Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Edit: Hà
Ngưng Hương phải mất ba ngày mới may xong tấm chăn mới cho mình và đệ đệ, sau khi vội vàng may xong chiếc chăn lớn, lúc này nàng mới bắt đầu thêu bao gối.
Đang khâu, chợt nghe thấy tiếng kêu của Đại bá mẫu ở cửa đông viện, trong lòng Ngưng Hương hiếu kỳ, để may vá xuống, mang giày ra phòng.
Mặt trời đã ngã về phía tây, trong sân đã nổi lên chút gió, Ngưng Hương đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn Đại bá mẫu cười ha ha chạy vội ra ngoài, rất nhanh liền dẫn theo một nam tử hơn hai mươi tuổi, nét mặt đầy vẻ hồng hào đang đi đến, trong tay người kia nhấc theo trà quả (trà và hoa quả), hắn nhìn thấy Ngưng Hương ở phía xa xa liền sững người một chút.
Lý thị lập tức giới thiệu: "Đó là đại tỷ của Thu Nhi." Lại quay sang phía Ngưng Hương nói: "Đây là Phương biểu ca của cháu, Hương Nhi còn nhớ không?"
Ngưng Hương không nhớ người nam nhân này là ai, nhưng được Lý thị nhắc nhở, nàng lập tức cười gọi một tiếng: "Phương biểu ca."
Trong nhà đại bá mẫu không có huynh đệ, chỉ có một tỷ tỷ, nam tử này là cháu ngoại của bà, là biểu ca duy nhất của đường muội.
Phương biểu ca hướng về nàng gật đầu, có chút câu nệ.
Có khách nam đến thăm, Ngưng Hương không tiện đi qua đó tiếp khách, nàng đành cười nói mình còn có đồ cần nhanh chóng may vá nên vào nhà trước .
Vào phòng, trong lúc thêu thùa may vá không tránh khỏi có chút thất thần, hiếu kỳ biểu ca đường muội đến làm gì.
Cũng chỉ chừng một phút đồng hồ, phía Đông viện lại có động tĩnh, vị Phương biểu ca kia muốn đi. Ngưng Hương cố ý chờ Đại bá mẫu đưa tiễn khách xong mới lại ra khỏi cửa, thấy Lý thị mặt mũi tràn đầy ý cười, nàng bước tới cười nói: "Có chuyện gì tốt khiến Đại bá mẫu vui vẻ tới như vậy?"
Từ Thu Nhi đứng ở bên cạnh mẫu thân, giành nói: "Tối hôm qua biểu tẩu của muội sinh nhi tử, mẹ con bình an, biểu ca ta đến để chúc mừng!"
Quả nhiên là đại hỷ sự, Ngưng Hương vội vàng chúc mừng.

Mới qua buổi chiều mà bối phận của bà cũng đã trở thành tổ mẫu, Lý thị cười không khép miệng, sáng sớm hôm sau liền dẫn Từ Thu Nhi đi lên trấn trên mua bột mì, đường đỏ, trứng gà, chuẩn bị đầy đủ hết, ngày kế tiếp một nhà bốn người sớm xuất phát, đi tham gia lễ trẻ sơ sinh tắm ba ngày. Lý thị kêu tỷ đệ Ngưng Hương cùng đi, nhưng Ngưng Hương đã khéo léo cự tuyệt, dù sao này thân thích này cũng có chút xa.
Sau khi tiễn cả nhà Đại bá mẫu đi, Ngưng Hương dọn dẹp chuyển hai chiếc ghế nhỏ đặt dưới tàng cây hồng dạy đệ đệ học chữ.
Mua giấy bút phải tốn một chút tiền, dù sao đệ đệ cũng còn nhỏ, Ngưng Hương chỉ cần dùng nhánh cây ra dấu trên đất, tiết kiệm tiền chờ cho khi đệ đệ bảy tuổi thì đưa hắn lên trấn trên đọc sách. Ở học đường, điều thứ nhất phu tử dạy chính là Tam tự kinh, nàng cũng có thể dạy trước, chờ sau khi đệ đệ bái tiên sinh là có thể trực tiếp đến học, có thể bớt được tiền học phí một năm.
Học xong năm chữ, Ngưng Hương bồi đệ đệ chơi trốn tìm một lát, sau đó lại kiểm tra chữ mà trước kia hắn đã học.
A Mộc ngồi xổm trên đất viết chữ, Ngưng Hương đang khom lưng nhìn thì chợt nghe thấy tiếng chân lừa ở phía đầu đường.
Ngưng Hương tim đập tăng nhanh.
