Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Một đêm ngủ thật ngon, Lục Thành dậy sớm, rất muốn ôm Ngưng Hương vuốt
ve một phen, chỉ là A Nam và A Mộc người trước người sau đều tỉnh lại,
mỗi người chiếm ở một bên, căn bản không có chỗ của hắn.

“Chàng đứng lên trước đi.” Tối qua trời đen như mực, làm chuyện phu thê
hay nói chuyện với hắn cũng không có gì, nhưng bây giờ trời đã sáng,
Ngưng Hương lại không dám nhìn Lục Thành , ánh mắt dừng lại A Nam trong
lòng, nhỏ giọng thúc giục, đỡ cho cả hai người đều không chịu thức dậy,
những người khác trong Lục gia lại hiểu lầm bọn họ.

Lục Thành thở dài, chân lớn dưới chăn lưu luyến cọ bắp chân nàng mấy cái, lúc này mới không cam lòng đứng dậy mặc quần áo.

Vừa ra khỏi phòng, Lục Thành duỗi hai cánh tay rồi đi về phía phòng bếp.

Phía bên nhà cũ bên kia, Lục thị cùng Hứa thị cũng vừa mở cửa, thấy tân
lang đã xuất hiện, nhìn tinh thần sảng khoái, hai người nhìn nhau cười
một tiếng.

Lục Thành da mặt dày, không thèm để ý chút nào, hắn thay Ngưng Hương giải thích: “A Nam quấn nàng quá cho nên dậy hơi trễ ạ.”


“Không vội không vội, cứ để Hương Nhi ngủ thêm một lát, lát nữa ăn cơm rồi gọi nàng sau.” Hứa thị cười nói.

Trong sân hai nhà cũng không dựng tường ngăn cách, giọng nói Hứa thị
không có bất kỳ trở ngại truyền vào trong tai Ngưng Hương, Ngưng Hương
sao có thể không biết xấu hổ mà ngủ nướng, nàng thừa dịp Lục Thành không có ở đây, vội vàng từ giữa hai đứa bé ngồi dậy, chỉ vào quần áo của bọn chúng đã được đặt sẵn ở phía đông nói: “Mặc quần áo vào đi, A Mộc tự
mình xuyên, mặc xong rồi giúp A Nam.”

A Mộc lập tức chạy tới.

A Nam thấy nương muốn xuống giường, bé bỗng chốc nhào tới trong lòng nương, không cho phép nương đi.

“Nương đi lấy xiêm y trong tủ, A Nam nghe lời, đi tìm cữu cữu đi.” Ngưng Hương cười dụ dỗ nói, mắt liếc đệ đệ nhà mình mới sáu tuổi đã làm cữu
cữu.

A Mộc đối với chuyện được làm cữu cữu rất thích, sau khi tự mặc xong đồ
hắn khom lưng nhặt xiêm y của A Nam lên rồi gọi A Nam qua.

A Nam nhìn chằm chằm nương.

Ngưng Hương hôn tiểu tử một cái, “Đi đi, nghe cữu cữu nói kìa.”


A Nam cười, nghiêng đầu đi về hướng A Mộc, trong vắt gọi cữu cữu.

Sau khi xác định A Nam đứng mặc quần áo cách mép giường đủ xa, trước
tiên Ngưng Hương gài cửa phòng lại, sau đó liền đi đến trước tủ. Y phục
của nàng đều để bên trong, bởi vì hôm nay phải kính trà cho các trưởng
bối, nàng mặc quần áo tươi vui một chút, xiêm y đã sớm chuẩn bị xong, là bộ quần áo màu đỏ thẫm nàng mặc ở ngày đại định năm trước, hoa văn thêu mộc mạc hơn so với đồ cưới chút ít.

Mới vừa mặc xong váy thì cánh cửa bị người khác đẩy một cái.

Ngưng Hương vừa thẹn vừa cười, A Nam đang ngồi trên giường gạch để cữu
cữu giúp bé mặc quần, nghe thấy động tĩnh bé liền nghiêng đầu nhìn về
phía cánh cửa kêu lên: “Phụ thân!”

Lục Thành ừ, đoán được thê tử đang làm gì, hắn bất đắc dĩ nói: “Để phụ thân đi bưng nước cho A Nam rửa mặt.”

Chờ khi hắn bưng một chậu nước nóng trở về, A Mộc và A Nam đã chạy đến
phòng bếp chơi, Lục Thành đành đem chậu nước để dưới mái hiên, thấy A
Nam dẫn A Mộc đi ra hậu viện xem tướng quân, Lục Thành không gọi bọn họ, hắn như trộm đi về hướng đông phòng, vừa đến cửa liền thấy tức phụ quỳ
trước giường đất, nửa người trên nghiêng về phía trước, nghe động tĩnh
hẳn đang xếp chăn, hai chiếc giầy thêu thò ra mép giường, còn không lớn
bằng bàn tay hắn.

Lục Thành lặng lẽ đi vào ôm chặt eo nhỏ thê tử, kéo thẳng nửa người trên của nàng dựa vào trong lòng hắn.

“Hương Nhi...” Chỉ mới tách ra một lát mà Lục Thành đã phát hiện mình nhớ tức phụ, môi hắn càn quét thẳng xuống cổ nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận