Edit: Hà
Cơm đã được dọn lên, mọi người vây quanh ngồi trước bàn vuông.
Ở bốn góc bàn, mỗi bên có thể ngồi hai người. Hai vợ chồng Lý thị ngồi hướng bắc, Từ Hòe ngồi bên cạnh phụ thân, bên cạnh là Từ Thu Nhi, phía bên kia Ngưng Hương cùng đệ đệ ngồi dưới tay Lý thị, riêng Quản Bình một mình chiếm chỗ phía nam. Lý thị để cháu trai và cháu gái di chuyển sang một chút, sau đó lại đem nồi bánh canh đặt trước mặt bà để thuận tiện múc cho mọi người.
Từ Hòe vùi đầu ăn cơm, hán tử nông thôn, lúc ăn cơm canh khó tránh khỏi có chút âm thanh, nhưng bây giờ do Từ Hòe đang nhất kiến chung tình với cô nương ngồi cùng bàn ăn, cho nên hắn cật lực ăn nhanh hơn, âm thanh vì vậy càng vang dội hơn. Từ Thu Nhi thấy vậy liền lén lút nhìn sang Quản Bình, mặc dù Quản Bình không lộ ra vẻ ghét bỏ nhưng chính nàng lại cảm thấy mất mặt, lặng lẽ dùng mũi giày đá vào chân to của huynh trưởng.
Từ Hòe nhìn muội muội, tự biết mình thất thố nên vội vàng ăn chậm lại.
Lý thị không biết đến việc mờ ám của hai đứa con, bà thấy Quản Bình chỉ bưng chén bánh canh ăn mà không hề động đến đậu phụ trộn hành lá trên bàn cho nên nhiệt tình mời nàng ăn. Quản Bình đã được lãnh hội tác phong làm việc của mẹ con Lý thị, vì không để cho Lý thị liên tục càu nhàu nên nàng đành chậm chạp dùng chiếc đũa tới kẹp đậu phụ.
Nàng vừa vươn tay lên liền lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Hai mắt Từ Hòe mở to hơn, nhìn chằm chằm.
Lý thị cũng nhìn thấy, nhưng bà lại nghĩ đến chuyện khác, bà nhìn Quản Bình cùng cháu gái nhà mình, cười nói: "Quản cô nương chỉ lớn hơn Hương Nhi hai tuổi, vóc dáng lại cao hơn không ít, vừa khéo ngày mai có buổi họp chợ, chúng ta cùng đi lên chợ nhé, bá mẫu sẽ mua vải bố may cho cháu một bộ quần áo."
Quản Bình sớm biết y phục Ngưng Hương nàng mặc không vừa, lúc đứng thì không sao, nhưng vừa ngồi xuống hoặc trong lúc làm việc thì ống quần hay ống tay áo đều bị kéo lên cao. Bây giờ lại nghe Lý thị nói như vậy, nàng gật đầu, bình tĩnh nói: "Không dám làm phiền bá mẫu, không biết trên trấn có hiệu cầm đồ hay không? Cháu muốn cầm một chiếc nhẫn phỉ thúy, bởi vì lúc chạy nạn thì không nên giấu bạc trên người, cho nên hiện tại cháu chưa có tiền, nhưng giờ đã có chỗ ở nên cháu cũng cần đổi ít tiền dùng. Bá mẫu đã cho cháu nơi ăn ở, cháu cũng không thể để cho bá mẫu tiêu pha thêm vì cháu được nữa."
Cô nương gia có cốt khí, Lý thị càng thêm ưa thích nàng,bà cười nói: "Có hiệu cầm đồ nhưng họ lòng dạ hiểm độc, cho dù là thứ đáng giá cũng đưa không nhiêu bạc, cơm nước xong cháu lấy nhẫn đưa cho Hương Nhi nhìn một chút, để nàng giúp cháu định giá, đỡ phải gặp thiệt thòi lớn. Hương Nhi đã ở Hầu phủ làm bốn năm, rất biết nhìn thứ này."
Quản Bình dạ một tiếng.
Ngưng Hương liếc nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong ba người trở về Tây viện.
A Mộc đi tiểu, Ngưng Hương đứng ở phòng bếp, chỉ vào tây phòng hỏi Quản Bình: "Ngươi ngủ ở tây phòng đi, hay là lúc ngủ cũng muốn quan sát ta?"
Quản Bình trực tiếp đi về hướng tây phòng.
Trong lòng Ngưng Hương buồn cực kỳ, nhưng nàng hiểu việc này muốn trách thì trách Bùi Cảnh Hàn, Quản Bình chỉ là nghe theo sự phân phó của Bùi Cảnh Hàn mà thôi. Quản Bình diễu võ dương oai, Ngưng Hương tất nhiên sẽ không thích nàng, nhưng bộ dáng Quản Bình dù mệt nhọc nhưng vẫn nghe theo lời nàng, khiến Ngưng Hương hạ quyết tâm không được .
