Edit: Hà
Vì muốn che dấu quan hệ của hai người, cho nên sau khi Lục Thành mua xong lễ vật bồi tội cũng không kêu muội muội đưa qua ngay lập tức, hắn sợ muội muội đi đi lại lại quá nhiều khiến người khác hoài nghi. Dù sao vài ngày nữa cũng là cuối tháng rồi, đoán chừng lúc đó Ngưng Hương cũng đã hết giận, Lục Thành mới giao cho hai người đệ đệ đưa lễ vật cho muội muội, thấp giọng dặn dò thật kĩ.
"Đại ca thích Từ tỷ tỷ phải không ?" A Đào cười hì hì hỏi.
Nghe câu hỏi của tiểu muội muội bảy tuổi, Lục Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu hỏi: "Ai nói vậy?"
Ban ngày Hắn không có ở nhà, chẳng lẽ tiểu nha đầu này kết giao với bạn bè không đứng đắn, hoặc là hai đệ đệ lại nói xằng bậy?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của huynh trưởng, A Đào tự biết lỡ lời, rụt cổ nói: "Hôm trước muội sang tìm A Hoa chơi, tình cờ nghe được nương nàng đang nói chuyện với người khác ở trong phòng, giọng nói bọn họ rất lớn nên muội nghe thấy được."
"Sau này không được phép nói như vậy nữa, có nghe thì cũng phải làm bộ như không." Lục Thành sờ đầu dặn dò muội muội rồi đi ra ngoài.
A Nam đang ngồi trong sân xem nhị thúc chẻ củi, nhìn thấy phụ thân đi ra bé liền đứng lên muốn phụ thân ôm.
"Phụ thân phải đi tới vườn trái cây, tối nay sẽ mang đào về cho A Nam ăn nhé." Vườn trái cây bên cạnh có vài gốc cây đào, cũng may vừa vào dịp thu hoạch.
Phụ thân đi sớm về trễ đã thành thói quen của A Nam, thấy vậy bé không quấy rầy phụ thân nữa, ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, dõi mắt nhìn phụ thân ra cửa. Lục Thành đi tới cửa liền quay đầu lại, đối diện với ánh mắt quyến luyến nghiêm túc của nhi tử, hắn nhìn tiểu tử cười.
A Nam cao hứng hét lên.
"Ta đi thật nhé!" Lục Thành phất tay, sải bước rời đi.
A Nam tiếp tục nhìn chằm chằm ra cửa, sau khi xác định phụ thân đi thật rồi thì mới nghiêng đầu tiếp tục nhìn nhị thúc.
A Đào ngồi đợi ở trong phòng cảm thấy đã gần tới giờ mới đi tìm Tam ca Lục Định, bảo hắn đánh xe lừa đưa nàng qua nhà Từ tỷ tỷ.
Lục Định không nói hai lời liền cước bộ đi tới chỗ xe lừa.
Nhắc tới cháu trai, buổi sáng Lục Định vừa mới thay chiếc áo ngắn màu xám cho bé mà bây giờ chẳng biết từ lúc nào đã có thêm mấy dấu tay màu đen trên áo, hắn phiền muộn ôm cháu trai đi vào trong nhà, "A Nam không được lau chùi bậy bạ lên áo nữa, Hương cô cô thích trẻ con sạch sẽ, mà cháu thì lại vô cùng bẩn thỉu, như vậy Hương cô cô sẽ không thích ôm cháu đâu."
A Nam cúi đầu nhìn mấy dấu tay màu đen trên áo, lại nhìn vào hai bàn tay nhỏ bé của mình, ngay tức khắc đôi mắt to liền nhìn về phía chậu nước rửa mặt trên ghế đẩu.
Đến nhà người khác làm khách đương nhiên phải thật chỉnh chu, Lục Ngôn giúp cháu trai rửa sạch đôi tay mập, lại đổi một chiếc áo ngắn màu xanh ngọc đẹp mắt, đeo chiếc hà bao mới vừa giặt cách đây hai ngày lên cổ, xong xuôi lại xem xét từ đầu đến chân của bé một lần nữa, lúc này mới ôm cháu trai để lên xe lừa.
"Không được phép đánh nhau với người khác nữa." Lục Ngôn đưa tới cửa, tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò cháu trai.
