Edit: Hà
Ngưng Hương lấy cớ nguyệt sự đã đến làm thân thể khó chịu nên muốn tĩnh dưỡng ở trong phòng ba ngày.
Nàng không muốn chết, trên đường đi gặp Bùi Cảnh Hàn nàng đã suy tính chuyện Bùi Cảnh Hàn có thể sẽ đồng ý thả nàng, cho nên lúc đó nàng đã cố ý dùng đuôi trâm đâm chếch xuống dưới cổ một chút, bây giờ lại có cổ áo che chắn, ngoại trừ Quản Bình giúp nàng thay thuốc thì cũng không ai biết có vết thương trên người nàng. Vết đâm chảy không ít máu khiến sắc mặt nàng rất khó coi, may mắn tình trạng nguyệt sự cũng giống như vậy mới giúp nàng thoát khỏi nghi ngờ.
Lý thị thấy cháu gái lần này mệt mỏi nên đã cố ý đi lên trấn trên mua hai cân táo đỏ, bốn cái móng heo, táo đỏ mỗi ngày ăn mấy quả, còn móng heo chia ra hầm cách thủy hai ngày, hai tỷ đệ Ngưng Hương gặm móng heo, còn lại cả nhà ăn canh. Vốn là Lý thị định để cháu gái gặm hai móng heo, còn dư lại A Mộc cùng Quản Bình mỗi người một cái, nhưng Quản Bình không ăn nên A Mộc đều được hưởng hết.
Vừa dùng thuốc trị thương của Quản Bình, vừa được hưởng thụ trưởng bối hầm móng heo bồi bổ thân thể, vậy nên chỉ sau ba ngày thì khuôn mặt của Ngưng Hương đã hồng nhuận trở lại, hành động dễ dàng hơn. Miệng vết thương trên cổ đã kết vảy, tuy không lớn nhưng lại rất sâu, Quản Bình xem qua rồi nói cho Ngưng Hương, chỉ sợ sẽ lưu sẹo không thể hết được.
Ngưng Hương không để ý, đừng nói đời này có vết sẹo to bằng hạt đậu lưu ở trên cổ, cho dù là ở trên mặt nhưng chỉ cần Lục Thành không chê, nàng cũng không quan tâm.
"Hắn vẫn chưa truyền lời cho ngươi sao?"
Hôm nay dậy sớm, Ngưng Hương lại đi theo Quản Bình vào tây phòng nhìn nàng chải đầu. Quản Bình có mái tóc đen nhánh như tơ lụa hảo hạng, cũng chỉ khi nàng ta thả tóc thì khuôn mặt mới nhu hòa hơn chút ít.
Quản Bình lắc đầu, vừa chải đầu vừa nói: "Có tin tức ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ngưng Hương không rõ là thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm, nàng nên vui vẻ vì lại có thêm một ngày sống yên ổn, hay nên lo lắng dự đoán ngày mai sẽ ra sao. Loại tư vị này rất không thoải mái, nhưng may mắn thời gian trước ít nhiều gì nàng cũng đã trải qua rồi. Nhìn Quản Bình đang búi mái tóc dài lên, Ngưng Hương nhỏ giọng hỏi: "Vậy, ngươi có hay chủ động đem sự việc trong nhà chúng ta nói cho hắn biết không?"
Trong lòng Quản Bình nghĩ thế nào về huynh đệ Lục gia, nàng không nắm chắc.
"Thế tử không hỏi, ta cũng sẽ không nói, trừ phi có chuyện nhất định phải lập tức nói cho ngài biết." Quản Bình ý tứ sâu xa nhìn Ngưng Hương một cái, "Ví dụ như vị biểu ca kia của ngươi, nếu như ngươi không muốn hắn thi đậu, đêm nay ta sẽ trở về Hầu phủ một chuyến."
Lần trước thế tử phẫn nộ rời đi nên chưa kịp hỏi chuyện gần đây của Ngưng Hương, mà khi trước nàng được dặn dò là, Ngưng Hương có nam nhân yêu mến muốn lập gia đình thì phải lập tức hồi bẩm, còn những thứ khác như chuyện vụn vặt ở nông gia, thế tử hỏi thì nói, không hỏi cũng không cần nói ra làm phiền hắn. Nói cho cùng, thế tử là con cháu quyền quý, có quan tâm thì chỉ là riêng Ngưng Hương.
Đương nhiên, nếu Ngưng Hương có điều yêu cầu, nàng cũng sẽ truyền lời.
