Edit: Hà
Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều không có ở nhà, cả nhà Đại Tráng ở sát vách cũng đi qua nhà Lưu gia ở thôn nam tham gia tiệc mừng, nghe tiếng đập cửa ở phía sau liên tục vang lên không ngừng, đột nhiên Ngưng Hương có chút sợ hãi.
Nàng cất kỹ giỏ may vá, lặng lẽ đứng lên, một tay phòng bị siết chặt cánh cửa phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta."
Một chữ trầm thấp nhưng lại có khí lực lớn, là giọng của Lục Thành.
Phòng bị của Ngưng Hương lập tức biến thành căng thẳng.
Hôm nay nhà Lưu gia đang có hỉ sự, hầu như tất cả mọi nhà đều tới đó tham dự tiệc rượu, trên đường nhất định đều là người đi đường, vậy sao hắn lại dám đến đây vào hôm nay?
Buồn bực hắn quá lỗ mãng, Ngưng Hương nhíu mày lại, còn chưa kịp nói gì thì nam nhân ngoài cửa giống như không kiên nhẫn đợi được lại tiếp tục gõ cửa.
Phía cuối con đường này, sát bốn hộ gia đình là căn nhà của mình, Ngưng Hương có tật giật mình sợ nhà khác thấy, nàng bước nhanh đến trước cửa sau, nhẹ giọng trách mắng: "Tại sao huynh lại đến đây, nhanh đi đi, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Cách một cánh cửa.
Nghe giọng nói của nàng tựa như con nợ đuổi chủ, Lục Thành bất đắc dĩ nói: "Hương Nhi, đã mười ngày rồi chúng ta chưa gặp nhau."
Hắn biết, chỉ có mình hắn là nóng lòng mong mỏi, còn nàng thì có lẽ đang ước gì hắn vĩnh viễn cũng đừng tới đây nữa.
Đôi môi có độ dày mỏng thích hợp của hắn lại nhếch lên, bởi vì rất lâu đã không được gặp nàng lại khiến cho hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng lần này Lục Thành đã nghĩ oan cho Ngưng Hương rồi, Ngưng Hương hiểu rõ hai người đã vài ngày rồi vẫn chưa gặp nhau, nàng cũng không phải là không muốn gặp, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi thủ lễ, rất sợ loại bí mật gặp mặt này, càng sợ bị người khác phát hiện lại truyền đi nói bóng nói gió. Không nghe rõ ủy khuất nhàn nhạt trong giọng nói của nam nhân, Ngưng Hương cúi đầu thuyết phục hắn, "Mới mười ngày thôi mà, lúc ta còn chưa chuộc thân, huynh..."
Một tháng mới được gặp một lần, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, còn đây mới mười ngày thì tính là cái gì?
"Khi đó nàng ở Hầu phủ làm việc, ta sợ nếu như đột ngột đi tìm nàng sẽ khiến cho nàng gặp phiền toái." Lục Thành thấp giọng trả lời, nếu không phải sợ nàng chịu thiệt thì cho dù xa tới bốn mươi dặm đường, hắn cũng sẽ đi tìm nàng.
Hiểu nàng đang lo lắng chuyện gì, Lục Thành bước sát tới tấm ván gỗ cổ xưa vài phần hơn, còn thiếu chút nữa đã đem mặt mình dán lên, nhẹ giọng dặn dò: "Hương Nhi, hôm nay ta tới Lưu gia uống rượu mừng, thấy cả nhà bá phụ và bá mẫu đều đang ở đó, nhưng không thấy nàng nên ta biết nàng đang ở nhà, cho nên mới dám đến tìm nàng. Hơn nữa ta đi vòng từ thôn phía sau tới đây , bảo đảm không có bất cứ ai nhìn thấy, nàng nhanh mở cửa cho ta có được không? Ta khát nước, muốn uống nước."
Giọng nói hết sức thuần thuần thiện dụ (thành thật khuyên bảo dụ dỗ).
