Edit: Hà
Đêm qua tiểu cô nương mười bốn tuổi liên tục bị người yêu bắt nạt nhiều lần, Ngưng Hương thực sự rất mệt, cho nên đã không tránh khỏi chuyện ngủ nướng vào sáng hôm sau, do nghe thấy tiếng đệ đệ bước xuống giường đi tiểu nên Ngưng Hương mới giật mình tỉnh dậy.
Nàng nằm quay lưng về phía đệ đệ, tiểu tử kia sau khi đi tiểu xong liền quay về ổ chăn, Ngưng Hương xoay người, nhéo mũi đệ đệ một cái, "Lần sau không được phép đi tiểu ở trong phòng nghe chưa."
Ban đêm trời tối thì không sao, nhưng ban ngày sao lại đi tiểu bô ở trong phòng được?
A Mộc cười hắc hắc, rụt cổ vào trong ổ chăn.
"Dậy đi, sáng nay đệ là người đi đổ bô." Nghe được động tĩnh của mọi người bên phía Đông viện, Ngưng Hương lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Trước khi ra khỏi phòng, nàng quay lại thúc giục đệ đệ đang nằm trong chăn lần nữa.
Khi nàng vừa mở phòng bước ra bên ngoài thì cũng vừa lúc Từ Thu Nhi bước nhanh chạy tới, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, có vị cô nương té xỉu ở cửa nhà chúng ta, đại ca muội ôm nàng vào phòng, nàng ta mới vừa tỉnh lại không lâu, nói là bên Liêu Đông chạy nạn tới."
Ngưng Hương ngạc nhiên nhìn đường muội.
Sao nàng không nhớ ra đời trước có một việc như vậy xảy ra nhỉ?
"Nàng ta bây giờ đang ở đâu?" Ngưng Hương nhìn về ba gian phòng phía Đông viện, nhỏ giọng hỏi.
Từ Thu Nhi dắt nàng đi về phía đông "Đang nằm ở trong nhà muội, tuy không có khí lực đi lại nhưng nàng ta vẫn rất xinh đẹp."
Rõ ràng là không đẹp bằng tỷ tỷ, thực ra cũng không thể coi là đẹp, nhưng nếu so với những cô nương khác ở trong thôn thì vị cô nương này có khuôn mặt rất trắng, người đời thường nói một trắng che trăm xấu, huống chi người ta cũng vốn mi thanh mục tú, nhìn lạnh lùng không muốn nói chuyện với người lạ, nhưng điều đó lại nổi bật lên vẻ đẹp không giống người thường.
"Đợi chút, ta vẫn chưa rửa mặt." Qủa thật Ngưng Hương cũng hiếu kỳ về cô nương mà đường huynh ôm về nhà, nhưng trước tiên nàng phải vệ sinh sạch sẽ đã.
"Vậy tỷ đi rửa mặt trước đi." Từ Thu Nhi đành phải buông lỏng đường tỷ ra.
Bên trong phòng, Quản Bình yên lặng nằm, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai tỷ muội bọn họ bên ngoài.
Chờ tiếng bước chân vị cô nương Ngưng Hương đi xa, Quản Bình mới tiếp tục quan sát căn phòng nhỏ ở nông thôn này.
Ở phía nam có ba cánh cửa sổ lớn, lúc này đều đã được treo lên cao, tuy đang nằm trên giường nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng vẫn có thể trông thấy bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, cùng với những cây dương thụ cao ngất. Vách tường đều được trát từ bùn đất, phần lớn đều hết sức bằng phẳng, nhưng vẫn có chỗ đã rạn nứt, hiển nhiên phòng có này đã có chút tuổi đời. Trong phòng bày biện khá đơn giản, vách tường phía tây dựng ba chiếc tủ đã dần bị tróc lớp sơn đỏ đang dựa sát tường, các loại đồ dùng hằng ngày được bày biện chỉnh tề trên tủ, cây kéo, lược, gương các loại, còn có cả ấm trà và một túi hoa quả khô.
Phía bắc trống không, cánh cửa sổ trên vách tường rộng mở, phía góc đông bắc bày biện một cái tủ quần áo cũng đã cũ.
Còn lại chính là vài cái ghế gỗ.
Xa lạ lại quen thuộc.
Xa lạ là vì sau bảy tuổi nàng đã không còn ở những căn phòng như này nữa, quen thuộc là vì trước bảy tuổi nàng cũng là trẻ con của nông gia, sau đó phụ thân bài bạc thua lỗ đành lòng bán luôn thứ nữ như nàng. Đại tỷ thì hứa sẽ nhanh chóng làm việc kiếm tiền, đệ đệ được giữ lại là để nối dõi tông đường, cho nên vật hi sinh chỉ có thể là nàng.
