Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Edit: Hà
Lúc Bùi Cảnh Hàn ra khỏi phòng cũng lạnh giọng gọi Như Mi ra theo.
Phía bên trong phòng, Lục Thành một tay chống giường, cố gắng mở to mắt trừng về phía cửa, không nhớ nổi nam nhân vừa rời đi là ai.
Liên tiếp uống vài vò rượu không ngừng nghỉ, nếu như không phải vì Bùi Cảnh Hàn sai người đút cho hắn mấy chén trà giải rượu, để hắn có sức lực nói chuyện cùng Như Mi thì hiện tại Lục Thành đừng nói đến chuyện mở mắt chống tay, có lẽ đã sớm chết say từ lâu rồi.
Đầu cứ quay vòng khiến Lục Thành muốn ngủ, hắn đang lắc đầu muốn nằm xuống thì thấy phía sau tấm bình phong lại thêm một cô nương đi ra nữa, cũng là áo xanh váy trắng, khuôn mặt trắng nõn, mắt hạnh ngập nước, lại so với Hương Nhi của hắn giống nhau như đúc.
Bị mắc bẫy một lần, Lục Thành hừ lạnh, ánh mắt chuyển nhanh về phía cửa, đưa tay đuổi người: "Biến, còn dám đến đây ta đánh chết ngươi!"
Từng chữ thốt ra cực kỳ chậm, hắn càng say rượu càng khác người.
Bị mắng bị đuổi nhưng Ngưng Hương lại cười đến sắp chảy nước mắt. Mới vừa rồi trốn sau tấm bình phong, nhìn Như Mi giả trang thành nàng ngang nhiên bước tới, nghe Lục Thành kêu nàng ta là Hương Nhi, lòng Ngưng Hương buồn bực suýt nữa không thở nổi, nàng muốn lao ra ngăn cản nhưng lại bị Bùi Cảnh Hàn ôm chặt lấy nàng không cho ra ngoài, trong khi nàng đang cho rằng Lục Thành sẽ ngoan ngoãn để Như Mi cởi quần áo, thì Lục Thành đã dùng một cước đạp nàng ta ra!
Hết sức thô lỗ, nhưng Ngưng Hương lại không cảm thấy hắn ngang tàng bạo lực, chỉ vì hắn đã say tới như vậy nhưng vẫn có thể phân biệt thật giả mà khiến nàng mừng như điên.
Lục Thành đối với nàng tốt như vậy, đời này của nàng thật đáng giá, cho dù ngay cả khi Bùi Cảnh Hàn lật lọng thì Ngưng Hương cũng rất hạnh phúc!
Ngưng Hương vui vẻ nhưng cũng không muốn bị đánh, nàng ngừng bước chân trước giường chỗ Lục Thành với không tới, dịu dàng nhìn hắn, "Lục Thành, là ta."
Lục đại ca là kính xưng, là xưng hô của tiểu cô nương đối với huynh trưởng, là đệ đệ và đường muội nên kêu. Nhưng từ hôm nay nàng sẽ kêu tên của hắn, giống như tức phụ trong thôn kêu nam nhân của mình.
Lục Thành nhìn nàng chằm chằm, nhìn thật lâu sau mới phát hiện người này so với người khi nãy lại càng giống hơn, khiến hắn không phân biệt được .
Không đuổi, là giả thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu đuổi đi, lỡ như là thật ...
"Ngươi nói ngươi là thật, vậy ta dựa vào cái gì để tin ngươi?" Lục Thành không vui chất vấn, lúc nói chuyện đã mất đi bộ dạng say rượu khi nãy.
Mùi rượu nồng nặc thổi tới, Ngưng Hương không trách hắn, vẫn dịu dàng dỗ hắn, "Hôm trước sinh nhật chàng, ta làm cho chàng bánh táo đỏ, chàng rất thích ăn, còn chê ta làm nhỏ, chê ta chỉ tặng cho chàng hai khối bánh nhỏ, có đúng hay không?"
Lục Thành sửng sốt, mơ màng nhìn nàng chằm chằm, có chuyện này sao, sao hắn không nhớ?
Nam nhân đã say đến mức quên hết mọi việc như vậy, Ngưng Hương bất đắc dĩ thở dài, thấy mặt hắn vẫn còn đang đỏ bừng, nàng bước tới cạnh bàn, múc cho hắn một chén trà giải rượu, sau đó quay nhanh trở về nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định trước giường rồi đưa cho hắn, "Chàng uống trà trước đi, uống xong chúng ta nói chuyện sau."