Ngưng Hương không ngốc, ánh mắt xuyên qua phòng bếp nhìn cửa chính phía trước còn đang rộng mở, nàng không muốn mở cửa cho hắn vào, lại khuyên nhủ lần nữa: "Nếu đã đến uống rượu mừng, huynh nên qua đó sớm một chút đi, miễn cho nhà người ta trước khi khai tiệc còn phải đi tìm huynh."
"Thời điểm khai tiệc còn sớm, ta lại là một người ngoài thôn, ngoại trừ Lưu thúc thì còn ai tìm ta nữa? Nhưng mà bây giờ Lưu thúc cũng không rảnh mà quản ta nữa rồi." Lục Thành nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt hoàn toàn không chịu nổi một cước của hắn, lần cuối cùng nhẹ giọng cầu xin nàng, "Hương Nhi mở cửa đi, ta ngồi chút xíu lập tức đi liền."
Nếu nàng vẫn không mở cửa, hắn sẽ leo tường đi vào.
Thấy hắn đáng thương, biết hắn nhiệt tình lại thích quấn người Ngưng Hương cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, ngó ra cửa trước sau đó thấp giọng nói: "Vậy trước tiên huynh núp kĩ đi, ta đóng cửa trước lại thì lại đến đây mở cửa cho huynh."
Cảm thấy đã dụ được nàng, Lục Thành vội vàng ừ một tiếng.
Ngưng Hương liếc mắt nhìn cánh cửa, tâm hoảng ý loạn đi tới cửa cửa trước, trong chốc lát lại cảm giác mình phạm sai lầm, lẽ ra không nên đáp ứng hắn, trong chốc lát lại cảm thấy Lục Thành hao hết tâm tư đến một chuyến cũng không dễ dàng, đã đến trước cửa nhưng không được vào, như thế đối với hắn quá không có tình người. Suy nghĩ vẩn vơ trong chốc lát lại trở lại cửa sau, trong khoảnh khắc tay nàng đụng phải cánh cửa đóng kín kia, khuôn mặt Ngưng Hương vụt đỏ lên.
Nàng vậy mà lại dám ở riêng với hắn.
Tiểu cô nương lo sợ bất an, lúc quay trở lại bước chân liền giống như ốc sên.
Vừa vào phòng bếp, nàng lại chột dạ đem đóng kín luôn cánh cửa phòng bếp ở phía nam.
Ánh mặt trời bị che lấp, trong nháy mắt phòng bếp tối đi, bên kia ngoài cửa bắc, vẫn là một mảnh ánh nắng tươi sáng. Ánh mắt Ngưng Hương liếc qua, do dự một chút, mới nổi lên dũng khí đi về hướng bắc. Không ngờ mới bước ra ngưỡng cửa bắc, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cái lớn tay kéo nàng lại, Ngưng Hương "a" một tiếng thét chói tai, nhưng lại bị người phía sau nhanh chóng bụm miệng lại.
"Là ta." Lục Thành vây nàng vào sát vách tường, cúi đầu oán giận nàng, "Sao lại chậm như vậy? Ta sợ bị người khác bắt gặp nên đành phải bất đắc dĩ leo tường vào đây." Lúc nói chuyện bàn tay che miệng nàng đã buông xuống, rất tự nhiên ôm lấy eo nàng.
Cho dù đang trong lúc vui mừng Ngưng Hương cũng sẽ không dung túng để hắn động tay động chân với mình, huống chi bây giờ nàng đang phiền muộn chuyện hắn tới đây sẽ làm kinh động người khác, nàng liền đẩy tay hắn ra, nhíu mày khiển trách hắn, "Huynh đã gặp mặt ta rồi đó, bây giờ lập tức đi đi!"