Nhắm mắt lại, Quản Bình thu hồi những kí ức tức cảnh sinh tình này.
Bên trong phòng bếp phụ nhân đang nhóm lửa, còn chồng của bà thì đang thương lượng xem có nên đi lên trấn trên mời lang trung hay không, người phụ nhân có vẻ không quá nguyện ý, nhưng nam nhân ôm nàng vào nhà thì kiên quyết muốn đi.
Quản Bình mở mắt ra, mở miệng nói: "Bá mẫu, cháu không bị thương, mọi người không cần mời lang trung , cháu, chỉ là cháu có chút đói..."
"Thực sự không bị thương sao?" Lý thị để nữ nhi nhóm lửa, còn bà thì vén mành đi vào, ân cần hỏi thăm. Bà vừa nhìn cũng biết cô nương này không giống như đang bị thương nên mới suy nghĩ không cần mời lang trung , nếu như trên người có miệng vết thương, bà tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, ngăn cản nhi tử.
Quản Bình không nhìn phụ tử sau lưng Lý thị, bình thản gật đầu, "Thực sự không có việc gì, bá mẫu chịu cứu cháu, cho cháu cơm ăn thì cháu đã là vô cùng cảm kích rồi. Chờ cháu ăn cơm xong lại có sức thì sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không làm phiền bá mẫu."
Lý thị nhìn cô nương gầy gò trên giường gạch, thấy bộ dáng nàng cũng chỉ là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng có chút không nỡ, đến gần nói: "Vậy cháu chuẩn bị đi đâu? Còn có người thân không?"
Quản Bình vừa muốn nói chuyện, chợt thấy rèm cửa vừa động liền có một đôi tỷ đệ đang đi tới. Tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh trong suốt, tò mò nhìn nàng, còn đệ đệ thì bộ dáng mới bốn năm tuổi, nắm tay tỷ tỷ thật chặt, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn nàng, có tò mò, còn có chút sợ hãi.
Quản Bình nhìn Ngưng Hương thêm một lúc rồi mới trả lời Lý thị: "Thân thích của cháu đều đã mất rồi, cháu muốn đi vào thành xem một chút có gì để mưu sinh hay không."
Lý thị gật đầu, bên trong thành sầm uất, nhiều chỗ đang cần người, có lẽ cũng có thể tìm một công việc không tồi, cho dù vất vả chút ít nhưng cũng tốt hơn so với làm tên ăn mày.
"Vậy cháu cứ nghỉ ngơi trước đi, ta nhanh đi hầm cháo, cháu đã đói bụng nhiều ngày như vậy thì trước tiên phải ăn thức ăn lỏng."
"Cám ơn bá mẫu." Quản Bình mặt không thay đổi nói lời cảm tạ.
Sau khi nàng tỉnh lại đều chỉ có một vẻ mặt này, Lý thị cũng đã quen, xoay người nhìn Ngưng Hương nói: "Ta đi làm cơm, các cháu bồi Quản cô nương đợi tí nữa nhé."
Ý bảo trượng phu và nhi tử ra ngoài.
Từ Thủ Lương liền quay đầu bước đi, Từ Hòe nhịn không được trước khi bước ra cửa lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Quản Bình nhạy cảm, phát giác nam nhân đang dòm ngó mình, nàng giương mắt nhìn về phía Từ Hòe.
Từ Hòe giật mình, lúc cô nương ở trên giường giương mắt nhìn liền bối rối sải bước chạy như bay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Ngưng Hương nhìn Quản Bình cười, dịu dàng hỏi: "Ngươi có khát không? Ta đi lấy cho ngươi ít nước nhé?"
Quản Bình nhìn thoáng qua bé trai đang trốn sau lưng tỷ tỷ, nhìn chằm chằm Ngưng Hương, thấp giọng nhắc nhở: "Thế tử..."
Ngưng Hương cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
A Mộc không phát hiện tỷ tỷ khác thường, tăng thêm lòng can đảm mặt lạnh với tỷ tỷ đang nằm trên giường gạch nói: "Cây hồng vẫn chưa chín đâu, không thể ăn."
Hắn không chú ý tới âm cuối “cây hồng” của đối phương không thích hợp.
Quản Bình vẫn như trước nhìn chằm chằm Ngưng Hương.