A Nam toét miệng hướng về nhị thúc lắc đầu, bảo đảm chính mình sẽ ngoan ngoãn .
Lục Ngôn nhìn cháu trai cười thật to.
Đứa bé vừa xinh xắn lại hiểu chuyện như vậy, ai lại không thích cơ chứ?
~Thôn Liễu Khê.
Thời điểm ba người A Đào vừa đến cũng là lúc Ngưng Hương đang dỗ đệ đệ.
Trong nhà mới có một con gà con vừa chết, A Mộc khóc đến đỏ cả mắt, ngay cả điểm tâm cũng không muốn ăn, buồn bã tới mức không muốn nói chuyện với ai hết.
"Tướng quân!" Thấy gà con đã chết vẫn chưa bị ném đi, A Nam ngồi xổm xuống chọc chọc, đột nhiên cuống cuồng nói, "Ăn!"
Vẫn là trẻ nhỏ thì dễ dàng hiểu nhau nói gì, Ngưng Hương và A Đào còn chưa kịp hiểu ý A Nam thì A Mộc đã mạnh mẽ đứng lên, đoạt lấy gà con không còn nhúc nhích dấu ra phía sau, lần đầu tiên tức giận trừng mắt với A Nam: "Ta muốn chôn, không cho ngươi đút cho tướng quân!"
A Nam chớp mắt không hiểu.
Ngưng Hương lén lút nín cười, tiểu tử kia nhẫn tâm quá rồi, lại còn muốn đút cho tướng quân ăn.
"A Mộc đến đây, đại ca dẫn đệ đi đào hố." Từ Hòe hôm nay không có việc gì làm, thấy đường đệ còn thương tâm vì con gà nhỏ, cười gọi một tiếng.
A Mộc lập tức nâng con gà con đi tìm đường huynh.
A Nam hiếu kỳ bọn họ muốn làm gì bèn níu lấy Ngưng Hương để nương ôm bé đi xem.
Vì vậy tất cả lớn nhỏ đều đi xem Từ Hòe đào hố chôn gà ...
Sau khi đặt gà con đã chết vào trong hố, Từ Hòe đưa chiếc xẻng trong tay cho đường đệ để hắn lấp đất. Nhưng A Mộc vẫn chưa chấp nhận được chuyện gà con do hắn cùng tỷ tỷ nuôi dưỡng lại chết, nhìn con vật bé nhỏ yêu thích nằm trong hố không nhúc nhích, nước mắt hắn lại rơi xuống. Còn A Nam thì sao, hoàn toàn đem chuyện này trở thành một trò chơi, bé thấy tiểu thúc thúc năm tuổi cầm xẻng không động đậy vì vậy liền từ từ đi tới, đưa tay muốn giúp đỡ.
"Ta tự mình làm!" Thiếu chút nữa bị đoạt mất cái xẻng, A Mộc cuối cùng cũng hoàn hồn, lau chùi nước mắt đẩy đất xuống.
A Nam không có chút cảm giác của người bị ghét bỏ, thấy hố bên cạnh còn đất, bé đi tới, hơi xòe kẽ chân đẩy đất vào trong. A Mộc nhìn bé nhưng không ngăn cản.
Từ Thu Nhi cố ý đùa A Nam: "Đem tướng quân cũng chôn vào hố này được không?"
A Nam ngửa cái đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm nàng nhìn một lát, đột nhiên đưa tay đánh Từ Thu Nhi một cái, "Không chôn!"
Bị đánh nhưng Từ Thu Nhi vẫn rất vui vẻ, tiểu tử thúi này, lúc đến xem chuyện vui thì "tâm địa sắt đá", đến phiên thứ mình thích gặp chuyện không may, nhất định là so với A Mộc còn sốt ruột hơn.
Ba người Ngưng Hương, Từ Hòe và A Đào đều cười theo, A Mộc nhìn sang mọi người, lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của A Nam đang trừng Nhị tỷ tỷ, hắn cũng nhịn cười không được.
Một chú gà con vừa chết đã khiến trong lòng nam oa đau thương thì ngay tại đây, trong tiếng cười không ý thức đã tiêu tán mất.