Ngưng Hương liền vội vàng lắc đầu, Chương Hồng Lâm phế đi một ngón tay có lẽ đã nhớ kỹ lời dạy dỗ, nàng không muốn truy cứu nữa.
Phía bên Hầu phủ mãi không có tin tức, nhưng Liễu Khê thôn lại bắt đầu bận rộn.
Sắp tới vụ thu .
Nhà Từ Thủ Lương có ba mẫu đất, mỗi mẫu trồng mỗi loại là lúa, bắp và đậu phộng. Lúa mạch đã sớm thu hoạch, hiện tại bây giờ trước tiên thu hoạch nửa mẫu đậu phộng, bởi ruộng cũng nhỏ nên chỉ có phu thê Từ Thủ Lương và Từ Hòe ra ruộng thu hoạch, không để cho các tiểu cô nương phải làm việc.
Đậu phộng thu về nhà phải phơi nắng hai ngày, hai nhà mỗi nhà đem ghế xếp thành một vòng tròn, phía trên dựng một thanh gỗ ngang đặt miếng vải mỏng, sau đó ném đậu phộng non lên trên phơi nắng.
Thu hoạch xong đậu phộng thì tiếp theo sẽ thu hoạch bắp .
Trước tiên là thu hoạch ruộng của nhà Từ Thủ Lương.
Mới mờ sáng, Ngưng Hương đi qua tây phòng gặp Quản Bình, thẹn thùng nói: "Làm liên lụy ngươi phải chịu cực rồi."
Trải qua chuyện Ngưng Hương bị thương, Quản Bình đã nói chuyện với nàng tương đối nhiều hơn xưa, chỉ là vẫn không có biểu cảm gì, "Chút mệt mỏi này không tính là gì, so với những việc trước đây thì chuyện này thoải mái hơn nhiều, ngươi không cần áy náy."
Có lẽ thân thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại khá nhẹ nhõm, bây giờ Quản Bình có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng mà không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện.
Ngưng Hương thức thời không hỏi nàng ta trước kia đã làm công việc gì.
Ăn xong điểm tâm mọi người liền đi ra ruộng ở thôn nam.
Trước đem mấy cột bắp dỡ xuống, sau đó lại bẻ bắp ra khỏi cột rồi ném qua bên cạnh, sau đó cuối cùng sẽ mượn xe lừa rồi xếp chúng lên xe.
Sáu người lớn, từ buổi sáng bận rộn đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đem được bắp xếp lên xe lừa mượn của Lưu gia, tuy mệt mỏi nhưng lại vừa lòng thỏa mãn trở về nhà, các cột bắp trước tiên cứ để ở trong ruộng, mấy ngày nữa phụ tử Từ Thủ Lương lại tới đi thu dọn, phơi nắng vài ngày rồi kéo về nhà làm củi đốt.
Ngày hôm sau lại đi sang ruộng nhà Ngưng Hương.
Ngưng Hương rất khẩn trương.
Thời điểm nàng chưa thích Lục Thành thì Lục Thành đều giúp đỡ nhà nàng trồng trọt , bây giờ hai người đã tốt hơn, không biết người nọ có nhân cơ hội này muốn gặp nàng không?
Đã chừng mười ngày không gặp, Ngưng Hương cũng có chút nhớ hắn, cũng nhớ A Nam, gần đây mọi nhà đều thu hoạch vụ thu, Lục Định cũng không đưa A Nam và A Đào đến chơi.
Vừa nhìn nàng đã phát hiện bắp nhà Lục gia đã thu hoạch rồi, chỉ còn cột bắp trụi lủi, nàng cho rằng trong ruộng bên đó không có người, muốn sang bên đó nhìn một chút, ai ngờ chưa qua đã nghe hai tiếng lạo xạo, một cây bắp đột nhiên ngã xuống.
A Mộc cũng nhìn thấy, hắn thích Lục Thành bèn vui vẻ chạy qua ruộng nhà Lục gia, lớn tiếng kêu: "Lục đại ca phải không?"
"A Mộc?" Lục Thành từ bên trong đi ra, trông thấy A Mộc, hắn cười hỏi: "Sao đệ lại tới đây?"
"Nhà chúng ta hôm nay cũng thu bắp." A Mộc hưng phấn nói.
Ngưng Hương thẹn thùng đi qua chào hỏi, Lý thị cũng cười đi qua, nhìn nam nhân cao lớn nói: "Nhà các cháu sớm đã dẹp xong rồi sao?"
