Edit: Hà
Lục Thành đã kéo Ngưng Hương đi mất, nghĩ tới lời trước khi đi Lục Thành đã nói, Từ Hòe vội vã hướng về Quản Bình giải thích: "Ta không có thương lượng với hắn, là hắn muốn đưa Hương Nhi đi!"
Hắn cùng nàng vốn sẽ về cùng một chỗ, cần gì phải đưa nàng?
Lục Thành đúng là đồ lưu manh, vì muốn cùng đường muội ở chung một chỗ mà cái gì cũng đều nói lung tung được.
"Đi thôi." Quản Bình thản nhiên nói, nói xong đi trước một bước.
Nàng vóc dáng cao gầy, ở trên đường cũng không xuất chúng, chỉ là rơi ở trong mắt Từ Hòe, cho dù nhiều người như vậy nhưng lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại nàng, thân hình đơn bạc nhưng không nhu nhược đáng thương, tựa như mùa đông đón mai vàng nở rộ, cô đơn vắng lạnh, phàm phu tục tử không thể nhúng chàm.
Hắn chính là cái phàm phu tục tử đó.
Đường muội nói nàng đã từng là cô nương tiểu thư con nhà giàu có, là người đọc sách cho nên chướng mắt hắn thô kệch sao?
Đến khi nhận ra sự phát hiện này thì dũng khí cố gắng cả một ngày của hắn đều đã mất đi sạch sẽ.
Từ Hòe lặng yên đi ở phía sau, ánh mắt nhìn chằm chặp bóng lưng người mình yêu, không dám nói, chỉ có thể nhìn .
Vừa ra khỏi thôn trấn, không có hoa đăng ngũ sắc, chỉ còn một vòng trăng tròn chiếu sáng, hình ảnh người đi đường mông lung, tiếng động ồn ào nơi xa làm nổi bật lên yên tĩnh bên này.
Qua khỏi cầu đá, người đã ít nay còn ít hơn.
Quản Bình đi ở phía trước, nghe tiếng bước chân của nam nhân sau lưng, trong lòng dậy lên gợn sóng.
Bị thủ hạ của Bùi Cảnh Hàn nhìn trúng an bài đến biệt viện làm ám vệ, Quản Bình cũng biết bản thân đã không còn là cô nương nông thôn nữa. Ở quê, hài nữ bảy tám tuổi sẽ giúp cha mẹ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc đệ đệ muội muội, sẽ vì cha mẹ thiên vị đệ đệ mà buồn rầu, sẽ thật vui vẻ đùa giỡn cùng tỷ muội trong thôn đi chơi. Còn nàng, nàng mỗi ngày phải khổ luyện kiến thức cơ bản, nhớ nhà nhưng lại không cha không mẹ, ngay cả tỷ muội cũng không có, là cái xác không hồn tiếp tục sống.
Ở quê, tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu tình yêu đầu tiên, hoặc là len lén thích ai, hoặc là ngầm vụng trộm cùng với đối phương, giống như Ngưng Hương cùng Lục Thành vậy. Còn nàng, lúc mười ba tuổi đã phải giết người, ba năm tiếp theo càng giống như nhảy vào vũng bùn, quan sát theo dõi đủ loại người, gặp biết bao những thứ bẩn thỉu.
Trước khi gặp Ngưng Hương, Quản Bình đã từng nghĩ tới kết cục của mình, hoặc là bị người khác giết chết, hoặc là tuổi già cô đơn mà chết.
Sau đó nàng tới Từ gia, một gia đình nông thôn tầm thường.
Phát hiện Từ Hòe thích nàng, nàng cảm thấy không giải thích được, không hiểu sao Từ Hòe lại thích nàng. Ngay cả Từ Hòe, chỉ nhìn hai tỷ muội Ngưng Hương và Từ Thu Nhi lớn lên đều xinh đẹp như vậy, khẳng định Từ Hòe cũng là nam nhân có tướng mạo tuấn lãng, tuấn lãng lại hiền lành thành thật, không xảo quyệt như Lục Thành, thích nàng liền len lén nhìn nàng, nhát như chuột, chỉ một ánh mắt của nàng liếc qua hắn cũng không dám nhìn.