Lục Thành quả thực rất khát, hắn liếc nàng một cái rồi mới tiếp nhận chén trà.
Nước trà mát lạnh chảy xuống bụng, thần trí lại thanh tỉnh hơn chút ít, Lục Thành nhìn cô nương đang thả chén trà trên bàn, đợi nàng quay lại hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt như lửa muốn thiêu đốt nhìn nàng chằm chằm.
Ngưng Hương vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào câu dẫn người, lần này vì muốn chứng minh mình là thật, nàng đành miễn cưỡng đối mặt với hắn một lát, chỉ là càng nhìn càng khiến nàng xấu hổ, rất nhanh đã bại trận, nàng đỏ mặt cúi đầu.
Cô nương hay xấu hổ này thật giống với người trong lòng Lục Thành.
Hắn đã tin, liền đưa tay gọi nàng, "Hương Nhi..."

Không hiểu sao tâm Ngưng Hương lại đau, nàng cầm tay hắn nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống giường, mu bàn tay dán lên trán hắn, nóng đến kinh người. Biết Lục Thành cần phải ngủ một giấc, Ngưng Hương bèn dịu dàng dỗ dành: "Ngủ đi, tỉnh dậy chúng ta lại về nhà."
Lục Thành quả thật đã không thể chống đỡ được nữa, hắn nháy mắt mấy cái nhìn nàng, giống như là cuối cùng cũng đã an lòng, chẳng mấy chốc hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, toàn thân buông lỏng, chỉ có tay phải vẫn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Ngưng Hương lần đầu tiên thấy ngủ hắn, nàng lẳng lặng nhìn thật kĩ, càng nhìn càng cảm thấy Lục Thành rất đẹp, lông mày thon dài, lông mi dày rậm, sống mũi anh tuấn...
Nàng không kìm lòng được, cúi đầu hôn nhẹ nhàng một cái lên khuôn mặt đỏ gay của hắn.
Nam nhân không hề có cảm giác, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Ngưng Hương bật cười, nàng vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy quần áo Lục Thành dính rượu và máu sói đang nằm trên đất. Nghĩ đến về nhà còn rất lâu, Ngưng Hương thừa dịp vết máu chưa khô hết muốn mang đi giặt cho hắn, nhưng lại không biết gỡ tay ra như thế nào. Nhìn lại Lục Thành một chút, Ngưng Hương nhẹ nhàng nói vào tai hắn: "Quần áo chàng bẩn rồi, ta đi giặt cho chàng nhé, ở trong sân thôi."
Hắn giống như đã nghe thấy được, lực đạo trên tay buông lỏng.
Ngưng Hương lại vụng trộm hôn hắn một cái, lúc này mới nhặt áo quần đi ra cửa.
Ngoài cửa phòng, Bùi Cảnh Hàn nãy giờ liên tục nghe lén trầm mặt nhanh chóng tránh đi, cho nên lúc Ngưng Hương đi ra chỉ nhìn thấy Quản Bình đang canh giữ ở ngưỡng cửa. Nàng vừa muốn đi qua tìm nàng ta thì đột nhiên Tố Nguyệt từ chỗ ngoặt chạy tới, một đôi mắt hồ ly hồ ly xinh đẹp nổi giận đùng đùng trừng mắt với nàng, vì sao tức giận không cần nói cũng biết.
Ngưng Hương chột dạ lại ngọt ngào, nàng sợ cãi vã làm kinh động đến Lục Thành, vội vã tránh khỏi phòng vài bước.
"Muội quen hắn khi nào?" Tố Nguyệt vừa bước tới liền hung hăng đánh nàng một cái, sau lại giáo huấn nàng, "Thiệt cho ta coi muội là tỷ muội tốt, vậy mà muội dám đối xử với ta như vậy hả? Có chuyện cũng không nói với ta, sớm biết muội có người yêu thì ta cần gì tận tình khuyên bảo muội đi theo thế tử?"
Lúc nói chuyện hướng về chỗ ngoặt bên kia nháy mắt.
