Edit: Hà
Nghỉ hết một buổi thì ba người Lý thị phải đi ra ruộng làm tiếp công việc .
Đại Tráng đến tìm A Mộc, tính thêm mấy hài tử cái khác đang ở trước cửa chơi trò diều hâu bắt gà con, Từ Thu Nhi là "gà mái" , còn thân thể khỏe mạnh nhất là Đại Tráng thì làm diều hâu. Ngưng Hương ngồi trên tảng đá lớn ở cửa bên, vừa khéo cây dương thụ bên cạnh che xuống một mảnh bóng mát, nàng dựa lưng vào vách tường vừa cười vừa xem bọn chúng đùa nghịch.
Năm chú "gà con" chỉ còn lại mỗi A Mộc , tiểu tử nắm chặt vạt áo của Từ Thu Nhi, ẩn núp khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tiếng cười vang lên không ngừng.
Ngưng Hương kìm lòng không được cười theo.
Đầu phố phía tây đột nhiên truyền đến tiếng vó lừa, bởi vì nhà Lục Thành có lừa nên bây giờ Ngưng Hương nghe thấy tiếng liền căng thẳng, nhưng khi nàng vừa nghiêng đầu nhìn sang thì thấy cái đầu con lừa so với lừa của nhà Lục Thành lại nhỏ hơn rất nhiều, nàng vừa thở phào một tiếng thì nam nhân đánh xe cũng lộ mặt ra ngoài.
"Đại ca!" Đại Tráng nhìn thấy ca ca trở về hét lên một tiếng vang dội.
A Mộc cũng nhìn theo, vừa mới thò đầu ra thì Đại Tráng tấn công tới , A Mộc a lên một tiếng dùng sức kéo nhị tỷ nhà mình.
Từ Thu Nhi chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị đường đệ kéo một cái lảo đảo, vừa lúc Đại Tráng đụng vào nên ba người cùng nhau ngã xuống.
"Không sao chứ?" Ngưng Hương vội vàng chạy tới.
"Đệ không sao!" A Mộc phủi mông đứng lên, nhìn tỷ tỷ cười hắc hắc.
Bé trai không sợ ngã đau nên Ngưng Hương đi đỡ Từ Thu Nhi.
"Đại Tráng, ngươi cầm tinh con trâu hả!" Bụng Từ Thu Nhi bị Đại Tráng đụng phải đau đớn, tức giận hét lên một câu.
Đại Tráng tự biết phạm sai lầm, hắn quay người chạy tới chỗ xe lừa vừa mới ngừng trước cửa nhà, không thèm để ý người trên xe đi xuống mà chạy nhanh lên xe để xem có đồ gì tốt cho hắn không.
Huynh trưởng Trương Bưu của hắn thấp giọng nói gì đó, thấy đệ đệ không nghe nên thần sắc Trương Bưu có chút lúng túng, đứng bên cạnh xe nói chuyện với Ngưng Hương, "Sao hôm nay Hương Nhi được ở nhà?"
Hắn năm nay mười tám cùng tuổi với Từ Hòe, hai nhà lại cách vách ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hai muội muội của Từ Hòe trong mắt hắn cũng là muội muội của hắn, chỉ là nhìn cô nương xinh đẹp duyên dáng yêu kiều đang đứng cách hắn vài bước, cô nương sớm bán mình vào Hầu phủ mỗi tháng mới về nhà một lần khiến Trương Bưu đột nhiên không cách nào so sánh được nàng bây giờ so với Hương nhi muội muội nhỏ nhắn gầy teo trước đây hay gặp.
Mới trước đây hắn gặp Ngưng Hương liền sờ nàng đầu, nhưng bây giờ đại cô nương trước mắt này khiến Trương Bưu không biết nên nhìn nàng như thế nào.
"Tỷ tỷ đệ đã chuộc thân rồi, từ nay về sau ngày ngày ở nhà!" A Mộc đứng bên cạnh tỷ tỷ cười hì hì nói.
Trương Bưu kinh ngạc nhìn Ngưng Hương.
Hắn nhìn Ngưng Hương xa lạ, mà Ngưng Hương trong hơn ba năm gặp chưa được mấy lần huynh trưởng nhà bên mà bây giờ đã cao to như vậy, thấy huynh trưởng hàng xóm cũng không còn thân mật giống như khi hồi bé nữa, nàng chỉ gật đầu cười nhẹ, ánh mắt nhìn ra sau lưng Trương Bưu, nhận ra cô nương mười mấy tuổi kia là tiểu biểu muội của Trương Bưu, trong lòng đột nhiên dậy lên một tia gợn sóng.