Trên đường đi vào nhà, A Mộc cùng A Nam đã hòa hảo như lúc ban đầu.
A Đào kéo Ngưng Hương vào trong phòng, cười hì hì đem chiếc hộp màu trắng bằng sứ nãy giờ giấu ở trên người ra, nhỏ giọng nói với Ngưng Hương: "Từ tỷ tỷ, đại ca muội nói huynh biết sai rồi, hy vọng tỷ nhận lễ vật xin bớt giận, đây, đây là món quà huynh ấy mua ở trấn Lưu Tiên, tận ba lượng bạc đó tỷ!"
Tiểu cô nương chưa hiểu cách nói chuyện khéo léo, chỉ cảm thấy nói cho Từ tỷ tỷ lễ vật này hết sức quý, Từ tỷ tỷ nhất định sẽ vui vẻ rồi tha thứ cho huynh trưởng .
Lục Thành lại sai muội muội qua truyền lời, Ngưng Hương mặt đỏ tai hồng, khi nhận chiếc hộp đựng son cũng nhỏ giọng hỏi: "Đại ca muội còn nói gì với muội không?"
A Đào hồi tưởng lại lời nói của huynh trưởng khi ở trên trấn hôm đó, nhếch miệng, tức giận nói: "Đại ca nói muội còn nhỏ, đồ tốt như vậy không dùng được, chờ khi muội mười tuổi mới mua. Từ tỷ tỷ, đại ca muội thật xấu, lúc lấy tiền từ hộp tiền thì nói là để mua son cho muội, dỗ muội vui vẻ, kết quả là vì mua đồ quý cho Từ tỷ tỷ mà lại gạt muội lấy mười mấy văn tiền, cũng vì Từ tỷ tỷ."
Ngưng Hương nhìn khuôn mặt ủy khuất của A Đào, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm trang lúc Lục Thành lừa gạt muội muội.
Nhìn chiếc hộp sứ nhỏ trong tay, Ngưng Hương nhịn không được trong lòng quở trách Lục Thành tiêu tiền bậy bạ. Lãnh Mai Các có tiểu nha hoàn biết làm son phấn, đồ nàng cùng Tố Nguyệt dùng đều là tiểu nha hoàn đó đưa sang, tiểu nha hoàn không chịu thu tiền, cho nên bình thường nàng cùng Tố Nguyệt có đồ ăn vặt liền chia cho nàng ta một nửa, lần trở về này Ngưng Hương không mang bất kỳ đồ vật gì của Bùi Cảnh Hàn hoặc Hầu phủ đưa, duy chỉ có món đồ có quan hệ với Hầu phủ chính là hai hộp son phấn tiểu nha hoàn đưa.
Đương nhiên, nam nhân mình thích chịu vì mình tiêu pha, Ngưng Hương cũng không thể nào không vui vẻ.
Sờ đầu A Đào, trước tiên Ngưng Hương giấu kỹ son Lục Thành đưa, đem một chiếc hộp son mới vẫn còn chưa mở ra, nàng mang đến cho A Đào, cười hỏi: "A Đào ngửi xem, là mùi của Từ tỷ tỷ thơm hơn hay là đồ đại ca muội mua thơm hơn?"
Hộp sứ màu thiên thanh , hộp son bên trong tinh xảo đẹp đẽ, vừa nhìn liền khiến người yêu thích, A Đào nhẹ nhàng ngửi một cái, không phân biệt được, hết sức hâm mộ trả lời: "Rất thơm ." Có lẽ so với đồ đại ca lừa gạt nàng còn tốt hơn.
Tiểu cô nương lại bĩu môi.
Ngưng Hương bật cười, sau khi đậy kín cái hộp thì nhét vào tay A Đào, dụ dỗ nói: "Đại ca muội đưa cho Từ tỷ tỷ một hộp, vậy ta cũng đưa A Đào một hộp, chỉ là hộp này của tỷ tỷ là do một người tỷ muội của tỷ làm , cho nên tỷ không biết rõ giá tiền, có lẽ không đáng giá bằng ba lượng bạc, A Đào có chê không?"
A Đào đương nhiên sẽ không chê. Nhưng nàng nhìn ra được, cái hộp xinh đẹp của Từ tỷ tỷ chắc chắn sẽ ngang bằng so với chiếc hộp của huynh trưởng, thậm chí còn quý hơn.