Ngưng Hương hiểu, Bùi Cảnh Hàn hơn phân nửa vẫn còn đang nghe lén, nàng liền cúi đầu siết chặt ống tay áo, bộ dạng muốn đánh muốn mắng thì tùy. Chờ Tố Nguyệt khiển trách đủ rồi, nàng mềm giọng cầu xin: "Để lúc khác nói được không, muội muốn giúp hắn giặt sạch xiêm y trước, giặt nhanh khô nhanh chứ nếu không hắn tỉnh lại lại không có quần áo trở về."
Cũng không thể cầu xin Bùi Cảnh Hàn đưa quần áo mới cho Lục Thành, nàng không mở miệng được, Lục Thành cũng sẽ không cần.
Tố Nguyệt vẫn hung hăng mắng nàng, vừa mắng vừa bưng nước.
Đợi nàng bưng nước trở lại, Ngưng Hương ngồi xổm dưới bóng cây gần phòng giặt đồ.
Tố Nguyệt ngồi xổm bên cạnh nhỏ giọng hỏi thăm tình cảnh hai người quen biết, ngoài miệng tuy quở trách Ngưng Hương ngốc, nhưng trong lòng lại rất mừng thay cho Ngưng Hương. Chuộc thân về nhà, có thể sống những ngày an nhàn vui vẻ, còn nhanh chóng tìm được một đại nam nhân dung mạo tuấn lãng đội trời đạp đất toàn tâm toàn ý với nàng.
"Ta chúc mừng muội." Đoán Bùi Cảnh Hàn có lẽ đã đi, Tố Nguyệt nhỏ giọng nói.
Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Nàng cũng hy vọng Tố Nguyệt chuộc thân ra khỏi phủ, gả cho nam nhân tốt.
Tố Nguyệt vừa nhìn cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, lườm nàng một cái, "Sống thật tốt cuộc sống của mình đi, chuyện của ta không cần muội quan tâm. Rượu mừng của muội ta sợ là không uống được, nhưng chúng ta vẫn viết thư liên lạc, khi nào định ngày phải nói cho ta biết, ta sẽ nhờ Lý ma ma đưa quà cho muội... Muội cứ giặt đi, ta đi xách thùng nước khác đến."
Quần áo dính máu phải giặt vài nước mới sạch được, Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn.
Tố Nguyệt điểm một cái trên trán nàng rồi đứng dậy đi, Ngưng Hương đưa mắt nhìn nàng, cười cười tiếp tục giặt quần áo.

Đang giặt đồ, nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến gần, Ngưng Hương hơi nghiêng đầu, thoáng thấy vạt áo đẹp đẽ của nam nhân đang bước đến.
Là Bùi Cảnh Hàn.
Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, buông xiêm y trong tay, xoay người hướng hắn quỳ xuống, thật ý dập đầu nói: "Thế tử đại ân đại đức, cuộc đời này Ngưng Hương không quên, duy nguyện thế tử cả đời bình an, sống lâu trăm tuổi."
Sang năm vào thu Bùi Cảnh Hàn sẽ ra chiến trường, mà kết quả chiến sự kia Ngưng Hương không biết.
Nàng cùng Bùi Cảnh Hàn không có thâm cừu đại hận, nếu như trước đây nàng oán hắn hết lần này đến lần khác bức bách, oán hắn làm khó dễ Lục Thành, thì hiện tại Bùi Cảnh Hàn đã giữ đúng lời hứa chịu buông tay, vậy Ngưng Hương không oán hắn nữa. Hai người đã từng là chủ tớ, hôm nay từ biệt sau không liên quan, Ngưng Hương không nhớ cũng không oán.
Bùi Cảnh Hàn từ trên cao nhìn nàng, nhìn nàng khiêm tốn quỳ trước mặt hắn.
Nàng đối hắn vẫn luôn như vậy, cung kính câu nệ, nếu không phải vừa rồi chính tai nghe được nàng dỗ Lục Thành, Bùi Cảnh Hàn cũng không biết nàng còn có mặt khác.
Tựa như, Lục Thành là người nhà của nàng, hắn chỉ là chủ tử.
Ghen tị với Lục Thành sao?
Không phải, đã có rất nhiều nữ nhân đều tỉ mỉ ôn nhu chiếu cố hắn như vậy, nhưng lại bị hắn chán ghét vứt bỏ, còn trong những người giống như Tố Nguyệt thích hắn, cũng có những người này tham mộ hư vinh, nhưng cũng không thiếu những người thật lòng với hắn . Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có vô số mỹ nhân.