Từ sau ngày họp chợ đó, đã năm ngày rồi nàng không liên lạc với Lục Thành rồi, sẽ không phải Lục Thành nhịn không được, lại tới tìm nàng chứ?
Cửa lớn vừa mở ra, Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy đầu con lừa từ từ xuất hiện, nhưng mà nam tử đang cưỡi lừa không phải là Lục Thành. Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân tựa hồ không đoán được nàng đang ở trong sân, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, mới giật mình vui mừng hô lên một tiếng "Hương Nhi", sau đó lập tức từ trên lưng lừa nhảy xuống trước rồi ôm đệ đệ ruột bốn tuổi của hắn vào trong lòng.
Hắn mặc một chiếc áo mùa hè màu thiên thanh thêu lá trúc, vóc người gầy, so với Ngưng Hương cao hơn nửa đầu, nhưng tính với các nam nhân bình thường khác chỉ là trung bình, nhưng da hắn trắng nõn, khuôn mặt đơn thuần cùng ngũ quan đoan chính có bảy phần giống với Chương Mãn, chỉ có cặp mắt kia càng nhìn càng lộ ra vẻ lanh lợi nhiệt tình, cực kỳ giống Thôi thị.
Ngưng Hương đã từng gặp qua Chương Hồng Lâm lúc mười tuổi, mà Chương Hồng Lâm trước mắt, ngoại trừ so với lúc ấy cao hơn, khí chất chững chạc hơn vài phần thì cũng không có thay đổi gì lớn. Về phần lúc năm nàng đang bán mình vào Hầu phủ, Thôi thị sinh ra tiểu biểu đệ Chương Hãn Lâm, Ngưng Hương chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ gặp.
"Biểu ca sao lại đến đây?" Ngưng Hương dắt đệ đệ đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì. Đời trước đệ đệ gặp chuyện không may, một nhà họ chỉ có cữu cữu là đến đây, có thể thấy được Thôi thị và tính thêm cả mấy người con do bà ta sinh ra đều không coi hai tỷ muội nàng là người thân, hôm nay Chương Hồng Lâm đến, hơn phân nửa mục đích chính là giống với mẫu thân hắn.
"Nghe nói muội đã về nhà nên ta mang Hãn Lâm đến để nhìn một chút." Nhìn biểu muội đứng đối diện trắng nõn mềm mại, thanh tú động lòng người, Chương Hồng Lâm cười càng ôn tồn tao nhã hơn, so với lúc bình thường qua lại với các bạn học càng giống quân tử hơn.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Chương Hồng Lâm chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử, nhưng hắn thích mỹ nhân.

Hai mươi tuổi, đã sớm đối với nữ nhân có hứng thú, hắn dấu cha mẹ cùng với bạn học uống rượu kỹ nữ, cũng đã ngủ với hai nữ nhân cũng có vài phần tư sắc tương đối, nhưng nếu luận về xinh đẹp, hai nữ nhân kia ngay cả làm nha hoàn cho Từ biểu muội cũng không xứng, cho nên khi vừa phát hiện biểu muội này vậy mà lại có được dáng vẻ quốc sắc thiên hương như thế, Chương Hồng Lâm lập tức quên mất tất cả những chuyện không vui, chỉ muốn mau chóng chiếm được tâm của mỹ nhân.
Đọc qua nhiều sách trí thức, theo đuổi mỹ nhân có biện pháp riêng, Chương Hồng Lâm thủ lễ thu hồi ánh mắt trên người Ngưng Hương về, lấy ra mấy viên kẹo từ ống tay áo ra, khom lưng đưa cho đệ đệ ruột bốn tuổi, cười nói: "Hãn Lâm mời biểu tỷ và biểu ca ăn kẹo đi."
Hãn Lâm trắng trẻo mập mạp, bàn tay lúc tiếp nhận kẹo lộ ra đều là thịt, nhiều thịt như vậy khẳng định là do ăn nhiều mà ra. Bé trai tham ăn tham uống nhìn biểu ca xa lạ chỉ cao hơn hắn một chút, bàn tay lặng lẽ xê dịch ra phía sau, lúc ngẩng đầu nhìn thấy biểu tỷ xinh đẹp hơn tỷ tỷ của mình, cuối cùng hắn cũng động tâm, nhìn chằm chằm Ngưng Hương một lát, tiến lên vài bước, giơ lên tay mập lên hướng về Ngưng Hương, "Biểu tỷ ăn!"
Mắt to trắng đen rõ ràng, bên trong chỉ là sự yêu thích thuần khiết, đem kẹo thích ăn đưa cho người mình thích.