A Đào lắc đầu, đem hộp sứ để lại trên giường, nghiêng đầu chạy ra ngoài, "Muội không cần, Từ tỷ tỷ mau cất đi!"
Nàng chỉ oán giận huynh trưởng lừa nàng chứ không oán trách huynh trưởng đem đồ tốt đưa cho Từ tỷ tỷ.
Lễ vật mắc như vậy, nàng không thể nhận.
Ngưng Hương đuổi theo tới phòng bếp thì thấy A Đào đã chạy ra ngoài rất xa, muội ấy đã một đường chạy thẳng đến chỗ hai đứa trẻ rồi ngồi xổm xuống cùng một chỗ chơi đùa.
Ngưng Hương nghĩ nếu như bây giờ nàng đưa đồ cho A Đào cầm thì cũng không tiện, cho nên nàng đành tạm thời quay lại nhà, chờ khi A Đào trở về thì sẽ đưa cho muội ấy. Các cô nương thích làm đẹp đều không phân biệt tuổi tác, Lục Thành lơ ngơ không hiểu tâm sự của muội muội, nhưng Ngưng Hương lại biết A Đào nhất định rất thích những món đồ ấy.
Sau khi cất kỹ hộp son, Ngưng Hương đứng trước ngăn tủ, kìm nén không được lại cầm chiếc hộp của Lục Thành tặng lên.
Vừa mở nắp ra thì hương hoa hồng thổi ngay vào mặt làm khuôn mặt nàng cũng hồng theo.
Hình ảnh bên trong ruộng bắp lần lượt tái hiện lại trong tâm trí nàng.
Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, nàng nhanh chóng đắp kín cái nắp rồi nhét lại vào ngăn kéo, cái người hay thích bắt nạt nàng kia, nàng không thèm dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.
Vừa bồi bọn nhỏ chơi gần nửa canh giờ thì Lục Định đã sớm quay lại đón người, rõ ràng là không muốn để cho người khác hiểu lầm là nhà bọn họ muốn ăn cơm ké.
Tỷ đệ Ngưng Hương đang cùng cả nhà Đại bá mẫu dùng cơm, Lý thị thấy vậy liền phản đối, Ngưng Hương thẹn thùng chủ động nói bọn họ lưu lại ăn cơm, Lý thị thích A Đào và A Nam, nhưng mà bà muốn họ ở lại cũng vô dụng, Lục Định kiên quyết không chịu, thấy muội muội và cháu trai đã ngồi yên ổn liền đánh xe liền đi. Lúc này Ngưng Hương mới đuổi theo vài bước, kín đáo đem hộp son đưa cho A Đào, nhỏ giọng dặn dò: "A Đào đừng nói, tỷ tỷ không muốn người khác biết chuyện của đại ca muội với ta."
A Đào nhìn mọi người Từ gia đang đứng trước cửa đành nhận lấy, thật tâm nhìn Ngưng Hương nói: "Từ tỷ tỷ thật tốt!"
So với đại ca tốt hơn nhiều.
Ngưng Hương cười, lại hôn A Nam một cái rồi đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
"Xe Quách lão tam có phải cũng sắp đến rồi không?" Mọi người một nhà lần nữa nhanh chóng gom lại một chỗ, Lý thị nhìn qua thôn đông rồi vẫy tay với nhi tử: "Con nhanh sang ven đường chờ đi."
Cháu gái đã nói Tố Nguyệt sẽ viết thư giao cho Quách lão tam đưa về, bà nghe một lần thì đã nhớ kỹ.
Từ Hòe gật đầu đồng ý, Ngưng Hương cũng muốn đi cùng thì bị Lý thị ngăn cản, "Trời nóng, để đại ca cháu đi là được rồi."
Từ Hòe cũng khuyên muội muội, "Quách lão tam biết chúng ta là người một nhà, Hương Nhi an tâm ở nhà chờ đi."
Ngưng Hương chột dạ, kỳ thật nàng cũng có chút sợ hãi khi đối mặt với Quách lão tam, liền gật đầu nhẹ, "Phiền đại ca rồi."