Ngưng Hương hoàn toàn xác định, người này là do Bùi Cảnh Hàn phái tới .
"A Mộc, quần áo của Quản tỷ tỷ bị hư rồi, đệ đi qua tủ quần áo lấy một bộ y phục của tỷ tỷ đến đây." Hiểu Quản Bình có chuyện cần nói, Ngưng Hương kiếm cớ đẩy đệ đệ đi.
A Mộc nghe lời liền cất bước đi, vừa lúc Quản Bình cũng ngồi dậy.
Ngưng Hương cố gắng trấn định đi đến trước mép giường đối diện nàng.
Quản Bình hạ thấp giọng, lời ít ý nhiều nói rõ ý đồ mình đến đây, nói xong đem khế ước bán thân của mình gấp nhỏ thành nửa lòng bàn tay đưa cho Ngưng Hương.
Ngưng Hương nhìn tay nàng, chậm chạp không muốn tiếp nhận.
Nàng một chút cũng không muốn nha hoàn này, nha hoàn này chỉ là cái cớ do Bùi Cảnh Hàn phái tới giám thị nàng.
Quản Bình thản nhiên nói: "Thế tử không muốn kinh động người nhà của ngươi, nếu ngươi không tiếp, trong chốc lát bọn họ vào trông thấy thì ta cũng sẽ không che dấu giúp ngươi."
Không đợi nàng nói hết, Ngưng Hương mặt tái nhợt nhanh như chớp cướp khế ước bán thân trong tay nàng.
Nhìn nàng hồn bay phách lạc, Quản Bình nhắc nhở: "Cô nương tâm địa thiện lương, chỉ cần ngươi chịu giữ ta, tự ta sẽ lưu lại hầu hạ cô nương."
Ngưng Hương cười khổ, Bùi Cảnh Hàn đã đưa người đến đây, nàng còn lựa chọn khác sao?
"Tùy ngươi muốn làm cái gì thì làm, chỉ cần ngươi đừng quấy rầy người nhà ta là được." Đem khế ước bán thân thu vào ống tay áo, Ngưng Hương nhìn thẳng Quản Bình nói, "Bọn họ không biết ân oán của ta cùng với thế tử, ta không muốn để bọn họ lo lắng cho ta."
Quản Bình vuốt cằm, "Nô tỳ toàn bộ nghe cô nương phân phó."
Lần đầu tiên bị người khác nhận làm chủ tử, Ngưng Hương bật cười, trong nụ cười tràn đầy châm chọc, "Đừng kêu nô tỳ, trong thôn không thịnh hành cái xưng hô đó."
"Được." Quản Bình không chút do dự nói.
Ngưng Hương nhìn nàng, xoay người nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau khi ăn xong ta sẽ nói với bọn họ."
Nói xong nàng không nhìn Quản Bình nữa, mặt hướng về phía cửa.
Quản Bình cho nàng thời gian sửa sang lại suy nghĩ, lại nằm xuống.
A Mộc rất nhanh đã ôm quần áo mới đến, Từ Thu Nhi cũng tiến vào, vẻ mặt tươi cười.
Ngưng Hương đã điều chỉnh tốt tâm trạng, ôm xiêm y suy nghĩ một chút rồi nhìn Quản Bình nói: "Quản cô nương, ta đi sang nhà ta nấu nước giúp ngươi, sau khi ăn xong ngươi tắm rửa rồi thay quần áo được không?"
"Đa tạ đại cô nương." Quản Bình không mặn không nhạt nói.
Ngưng Hương liền để Từ Thu Nhi bồi nàng ta, còn nàng dẫn đệ đệ trở về Tây viện, rửa nồi rồi ôm bó củi nấu nước. Nàng ngồi trước bếp nhìn ngọn lửa bên trong toát ra, Ngưng Hương thả mình đắm chìm trong suy nghĩ.
Bùi Cảnh Hàn phái người đến giám thị nàng thì sao? Nàng đã sớm thương lượng tốt với Lục Thành rồi, không gặp lại, chỉ cần không thấy mặt, Quản Bình sẽ không biết được bất luận điều gì, vậy thì Bùi Cảnh Hàn cũng sẽ không biết tới Lục Thành. Chờ sau khi Bùi Cảnh Hàn trở lại, nàng sẽ triệt để giải quyết với hắn, sống hay chết chỉ cần một câu nói, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không để hắn đối xử với nàng như kiếp trước nữa.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ngưng Hương dùng sức bẻ gẫy cồi lửa, nhét vào lòng bếp.