Đối với ánh mắt trong suốt như vậy, tựa như ở đời trước đối mặt với Đại Tráng vô tình hại chết đệ đệ, Ngưng Hương vui mừng không nổi, nhưng cũng không có cách chán ghét một đứa nhỏ bốn tuổi cái gì cũng đều không hiểu. Ánh mắt nhu hòa vài phần, Ngưng Hương nhìn bé trai cười khách khí, "Hãn Lâm để dành ăn đi, tỷ tỷ không thích ăn kẹo."
Hãn Lâm mờ mịt nhìn nàng, giống như không hiểu sao lại có người không thích ăn kẹo.
A Mộc đứng ở một bên bị coi nhẹ liền mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lặng lẽ xê dịch tới trước người tỷ tỷ, ngăn chặn tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ thích Hãn Lâm.
Bọn trẻ con chút gì cũng đều hiện rõ ở trên mặt, Chương Hồng Lâm sờ đầu A Mộc, khuyên đệ đệ chia kẹo cho A Mộc ăn.
Thân là đứa con nhỏ nhất nhà, Hãn Lâm ở nhà so với huynh trưởng phải thi tú tài còn được sủng ái hơn, bình thường được nuông chiều đến hư hỏng, cho nên bây giờ một chút cũng không nghe theo lời huynh trưởng nói, dùng tay đem kẹo nhét vào trong chiếc yếm nhỏ của mình, sau đó quét mắt nhìn chung quanh, rất nhanh ánh mắt của hắn dừng lại ở những quả hồng màu xanhhấp dẫn trên cây, liền lôi kéo huynh trưởng hái xuống cho hắn ăn.
"Quả hồng còn chưa chín, phải tới mùa thu mới có thể ăn." Chương Hồng Lâm hết sức hòa hảo giải thích cho đệ đệ, khi nói chuyện còn lén trộm quan sát Ngưng Hương, thấy nàng không có ý mời hắn vào nhà, nhất thời hiểu được biểu muội đang giận chó đánh mèo với mình , khuyên đệ đệ không xong, hắn đành áy náy nhìn Ngưng Hương, "Biểu muội, hôm đó ta với Hãn Lâm tới nhà của ở ngoại tổ mẫu chúng ta chơi, khi về mới nghe phụ thân kể lại nên mới biết được chuyện xảy ra ở bên này, thật sự xấu hổ vô cùng. Biểu muội, ta thật sự không biết nương ta hồ đồ đi cầu xin muội giúp đỡ, nếu không ta nhất định sẽ ngăn bà lại. Nam nhi đọc sách thi công danh, toàn bộ bằng thực lực học vấn của minhg, thi không đậu có nghĩa là do ta học còn chưa đủ, sao có thể tin lời nói lung tung từ người khác được chứ? Còn liên lụy biểu muội bị ủy khuất, mong biểu muội thu nhận lời xin lỗi của vi huynh."
Nói xong liền hướng Ngưng Hương thi lễ.
Ngưng hương không động đậy.

Nàng không biết Chương Hồng Lâm, nhưng ngay cả khi cuối cùng biểu đệ trút hơi thở cũng nhẫn tâm không đến gặp, người như vậy là quân tử sao?
Ban đầu Bùi cảnh hàn cũng quân tử như vậy, sau đó cũng không phải đã lộ ra tâm tư chân thật sao?
Lục thành mới vừa bắt đầu cũng rất là trọng ổn, nhưng chưa được vài lần cũng đã lộ ra diện mạo sẵn có.
Cho nên mới nói phẩm hạnh của nam nhân rốt cuộc thế nào, tuyệt đối không thể vì nhận thức một hai lần đã phân định được, càng không thể dễ dàng tin tưởng lời nói của nhóm nam nhân đó. Huống chi Thôi thị cũng là người rất biết ăn nói, vậy Chương Hồng Lâm cũng có khả năng kế thừa tài ăn nói của mẫu thân hắn.
"Nghe biểu ca nói như vậy, muội cũng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật muội thật sự không dám đi cầu thế tử, nếu không nhất định là đã giúp huynh rồi." Ngưng Hương có lệ nói, tiếp theo lại thản nhiên cười, "Đã sớm nghe biểu ca tài học hơn người, chỉ cần biểu ca cố gắng chuyên tâm, nhất định năm nay có thể đậu."
Nàng cười rộ lên rất đẹp mắt, tâm tư Chương Hồng Lâm đều đang ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, liền dễ dàng đem lời nói khách sáo của Ngưng Hương giống như là thật, vội khiêm tốn nói: "Biểu muội quá khen, nhưng mà có những lời này của biểu muội, ta sẽ cố gắng thi thật tốt. Đúng rồi, biểu muội đã từng đọc sách chưa?"