Từ Hòe cười nói đường muội quá khách khí rồi liền dắt đường đệ đi .
Ngưng Hương căng thẳng ở nhà chờ , mặc dù trong lòng biết rõ Bùi Cảnh Hàn không có ở nhà, một tháng này khẳng định Tố Nguyệt trải qua nhất định là rất an nhàn.
Qủa thực Tố Nguyệt hết sức nhàn nhã, không có người hầu hạ, cũng không có tỷ muội hữu hảo ở bên người, nàng liền chạy tới khuê phòng, đòi Vạn cô cô một chút nguyên liệu để may cho Ngưng Hương một bộ xiêm y tơ lụa, giầy vải thêu hoa hồng đào, váy dài thêu thêm chút hoa sen xanh lá nhạt, còn có một đai lưng xanh nhạt cùng màu.
Ngoài ra, nàng còn may cho A Mộc một bộ xiêm y, áo màu xanh da trời, kích cỡ cố ý làm to hơn so với Ngưng Hương đã nhắc tới.
Từ Hòe đem bao đồ giao cho đường muội liền đi, Từ Thu Nhi cũng không đuổi theo Đường tỷ xem lễ vật, cho nên trong phòng chỉ có tỷ đệ Ngưng Hương.
Mở bao đồ ra, Ngưng Hương vội vàng bức thư được giấu kín ở bên trong, A Mộc phát hiện có xiêm y của hắn thì đã hưng phấn tới mức liền mặc thử.
Ngưng Hương không để ý tới đệ đệ, nàng vừa thấy bút tích quen thuộc Tố Nguyệt thì tâm càng ngày càng trầm.
Thư của Tố Nguyệt chỉ có hai tờ, tờ thứ nhất nói tất cả đều là việc vặt hằng ngày, nói rằng Tố Nguyệt nhớ nàng, hy vọng nàng có rảnh thì quay lại Hầu phủ thăm nàng ấy, lạc khoản kết thúc. Tờ thứ hai bút tích liền chuyển hướng, nói cho Ngưng Hương biết khi nàng vừa rời phủ ngày thứ hai, thì nàng ấy đã viết một phong thư sai người ra roi thúc ngựa mang đến Kinh Châu, báo cho Bùi Cảnh Hàn chuyện Ngưng Hương đã chuộc thân, và còn giải thích lý do vì sao nàng ấy làm như vậy.
"Ngưng Hương, ta với ngươi thân như tỷ muội, muội bình thường ngốc như vậy, thế nên có thể nghĩ tới chuyện chuộc thân ra khỏi phủ còn được thuận lợi như vậy, hắn nhất định sẽ hoài nghi ta âm thầm giúp muội, cho nên ta phải kịp thời viết thư mật báo, như vậy thì lòng nghi ngờ của hắn đối với ta sẽ giảm xuống rất nhiều. Còn đối với muội mà nói, thế tử sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, như vậy hắn ở Kinh Châu nghe tin muội đã chuộc thân, hắn tức giận nhưng trên đường gấp rút trở về thì lửa giận cũng sẽ tiêu tán đi vài phần, nếu không khi hắn trở về Hầu phủ mới biết, ta sợ hắn nổi giận sau đó mất đi lý trí sẽ khiến muội gặp nhiều thua thiệt. Tóm lại, ta không sợ muội trách ta, chỉ là ta muốn nhắc nhở muội, khả năng hắn sẽ sớm trở lại, muội cần cẩn thận đề phòng."
Cuối cùng dặn dò nàng đốt tờ này đi.
Ngưng Hương nhìn thêm một lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng ổn định khống chế thân thể đang run lên nhè nhẹ.
Nàng sao có thể trách Tố Nguyệt, không có Tố Nguyệt chỉ điểm thì có lẽ bây giờ nàng vẫn còn bị vây ở trong Hầu phủ.
Nàng chỉ sợ Bùi Cảnh Hàn, đời trước Bùi Cảnh Hàn đầu tháng tám mới trở về Thái An phủ, Ngưng Hương biết chính xác ngày cho nên nàng vẫn có cảm giác mình còn có một tháng hưởng thụ cuộc sống bình lặng ở nông gia, nhưng bây giờ nàng không đoán được khi nào Bùi Cảnh Hàn trở lại phủ, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xuất hiện ở trước nhà mình.