Nàng đồng ý để hắn vào nhà là do không đành lòng hắn uổng công một chuyến tới đây lại tay không trở về, không phải là vì bị hắn bắt nạt mà nàng nguyện ý gả cho hắn , Ngưng Hương cũng không muốn chưa thành thân đã dung túng hắn muốn làm gì thì làm, khiến hắn cho rằng cô nương Từ gia không có lòng tự trọng.
Tiểu cô nương đã giận thật, mắt hạnh lạnh lùng trừng xuống đất, đôi môi đỏ mọng nói xong lại nhếch lên, vẻ mặt như muốn cách xa người khác ngàn dặm.
Lúc Lục Thành vừa mới ôm nàng chỉ là muốn hù dọa nàng, ai ngờ vừa được ôm lấy chiếc eo nhỏ mới tinh tế kia thì hắn bắt đầu có chút xao động, lúc này lại thấy nàng tức giận, lập tức tất cả suy nghĩ trong đầu đều biến mất, nghiêm chỉnh xin lỗi: "Hương Nhi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn hù nàng một cái thôi, nàng, đừng nghĩ ta hư hỏng như vậy, nàng không thích, ta sẽ không làm như vậy nữa."
Ngưng Hương nhìn chân hắn, nghĩ tới lúc bị cưỡng bách trong rừng cây nhỏ, nghĩ tới lúc bên cạnh chuồng gà hắn cắn cổ của nàng, còn có trên chợ hắn vụng trộm bắt tay của nàng, lúc này giọng nói của hắn thập phần thành khẩn, nhưng nàng không tin, nàng chuyển hướng đi tới cửa bắc, nhìn vào về bên trong nói: "Huynh đi uống nước đi, uống xong nhanh trở về đi."
Gặp cũng đã gặp, ôm cũng ôm rồi, hắn nên hài lòng rồi.
Lục Thành một chút cũng không hài lòng, nàng vẫn chưa cười với hắn.
Ai là người khiến tay chân hắn không thành thật đây?
Ngoan ngoãn đi tới phòng bếp uống nước, hắn vừa uống vừa lén lút nhìn nàng, thấy nàng nhìn bên này một cái liền xoay qua chỗ khác, trong lòng Lục Thành không tiếng động thở dài một cái. Da mặt nàng quá mỏng, hắn thực sự không thể quá nóng vội được.
"Nàng tự may cho A Mộc quần áo mới sao?" Uống hết nước, thừa dịp nàng nghiêng đầu không nhìn thấy bên trong phòng, Lục Thành lặng lẽ nhanh chóng cầm một cái ghế gỗ nhỏ ngồi đối diện trước giỏ may vá của Ngưng Hương, cầm xiêm y của bé trai nàng để ở trên ghế dài lên cẩn thận xem xét, màu xám sẫm , mới may một nửa.
"Huynh cẩn thận kẻo bị kim đâm vào tay." Ngưng Hương thấy tay hắn cứ lật tới lật lui, nhịn không được nhắc nhở.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào tĩnh mịch hiện lên ý cười, "Cuối cùng nàng vẫn còn biết nhớ thương ta, vừa rồi vẫn còn lạnh như băng , ta cứ cho rằng nàng muốn thay đổi ý kiến rồi chứ."
Hắn khéo léo oán giận nàng, Ngưng Hương ý thức được mình đối xử với hắn hình như đã có chút lạnh nhạt, nàng trở nên lúng túng, lại không biết nên đáp trả hắn như thế nào, liền thấy Lục Thành đã trải thẳng xiêm y của đệ đệ, một tay nắm lấy mảnh vải, một tay xe chỉ luồn kim, may thẳng một đường.
Ngưng Hương khiếp sợ nhìn chằm chằm hai bàn tay kia. Tay cô nương gia phần lớn khéo léo trắng nõn, cúi đầu thiêu thùa may vá đặc biệt thanh tú, nhưng đồng dạng việc này lại rơi xuống trong tay Lục Thành, bàn tay màu lúa mạch của hắn mặc dù thon dài đẹp mắt, tư thế thanh tú cầm kim may vải không có chút liên quan gì, thấy thế nào cũng đều là tay chân vụng về.
