không phải là nói có chuyện gấp ở vườn trái cây sao?"
"Trái cây đều đã hái xong, không còn gì gấp nữa." Lục Thành đứng ở cửa nhìn vào bên trong, đoán hai đường muội có lẽ đã ra ngoài chơi , hắn ho khan khụ khụ, đè lại nhi tử muốn đi qua vọc nước, hắn nhìn thím một chút, thấp giọng nói: "Nhị thẩm, cháu nhìn trúng ý một cô nương, muốn mời thím đi một chuyến, cùng người nhà nàng nói chuyện."
Phan thị kinh hãi, buông lỏng xiêm y đang giặt nghiêng đầu nhìn hắn, nếu không phải trong lòng cháu trai đang ôm con trai, bà quả thực cho là mình nằm mơ, trở lại ngày nào đó năm trước cháu trai đột nhiên nói cho bà biết hắn muốn kết hôn với Phùng cô nương.
"Vậy, cô nương nhà ai, ngươi cứ im im như vậy sẽ không phải có thêm phiền toái gì chứ?" Phan thị vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Nhớ ngày đó sang Phùng gia cầu hôn, Phùng lão gia thiếu chút nữa sai người đánh bọn họ, khi họ nói thẳng Phùng cô nương đã mang thai, Phùng lão gia dưới cơn nóng giận mới trục xuất nàng ra khỏi nhà, miễn cưỡng thành thân.
Hai thím đều bị chuyện trước đây của hắn hù dọa đến ám ảnh, Lục Thành dở khóc dở cười, kịp thời nói: "Không phải, thím cũng biết nàng ấy, là, tỷ tỷ A Mộc."
Không hiểu sao hắn có chút ngượng ngùng.
"Cô cô!" A Nam biết tỷ tỷ A Mộc là ai, ngửa đầu nhìn phụ thân.
Lục Thành cười nhìn nhi tử, dỗ dành tiểu tử vui vẻ, chột dạ nhìn về phía thím.
Phan thị bị tin tức này chấn động đến mức có chút bối rối.
Đại cô nương Từ gia? Cô nương kia mới mười bốn thôi, nàng còn muốn tác hợp tiểu cô nương đó cùng với đứa cháu trai thứ hai mười bảy tuổi, như thế nào đứa cháu lớn làm ca ca lại đến đây nói vậy?
"Cháu, vậy Hương nhi biết ý cháu không?" Lấy lại tinh thần, Phan thị cuối cùng suy nghĩ ra điểm không thích hợp, theo như hiểu biết của bà, đứa cháu lớn hình như đã qua chỗ tỷ tỷ A Mộc mấy lần, hai đứa này chẳng lẽ đều vừa ý nhau?
Ý niệm trong đầu mới nổi lên, bà liền thấy cháu trai đã nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng, thế nhưng từ khóe mắt đuôi mày, cả người tinh thần toả sáng, giống như trên sách nói vậy, như cây khô nghênh đón mùa xuân thứ hai. Phan thị cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua cháu trai cười vui vẻ như vậy, bà kìm lòng không được cũng cười, ngẫm lại A Nam cũng thích Ngưng Hương, đột nhiên bà cảm giác chuyện này có lẽ chính là thiên ý (ý trời).
"Được, hai cháu đã hai tình đầu ý hợp, ta đành lao theo cháu lần này nữa, đúng rồi, việc này tam thẩm cháu..."
"Buổi sáng cháu đã vào thành nói với thím ấy rồi, tam thẩm nói làm phiền thím lo liệu, bà ấy đến không tiện, sẽ chờ ăn tiệc ." Lục Thành cười nói.
Phan thị vuốt cằm suy nghĩ một chút, vừa giặt xiêm y vừa nói: "Vậy để bọn lão nhị dỗ A Nam, cháu đi nhanh lên trấn trên mua chút trà quả, vừa lúc trong nhà có cây táo, ngày mai ta hái một ít mang theo. Mặc dù hai đứa các cháu có ý, nhưng đi lễ cũng không thể thiếu, cháu lại mua thêm vò rượu đi, cháu là người góa vợ, mà Hương Nhi là cô nương tốt đồng ý tái giá với cháu, lễ chúng ta chuẩn bị so với người khác phải càng dồi dào hơn."
Tặng lễ cầu hôn, sau này đính hôn hay thành thân, ngày lễ ngày tết lễ cũng đều đồng dạng như vậy.