Lục Thành dạ một tiếng, "Hôm trước thu hoạch rồi ạ, ngày hôm qua thì giúp nhà Nhị thúc cháu, vừa lúc gần đây vườn trái cây không có việc gì làm nên cháu cũng ở nhà."
"Lão nhị và lão tam đâu, sao chỉ có mình cháu ở đây?" Lý thị nhìn vào trong ruộng hiếu kỳ nói.
Lục Thành có chút bất đắc dĩ cười, "Hai bọn họ đều không thích đào bắp, ở nhà ngồi bóc hạt bắp, dù sao cũng không nhiều lắm, cháu tự mình làm cũng được. Bá mẫu hôm nay cũng thu bắp sao? Vậy để cháu giúp một tay đi, bên này cháu không vội, ngày mai làm cũng không muộn, giúp mọi người thu hoạch thì chúng ta cùng nhau bận việc, còn có thể trò chuyện với nhau."
Lý thị sớm đã biết tính cách của hắn nên không khách khí nữa, cười nói: "Được, nhưng mà làm xong thì trưa nay cháu phải đi qua nhà bá mẫu ăn cơm đó."
Lục Thành sảng khoái nhận lời, sau đó liền vung cuốc cùng cha con Từ Thủ Lương đi đào bắp.
Ngưng Hương liếc nhanh qua bóng lưng hắn một cái, nàng mới không tin hôm nay chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng người mình thích đến giúp mình làm việc, trong lòng Ngưng Hương cũng rất vui vẻ.
Mang xong khăn trùm đầu, mấy người Ngưng Hương gỡ bắp khỏi cột.
Nữ quyến ở bên trong, Lý thị cùng Quản Bình làm nhanh nhất, Ngưng Hương thứ hai, Từ Thu Nhi có chút lười, cùng A Mộc làm chậm rì rì rơi ở phía sau. Các nam nhân cuốc xong cũng bắt tay vào gỡ bắp, nhưng bọn họ chọn chỗ trống khác, không cùng nữ quyến một chỗ.
Hết lần này tới lần khác có người không thành thật, lén lút chạy tới chạy lui.
Ngưng Hương mới vừa gỡ một cây bắp xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng thân thể ma sát lá bắp, trong lòng nàng liền biết là Lục Thành muốn làm chuyện xấu, nàng gấp đến độ sốt ruột, nhưng mà không đợi nàng quyết định thì hắn đã vội vàng chạy tới, Lục Thành giống con thỏ chạy tới, một người cao to như không thể chờ đợi được thức ăn, giống như một con gấu vọt vào ruộng bắp.
Ngưng Hương sợ hãi trốn ra đằng sau, căng thẳng khuyên hắn, "Chàng nhanh quay lại đi, đừng làm người khác nhìn thấy!"
Hắn sao lại lớn gan như vậy chứ?
"Yên tâm, ta nhìn đúng lúc mới tới, bọn họ lúc này đều đã đi về phía nam rồi, cách khá xa, quay đầu lại cũng không nhìn thấy chúng ta đâu." Lục Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tức phụ đang núp sau đống bắp giải thích. Từ lúc hắn thấy nàng, ngực hắn liền vọt lên một mồi lửa, chờ cơ hội này đã lâu, lửa đốt càng mạnh mẽ hơn.
"Cho ta ôm đi." Lục Thành sải bước đến gần, đưa tay liền kéo nàng.
Thời điểm chưa ôm còn có thể nhịn một chút, nhưng khi đã ôm rồi liền nhịn không được.
Ngưng Hương như gà con bị cánh tay sắt của hắn ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại thúc giục hắn, "Được rồi, chàng..."
Chưa kịp nói xong liền bị hắn chặn miệng lại. Đôi môi nóng bỏng dùng sức hôn nàng, liền đốt rụi khí lực của nàng.
Choáng váng, Ngưng Hương ngửi thấy được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, một chút cũng không khó ngửi thấy. Biết rõ hắn cầm tinh con chó, ăn không đủ no liền liên tục nhớ kỹ, nàng liền ngoan ngoãn để hắn hôn, cảm thấy đủ rồi mới dùng sức xoay đầu đi, chặn lại hắn vẫn còn muốn đuổi theo: "Chàng đi mau, không đi ta sẽ tức giận!"