Trở lại đông phòng, Ngưng Hương lấy chiếc mền mới do nàng làm từ trong ngăn tủ ra, móc lên cọc treo đồ để phơi nắng.
A Mộc dụi mắt đi ra từ nhà xí.
"Rửa tay rồi vào phòng ngủ đi, tỷ tỷ cũng vào ngay." Ngưng Hương dịu giọng với đệ đệ.
A Mộc buồn ngủ dạ một tiếng liền vào nhà đi ngủ.
Ngưng Hương ngồi trên ghế, nhìn qua cửa ngẩn người.
Bên trong tây phòng, Quản Bình đang nằm trên chiếc giường đã dọn sạch sẽ, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghi hoặc không biết Ngưng Hương đang ở bên ngoài làm gì.
Rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân.
Quản Bình ngồi dậy.
Nhưng mà tiếng bước chân đi ra khỏi phòng bếp chừng hai mươi bước liền ngừng lại, lại quay trở về.
Quản Bình nghe thấy tiểu cô nương đang đi sang tây phòng lại lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại.
Ngưng Hương ôm một bộ chăn đệm vào, thấy nàng đang nằm thẳng ở trên giường, Ngưng Hương đoán nàng ta vẫn chưa ngủ, nàng nặng nề đem chăn đặt ở đầu giường gần lò sưởi.
Quản Bình mở mắt ra, trông thấy trên giường có thêm một chiếc mền, còn là một cái mới , nghĩ đến Ngưng Hương ngồi ở bên ngoài là để phơi nắng chăn mền cho nàng, nàng vẫn không đứng dậy, tiếp tục nằm nhìn cô nương thiện tâm đối diện, "Ta đến giám thị ngươi, ngươi không hận ta sao?"
"Hận ngươi làm gì, ta biết ngươi cũng không muốn nhận công việc này." Ngưng Hương xoay người tựa ở mép giường, cúi đầu nói.
Quản Bình mấp máy môi.
Nàng không nói tiếng nào, Ngưng Hương liếc nhìn nàng một cái, thấp thỏm hỏi: "Ngươi, ngươi biết khi nào hắn về không? Nếu như có thể nói thì nói."
Quản Bình thành thật trả lời: "Ngoại trừ công việc thì hành động khác của thế tử ta hoàn toàn không biết gì cả."
Ngưng Hương thất vọng nắm chặt tay, trầm mặc một lát, nhấc chân đi ra ngoài, "Ngươi ngủ đi."
Trong nháy mắt liền ra khỏi phòng.
Quản Bình nhìn chằm chằm cánh cửa, một lát sau liền nghe thấy tiếng kể chuyện xưa nhẹ nhàng của nàng cho đệ đệ ở đông phòng.
Nàng không chạm vào chiếc mền kia mà dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày hôm sau sau khi ăn điểm tâm xong, Lý thị dẫn bọn nhỏ đi họp chợ, biết trên người Quản Bình có nhẫn phỉ thúy đáng giá, sợ lúc ra hiệu cầm đồ bị trộm cướp để ý, cho nên Lý thị gọi con trai mười tám tuổi khỏe mạnh đi theo, "Anh cả theo đi bọn ta đi, lúc về còn hỗ trợ xách đồ."
Từ Hòe trong lòng hồi hộp, chờ mẫu thân xoay qua chỗ khác, hắn liền nhìn về phía cô nương bên cạnh đường muội.
Trên đường, Từ Hòe luôn đi phía sau nương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Quản Bình không buông, càng nhìn tư thái cô nương cao gầy hắn càng thích.
Trong lòng hắn thì cực kỳ đắc ý, còn Quản Bình chỉ cảm thấy như có gai ở trên lưng. Trước đây không có nam nhân nào dám xem nàng như một con nhóc, đến khi trưởng thành trở thành ám vệ thì càng trở nên lãnh huyết vô tình, hơn nữa nàng thường xuyên đơn độc ra ngoài âm thầm làm việc, càng không có nam nhân dám đến quấy rối nàng, không ngờ bây giờ nàng vừa đến thôn trang thì đầu tiên là bị Từ Hòe ôm, bây giờ lại không giải thích được tại sao lại bị hắn theo dõi.
Rõ ràng hắn sợ nàng, vì sao còn thích nàng?
So với hai muội muội dung mạo xinh đẹp của hắn, nàng có chỗ nào đáng giá để hắn thích?
Quản Bình không sợ người khác xấu xa với nàng, chỉ sợ người đối tốt với nàng, mới ở từ gia một đêm mà đã bị cả nhà này làm cho tinh thần mệt mỏi.