Sau khi ăn xong, Ngưng Hương mời Quản Bình đến nhà mình tắm rửa, hai người đơn độc ở trong phòng chờ đợi gần hai khắc đồng hồ mới mở cửa, Ngưng Hương đi sang Đông viện. Phu thê Lý thị, huynh muội Từ Hòe đều đang ngồi ở phòng bếp, trông thấy nàng, Lý thị nhìn ra phía sau nàng, nghi ngờ hỏi: "Quản cô nương đâu?"
"Nàng ta đang chải đầu, cháu đến trước."
Ngưng Hương ngồi xuống bên cạnh Lý thị, lại nhìn một chút người thân của mình, nàng hướng về Lý thị nói: "Đại bá mẫu, Quản cô nương là một cô gái yếu đuối, vào thành cũng không có dễ tìm công việc dễ, nếu vận khí tốt thì được làm nha hoàn cho gia đình trong sạch, còn không thì chỉ sợ sẽ bị người lừa gạt, bán đi chỗ nào cũng không biết. Cháu, cháu thấy nàng đáng thương, không đành lòng để nàng sống qua những ngày tháng đó. Vừa lúc cháu cùng nàng ta mới vừa thương lượng, muốn giữ nàng lại nhà cháu, bình thường giúp cháu ra ruộng làm việc, trong lúc nàng ở đây nếu gặp được nam nhân thích hợp liền gả cho người đó, người xem có được không?"
Lý thị nhíu mày, giữ người là đại sự, nàng hỏi thăm nhìn về phía trượng phu.
Từ Thủ Lương làm người chính phái, vừa vặn nhà mình không giàu có nhưng không nghèo đến ăn không nổi cơm, nuôi một cô nương thì điều kiện vẫn có, hơn nữa Quản cô nương đúng là đã đến tuổi lấy chồng, lấy dung mạo nàng ta, chưa biết chừng không đến cuối năm thì đã có người coi trọng, ông liền vuốt cằm nói: "Nếu nàng ta nguyện ý lưu lại, chúng ta cũng không cần nàng làm gì, bình thường ở cùng Hương Nhi và Thu Nhi là được."
Trượng phu đồng ý, Lý thị tìm không ra lý do để phản đối, dặn dò cháu gái: "Nhà các cháu còn dư phòng, vậy để cho nàng ở bên đó đi, ban ngày tỷ đệ các cháu cùng qua bên này dùng cơm. Nhưng mà Hương Nhi cháu phải quan sát nàng ta đó, nàng ta mới đến cho nên chúng ta ai cũng không biết phẩm hạnh như thế nào, lỡ như nàng là người không thành thật nên đuổi đi còn đuổi được."
"Dạ, cháu biết rồi ạ." Ngưng Hương cười đáp ứng.
Sau khi thương lượng xong, nàng đứng lên, "Vậy cháu đi qua đó nói cho nàng ta biết."
"Ta cũng đi." Có thêm đồng bọn, Từ Thu Nhi có chút hưng phấn.
Hai tỷ muội thân mật khoác tay nhau đi ra ngoài.
Lý thị cùng trượng phu tiếp tục thảo luận việc này, Từ Hòe cúi đầu nghe một lát rồi đi hậu viện.
Đứng trước chuồng gà, hắn lặng lẽ nhìn về phía nhà đường muội, nghĩ đến khuôn mặt thanh lệ của Quản Bình, đột nhiên hắn hiếu kỳ về bộ dáng sau khi ăn mặc chỉnh tề của nàng.
Đang nghĩ ngợi, ngưỡng cửa phòng bếp đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, là Quản Bình và Ngưng Hương đang cùng nhau khiêng thùng gỗ cao hơn nửa người đi ra. Ngưng Hương vẫn mặc bộ đồ khi nãy, còn Quản Bình mặc một cái áo màu xanh nhạt, dưới là váy dài màu trắng, bởi vì khom lưng nâng thùng nước lên, mái tóc dài vẫn chưa kịp búi lên rũ xuống, đen bóng mượt mà, nổi bật lên khuôn mặt mới vừa tắm rửa vẫn còn đang đỏ ửng và thêm phần mềm mại.
Từ Hòe ngạc nhiên, tâm nhảy thùng thùng, cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Quản Bình vừa ra cửa lúc liền phát hiện phía xéo đối diện có người đang đứng, thấy nam nhân kia đang nhìn mình chằm chằm, nàng không vui nhíu mày.
Từ Hòe nhãn lực rất tốt, vừa thấy cô nương mất hứng thì trên mặt nóng lên, lúng túng tránh đi tiền viện.