Trong ruộng nhiều người, Lục Thành cũng không dám làm càn, hắn dùng sức vuốt vuốt eo nhỏ của nàng rồi mới nhanh chóng lui về đối diện nàng, tiếp tục nhỏ giọng nói với nàng, "Hương Nhi, buổi trưa ta sẽ không sang nhà nàng ăn, đỡ để hàng xóm trông thấy ta, nàng sợ bọn họ hiểu lầm, nhưng buổi tối nàng đi ra gặp ta nhé, ta vẫn ở chỗ cửa sau chờ nàng."
Ban ngày gặp mặt cái gì cũng đều không làm được, hiện tại hắn thích buổi tối đi tìm nàng hơn, đêm khuya yên tĩnh, muốn ôm thế nào liền ôm như thế.
Ngưng Hương không hề nghĩ ngợi, cự tuyệt ngay tức khắc, "Không được, ta đã nói rồi, buổi tối không muốn gặp chàng."
Lần trước ban đêm gặp hắn, là vì đêm thất tịch, là tưởng chừng phải xa hắn, hiện tại đừng nói Quản Bình đang ở tây phòng, cho dù không có Quản Bình, Ngưng Hương cũng sẽ không dung túng Lục Thành hồ nháo như vậy nữa. Hắn quá xấu, làm nàng xấu hổ muốn chết, Ngưng Hương thật sự sợ hắn.
Lục Thành đoán ngay nàng sẽ nói như vậy, hắn nhìn ra xa, xác định đám người Lý thị không có ở đây, hắn nhìn chằm chằm nàng nói: "Hương Nhi, hôm nay là sinh nhật của ta."
Ngưng Hương sửng sốt, buông lỏng cây bắp trong tay, nghiêng đầu nhìn liền thấy hắn đứng ở bên cạnh, thập phần nghiêm túc nhìn nàng.
"Thật sao?" Ngưng Hương không tin lắm, không phải cố ý lừa gạt nàng chứ?
"Hai mươi tám tháng bảy, sinh nhật của mình chẳng lẽ còn nhớ lộn?" Lục Thành cố làm ra vẻ không vui lườm nàng một cái, thấy tiểu cô nương cúi đầu do dự, Lục Thành lạnh lùng nói: "Đêm nay không được, tháng chín đến sinh nhật nàng thì đừng hy vọng ta tặng quà cho nàng."
Ngưng Hương đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi hắn, "Làm sao chàng biết?"
Thấy nàng xấu hổ, Lục Thành không thèm giả bộ mặt lạnh trêu chọc nàng nữa, hắn nhìn chằm chặp khuôn mặt mỹ lệ của nàng nói: "Ta hỏi qua A Mộc. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, buổi tối ta tới tìm nàng, hai chúng ta sẽ trò chuyện. Đúng rồi, lúc ra ngoài nhớ mặc áo nhiều hơn một chút, hiện tại ban đêm lạnh, đừng để bị cảm lạnh."
Ngưng Hương vẫn không dám dưới mắt Quản Bình gặp riêng hắn, chỉ là Lục Thành không chịu nghe nàng cự tuyệt, đầu cũng không quay lại đi về phía trước .
Ngưng Hương tâm phiền ý loạn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân ở bên trong ruộng bắp, suy nghĩ muốn bồi hắn qua sinh nhật dần dần áp chế lý trí kiêng kỵ Quản Bình.
Có lẽ nàng cẩn thận một chút cũng sẽ không kinh động Quản Bình đi? Quản Bình cho dù công phu lợi hại hơn nữa thì cũng là người, nàng ta cũng phải ngủ, vừa vặn hôm nay làm việc tốn sức, lúc đi ngủ có thể say hơn mọi ngày...
Tểu cô nương lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tâm đã thiên vị nam nhân dũng cảm nhiệt tình, tự nhiên sẽ tìm ra rất nhiều cớ.
Buổi trưa Lý thị đi về trước nấu cơm, Lục Thành cùng Từ Thủ Lương chào hỏi, nói muốn về nhà sinh nhật. Từ Thủ Lương không có cách nào cản hắn, nghĩ tới buổi tối sẽ mời Lục Thành qua, nhưng mà buổi chiều Lục Thành không đến, rõ ràng không muốn phiền bọn họ. Lý thị nhìn sang hướng thôn Đông Lâm, dặn dò trượng phu và nhi tử ngày mai đào xong bắp rồi cũng sang giúp Lục Thành.
Từ Thủ Lương gật đầu. Việc trả lễ không cần thê tử nhắc, ông cũng hiểu được đạo lý này.