Tựa như con sói lạc vào chuồng dê, nhưng bọn dê kia không sợ nàng, ngược lại người người chủ động đưa cổ lên.
Càng nghĩ càng bực bội.
Ngưng Hương trong lòng cũng không thoải mái gì hơn so với Quản Bình, càng đến gần thôn Đông Lâm nàng càng khẩn trương, sợ gặp phải người của Lục gia, cho đến khi ra khỏi thôn Đông Lâm mới trầm tĩnh lại.
Bên trên trấn chợ vẫn náo nhiệt, Lý thị dẫn theo bọn nhỏ đi vào trong trấn.
Sáng sớm , hiệu cầm đồ vừa mới mở cửa, chưởng quỹ ngồi sau quầy hàng, lướt nhìn mọi người, miễn cưỡng hỏi: "Muốn cầm cái gì?"
Quản Bình từ trong ánh nhìn của mọi người Từ gia móc chiếc nhẫn phỉ thúy thả lên trên quầy, lạnh lùng nói: "Cô nương nhà ta nói nhẫn này trị giá năm lượng bạc, nếu ngươi nhận thì lập tức đưa bạc cho ta, không nhận thì ta đi."
Không có cách nào phát hỏa đối với mọi người trong Từ gia, nữ ám vệ đại tài nghĩ đến cảnh nàng như dao mổ trâu đi giết gà đành giận cá chém thớt lên người chưởng quỹ hiệu cầm đồ.
Chưởng quỹ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô nương đối diện. Đến tiệm cầm đồ phần lớn đều là mờ ám lén lút, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người đi cầm đồ như vậy, nhưng mà xem ra nàng có khí thế như vậy, chẳng lẽ thực sự là đồ tốt?
Chưởng quỹ lập tức nhìn về đồ vật trên quầy.
Khi nhìn thấy rõ thì trên mặt không biểu hiện gì, nhưng hai bàn tay ở phía dưới lại kích động siết chặt .
Mặt hàng tốt như vậy, đừng nói năm lượng, cho dù hai mươi lượng hắn cũng nguyện ý thu.
Nhưng hắn vẫn nhíu mi, giả vờ giả vịt đánh giá.
Cách đó không xa, Lý thị nhỏ giọng hỏi cháu gái, "Thực sự chỉ giá trị năm lượng thôi sao?"
Ngưng Hương nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cười khổ, Bùi Cảnh Hàn kêu Quản Bình bán nhẫn là vì không muốn tốn tiền nhà mình, chỉ cần năm lượng là đủ rồi, nếu như nhiều hơn chỉ sợ Quản Bình không có lý do gì tiếp tục ở lại Từ gia? Nếu như thực sự bán hai mươi lượng, thì số tiền đó cũng đủ để cho nàng ta mua được nhà ở trấn trên rồi.
Năm lượng ở trong mắt Lý thị chính là một khoản tiền lớn, nhìn dáng người Quản Bình thẳng tắp đứng ở đàng kia, tự đáy lòng bội phục, "Hài tử nghèo khổ sớm phải chăm lo cho gia đình, Hương Nhi đã chững chạc, không ngờ Quản cô nương so với cháu còn ổn hơn, nhìn đi, cầm đồ mà vẫn khí thế như vậy." Không biết còn tưởng rằng đây là thiên kim của đại gia đình dụt dốc, mất tiền tài nhưng không mất khí tiết.
Sau khi khen xong bà quay đầu lại nhỏ giọng dặn dò con trai, "Lát nữa con cứ đi theo sau Quản cô nương nhé, cẩn thận đừng để bị trộm mất."
Ánh mắt Từ Hòe kiên định.
Ai dám trộm bạc của nàng, hắn phải đánh cho chúng răng rơi đầy đất!
Chưởng quỹ còn muốn ép giá, Quản Bình bèn cầm nhẫn muốn đi, chưởng quỹ vội vàng ngăn lại, sảng khoái đưa bạc.
Lý thị thấy vậy, sau khi rời khỏi liền kéo Quản Bình lại, bà hối hận nói: "Hay là cầm thấp hơn đi."
Cánh tay Quản Bình bị ôm trở nên cứng ngắc.
Cũng may Lý thị nói xong liền lặng lẽ buông tay ra .
Vừa vào trong chợ, vẫn là Lý thị đi chọn vải trước, Từ Thu Nhi dắt lấy Quản Bình mặt không chút thay đổi đi mua vật nhỏ nữ nhi thích. Ngưng Hương tâm sự nặng nề dắt đệ đệ đi bên trái đường muội, âm thầm trong đám người tìm kiếm bóng dáng Lục gia, không biết là nên hy vọng gặp hắn hay là không nên thấy hắn.