Tựa như một con trâu thật thà phúc hậu.
Quản Bình không chán ghét con trâu này, nàng chỉ là cảm thấy hắn quá phiền, bởi vì nàng biết hai người nhất định không có kết quả, cho nên Quản Bình không muốn nhìn thấy Từ Hòe cứ mong đợi ở nàng, bởi vì nàng biết, trong mắt của hắn mong đợi cuối cùng sẽ biến thành thất vọng. Người đối tốt với nàng bởi vì nàng thất vọng, nàng sẽ cắn rứt lương tâm.
Cho đến khi Từ Hòe nổi lên dũng khí đưa trái cây cho nàng, rốt cục Quản Bình mới ý thức được nàng nguyện ý .
Cuối cùng nàng vẫn là cô nương nông thôn, cho nên lúc mới đến Từ gia nàng đã hoài niệm lại ngày tháng lúc nhỏ vô tư vô lự, cũng không phải khống chế khát vọng có thể có cuộc sống đơn giản yên tĩnh qua ngày. Lập gia đình nàng không có suy tính đến, nhưng không sao giải thích được lại có người thích nàng, còn là nam nhân tuấn lãng thành thật.
Sau khi khôi phục tự do, Từ Hòe vẫn lén nhìn nàng, Quản Bình phát phiền, phiền con trâu là hắn sao có thể thành thật như thế.
Cho dù nàng nguyện ý, nhưng là cô nương, không có đạo lý chủ động đi hỏi hắn còn muốn cưới nàng hay không.
Hắn không nói, vậy cứ tiếp tục hao tổn tâm trí đi, nàng cái khác không làm được, nhưng tính nhẫn nại là tốt nhất.
Quản Bình bước nhanh hơn.
Từ Hòe không hiểu sao trong lòng đột nhiên hốt hoảng, chẳng biết tại sao liền gọi nàng một tiếng, "Quản cô nương!"
Quản Bình thoáng nghiêng đầu, bước chân chậm lại, "Chuyện gì?"
Từ Hòe gọi xong liền hối hận, nhưng lúc này phải nói chút gì đó, hắn dừng một chút, quả thật có lời nói muốn hỏi nàng, hắn nhìn bóng lưng nàng nói: "Sang năm Hương Nhi lập gia đình, A Mộc cũng qua đó, nàng có tính toán gì không?"
"Nếu Ngưng Hương nguyện ý, ta muốn đi theo làm nha hoàn cho nàng." Khóe miệng Quản Bình nhếch lên, cố ý nói.
Từ Hòe mất hứng.
Nàng vậy mà muốn đi Lục gia, Lục gia có Lục Ngôn đó!
Hắn không muốn nàng đi, giọng nói tỏ ra buồn bực: "Hương Nhi chưa bao giờ xem nàng là nha hoàn, chúng ta là người một nhà, nàng đừng nghĩ như vậy."
Không phải là nha hoàn, thì không có lý do gì cùng Hương Nhi dời đến nhà Lục gia .
Quản Bình trầm mặc một lát, giống như là đang suy nghĩ cái gì, chậm rãi nói: "Cũng đúng, người Lục gia nhiều, không có chỗ cho ta ở. Nhưng tỷ đệ Ngưng Hương cũng không còn ở đây, ta cũng không thích hợp tiếp tục ở lại nhà nàng, đợi nàng thành thân, ta sẽ vào thành tìm việc làm."