Siết chặt bức thư, Ngưng Hương ép buộc bản thân phải trấn định, âm thầm tính toán ngày về của Bùi Cảnh Hàn.
Kinh Châu cách thái An phủ xa ngàn dặm, mẹ con Thẩm Du Du chịu không nổi khổ cực, trên đường đi nhất định sẽ rất chậm, tiêu hao được thời gian nửa tháng, đoàn người xuất phát từ giữa tháng năm, bây giờ có lẽ vừa tới Kinh Châu. Thư của Tố Nguyệt mặc dù đầu tháng sáu mới đưa tới, nhưng người đưa tin là sai nha (lính trong phủ), cho nên bây giờ có lẽ thư đã đến tay Bùi Cảnh Hàn.
Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn dừng lại ở Kinh Châu một thời gian, trên đường trở về lại du lãm thêm mấy chỗ danh lam thắng cảnh, vừa đi vừa chơi cho nên mới trễ nãi đến đầu tháng tám. Nếu như hắn không ở Kinh Châu mà thúc ngựa chạy nhanh về thì có lẽ giữa tháng là có thể trở về nhà, nếu như hắn không gấp gáp tìm nàng tính sổ, thì sau khi bồi mẹ con Thẩm Du Du về thì cuối tháng hắn mới bắt đầu quay lại, như vậy thì thời gian sẽ giống với đời trước.
Nói cách khác, nhiều nhất nàng chỉ còn có khaongr mười ngày thanh nhàn.
"Tỷ tỷ, có đẹp không?"
Bên tai truyền đến giọng nói hưng phấn của đệ đệ, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, liền thấy đệ đệ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên giường, con mắt sáng lên nhìn qua nàng.
"Đẹp, Tố Nguyệt tỷ tỷ khéo tay quá đúng không?" Ngưng Hương gượng cười nói.
A Mộc gật đầu, nhìn lại chiếc áo của mình rồi khen người tỷ tỷ chưa từng gặp mặt kia, sau đó mới ôm lấy bộ đồ mới của tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ thay đồ.
Ngưng Hương gấp thư lại, sau đó đi sang tây phòng thay xiêm y cho đệ đệ xem, bồi đệ đệ vui vẻ một lát thì nàng lại thay quần áo cũ, sau đó đi sang Đông viện giúp Đại bá mẫu thổi lửa nấu cơm, thừa dịp không ai chú ý nàng nhanh tay đem tờ thư thứ hai đưa vào lò bếp.
Ngọn lửa nhanh chóng chiếm lây tờ giấy trắng, đảo mắt đã thành tro.
~Phủ Kinh Châu.
Một chiếc xe ngựa khí phái từ từ ngừng ở cổng lớn của Thẩm gia.
Bùi Cảnh Hàn lưu loát xuống ngựa, đi đến trước xe, chuẩn bị đỡ mỹ nhân trong xe xuống.
Thẩm Du Du toàn thân màu váy xanh nhạt thanh lịch khom lưng đi ra, đối diện với khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của Bùi Cảnh Hàn, nàng ngượng ngùng cười một tiếng, xấu hổ để tay mình vào lòng bàn tay của nam nhân trước mặt.
Người nữ thì đã đứng vững vàng, nhưng tay của người nam nhân lại chưa buông ra.
"Biểu ca..." Thẩm Du Du đỏ mặt kêu.
Bùi Cảnh Hàn lúc này mới buông tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Du Du, nhớ lại đến hôm nay lúc trên thuyền mỹ nhân lim dim ngủ, lúc hắn sắp hôn trộm nàng thành công thì không ngờ nàng lại tỉnh lại, thẹn quá hoá giận trừng mắt với hắn, ánh mắt của hắn nhìn sang đôi môi đỏ hồng của Thẩm Du Du thì đã ra quyết định ở Kinh Châu qua hết đêm thất tịch lại đi.
Biểu muội tài nữ như vậy, lại rất có tình cảm với hắn, như vậy còn gì thích hợp hơn so với việc đêm thất tịch thích hợp ở bên hoa dưới ánh trăng?