"Được ạ, trong lòng cháu đã tính toán." Lục Thành ôm A Nam đứng lên, "Vậy xin phép Nhị thẩm cháu đi trước, giờ cháu phải đi lên trấn trên ."
Phan thị gật đầu, đưa mắt nhìn cháu trai đi vài bước, chợt nhớ tới một chuyện, bà mấp máy môi thản nhiên nói: "Còn có cô của cháu, cũng phải đi thông báo một tiếng." Nói xong tiếp tục giặt quần áo, sắc mặt không còn tốt như trước.
Bước chân Lục Thành tạm ngừng, ở trong lòng thở dài.
Cô...
Vị cô kia, phải nói chính là xấu xa, cho dù không xấu cũng là người thích gây phiền phức cho người khác, rất nịnh hót. Hai người mặc dù là cô cháu, nhưng chỉ kém nhau năm tuổi, đối với chuyện lúc cô xuất giá Lục Thành còn nhớ rõ ràng rành mạch. Phụ thân nhị thẩm không thích tú tài, đồ cưới ngoại trừ sách không có có cái gì đáng giá, cô rất ghét bỏ Nhị thẩm nghèo. Về sau Tam thúc ở rể Hứa gia, mỗi khi tam thẩm tới đều mang lễ vật, cô rất thích, gặp người khác liền khen tam thẩm tốt.
Tính tình như vậy, Nhị thẩm có thể chào đón nàng ta mới là lạ.
Chờ cô đến xuất giá tuổi, bởi vì dung mạo tốt, người đến làm mối không ít, cô chọn rể thứ nhất là có nhà, nhất định chọn người có tiền, chọn tới chọn lui bà mối đều chê nàng ta khó hầu hạ, dứt khoát không thèm tới nữa. May mắn cô vận khí tốt, lúc đi trấn trên mua đồ tình cờ gặp dượng đang khai trương cửa hàng, vừa có tài lại có mạo, lập tức vui mừng gả cho người ta.
Lục Thành rất vui cho cô.
Bởi vì tuổi gần, hai người càng giống tỷ đệ hơn, hơn nữa mặc dù cô tham mộ hư vinh, nhưng đối hắn vẫn luôn rất hào phóng, được ăn ngon sẽ giữ cho hắn một phần. Dựa vào quan hệ bất hảo của cô với Nhị thẩm, trong lòng Lục Thành biết là lỗi của cô, nhưng hắn chỉ có thể khuyên bảo, cô không nghe hắn, nhưng hắn lại không có cách chán ghét mà vứt bỏ cô.
Vốn tưởng rằng cô lập gia đình tính tình sẽ tốt hơn chút, nhưng không ngờ lại càng làm cho Lục Thành đau đầu đến tận bây giờ.
Cô vừa nịnh hót lại có thêm khuyết điểm, nàng thích khoe khoang.
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, nàng sẽ mang rất nhiều lễ vật trở lại, hào phóng thì thật hào phóng, nhưng lại đi từ trong nhà ra ngoài nhà một vòng, quở trách bọn họ kém cỏi, này hỏng kia vỡ, biểu muội biểu đệ con cô vậy mà mưa dầm thấm đất học theo, ba người cùng nhau càu nhàu. Lục Thành dù sao cũng là người hơn hai mươi tuổi, không muốn so đo cùng phụ nhân, Nhị đệ tính tình nóng nảy, đánh đến khi biểu đệ chín tuổi không dám nói lung tung nữa. Biểu muội thì không thể động thủ, nhưng nhị đệ nhiều lần bộc phát cơn tức giận với nàng, năm ngoái còn nói nặng lời, khiến cho nàng chạy về nhà mình, biểu muội trong cơn tức giận không tới chơi nữa...
Người một nhà như vậy, Lục Thành ngẫm lại liền rầu rĩ.
Nhưng nên đi vẫn phải đi.
"Đệ chơi với A Nam, ta lên trấn trên mua đồ, ngày mai Nhị thẩm dùng đi qua Từ gia." Vào phòng, Lục Thành đem nhi tử đưa cho Nhị đệ.
Lục Ngôn nghe vậy ngồi không yên, từ trên giường đất nhảy dựng lên, sai Lục Định, "Ngươi dỗ A Nam đi, ta đi cùng đại ca."
Lục Định không để ý, nhìn về phía cháu trai.