Từ Hòe sao có thể cam lòng để nàng đi, hắn gấp đến độ đã quên hết rụt rè, thấy nàng còn đang băn khoăn, hắn lập tức nghĩ tới một chủ ý, "Hương Nhi và A Mộc không có ở đây, vậy ta sẽ dời sang đó ở, nàng cùng Thu Nhi ngủ ở phía tây phòng nhà chúng ta, như vậy sẽ không có ai dám nói xấu nàng." Ngưng Hương giữ nàng ở Tây viện, tương lai đổi thành bọn họ giữ nàng, nàng tự nhiên có thể ở Đông viện, không cần lo lắng bị nói linh tinh.
Đã nghĩ được cách giữu nàng, nhưng lại không chịu nói ra nguyên nhân.
Quản Bình có chút giận, cố ý châm chọc hắn: "Ngươi chiếm mất Đông viện, không sợ bị người khác nói ngươi muốn chiếm phòng đường đệ sao? Vừa lúc ngươi đã đến tuổi thành thân, sau khi lấy vợ hai vợ chồng trực tiếp lấy Tây viện làm tân phòng, ở lại cũng sáu bảy năm..."
"Không đâu, mẹ ta nói sang năm sẽ xây thêm phòng mới, giữ cho ta thành thân."
Vì để chứng minh mình không có ý chiếm phòng đường đệ, Từ Hòe chưa kịp suy nghĩ liền đem dự định mẫu thân nói ra.
Bước chân Quản Bình dừng lại.
Trước đây nàng hết sức chắc chắc Từ Hòe muốn kết hôn với nàng, hiện tại đột nhiên nàng lại hoài nghi.
Có lẽ trong lòng Từ Hòe thích nàng, lại bởi vì nàng cự tuyệt nên không dám nói rõ, sau đó lại nghe theo lời của mẫu thân chuẩn bị phòng mới để cưới vợ khác sao?
Nếu như mình không phải là lựa chọn duy nhất của hắn, vậy con trâu này không cần cũng được.
"Nếu ngươi đã muốn thành thân, ta càng không thể ở lại nhà các ngươi, đỡ khiến cho thê tử ngươi hiểu lầm khiến ngươi phải khó chịu."
Sau phút dừng lại ngắn ngủi, Quản Bình lại bước tiếp về phía trước, bước chân lần này nhanh hơn rất nhiều.
Từ Hòe ngốc rồi.
Hắn không muốn thành thân, xây nhà là vì thành thân, nhưng cũng không nói xây là để cưới vợ liền đâu?
Hắn còn trông chờ lúc xây phòng được nàng đồng ý...
Vậy mà nàng lại hiểu lầm hắn muốn kết hôn với người khác sao?
Từ Hòe không dám biểu lộ cõi lòng, nhưng hắn cũng không muốn nàng hiểu lầm hắn, càng không muốn nàng vì chuyện này mà rời đi.
"Quản cô nương!" Từ Hòe tăng nhanh bước chân đuổi theo, thấp giọng kêu nàng, gọi một tiếng nàng vẫn không ngừng, Từ Hòe hiểu nàng tức giận, lại không kịp suy nghĩ sâu xa vì sao nàng tức giận, hắn chạy nhanh vài bước ngăn cản trước người của nàng, khẽ thở gấp nói: "Quản cô nương nàng hãy nghe ta nói, ta chỉ xây nhà, nhưng không có ý định lấy vợ."
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta chờ ngươi lấy vợ, chờ nàng ghét bỏ mới đi sao?" Giọng nói Quản Bình lạnh như băng, vòng qua hắn liền bước đi nhanh.
Từ Hòe theo bản năng đưa tay ngăn trở.
Bồi hắn cả một đoạn đường một cách vô ích, kết quả là hoàn toàn tự mình đa tình, Quản Bình trong lòng tức giận, theo bản năng chiếm thượng phong, đưa tay kéo lấy tay Từ Hòe đem người xoay qua, vừa muốn dùng sức đập gãy cánh tay hắn, nhưng lý trí đột nhiên trở lại. Ý thức được mình đang làm gì, Quản Bình giận dỗi đẩy người ra, lạnh giọng uy hiếp nói: "Ta muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở, không cần ngươi xen vào việc của người khác."