Hắn vất vả một đường đưa nàng về nhà, cũng không thể không chiếm được chút tiện nghi nào được.
Đưa Thẩm Du Du đưa về nội viện, Bùi Cảnh Hàn trở về phòng khách dành cho mình.
Trường Thuận vừa thấy chủ tử trở về, lập tức lấy thư từ ống tay áo ra, bước nhanh tới, "Thế tử, là thư Tố Nguyệt viết ."
Bùi Cảnh Hàn nghi ngờ nhíu mày tiếp nhận thư, trên phong thư xác thực là bút tích Tố Nguyệt.
Tiểu nha hoàn vì sao lại viết thư?
Phân phó Trường Thuận đi chuẩn bị nước, Bùi Cảnh Hàn bước vào phòng bên cạnh, trước tiên cởi áo khoác, sau đó mới lười nhác leo lên chiếc giường lạnh, mở thư ra.
Chữ Tố Nguyệt vẫn không có tiến bộ, Bùi Cảnh Hàn nhìn một chút liền lắc đầu, tuy mặc dù ghét bỏ chữ của tiểu nha hoàn, nhưng hắn lại cảm thấy loại chữ có thể mài dũa lộ ra vài phần chất phác đáng yêu.
Tuy chữ đáng yêu nhưng cũng không cách nào khiến nội dung lấy được lòng người.
Bên ngoài Trường Thuận vẫn chưa đi xa, liền nghe sau lưng truyền đến một tiếng "bùm" vang lên, kèm theo tiếng đồ sứ vỡ vụn răng rắc.
Thế tử đá ngã nhiều đồ quý trong các!
Trường Thuận biết rõ bài trí bên trong lập tức đoán tình hình bên trong phòng, lúc này bước nhanh lui về cửa, lo lắng đề phòng nói: "Thế tử..."
"Cút!"
Nam nhân hét to như sấm.
Trường Thuận bị hù dọa giật mình, lại không dám thực sự biến đi, chỉ còn cách vẫn như cũ đợi ở cửa.
Bên trong hô hấp Bùi Cảnh Hàn càng lúc càng nặng, đôi mắt phượng ngoan lệ trừng mắt nhìn đống bừa bộn đầy đất.
Nàng vậy mà thừa dịp hắn không có ở nhà dám chuộc thân !
Hắn thương nàng nhát gan sợ phiền phức, lại lần nữa dễ dàng tha thứ cho nàng, vậy mà nàng lại không biết tốt xấu dám chuộc thân !
"Chuẩn bị ngựa!"
Bức thư trong tay bị siết thật chặt, Bùi Cảnh Hàn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, lạnh giọng phân phó.
Hắn bây giờ liền trở về, trở về liền muốn nàng, xem nàng còn có thể chạy trốn nơi đâu!
Trường Thuận nơm nớp lo sợ dịch vào, nhìn mảnh sứ vỡ khắp mặt đất, cái cằm nhanh chóng cúi thấp đến ngực , "Thế tử muốn đi nơi nào?"
"Hồi Thái An phủ." Bùi Cảnh Hàn nghiến răng nghiến lợi, "Ngưng Hương chuộc thân , ta muốn đi thăm nàng một chút."
Trong lòng Trường Thuận giật mình, nhưng lúc không phải là thời điểm mắng Ngưng Hương ngốc, hắn trầm ngâm một lát lại tận trung cương vị công tác nhắc nhở: "Thế tử, trước đó ngài đã đáp ứng biểu cô nương ở đây vài ngày, hiện tại đột nhiên phải đi, chúng ta nên lấy cớ gì?"
Thần sắc Bùi Cảnh Hàn khẽ biến.
Hắn có thể kiếm cớ, nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, một khi tương lai biểu muội biết được hôm nay hắn là vì Ngưng Hương gây chiến vứt bỏ nàng mà đi, biểu muội không dám oán hắn, thê thiếp trong lúc đó...
"Đi xuống đi." Bùi Cảnh Hàn trầm mặt đi vào trong nội thất, không nhắc lại về chuyện trở về nữa.
Nhưng cũng không lâu lắm, hắn lần nữa gọi Trường Thuận vào, theo lệnh của hắn lập tức trở về Thái An phủ, thay hắn ra lệnh.