Liễu Diệp cũng nhận ra nàng liền ngẩng đầu nhìn một chút, thấy biểu ca quả nhiên nhìn chằm chằm Ngưng Hương không chớp mắt, nàng vụng trộm kéo ống tay áo của biểu ca, nhỏ giọng uy hiếp: "Biểu ca còn nhìn nàng ta nữa thì về nhà muội sẽ nói cho tỷ tỷ biết!"
Trương Bưu cùng tỷ tỷ Liễu Chi của nàng đã đính hôn, tháng chín thành hôn .
Giọng nói nàng không cao không thấp, Trương Bưu căng thẳng nhìn Ngưng Hương, thấy nàng cúi đầu phủi đất sau lưng cho A Mộc, không biết có nghe được tiểu biểu muội nói hay không, Trương Bưu cực kỳ lúng túng trừng tiểu biểu muội một cái, sau đó hướng về Ngưng Hương nói: "Thật là một chuyện tốt, chúc mừng Hương nhi, vậy mọi người tiếp tục chơi đi nhé chúng ta vào nhà trước."
Quay đầu lại kêu Liễu Diệp và Đại tráng đi theo sau, còn hắn dắt xe lừa vào trong.
Đại Tráng theo sát huynh trưởng.
Liễu Diệp đi cách ở phía sau vài bước, lúc gần tới cửa chính lại quay đầu nhìn Ngưng Hương, hất cằm lên hừ nói: "Ngươi về ngày nào? Chắc vẫn chưa nói cho cữu cữu ngươi biết đúng không, ngày mai ta về nhà, có cần ta nói lại giúp ngươi không? Cho ta nă văn tiền là được!"
Nhà nàng cùng cữu cữu của Ngưng Hương ở cùng một thôn, cách t hônLiễu Khê khoảng mười dặm.
"Cho ngươi một cái tát được không?" Thấy tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi mà có tư tưởng như vậy, Từ Thu Nhi trừng mắt giáo huấn.
Thấy các nàng không chịu cho tiền, Liễu Diệp lại hừ một tiếng, chân bước nhẹ nhàng vào cửa chính của anh rể.
"Tỷ tỷ đừng để ý nàng ta." Từ Thu Nhi khoác tay Đường tỷ đi về hướng nhà mình, "Năm đó tỷ tỷ đi vay tiền bọn họ rõ ràng có nhưng lại không chịu cho mượn, họ hàng ruột thịt vậy mà thấy cháu ngoại trai sống chết cũng không quản, cữu cữu như hắn còn quan tâm làm cái khỉ gió gì? Dù sao nhiều năm như vậy cũng không còn liên lạc, coi như đoạn tuyệt cũng được."
Ngưng Hương rủ mắt không nói.
A Mộc ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói với tỷ tỷ: "Năm ngoái cữu cữu cho đệ tiền mừng tuổi."
Ngưng Hương biết cữu cữu lén lút đến cho đệ đệ hai lượng bạc liền đi, lúc nàng về nhà đệ đệ đã đem tiền đưa lại cho nàng.
Nàng cũng biết năm đó cữu cữu không phải là không muốn cho nàng vay tiền, mà là mợ đã mang theo bạc trở về nhà mẹ đẻ, cữu cữu đi tìm nhưng nói gì mợ cũng không chịu đưa, hai người tranh cãi ầm ĩ một hồi thì cữu cữu muốn đoạt lấy, mợ đang mang thai liền ôm bụng kêu đau bụng. Cữu cữu giống như Trương thúc nhà cách vách vậy, đều là người hiền lành chất phát, bình thường tức phụ nói cái gì thì nghe cái đó, có thể làm hành động như vậy cũng đã không dễ dàng gì, Ngưng Hương không muốn cữu cữu và mợ vì mình mà gây gổ với nhau nên liền đi tìm bà buôn người.
Nàng không hận cữu cữu, Đại bá phụ và Đại bá mẫu tức cữu cữu vô dụng nên không cho phép cữu cữu đến nhà mình, bên kia cữu cữu thì bị mợ theo dõi chặt chẽ nên chỉ có thể lén lút đến để đưa hai lượng bạc, cũng không biết cữu cữu trốn mợ được bao lâu.
Từ Thu Nhi nhìn thấy thần sắc đường tỷ ảm đạm, thức thời ngậm miệng lại.
Buổi sáng hôm sau Ngưng Hương dậy sớm mở cửa, ngoài ý muốn trông thấy Trương Bưu từ trên đường phía đông đang đi đến, mới sáng sớm không biết đi đâu.
"Trương đại ca." Ngưng Hương khách khí chào hỏi hắn.