Lúc Ngưng Hương cho là hắn ham chơi cố ý quấy rối nên đã vội vã ngăn hắn lại, cuối cùng lại thấy được ánh mắt của hắn.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt hoa đào lại khiến cho nàng tim đập tăng nhanh, lúc này hắn đang chăm chú nhìn xiêm y trong tay, lông mi thật dài rũ xuống, so với đệ đệ còn dài hơn. Khuôn mặt tuấn mỹ lúc tức giận uy nghiêm dọa người, hiện tại chỉ còn thong dong, không chút hoang mang làm việc của cô nương gia. Ánh mắt Ngưng Hương lần nữa chuyển vào tay hắn, liền thấy kia đường may thật tinh tế chỉnh tề, cùng với bàn tay màu lúa mạch thô lỗ hoàn toàn bất đồng.
"Huynh, huynh biết may quần áo sao?" Sững sờ một lúc lâu, Ngưng Hương mới kinh ngạc hỏi.
Lục Thành không ngẩng đầu lên nói: "Giặt quần áo nấu cơm, ngoại trừ sinh con, nàng biết làm gì thì ta cũng sẽ như vậy."
Mẫu thân mất sớm, đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, mặc dù Nhị thẩm vẫn thường giúp đỡ, nhưng trong nhà Nhị thẩm cũng có ba đứa bé, hắn cũng không thể để xiêm y hư hỏng của đệ đệ và muội muội đều đưa tới cho Nhị thẩm may vá được. Ban đầu Lục Thành không biết, nhưng hắn sẽ học, lúc Nhị thẩm thêu thùa may vá, hắn lưu ý nhìn, về nhà luyện một chút cũng sẽ làm được như vậy.
Nấu cơm xào rau, kể cả chăm sóc trẻ con, mỗi một Lục Thành đều học một chút là biết, ngoài ra hắn sẽ dạy cho Nhị đệ, để khi hắn ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình thì Nhị đệ cũng biết làm.
Hắn làm việc tỉ mỉ, nói chuyện khôi hài, phòng bị Ngưng Hương đối với hắn dần dần nhạt đi, nàng đi tới cửa nói: "Để xuống đi, là ta may, bên kia sắp khai tiệc rồi, huynh..."
"Nàng ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với nàng." Lục Thành chỉ vào băng ghế đối diện, ngửa đầu nói.
Thần sắc hắn nghiêm túc, giống như có chuyện gì quan trọng lắm, Ngưng Hương không biết là đã tin lời của hắn hay là sợ cặp mắt kia, nàng chần chừ một lát, chậm chạp ngồi xuống đối diện hắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm xiêm y trong tay hắn.
"Bọn họ đều đi qua đó uống rượu mừng, tại sao nàng lại không đi?" Lục Thành không hiểu hỏi.
Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện quan trọng hắn cần nói chính là chuyện này?
Lục Thành hơi u oán nhìn nàng, "Ta ở Lưu gia ra ra vào vào ba lượt, vẫn đang tìm nàng, xác định nàng không đi, ta liền bắt đầu lo lắng nàng có bị bệnh hay không, lắm thầy nhiều ma, không nói chuyện được với Thu Nhi, ta đành phải vụng trộm đến tìm nàng."
Hắn thực sự đã tìm nàng thật lâu, khó có thể quang minh chính đại thấy nàng, nàng lại không xuất hiện.
"Có phải nàng biết ta sẽ đến nên mới cố ý trốn ta?" Lục Thành đem xiêm y bỏ vào giỏ may vá, nhìn chằm chằm nàng hỏi.