Từ Hòe đang gánh vác việc lớn, mặc kệ xung quanh nhiều người chen lấn, hắn vẫn thủy chung đi cách ba bước phía sau lưng Quản Bình.
Đầu vai đột nhiên bị người phía sau đụng vào, Từ Hòe nhíu mày quay lại, lúc xoay người đã thấy dưới ống tay áo của nam nhân phía sau có con dao găm ngắn nhỏ, lưỡi dao sắc bén, đang đi thẳng đến hà bao bên hông Quản Bình.
"To gan!"
Vậy mà có ăn trộm thật!
Lửa giận nổi lên, Từ Hòe đẩy người bên cạnh ra, đưa tay liền muốn nắm tên trộm lại.
Nhưng mà không đợi hắn đụng với tên trộm, Quản Bình đã ra tay trước hắn một bước, thân thể thoáng chếch đi tránh lưỡi dao găm, tay phải chuyển một cái đã bắt lấy cổ tay tên trộm, tay trái đồng thời nắm lấy vai trái kẻ tặc kéo một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay phải của tên trộm bị nàng nắm lấy đã bị gãy ...
Dân chúng xung quanh trông thấy một màn này đều trợn to hai mắt, ngay cả tên trộm bị té trên đất cũng phải sững sờ một hồi lâu mới vụt bò dậy, như một con chuột chui lủi trong đám người. Có nhiều người đuổi theo, nhưng hầu như mọi người vẫn đứng tại chỗ, rối rít tán dương Quản Bình có bản lãnh, còn có người kêu nàng là nữ hiệp.
Quản Bình không thích bị người khác nhìn chăm chú, nàng dắt Từ Thu Nhi nhanh chóng rời đi, trước khi đi ánh mắt liếc sang Ngưng Hương một cái.
Ngưng Hương theo bản năng dắt đệ đệ đuổi theo.
Từ Hòe là người cuối cùng phản ứng kịp, trong lúc bước nhanh đuổi theo thì trong mắt vẫn tràn đầy khiếp sợ.
"Quản tỷ tỷ, có phải tỷ đã từng học võ không?"
Đến chỗ hẻo lánh, Từ Thu Nhi hưng phấn hỏi, ngay cả A Mộc đang sợ hãi Quản Bình ánh mắt cũng sáng lên, sùng bái nhìn nàng.
Ngưng Hương không ngờ Bùi Cảnh Hàn lại phái "nha hoàn" lợi hại như thế đến đây, ánh mắt nàng phức tạp nhìn qua Quản Bình.
Trước khi ra tay Quản Bình đã nghĩ đến cái cớ, ánh mắt nàng quét qua tỷ muội Ngưng Hương, cuối cùng nhìn sang Từ Hòe, lần đầu tiên nàng nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn vừa bất ngờ vừa khẩn trương, nàng thản nhiên nói: "Ta không có võ công, chỉ là trong lúc chạy nạn gặp được một vị cao nhân, lúc ấy có người muốn bắt nạt ta, hắn đã cứu ta, sau đó dạy hai ta chiêu, một chiêu đối phó với kẻ trộm tiền, một chiêu đối phó với kẻ sắc lang."
Nói đến phần sau ánh mắt quay trở về nhìn Từ Thu Nhi.
Ở trong mắt Từ Thu Nhi, lúc này Quản Bình mặc dù không cười, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng gần gũi. Tiểu cô nương cao hứng cực kỳ, ôm cánh tay Quản Bình, năn nỉ nàng buổi chiều về nhà dạy nàng hai chiêu này. A Mộc đang bị xem nhẹ hoàn toàn không hiểu sắc lang là có ý gì, cũng ôm lấy bắp đùi Quản Bình cầu xin nàng cũng dạy hắn.
Chỉ có Từ Hòe, mới nhìn thấy uy hiếp ở trong mắt Quản Bình.
Là cảnh cáo hắn đừng có ý nghĩ bất chính đối với nàng sao?
Lần đầu động tâm liền đã gặp phải đả kích vô tình, trên mặt Từ Hòe có chút mất mặt, làm bộ nhìn về phía nơi khác che dấu tâm sự của mình.
Hắn không có ý nghĩ bắt nạt nàng, chỉ là thích mà thôi.
Đáng tiếc nàng không thích, lại còn chán ghét hắn đến mức phải uy hiếp, Từ Hòe cũng không dám làm như muội muội đã nói, mặt dày đi dây dưa.
Vì vậy trên đường về Từ gia, Quản Bình đã không còn cảm nhận được ánh mắt dòm ngó của nam nhân nữa, giống như hai vai vừa được bỏ hai túi gạo lớn, toàn thân thoải mái.