Trương Bưu lưỡng lự, biểu muội vị hôn thê khi còn nhỏ ghét hắn đối tốt với hai tỷ muội Từ gia, lỡ như bây giờ lại bị nàng biết hắn giúp Ngưng Hương thì khẳng định lại tức giận với hắn. Nhìn thấy cô nương dịu dàng nhã nhặn lịch sự đứng trước cửa nhà, Trương Bưu vẫn đi từ từ vài bước về phía Ngưng Hương, lắp bắp nói: "Hương nhi, ta, ta ăn sáng xong sẽ đưa Liễu Diệp về nhà, muội, có cần ta giúp muội thông báo với cữu cữu của muội một tiếng hay không?"
Ngưng Hương suy nghĩ một chút, cảm thấy việc chuộc thân cũng là chuyện lớn, nói cho cữu cữu biết cũng tốt, nàng liền cảm kích nói: "Làm phiền Trương đại ca, vậy huynh giúp muội nói một tiếng đi, nếu như không phải do công việc gấp rút đi không được thì cũng không muốn làm phiền huynh."
Trương Bưu ừ một tiếng, nhìn thoáng qua trong sân Từ gia, vừa đi vừa nói: "Vậy muội đi nhanh đi, ta đi về."
Ngưng Hương gật đầu đưa mắt nhìn Trương Bưu đi tới nhà cách vách, nàng liền xoay người đi múc nước rửa mặt.
Sau một buổi thì Trương Bưu trở về, nói cho nàng biết hắn đã nói với cữu cữu nàng rồi, lại thuật lại lời nói của cữu cữu với nàng, "Bác ấy nói có rảnh sẽ tới thăm muội."
Ngưng Hương cười cười tán gẫu vài câu với Trương Bưu, "Sắp tới hỉ sự của Trương đại ca rồi nhỉ, muội hình như vẫn chưa chúc mừng huynh."
Nàng biết Liễu Chi, tính tình nàng ta khi còn nhỏ khá giống với Liễu Diệp, không biết nhiều năm như vậy bộ dáng đã thay đổi bao nhiêu.
Nghe nàng đề cập tới vị hôn thê, Trương Bưu không hiểu sao lại chột dạ, mượn cớ vội vã về nhà.
Ngưng Hương cũng không đem việc này để ở trong lòng, đối với nàng hiểu cữu cữu nếu muốn đến đây khẳng định phải một thời gian nữa.
Mai là mùng chín, chính là họp chợ ở trấn trên.
Lý thị dẫn cháu gái và nữ nhi đi họp chợ, A Mộc thích nhất là họp chợ nên đương nhiên cũng đi theo.
Vừa khéo chính là muốn đi tới trấn trên thì bọn họ phải đi ngang qua thôn Đông Lâm, sau đó lại tiếp tục đi về hướng bắc.
Dọc theo đường đi tới thôn Đông Lâm, Ngưng Hương căng thẳng cực kỳ, sợ Lục Thành đã sớm chờ ở trong thôn để "ngẫu nhiên gặp" , nàng không dám nhìn, lại sợ hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi nào đó, cảm giác đó giống như đang đi vào chỗ nguy hiểm, tim treo lên cao.
"Không biết nhà huynh đệ Lục gia ở đâu." Mới vừa ăn thỏ do Lục Thành mang đến, vừa lúc đi tới thôn Đông Lâm Lí thị liền cảm thấy tò mò.
"Lục đại ca nói nhà bọn họ ở phía thôn đông, đứng ở trên nóc nhà là có thể thấy nhà chúng ta, nhưng lại không thấy rõ người." A Mộc đã đi thả ưng hai lần với Lục đại ca ngửa đầu nói.
Lúc trồng trọt vụ xuân Lý thị đã từng đến nhà Lục Thành ăn cơm, bà xoay người lại nhìn rồi giơ tay chỉ đường đi cho các nàng.
Các nàng muốn từ trong thôn Đông Lâm đi tới đường lớn thì phải đi qua thôn đông .
Ngưng Hương nhìn qua, âm thầm ghi ở trong lòng.
Mặc dù đoán được hơn phân nửa Lục Thành sẽ không ở trong thôn đợi nàng, Ngưng Hương vẫn lo lắng đề phòng, đến khi ra khỏi thôn Đông Lâm thì trước sau cũng không thấy thân ảnh Lục Thành, lúc này Ngưng Hương mới thật sự yên tâm.
Nàng nghĩ không ra đây là chuyện gì, rõ ràng đã đáp ứng hắn nhưng ngược lại càng sợ gặp hắn, chỉ nghĩ tới thôi đã hoảng hốt.
Đang di chuyển đến cây cầu đá rộng tới năm sáu trượng, phía dưới chính là Bắc Hà, một đường quanh co chảy về hướng đông. Mùa hè chính là thời điểm nước cao, vừa đúng ở đây lòng sông dốc đứng nhấp nhô, nước sông chảy như điên, đụng đến tảng đá liền văng lên từng chuỗi bọt nước. Nghe tiếng nước chảy ào ào sắc mặt Ngưng Hương liền trắng bệch, liền kéo đệ đệ tới sát bên cạnh mình.