Mà Từ Hòe cũng bị hành động của nàng kinh tâm động phách vừa hoàn hồn.
Trên cánh tay vẫn còn lưu lại lực đạo của nàng, ra tay ác như vậy, chỉ sợ nếu không phải cố kỵ tình cảm Ngưng Hương, chỉ sợ nàng thực sự muốn động thủ.
Hắn là một đại nam nhân mà đánh không lại nàng sao.
Không trách được nàng chướng mắt hắn.
Từ Hòe cảm thấy bất lực, bất lực đến nỗi hắn nhất định phải chứng minh cho nàng biết, Từ Hòe hắn cũng là một nam nhân thực thụ.
"Nàng vừa mới muốn bẻ gãy cánh tay ta sao?" Hắn trầm giọng hỏi, trong cuộc nói chuyện đêm nay với nàng, đây là lần đầu tiên giọng nói của hắn đã không còn căng thẳng.
Quản Bình bật cười, xoay người, khẽ ngửa đầu nhìn nam nhân đối diện, bởi vì nghe ra lãnh ý trong lời nói của hắn, cũng bởi vì phiền muộn hắn không có tiền đồ, phiền hắn ngày thường giả bộ đối tốt với nàng nhưng lại có ý định cưới người khác, nàng từ từ giơ tay lên, nắm quyền phát ra tiếng két thật vang, "Đúng thì sao? Muốn đánh nhau với ta không?"
Đã thật lâu nàng vẫn chưa được động tay với người khác.
Từ Hòe không ngờ nàng sẽ có hành động như vậy.
Hắn cũng thật lâu chưa động tay chân với người khác, khi còn bé hắn thường thường cùng đồng bạn đánh lộn. Ở bên ngoài hắn đánh nhau với người khác, ai cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng sau đó về nhà lại bị mẫu thân cầm chổi lông gà đánh lại.
Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ ra tay với nữ nhân.
Giống như là biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, Quản Bình từng bước từng bước đi về phía hắn, đôi mắt trong trẻo dưới ánh trăng tỏ vẻ lạnh lùng khiêu khích nhìn hắn, "Sao, không dám đánh? Biết vì sao ta không thích ngươi không, cũng bởi vì ngươi không phải loại..."
Nói còn chưa dứt lời, nam nhân đối diện đột nhiên thở hổn hển nặng nề.
Quản Bình thong dong nhìn thẳng vào hắn, thấy Từ Hòe chỉ là hơi thở nặng dần chứ vẫn chậm chạp không động thủ, nàng châm chọc lắc đầu, xoay người.
Mới xoay người, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, giống như có con gấu lớn đột nhiên xông về phía nàng.
Quản Bình cười lạnh, xoay người một quyền quất tới.
Lại không đánh tới người, bởi vì trong lúc nàng xoay người Từ Hòe đã khom người xuống, hai tay ôm lấy nàng bắp đùi nàng, giống như nhổ củ cài muốn đem cô nương đang không để ý khiêng lên vai, xoay người chạy về phía ruộng bên trái. Dưới ánh trăng, trong ruộng hoang vu không một bóng người, đứng ở ven đường có thể thấy rõ, nhưng nếu ở xa thì không thấy gì, mà Từ Hòe khiêng nàng chạy thật nhanh, muốn chạy nơi không ai thấy được.
Bước chân hắn chạy thật nhanh, đỉnh vai của hắn khiến bụng nàng khó chịu, nhưng cảm nhận được nhiệt tình trên người Từ Hòe, Quản Bình lại không hiểu sao rất thống khoái. Nhưng nàng còn chưa kịp thoải mái lại bởi vì nhớ tới hắn còn muốn cưới người khác, nàng bèn nâng cao quả đấm lên, muốn đập vào sống lưng yếu ớt của hắn, đừng tưởng rằng như vậy có thể khắc phục nàng.