Nhìn thấy Ngưng Hương dùng nhánh cây viết chữ trên mặt đất, Chương Hồng Lâm kinh ngạc nói.
Hắn không nóng vội đề cập đến chuyện cần nhờ, chỉ cần hắn có được tâm của biểu muội, còn sợ gì biểu muội không giúp hắn đây?
Tuy nam nhân có tâm tìm đề tài kéo gần quan hệ, nhưng Ngưng Hương lại không muốn lãng phí nhiều thời gian, có lệ với Chương Hồng Lâm hai câu, sau đó có chút khó xử nói: "Biểu ca tới không khéo rồi, hôm nay thím Lưu gia mời muội cùng A Mộc qua nhà bà ăn cơm, thứ cho muội không thể tiếp đãi huynh được, hẹn ngày khác biểu ca lại đến nhé, lúc đó huynh sẽ ở lại ăn cơm chứ?"
Đại bá phụ và đại bá mẫu cũng không có ở nhà, A Mộc và Hãn Lâm cũng đều còn nhỏ, nếu giữ Chương Hồng Lâm lại, vậy chính là cô nam quả nữ ở cùng nhau rồi.
Băng dày ba thước, muốn làm tan chảy tầng này băng cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, Chương Hồng Lâm hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, thức thời cáo từ nói: "Vậy biểu muội dọn dẹp một chút rồi mau đi đi, chúng ta về trước đây, ngày khác ta cùng phụ thân đến thăm muội nhé."
Hắn là người dễ nói như vậy sao, Ngưng Hương kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Chương Hồng Lâm mỉm cười, nắm tay đệ đệ rời đi.
Ngưng Hương dẫn A Mộc tiễn bọn họ đến cửa.
Xe lừa đi rất mau, rất nhanh huynh đệ Chương gia đã biến mất, A Mộc nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi tỷ tỷ, "Lưu thẩm kêu chúng ta đi nhà bà ăn cơm lúc nào vậy?"

Phải qua vài ngày nữa Lưu gia mới cưới vợ mà.
Thấy đệ đệ không biết gạt người, Ngưng Hương thật tâm nở nụ cười, nhưng không nói chân tướng cho đệ đệ, tùy tiện nói qua loa.
Giữa trưa Ngưng Hương nấu chút cháo, tỷ đệ hai người làm đơn giản trộn dưa và cháo ăn.
Gần tới hoàng hôn, một nhà Lí thị mới trở về, Từ Thu Nhi còn cố ý bắt lấy về nhiều kẹo chia cho đường tỷ và đường đệ ăn.
Nhoáng một cái liền tới ngày mười tám, Lưu gia đón dâu, lại có kẹo để ăn.
Tiểu hài tử thích náo nhiệt, Đại Tráng sớm đã tìm A Mộc rủ nhau cùng đi nhìn người vợ mới vào thôn, lúc ấy phải đốt pháo, Ngưng Hương không muốn ra cửa, lại lo lắng đệ đệ gặp chuyện không may, liền kêu Từ Thu Nhi đi qua đó nhìn ngó đệ đệ.
"Tỷ tỷ cũng đi đi!" Từ Thu Nhi kéo đường tỷ nói, "Mọi người trong thôn đều đi xem náo nhiệt, tỷ ở nhà cũng không có ý nghĩa."
"Muội cũng biết ta không thích náo nhiệt mà." Ngưng Hương cười giãy cánh tay, lại dặn dò nàng, "Nhìn A Mộc nhé, đừng để cho hắn chạy loạn."
"Biết rồi!" Đường tỷ không chịu đi, Từ Thu NhI dẫn theo hai người con trai ra cửa, trong thôn khó có được lúc náo nhiệt, không xem thì thật tiếc.
Vợ chồng Lí thị cùng Từ Hòe đã sớm qua đó giúp đỡ, đường muội và đệ đệ cũng vừa đi, trong sân to như vậy chỉ còn lại mỗi Ngưng Hương.
Khoảng cách buổi trưa còn sớm, Ngưng Hương tiếp tục thêu thùa may vá, đệ đệ mỗi năm một lớn, nàng nên may cho đệ đệ nhiều quần áo mới hơn một chút.
Nàng đang ngồi yên ổn ở cửa phòng bếp, thông thoáng mát mẻ, bởi vậy khi cửa sau trong nhà bị người đẩy ra, Ngưng Hương nghe thấy rõ ràng.
Nàng nhíu mày nhìn qua.
Nhà các nàng ở cuối phố, mặt sau chính là đất vườn , người nào lại đi vào cửa bắc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận