Trở lại trước cửa nhã gian, Tố Nguyệt cùng Ngưng Hương mỗi người vào phòng thuộc về mình.
Nương cuối cùng cũng đã trở lại, A Nam cao hứng hô một tiếng, chỉ cá trong chén bé gắp cho nương.
Vì vậy Bùi Cảnh Hàn cũng không cần phải rối rắm nữa, chỉ bằng giọng nói của nam oa hắn liền biết Ngưng Hương không có ý muốn tới bái kiến hắn.
Nói không tức giận là giả, nhưng Bùi Cảnh Hàn không muốn để Tố Nguyệt nhìn ra, hắn hỏi cũng không hỏi tình huống bên kia, ý bảo Tố Nguyệt châm trà cho mình.
Tố Nguyệt tự ý nhìn mặt nói chuyện, biết rõ trong lòng Bùi Cảnh Hàn hiếu kỳ, nàng cười nói vài chuyện tình hình gần đây của Ngưng Hương, lại khen A Mộc đáng yêu, chờ Bùi Cảnh Hàn nghe đủ lại nói sang chuyện khác, lúc đó nàng mới một lòng bồi hắn dùng cơm.
Lục Thành bên kia tới trước, bởi vậy bọn họ cũng về trước.
Lúc ra khỏi nhã gian, Ngô Minh Cử nhịn không được nhìn vào cánh cửa cách vách, trong đầu hiện lên bộ dáng Tố Nguyệt mắt ngọc mày ngài xinh đẹp. Nhắc tới cũng kỳ, mỹ nhân hắn không phải chưa từng thấy, hôm nay lại mới vừa thấy tức phụ Lục Thành, tuy hắn có kinh diễm nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua liền không nghĩ ngợi nữa, mà Tố Nguyệt...
Đáng tiếc lúc mình cảm thấy hứng thú với một vị cô nương mà người kia lại là nha hoàn phủ Trấn Viễn Hầu, lại có khả năng là người trong phòng của Bùi Cảnh Hàn.
Vừa nghĩ như thế, Ngô Minh Cử lập tức chặt đứt ý niệm trong đầu, hắn dẫn đầu đi xuống lầu ra khỏi Tiên Cư lâu.
Đỡ cháu gái lên xe trước, Ngô Minh Cử chợt nhớ tới một chuyện, hắn nhìn Lục Ngôn nói: "Ngươi theo ta hồi phủ trước, ta sai người đưa ngươi một ít vải may xiêm y để mặc đi xuống phía, đúng rồi, ngươi có biết chữ không?"
Lục Ngôn gật đầu, "Nhị thẩm ta biết chữ, bà ấy có dạy chúng ta một chút, nếu chữ không quá lạ thì các chữ còn lại đều biết."
Thời gian người nông gia nhàn rỗi có rất nhiều, đặc biệt là sau vụ thu hoạch, không có chuyện gì có thể làm, huynh đệ bọn họ thấy vậy liền sang nhà Nhị thẩm, thấy thím đang dạy đường đệ, đường muội đọc sách biết chữ, bọn họ cũng qua nghe. Chữ bọn họ đều đã biết hết vậy nên liền mượn sách trong nhà Nhị thẩm xem, đại ca vội vàng kiếm tiền, tam đệ tuổi còn nhỏ nên hai người đó ít đọc, duy chỉ có hắn là được đọc sách nhiều nhất .
Ngô Minh Cử rất hài lòng, cười nói: "Chỗ đó của ta có sách trà, trước tiên ngươi hãy xem qua một chút, để tránh ù ù cạc cạc."
Lục Ngôn vội vàng nói cảm tạ, chờ Ngô Minh Cử lên xe, hắn liền cáo từ cùng các huynh trưởng rồi rời đi .
Nghiêm Kính nhìn theo bóng lưng hắn, cảm khái nói: "Lão nhị không chừng sẽ có tiền đồ lớn."
Lục Thành không nói gì, ngực hắn có chút buồn phiền, hôm nay nhị đệ dứt khoát như vậy giống như đã ngầm quyết định, trước đây Lục Ngôn cũng từng có ý nghĩ muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, lúc đó cho dù một câu đệ ấy cũng không tiết lộ với huynh trưởng là hắn, khiến hắn cảm thấy mình không được đệ đệ tín nhiệm.
Trở về vườn trái cây, Nghiêm Kính liền quay lại vườn hạt dẻ của mình.
Bên trong lều nghỉ ngơi rất lớn, A Đào và Chu Ngọc hai người ngủ hai bên, A Mộc và A Nam nằm ngủ ở giữa, sau khi mọi người nằm xong Ngưng Hương còn có thể chen vào một bên ngủ cùng Chu Ngọc.
Lúc A Nam ngủ phải có người dỗ, Ngưng Hương cởi giầy ngồi xếp bằng ở trong lều, chăm chú vỗ lưng cho bé ngủ.
Lục Thành ngồi dưới bóng cây nhìn chằm chằm tức phụ.
Hắn nên thỏa mãn vì được cưới một thê tử vừa dịu dàng lại xinh đẹp như vậy, nhưng Lục Thành cảm thấy chưa đủ, hắn muốn biết hết thảy mọi chuyện của nàng.
A Nam nhanh chóng ngủ thiếp đi, Lục Ngôn cũng đã trở lại, trong tay cầm một quyển sách.
Lục Thành đứng lên gọi đệ đệ đi ra xa xa.
"Có phải đệ đã tính trước rồi không?" Lục Thành tìm tòi quan sát đệ đệ.
Lục Ngôn không định giấu giếm , hắn nhìn quyển sách trong tay một chút, thản nhiên nói: "Đúng, đại ca vì chúng đệ liên tục vất vả kiếm tiền, nếu không phải do không có người chăm sóc A Nam, hai năm trước đệ đã muốn ra ngoài làm việc. Đại ca, đệ muốn kiếm tiền, có tiền đệ mới có thể giống như huynh, cưới được cô nương tốt như tẩu tử vậy."
Đại ca có thể kiếm tiền nhưng đều không phải là của hắn, hắn dựa vào đại ca nuôi lớn không sao, nhưng hắn không thể cưới tức phụ rồi cũng phải để đại ca nuôi.
Chí hướng đơn giản lại thuần phác như vậy, Lục Thành không có cách nào khác ngăn cản.
Nhìn đệ đệ chẳng biết đã đã trưởng thành từ lúc nào, Lục Thành nặng nề vỗ xuống vai hắn, "Vậy đệ cố gắng làm thật tốt, ra ngoài lang bạt không dễ dàng, ánh mắt hay tâm tư đều phải linh hoạt chút ít, cố gắng học theo Tam gia thật tốt."
Lục Ngôn tự tin cười, "Đại ca yên tâm, Nhị đệ huyenh sẽ không dễ dàng ăn thiệt thòi đâu."
Lục Thành gật đầu.
Hai người nói chuyện xong liền sóng vai trở về, vừa đi đến gần trước lều vừa lúc nhìn thấy Ngưng Hương cẩn thận đem A Nam đã ngủ say bỏ vào giữa Chu Ngọc cùng A Mộc.
"Đệ cũng ngủ một lát đi, ta có việc nói với chị dâu ngươi." Lục Thành dừng bước chân lại, dùng ánh mắt ý bảo Ngưng Hương đến.
Ngưng Hương nhớ lại yêu cầu hoang đường lúc buổi sáng của Lục Thành, nàng căng thẳng cực kỳ, nhưng không đi cũng không được.
Mang giày xong, nàng ngoan ngoãn đi về phía Lục Thành.
Lục Thành dẫn nàng đi tới chỗ trồng cây ăn quả rậm rạp hơn so với chỗ khác, khoảng cách cực xa với lều, hắn kéo Ngưng Hương đến sau một thân cây, cúi đầu hỏi nàng, "Nàng cùng Tố Nguyệt nói chuyện gì?"
Ánh mắt vừa đen lại sâu kín, thì ra là quan tâm chuyện trong tửu lâu, Ngưng Hương tạm thời không muốn hắn dính vào chuyện này, nàng cố gắng thả lỏng nói: "Tùy tiện tán gẫu vài câu thôi, đã thời gian dài không gặp nhau, ta hỏi thăm nàng ở Hầu phủ sống thế nào."
Lục Thành không tin, cường thế ấn nàng vào thân cây, thanh âm hạ thấp đi, "Hương Nhi, trước khi nàng nói dối nàng sẽ nhìn sang bên cạnh một chút, vừa rồi nàng lại như vậy."
Ngưng Hương kinh hãi, nàng không biết mình lại có cái thói quen này, lại kinh ngạc Lục Thành vậy mà lại phát hiện.
Nàng có chút bất an, Lục Thành so với nàng càng khẩn trương hơn, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nàng, dỗ nàng như dỗ hài tử: "Hương Nhi, nàng nói thật với ta đi, nàng không nói trong tâm ta rất khó chịu, có phải có quan hệ với hắn hay không? Hắn còn uy hiếp nàng sao?"
"Không có, chàng nghĩ đi đâu vậy." Nghe thấy hắn trầm giọng bất an, Ngưng Hương bâth cười, đưa tay ôm hắn, ngửa đầu để hắn nhìn vào ánh mắt của nàng, "Ta chỉ lo lắng cho Tố Nguyệt, năm ngoái trong lúc vẫn ở Hầu phủ ta có nghe người khác nói trong tháng năm này hắn muốn đón biểu cô nương về làm vợ, ta sợ trong lòng Tố Nguyệt không thoải mái nên muốn hỏi nàng sau này đã có tính toán gì chưa."
Lời này nửa thật nửa giả, đối với Lục Thành không biết nội tình mà nói cũng rất dễ dàng khiến hắn tin lời này.
"Nàng ta thích thế tử, vì sao nàng lại không thích?" Như từ cuối đông tiến đã tiến vào mùa xuân ấm áp, hắn giọng trong lúc lơ đãng liền thay đổi hương vị, mắt đào hoa mong đợi nhìn chăm chú vào nàng.
Ngưng Hương biết hắn muốn nghe cái gì, nàng xấu hổ đỏ mặt cúi thấp đầu.
Ngực Lục Thành nóng lên, hắn nâng cằm nàng lên ép nàng phải nhìn vào hắn, giọng nói khàn khàn: "Có phải nàng không không thích công tử phú gia vẻ nho nhã mà yêu thích người thô kệch như ta không? Thích được ta kéo vào trong rừng cây nhỏ hôn hôn?"
Hắn bắt đầu không biết xấu hổ, Ngưng Hương nhổ hắn một ngụm muốn đẩy hắn ra.
Lục Thành cưỡng chế ôm lấy nàng, biết rõ nàng xấu hổ chắc chắn sẽ không chủ động phối hợp, hắn dứt khoát trực tiếp nâng người nàng lên, bàn tay to thuần thục giật quần nàng rớt xuống giầy thêu. Trong đùi đột nhiên lạnh lẽo , Ngưng Hương sợ cực kỳ, nàng không có cách nào khác, cũng trốn không thoát, chỉ cầu Lục Thành nhanh lên, hắn thế nhưng đang mở quần áo của hắn!
"Lục Thành, chàng đừng như vậy..." Ngưng Hương chôn mặt vào trong ngực hắn, ôm hắn không để hắn hồ nháo, "Đừng cởi ..."
Giữ lại xiêm y, vạn nhất đột nhiên có người đi tới cũng kịp phản ứng.
"Không có người đến, nàng yên tâm đi." Lục Thành thoải mái kéo tay nàng ra, sau đó lưu loát cởi áo ngoài xuống, lộ ra thân thể khỏe mạnh. Ngưng Hương không dám nhìn, gấp đến độ nhắm mắt lại, Lục Thành mỉm cười, đem áo ngoài của mình treo lên cành cây, sau đó lại nhấc tức phụ lên, thuận thế cởi giày gỡ quần nàng xuống rồi ấn nàng vào thân cây.
"Hương Nhi, ngồi như vậy." Tiểu cô nương đã từ bỏ giãy giụa, Lục Thành cười xấu xa, nâng cao một chân nàng bắc qua thân cây.
Ngưng Hương đột nhiên ý thức được không ổn, nàng vừa mở mắt liền phát hiện nàng cùng Lục Thành đang chen chúc nhau ngồi giữa hai nhánh cây, phía sau cũng không có chỗ ngồi. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Lục Thành đem chân khác của nàng cũng bắc qua thân cây, thân thể treo lơ lửng giữa trời, Ngưng Hương vội vã ôm lấy cổ Lục Thành, mà bàn tay Lục Thành cũng vững vàng nâng nàng.
Không có bất kỳ trở ngại, Ngưng Hương thậm chí có thể cảm nhận được những nốt chai trong lòng bàn tay hắn.
Ngưng Hương không dám … mở to mắt ra nữa.
Lục Thành cũng không muốn lãng phí thời gian, cúi đầu hôn lên khuôn mặt hồng hồng của nàng.
Gió xuân thổi qua cuốn theo hương hoa bay khắp nơi, phía sâu trong vườn cây ăn quả mơ hồ truyền đến tiếng khóc của tiểu cô nương hết sức áp chế.
Trong lều.
Lục Ngôn đang tựa lưng ở trên vách lều, không chớp mắt nhìn biểu muội ngủ bên cạnh cháu trai ở đối diện, hắn nhìn nàng đến mức dường như chỉ cần chớp mắt một cái liền quên đi nàng.
Đột nhiên tiểu cô nương nhíu mày.
Lục Ngôn lập tức cúi đầu làm bộ đọc sách.
Chu Ngọc mở mắt ra, nhìn ba đứa bé đang nằm cạnh mình, nàng từ từ ngồi dậy.
"Không thoải mái sao?" Lục Ngôn làm bộ như bị nàng kinh động, giương mắt hỏi.
Chu Ngọc mấp máy miệng. Dưới đệm giường chính là rơm rạ, có chút châm chích.
"Biểu ca, biểu tẩu đâu?" Không có thói quen nói chuyện với Lục Ngôn, Chu Ngọc hướng ra phía ngoài nhìn quanh.
"Bọn họ ra ngoài nói chuyện riêng." Ánh mắt Lục Ngôn lần nữa chuyển đến trang sách.
Chu Ngọc thấy vậy cuối cùng mới nhớ tới chuyện Lục Ngôn muốn đi xa, hôm nay hai mươi, từ đây đến cuối tháng chỉ còn lại mười ngày.
Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng của Lục Ngôn, đột nhiên Chu Ngọc có chút không nỡ. Thân là biểu huynh muội, tuy chiến tranh lạnh hai năm, nhưng nàng biết biểu ca vẫn ở thôn Đông Lâm, cách nàng rất gần, sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều lần này hắn lại đi Giang Nam, xa xứ như vậy, không biết biểu ca có quen không? Trên đường có thể gặp chuyện không may hay không?
Người xa lạ nàng nhất định sẽ không quan tâm, nhưng đây là biểu ca nàng.
"Vì sao phải đi Giang Nam?" Trong lều chỉ có hai người bọn họ tỉnh, không nói lời nào bầu không khí quá lúng túng, Chu Ngọc trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi.
Lục Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, hừ hừ, "Kiếm tiền, đỡ cho trong nhà nghèo khó khiến người thân cũng không muốn tới nhà."
Hắn rõ ràng có ý mỉa mai, Chu Ngọc có ý hảo tâm lại đổi lấy lời châm chọc như vậy, thiếu chút nữa nàng tức chết, nàng xoay người muốn nằm xuống nhưng lại quên mất nàng vốn đang ngồi sát vách lều, đột nhiên mạnh mẽ xoay người như vậy cái trán liền đụng phải vách tường, "đông" một tiếng vang lên, chấn động đến mức A Đào động động, bởi vì sau đó không có tiếng động nào nữa nên A Đào mới không bừng tỉnh.
Lục Ngôn sợ choáng váng, sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng tiểu cô nương, lúc đầu hắn cho rằng nàng không có việc gì, rất nhanh đã thấy bả vai nàng run lên.
Nhất định là đau đến phát khóc rồi.
Lục Ngôn vội vàng để sách xuống muốn đi về phía nàng, không ngờ chưa kịp tới gần thì Chu Ngọc đột nhiên cúi đầu nhảy xuống lều, lúng túng mang giày cúi đầu muốn đi.
"Cho ta xem một chút." Lục Ngôn kịp thời níu tay nàng lại, dùng sức kéo người đến.
Chu Ngọc không thích bị yếu thế trước mặt nhị biểu ca, nhưng nàng chưa bao giờ bị đau đến như vậy, bây giờ lại bị hắn níu lại, muốn che dấu cũng không được nữa, các loại ủy khuất trước đó lại ập vào lòng, nước mắt như suối tuôn, còn phát ra tiếng khóc ô ô.
Lục Ngôn nhìn thấy trên cái trán trắng nõn của nàng có một cục u lớn, vốn đã đau lòng lại nghe nàng khóc càng đau lòng hơn. Thói quen chăm sóc muội muội cháu trai sẵn có trong người, thiếu niên bèn không có nghĩ nhiều, thuần thục đem ôm Chu Ngọc vào trong ngực, một tay ôm ả vai nàng, sau đó thổi thổi vào vết thương của nàng, dùng phải tay chạm vào vết thương nhẹ nhàng vân vê, "Không có việc gì, không có việc gì, xoa xoa một xíu là đỡ thôi."
Giọng nói không biết dịu dàng tới cỡ nào.