Quả đấm nâng lên, nàng ra tay một cách vô tình.
"Thả ta xuống!" Nàng cho hắn thêm một cơ hội cuối.
Từ Hòe không nghe, một lòng muốn đi vào trong.
Quản Bình bắt đầu giãy giụa, không muốn dựa vào công phu học từ Hầu phủ bắt nạt một người thôn dân như hắn, nàng chỉ cậy mạnh dùng sức đấu với hắn. Khí lực của nàng lớn hơn so với cô nương bình thường, nhưng khí lực Từ Hòe cũng lớn, hai tay hắn ôm chặt lấy bắp chân nàng không để nàng đá lung tung, sau lưng là da thịt dày để mặc nàng đánh.
Một cái đánh là một lần hắn nhẫn nại chịu đựng, rất nhanh hắn đã chạy tới một mảnh ruộng đậu phộng. Đậu phộng đã sớm được kéo về nhà, bờ ruộng cũng bị người khác dùng cuốc đào lên, đem đậu phộng còn sót lại rớt ra ngoài, bởi vì đất ruộng rất mềm mại. Mà sau lưng Từ Hòe bị nàng đánh đến đau rát, hắn không nhịn được nhưng bước chân vẫn không ngừng, trước tiên đành để nàng xuống.
Không hề báo trước, Quản Bình ngửa mặt ngã ở phía sau lưng, không tính là đau.
Vừa mới hoàn hồn nàng liền thấy Từ Hòe bổ nhào về phía nàng.
Quản Bình lần đầu đối mặt loại tình huống này, sau khi giật mình, nàng vừa đẩy vừa mắng hắn, "Từ Hòe ngươi không muốn sống nữa sao! Ngươi dừng tay lại cho ta, nhìn mặt Ngưng Hương..." Nghiêng đầu tránh thoát cái miệng trâu đang gặm loạn, Quản Bình nhắc nhở hắn lần cuối, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ngươi dừng tay lại ngay cho ta, ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra!"
"Không phải nàng đã nói ta không phải loại đó sao?" Từ Hòe ngang ngược nắm lấy tay nàng, giống như cái cày hung hăng hạ xuống người nàng, tiếp theo lại muốn cúi đầu hôn.
Hắn là nam nhân, đêm nay hắn sẽ để cho nàng có kiến thức về hắn!
Nam nhân đối với nữ nhân tuy không thành thật, tuy không can đảm, nhưng lại có rất nhiều loại bất lực khác nhau, xuất phát từ tự tôn, hắn tôn trọng đến nguyện ý chịu đựng, đợi nàng cho phép thành thân hắn mới làm. Từ Hòe sợ Quản Bình lạnh nhạt, sợ nên không dám đến gần, nhưng không phải là người bất lực.
Đè nén đã lâu, lúc này phát tác liền thành điên cuồng.
Nhưng hắn chọn sai người rồi.
Quản Bình là người tập võ, lại rất am hiểu, vô luận là nam hay nữ thì nằm phía dưới đều là yếu nhất.
Mà vừa rồi Từ Hòe thoáng làm nàng đau.
Lại cảm nhận được Từ Hòe tự cho là đúng ngang ngược, nàng không muốn "thương hương tiếc ngọc" nữa, hai chân nàng kẹp Từ Hòe lại, thừa dịp Từ Hòe khiếp sợ không kịp phòng bị, nàng liền xoay người đảo ngược tình thế. Nàng không bạt tai cũng không đánh vào ngực hắn, tay phải Quản Bình trực tiếp nắm giữ cổ họng Từ Hòe, hơi chút dùng sức thì Từ Hòe đã không dám cử động.
"Nếu còn lần sau nữa, ta tuyệt đối không nương tay." Nghiêng đầu hất tung mái tóc dài bọ xõa ra, Quản Bình nằm ở phía trên nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng thốt lên.
Tim Từ Hòe giống như ngừng đập.
Không phải sợ, mà là nàng quá đẹp.
Nếu bình tĩnh xem xét, dung mạo nàng không bằng hai muội muội nhà mình, nhưng lúc này mái tóc dài của nàng theo gió tung bay, khuôn mặt thanh tú của nàng dường như hòa vào ánh trăng, lạnh như nước, nhưng lại đẹp khác thường khiến hắn rung động.
Từ Hòe rốt cuộc đã biết vì sao hắn lại thích nàng.
Từ lúc nàng quần áo tả tơi té xỉu ở trước cửa nhà đường muội, chán nản nhưng lại lạnh lùng liếc hắn một cái, lúc đó hắn đã thích vẻ lạnh lùng của nàng.
"Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ." Cổ họng bị nàng bóp chặt, nhưng Từ Hòe lại không sợ chết nói ra lời trong lòng mà có khả năng nàng không thích nghe nhất.
Cho dù bị nàng bóp chết, hắn cũng muốn nói ra.
Hắn nằm ngang, đôi mắt bị ánh trăng chiếu vào, kiên định bên trong nhìn thấy rất rõ.
Quản Bình nhìn hắn chằm chằm, nàng thu tay lại, nhưng vẫn ngồi ở trên ngực hắn, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn xây nhà cưới vợ sao?"
"Đó là ta vì nàng mới xây, ta muốn cưới nàng, ta muốn ngủ cùng nàng..."
Từ Hòe gầm nhẹ giải thích, chưa nói xong bị quăng một cái bạt tai.
Hắn quay đầu đi, mặt như lửa đốt, nhưng hắn không sờ mặt, tiếp tục nhìn nàng, bất cứ giá nào phải nói: "Ta muốn ngủ cùng nàng!"
Quản Bình mặt không chút thay đổi nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến khi cơn tức dần dần bình phục, trên mặt nàng lúc này lại lộ ra vẻ chột dạ, miệng lúng túng giống như muốn xin lỗi, lúc sau Quản Bình vung vạt áo đứng lên, một cước giẫm lên bộ ngực hắn, "Nếu như muốn ngủ, vậy chờ ngươi xây xong phòng rồi nói sau."
Không có phòng mà muốn ngủ cùng tức phụ?
Nằm mơ.
Lực đạo vừa phải một cước dẫm lên Từ Hòe, Quản Bình xoay người nghênh ngang rời đi.
Từ Hòe ngơ ngác nằm trên mặt đất, nhìn lên ánh trăng sáng xuất thần.
Nàng có ý gì?
Hiện tại không thể ngủ, là vì không có phòng, sau khi xây xong phòng, có thể ngủ...
Nàng đồng ý gả cho hắn sao?
Hắn mừng như nước thủy triều, Từ Hòe dùng sức bò dậy, nhìn nàng bóng lưng hô to, "Nàng đồng ý gả cho ta sao?"
Vừa dứt lời, trên đường đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo rõ to, còn có giọng nói của các thiếu niên ồn ào, "Đồng ý, đồng ý!"
Từ Hòe mặc kệ, hưng phấn đuổi theo cô nương phía trước.
Trên đường cái, các thiếu niên ngắm đèn trở về vẫn tiếp tục huýt sáo, liên tiếp như dã thú.
Quản Bình mỉm cười thoải mái bước đi, để mặc Từ Hòe nhanh chóng đuổi theo.
Phía bên ruộng bắp bên kia, sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo, Ngưng Hương không có can đảm như Quản Bình. Sợ bị người khác phát hiện nàng cùng Lục Thành làm chuyện mờ ám, tiểu cô nương đổi ý, run rẩy đè tay Lục Thành lại, muốn cái áo đã tuột đến cùi chỏ kéo lên, khóc lóc cầu xin hắn, "Lục Thành..."
Lập tức trong lòng Lục Thành phun máu chó mắng Từ Hòe!
Nếu không phải do hắn đột nhiên rống to một tiếng, trên đường cũng sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.
Có trời mới biết hắn phải mất bao nhiêu nước miếng mới dụ dỗ nàng đồng ý để hắn nếm thử bên trong?
"Hương Nhi đừng sợ, chúng ta chờ bọn họ đi qua." Ôm lấy cô nương thơm ngào ngạt, Lục Thành lặng yên cầu khẩn trong lòng.
"Không..." Ngưng Hương nhát gan, nước mắt liền xuống, tựa ở vai hắn nhỏ giọng khóc.
Lục Thành hai đấm nắm chặt, thật lâu sau mới kéo xiêm y nàng lên, đứng lên thật nhanh nói: "Nàng chờ một lát, ta muốn đi tiểu!"
Ngưng Hương vội vã sửa sang lại quần áo, không thèm để ý đến hắn.
Lục Thành bước nhanh vài bước vòng quanh đống củi rồi ngừng lại.
Sau một lúc, Ngưng Hương rất nhanh đã mặc xiêm y lại, nàng nghe lời Lục Thành nói, ngoan ngoãn ôm gối ngồi chờ tại chỗ. Hắn đã thu tay lại, nàng cũng ngừng khóc, nhìn lên trăng sáng, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã cùng Lục Thành làm loại chuyện đó, nàng xấu hổ bưng kín mặt, che một lát thì hai tay lui về phía sau đổi thành bịt lỗ tai.
Nàng biết rõ Lục Thành chỉ đứng cách nàng khoảng bảy tám bước chân, nhưng mà đợi thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Mí mắt Ngưng Hương khẽ động, nàng tiếp tục chờ thêm một chum trà mà vẫn không có bất kì âm thanh nào.
Tiểu cô nương bắt đầu lo lắng, Lục Thành có phải đã tức giận hay không, nhưng lại không muốn phát hỏa với nàng, cố ý mượn cớ né tránh, tự mình hờn dỗi?
Ngẫm lại chuyện vừa rồi, giống như là nàng không đúng, đã đáp ứng hắn nhưng lại chừng bỏ nửa dở, mà rõ ràng hắn lại hy vọng như vậy.
Lâu như vậy cũng không nói tiếng nào, có thể biết được hắn rất tức giận không?
Ngưng Hương không hối hận, nhưng nàng đau lòng cho Lục Thành, cảm thấy có lỗi với hắn, nàng liền nghiêng đầu cúi đầu gọi, "Lục Thành?"
Lục Thành lập tức ngừng động tác, sau lại tiếp tục, cho rằng nàng đang hoảng sợ, giọng khàn khàn của hắn vang lên: "Làm sao vậy?"
Ngưng Hương cúi đầu xuống, giống như hắn đang ở ngay trước mắt nàng, nàng lặng im vài giây, sau đó nhỏ giọng bồi tội, "Thực xin lỗi..."
Lời xin lỗi ngoan ngoãn theo gió truyền tới, Lục Thành có chút buồn cười, nhắm mắt lại tưởng tượng vẻ mặt bây giờ của nàng, "Ta không tức giận."
Tức thì tức Từ Hòe mà thôi.
Ngưng Hương không tin, nàng tiện tay bứt một nhành cỏ dại bên cạnh, cặp môi đỏ mọng bĩu lên.
Lừa người, không tức giận vì sao chạy sang bên kia không để ý tới nàng.
"Hương Nhi..."
Đang do dự kế tiếp nên nói gì thì đột nhiên hắn gọi tên nàng.
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng.
"Ta chỉ tức giận chút ít, chỉ cần nàng gọi ta một tiếng ca ca tốt, ta sẽ không tức giận nữa."