"Không phải, ta không biết là huynh sẽ đến." Ngưng Hương thật lòng oan uổng, lập tức giải thích, mắt hạnh liếc về hướng ngoài cửa, "Ta cảm thấy đã rời nhà hơn ba năm, cùng người trong thôn không quen lắm, nếu đi ra khỏi cửa thì bọn họ đều sẽ nhìn chằm chằm ta xem xét, giống như đang nhìn người xa lạ ngoài thôn vậy, ta, ta cảm thấy được không được tự nhiên, nên mới không đi."
Lục Thành lập tức nghĩ tới đám già trẻ lớn bé khách nam trong viện và ngoài viện Lưu gia, gật đầu nói: "Đúng vậy, xác thực không có gì đẹp mắt, thôi nàng ở nhà đợi đi." Tức phụ của mình vừa đẹp vừa dịu dàng như vậy, người khác nhìn thấy càng ít càng tốt.
Hắn không nghi ngờ, Ngưng Hương cũng thả lỏng tâm xuống.
"A Nam nhớ nàng, ngày mai ta sẽ để các bà cô dẫn hắn đến tìm nàng được không?" Nói xong lại nhìn thấy cô nương đối diện khẽ cắn đôi môi hồng, Lục Thành lại bổ sung: "Ta không đến đâu, tháng bảy vườn trái cây sẽ bận rộn nhất, thời gian gần đây đại khái ta đều không rảnh đến tìm nàng."
Nói xong từ ống tay áo lấy ra một quả trám lớn chừng nắm đấm của A Mộc cho nàng, "Có thể ăn được, chỉ là hơi chua một chút, ta sợ bị người khác nhìn thấy nên ta chỉ lấy một quả, về sau có cơ hội lại đưa nhiều thêm cho A Mộc và mọi người bá mẫu nếm thử."
Ngưng Hương hiểu lầm, cho là hắn hái trộm từ vườn trái cây ra ngoài sợ bị người khác phát hiện, lo lắng nói: "Huynh hái trộm sao?"
Mắt hạnh của nàng trừng lớn , giống như trộm một quả trám là chuyện cỡ kinh sợ cỡ nào.
Một cô nương nhát như chuột.
Lục Thành nhìn nàng cười, "Không phải vậy, hai ngày trước trời mưa, trái cây rớt rất nhiều, loại quả này Ngô gia sẽ không cần, ta nhặt được một rổ về nhà, ta nói giấu quả trám đi là sợ làm khách của Lưu gia nhìn thấy, nếu không cũng đã đưa cho A Mộc một quả rồi."
Trái cây tròn trịa khó giấu tốt, nàng lại nhất định lén lén lút lút, hại hắn không thể quang minh chính đại đưa.
Hiểu lầm hắn trộm đồ, Ngưng Hương đỏ mặt, đưa tay đón trái cây, vừa đưa đến một nửa, nhớ lại chút ít mánh khóe kia của hắn, Ngưng Hương lập tức rút tay về, bước tiếp theo lại không biết nên làm như thế nào .
Hay là nàng kêu hắn để trên đất rồi nàng lại nhặt lên nhỉ?
Phòng bị này cũng quá rõ ràng đi.
Lông mi của tiểu cô nương run rẩy không ngừng, Lục Thành buồn cười đem trái cây nhét vào trong ngực nàng, kịp thời thu tay lại nói: "Ăn đi, ta đã rửa sạch rồi, nhìn nàng ăn xong ta liền đi."
Ngưng Hương vốn định giữ lại cho đệ đệ , nghe hắn nói vậy thì suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Ta ăn không hết, chúng ta mỗi người một nửa đi."
Lục Thành đưa tay cản nàng, ý bảo nàng ngồi xuống, "Nàng ăn đi, ta hầu như ngày nào cũng được ăn, sớm chán rồi."
Ngưng Hương không còn cách nào khác, đành phải lần nữa ngồi đối diện hắn, phát giác hắn thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, nàng đỏ mặt nghiêng đầu, nhè nhẹ cắn một cái.
"Cái này là ta trộm, cố ý vì nàng hái từ trên cây." Nhìn dấu răng nhỏ của nàng lưu trên trái cây, Lục Thành cười nói.
Mặt Ngưng Hương liền biến sắc.
Lục Thành thấp giọng cười thành tiếng, "Lừa nàng thôi, đều là nhặt dưới tàng cây."
Hắn không đứng đắn, Ngưng Hương sâu kín trừng mắt liếc hắn một cái, dứt khoát xoay qua chỗ khác, không đối diện với hắn ăn nữa.
"Nàng tin thật sao?" Lục Thành nhấc mông chuyển đến đứng gần phía cửa bắc, tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, sống lưng miễn cưỡng dựa vào cánh cửa, mi mắt bởi rũ xuống, phối hợp với nụ cười trêu cợt bên môi, thấy thế nào cũng đều là du côn.
Ngưng Hương đột nhiên không muốn ăn, không phải là vì trái cây "không trong sạch", mà chính là phiền muộn hắn trêu cợt nàng.
Thấy nàng không muốn ăn nữa, Lục Thành vội vã ấn bả vai nàng xuống.
"Huynh ngồi đi!" Ngưng Hương nhìn chằm chằm móng vuốt hắn trách mắng.
Lục Thành lập tức ngoan ngoãn lui trở về, mềm giọng dụ dỗ nói: "Rồi rồi rồi, ta không đùa nàng nữa, đây đúng là ta hái từ trên cây, nhưng mà nhiều trái cây như vậy, thiếu một quả căn bản nhìn cũng không thấy, sư phụ ta cũng hái qua, ta đây là học theo ông ấy thôi, nàng không cần để ở trong lòng."
Ngưng Hương nhếch miệng, cúi đầu nhìn trái cây, "Về sau không được phép lại hái trên cây nữa."
Mặc dù hắn muốn đưa cho nàng quả tốt.
Trái cây quả thực rất chưa, nhưng nghĩ đến lúc hắn hái trái cây trong lòng đều suy nghĩ đến nàng, Ngưng Hương chỉ cảm thấy đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt.
Không nhìn hắn nữa, nàng ở trước mặt hắn, ngượng ngùng ăn từng chút từng chút cho hắn xem.
Hắn nghĩ cho nàng như vậy, cho hắn nhìn nhiều một chút cũng không sao, hắn nhìn đủ rồi thì mới có thể thành thật hơn, an tâm làm việc.
Nhưng mà hảo tâm của tiểu cô nương cũng khiên nam nhân không cảm kích, Ngưng Hương mới ăn một nửa, trái cây đột nhiên bị hắn đoạt đi, đoạt xong lại giống như con khỉ, cầm lấy trái cây liền nhảy ra ngoài cửa, động tác lưu loát liền mạch.
Ngưng Hương không tin được đứng lên.
"Nàng không để cho ta hôn, ta chỉ có thể làm như vậy đỡ thèm." Ngón cái và ngón trỏ của Lục Thành bóp quả trái cây, cố ý đối nếm qua chỗ nàng vừa cắn hôn một cái.
Hai tai Ngưng Hương đều đỏ lên, tức giận đi ra ngoài.
Lục Thành cho rằng người yêu muốn tới đoạt trái cây, ngoài ý muốn lui về phía sau, nhưng mà Ngưng Hương chỉ là cầm lấy cánh cửa, "bùm" một phát đóng cửa lại.
"Huynh mau đi đi!"
Giọng nói xấu hổ của tiểu cô nương xuyên qua cánh cửa truyền ra.
Lục Thành cười cười bước tới, dán cả thân người lên cánh cửa, giống như dụ hoặc nói: "Ta còn chưa ăn, còn dư lại một chút Hương Nhi còn muốn ăn không?"
Nói xong , hắn nghe được tiếng hô hấp mạnh mẽ của nàng.
Lục Thành sảng khoái tinh thần, dựa vào cánh cửa thảnh thơi ăn nửa quả còn dư lại, ăn xong mới rời đi.