A Nam càng ngày càng hiểu chuyện, nghe ra phụ thân muốn ra ngoài, bé nghiêng đầu liền ôm lấy Lục Thành, "Mua đồ!"
Lục Thành hôn tiểu tử một cái, cười nói: "Được, phụ thân mang A Nam đi qua nhà cô nãi nãi."
A Nam nháy mắt mấy cái, đột nhiên lắc đầu kêu không, buông phụ thân ra liền vui vẻ đi về phía Tam thúc .
Bé không thích cô nãi nãi hay chọc nhị thúc tức giận.
Ngay cả đứa trẻ hai còn không thích, Lục Ngôn không hào hứng nữa, lại nằm xuống giường đất.
Lục Thành cười, đi đến hộp tiền lấy bạc ra, sau đó đánh xe lừa ra cửa.
Đông Lâm thôn gần thị trấn, Lục Thành trước tiên kéo xe lừa đến Chu gia.
Người gác cổng biết hắn, tươi cười rạng rỡ mời hắn vào trong, trong miệng cũng kêu đại công tử.
Ông chủ Chu Thiên Hữu đã ra ngoài, tiểu thiếu gia chín tuổi Chu Nguyên đang ở học đường đọc sách, chỉ có Lục thị cùng nữ nhi Chu Ngọc ở nhà, hai mẹ con đang cùng nhau đối chiếu sổ sách tháng trước. Lục thị cũng thích tính sổ, Chu Thiên Hữu thấy thê tử trời cho quản sổ sách, sau khi tân hôn hai năm tự mình chỉ điểm, về sau liền để thê tử quản.
Biết được cháu trai lớn đến đây, Lục thị để sổ sách xuống gấp nếp lại, đỡ khi quay lại quên mất xem đến chỗ nào, nàng vừa đứng dậy vừa nói với nữ nhi: "Đi, cùng nương đi gặp đại biểu ca của con, cũng lâu rồi con chưa gặp hắn đó."
"Con không đi, dù sao nhà bọn họ nhìn con cũng không vừa mắt." Tiểu cô nương mười hai tuổi cúi đầu tính toán, cặp môi hồng bĩu lên, chỉ có bên trong đôi mắt trong veo như nước hiện ra tia do dự.
Nhị biểu ca chọc tức nàng, nhưng đại biểu ca chưa từng nói nặng lời với nàng.
Lục thị còn chưa hiểu rõ ý nữ nhi sao? Biết rõ nữ nhi chỉ ngoài miệng quật cường, đối với đại biểu ca không có tức giận lớn, nàng cười cướp đi bàn tính trong tay nữ nhi, đem tiểu cô nương cưỡng chế kéo lên. Chu Ngọc thở phì phì , nhanh bước đến cửa phòng khách, tiểu cô nương từ từ hất cằm lên, bày ra một bộ dáng vênh váo tự đắc.
"Cô đã đến." Lục Thành đứng lên, chào hỏi Lục thị chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, ánh mắt hắn nhìn sang biểu muội xiêm y màu trắng đứng bên cạnh, cố ý nói: "Biểu muội lớn như vậy rồi sao, thiếu chút nữa ta không nhận ra được."
Chu Ngọc nhẹ nhàng xì một tiếng, ngồi vào ghế trừng mắt nói: "Đoan ngọ không phải huynh có tới nhà chúng ta làm khách sao? Một trăm ngày cũng chưa nhanh đâu, ta có thể cao hơn bao nhiêu." Nếu đổi thành nhị biểu ca nói lời này, nàng sẽ tin tưởng.
"Vậy ta khen muội càng ngày càng đẹp được chưa?" Dù sao cũng lớn hơn mười tuổi, Lục Thành đối với biểu muội vẫn hết sức khoan dung.
Chu Ngọc hừ hừ, nhìn hắn nói: "Sao huynh đến nhà chúng ta?"
Nhị biểu ca không đến, đại biểu ca cũng là ngày lễ ngày tết mới đến, nếu không sẽ không đến ghé chơi.
Lục Thành tươi cười, ngồi xuống rồi trực tiếp giải thích cùng Lục thị.
Lục thị tuyệt đối không đoán được đứa cháu lớn lại muốn cưới vợ , nhíu mày hỏi: "Cô nương nhà ai?"