Từ Thu Nhi không biết tâm sự của tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: "Năm ngoái mưa lớn, nghe nói đến cầu cũng ngập, lúc nước dâng vừa vặn có người ở trên cầu lập tức bỏ chạy."
"Vậy hắn bơi lên được không?" Ngưng Hương sợ hãi hỏi.
"Bơi lên được, may mắn hắn mạng lớn, vừa bơi tới bên kia liền ngã xuống dưới gốc cây, chỉ có điều cũng dọa hắn gần chết." Giọng Từ Thu Nhi có hơi xấu xa.
Lý thị cảm thấy sắc mặt cháu gái không đúng liền đánh một cái lên đầu nữ nhi, không cho nàng nói chuyện như vậy nữa.
Qua cầu, lại đi thêm một chum trà thì đã vào trong trấn. Chợ bày ra ở trên một mảnh đất trống ở trấn phía nam, bán lương thực, bán món ăn, bán giỏ, sọt, đồ làm bếp, bán gà, vịt, súc vật , bán xiêm y vải vóc, đồ trang sức đeo tay, còn có bán cả đồ ăn vặt đã nấu chín, mỗi quầy đều phân biệt với nhau. Xung quanh người dân trong vòng mười dặm thôn đều đến đây để họp chợ, mới sớm đã tụ tập không ít người.
Đương nhiên trong trấn có nhiều cửa hàng, thí dụ như quần áo, đồ trang sức đeo tay, chỉ là ở đó so với trên chợ thì đắt hơn, trong nhà có tiền muốn mua thứ đồ tốt thì phải đi cửa hàng, không có tiền nhiều thì đi chợ, vừa ý cái gì thì trả giá, bình thường chủ quán bán mười văn tiền cũng có thể thương lượng trả xuống ba bốn văn tiền, lời bao nhiêu thì phải xem miệng lưỡi có lợi hại hay không .
Lý thị tính tình cần kiệm, chỉ tính toán ở trong chợ đi dạo nên trực tiếp dẫn bọn nhỏ đi về hướng bên kia.
Ngưng Hương lại bắt đầu lén lút tìm kiếm thân ảnh Lục Thành.
Tìm một vòng cũng không thấy.
Ngưng Hương không khỏi có chút thất vọng.
Sợ nhìn thấy hắn, nhưng nếu không thấy thì lại khiến cho căng thẳng trong lòng lại cảm thấy bỗng nhiên mất mát.
"Mua vải bố trước đi, sau cùng thì đi mua gà con, mua sớm một chút lại không có chỗ cầm." Lý thị vừa đi vừa nói với cháu gái.
Ngưng Hương vừa muốn gật đầu thì Từ Thu Nhi kéo tay nàng đi về phía sạp phấn son bên kia, miệng hoạt bát nói: "Nương đi chọn vải bố trước đi, con cùng tỷ tỷ đi xem phấn son một chút, xíu nữa lại qua đó tìm nương."
Nàng hiểu nương mình nhất, mua cái gì cũng phải so sánh chỗ này chỗ nọ, tốn thời gian không ít.
Tiểu cô nương đều thích trang điểm, Lý thị bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò các nàng qua đó sớm một chút.
Ngưng Hương cười đồng ý, một tay dắt đệ đệ để bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý che chở cho hắn, miễn cho hắn bị người đi tới đi lui đụng phải.
"Từ tỷ tỷ, mọi người cũng tới đây hả!"
Đang chen lấn, Ngưng Hương chợt nghe giọng nói A Đào, theo tiếng nhìn sang liền thấy A Đào đang đứng ở trước sạp trang sức đeo tay, đang vui vẻ vẫy tay với các nàng.
Ngưng Hương nhìn tiểu cô nương cười, căng thẳng nhìn về phía bên cạnh nàng.
Lại chỉ nhìn thấy một phụ nhân tuổi tương tự Đại bá mẫu , còn có hai cô nương xinh đẹp đang đứng trước người, một người mười hai mười ba tuổi, một người khoảng mười tuổi, khuôn mặt đều trắng nõn, mắt hoa đào ướt át đang tò mò nhìn nàng, hiển nhiên là một nhóm với A Đào.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra suy đoán, Ngưng Hương vốn không thấy Lục Thành còn đang thất vọng liền khẩn trương hơn.
Phụ nhân kia ngũ quan mặc dù không xuất chúng nhưng cũng rất là thanh tú, không phải là Nhị thẩm của Lục Thành chứ?
Ma xui quỷ khiến, Ngưng Hương mượn bóng người che lặng lẽ sửa sang lại mái tóc.