Lục Thành một năm một mười mà nói: "Là Từ gia đại cô nương ở thôn Liễu Khê, lúc nàng mười một tuổi mẫu thân nàng bệnh nặng, nàng bán mình đi Hầu phủ trở thành nha hoàn, trong tháng sáu đã chuộc thân ra. Đầu xuân ta quen nàng, nàng rất dịu dàng, A Nam cũng thích nàng, hai ta hết sức hợp tâm ý, năm nay nàng mười bốn, trước đính hôn, sang năm lại cưới."
"Trong nhà nàng còn có ai?" Lục thị tiếp tục hỏi.
Lục Thành đơn giản giải thích vài câu.
Biết được Ngưng Hương không cha không mẹ, phía dưới còn có đệ đệ mới năm tuổi, Lục thị không vui, trầm mặt nói: "Đệ đệ của nàng mới năm tuổi, sau này không phải trông cậy vào nàng nuôi sao? Lão đại, nhà chúng ta lão Nhị hay lão Tam vẫn chưa thành thân, qua vài năm A Đào xuất giá cũng phải thêm đồ cưới, nuôi dưỡng A Nam lại phí tiền, cũng không có dư tiền giúp nàng nuôi đệ đệ đâu."
Chu Ngọc không gật đầu cũng không lắc đầu, bưng chén trà, ung dung đứng ngoài quan sát mẫu thân cùng biểu ca nói chuyện.
Lục Thành từ lúc gặp mẹ con các nàng vẫn luôn tươi cười, nhưng lúc này nụ cười kia đã thu lại, ánh mắt cũng chuyển lạnh, nhìn qua Lục thị nói: "Cô, đừng nói nàng không có tâm tư đó, cho dù có, ta cũng nguyện ý giúp nàng nuôi đệ đệ. Không phải cô cũng nói, Nhị đệ, Tam đệ, A Đào thành thân hay nuôi dưỡng A Nam cũng đều cần tiền sao, nàng không ghét bỏ ta, cam nguyện gả cho ta giúp ta chăm sóc đệ đệ muội muội, ta có tư cách gì chê nàng? Cô, lời này cô nói một lần ta không để bụng, nhưng nếu cô còn vậy nữa, về sau ta cũng không dám tới cửa nữa."
Lời nói gọn gàng linh hoạt, không chút nào dây dưa.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ cô cùng thím phát giận với bọn họ, bởi vì mọi người cùng ở dưới một mái hiên, đều biết rõ lẫn nhau, nhưng hắn không muốn Ngưng Hương vì mình liên lụy chịu ủy khuất. Tính cô hắn rõ nhất, một khi để nàng cảm thấy hắn đối với chuyện nàng chê bai Ngưng Hương không để ý, tương lai nhìn thấy Ngưng Hương, cô tuyệt đối sẽ ngày một thậm tệ hơn.
Lục thị hô hấp nặng dần, giống như bị cháu trai ném cục gạch lớn vào mặt!
Lục gia ba người, nàng cùng đứa cháu này thân nhất nhất, hiện tại cánh cháu trai cứng cáp, vậy mà có thể vì tức phụ uy hiếp nàng sao? Nàng nói những lời kia cũng là vì tốt cho hắn, hắn không thích nghe nói nhẹ nhàng không được sao? Nhất định phải để nàng nghẹn mới cam tâm?
"Ngươi đã hạ quyết tâm cưới nàng , còn cùng ta thương lượng làm gì?" Nàng mặt lạnh châm chọc nói.
Lục Thành đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh như nước, "Ta đến không phải là thương lượng với cô, là thông báo cho cô một tiếng, ngày mai Nhị thẩm đi qua xin cưới, được chuyện ta lại mời cô ăn tiệc. Cô nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi mua một ít đồ, đi trước."
Nói xong xoay người rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lục thị tức giận đến rời ghế, hướng hắn quát lên.
Lục Thành coi như không nghe thấy, chẳng mấy chốc đi càng xa.
Lục thị oán hận nắm khăn, cháu trai tính tình thối này!
Chu Ngọc cuối cùng cũng dụ dỗ một câu, "Nương, biểu ca thích hắn thì để hắn cưới, cưới về lại không ở cùng nương, nương tức giận như vậy làm gì."
"Con thì biết cái gì!" Lục thị nhịn không được quát.
Chu Ngọc ghét bỏ nhìn nàng một cái, vừa đi ra ngoài vừa nho nhỏ nói thầm, "Trở thành nãi nãi nhà giàu nhiều năm như vậy cũng không đổi được bệnh cũ!"