Hắn không cần thiết ép bức một cô nương tâm vấn vương người khác, một cô nương nghiêm túc giúp hán tử khác giặt quần áo.
Ánh mắt về hướng xa xa, Bùi Cảnh Hàn lãnh đạm nói: "Ngưng Hương, ta cho em thêm cơ hội cuối cùng, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, nhưng một khi em bước ra khỏi thôn trang này, tương lai vô luận em xảy ra chuyện gì, sống hay chết, ta cũng sẽ không quản, cho dù là em khóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn dù chỉ một lần."
Ngưng Hương im lặng, không dám trực tiếp cự tuyệt, sợ chọc giận hắn.
Bùi Cảnh Hàn đã hiểu, cuối cùng lại nhìn nha hoàn hắn thích nhất một cái rồi, xoay người đi ra ngoài.
Ngưng Hương nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua hắn rơi xuống Quản Bình đang đứng ở ngưỡng cửa viện, nàng chợt nhớ tới một chuyện, vội vã lấy ra khế ước bán thân trong lòng, bước nhanh đuổi theo, "Thế tử, Quản Bình là người của ngài, em đem nàng khế ước bán thân trả ngài!"
Buổi sáng tỉnh lại, Quản Bình nói cho nàng biết đủ loại chuyện tối hôm qua, còn nói Bùi Cảnh Hàn muốn nàng vào thành một chuyến, Ngưng Hương vừa lo lắng cho Lục Thành cũng đoán được hôm nay nàng cùng Bùi Cảnh Hàn sẽ kết thúc mọi chuyện, cho nên trước khi xuất môn nàng đem khế ước bán thân Quản Bình theo. Nếu nàng cùng Lục Thành chết, khế ước bán thân này không cần dùng, nếu thành công, Bùi Cảnh Hàn cũng không lưu Quản Bình lại quan sát nàng làm gì nữa.
Giọng nói nàng không thấp, Quản Bình nghe được trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không chút lo lắng.
Bùi Cảnh Hàn dừng chân, nhìn sang Quản Bình một chút, đầu cũng không quay lại hỏi Ngưng Hương, "Em cảm thấy Quản Bình thế nào?"
Ngưng Hương ngơ ngẩn, không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn nói thật: "Rất tốt, lần thu hoạch vụ thu đã giúp nhà em làm rất nhiều việc..."
Thu hoạch vụ thu...

Hắn phái ám vệ tỉ mỉ huấn luyện ra cho nàng, vậy mà lại thành người thu hoạch vụ thu giúp nàng.
Quả nhiên trời sinh mệnh vất vả.
Bùi Cảnh Hàn bật cười, nghĩ đến Quản Bình trẻ tuổi nhưng vẫn chưa tham dự qua đại sự gì, hắn vừa đi lên phía trước vừa tùy ý nói: "Vậy thì cho em, em là nha hoàn của ta, nha hoàn lập gia đình chủ tử cũng sẽ có phần lễ, về sau ta sẽ không tới, coi như hôm nay đưa trước, khí lực nàng lớn, thu hoạch vụ thu có thể dùng."
Một câu cuối cùng rõ ràng có chút ít châm chọc.
"Thế tử..."
Quản Bình quỳ gối xuống, khẩn cầu nhìn hắn, "Thế tử, thuộc hạ..."
"Chiếu cố tốt cho nàng, mọi chuyện không cần hồi bẩm."
Nói khẽ với ám vệ mệnh lệnh cuối cùng, Bùi Cảnh Hàn lưu luyến nhìn qua Ngưng Hương rồi dẫn Tố Nguyệt nghênh ngang rời đi, bên ngoài thôn trang rất nhanh liền truyền đến tiếng xe ngựa xuất phát.
Quản Bình vẫn quỳ như cũ, không thể tin vào lỗ tai mình.
Mọi chuyện không cần hồi bẩm, một ám vệ không cần hồi bẩm chủ nhân, vậy còn tính ám vệ gì đây?
Bùi Cảnh Hàn thực sự tặng nàng cho Ngưng Hương sao.
"Quản Bình, ta, ta có lỗi với ngươi..." Ngưng Hương cũng mới hoàn hồn không lâu, nhìn vẻ mặt Quản Bình khiếp sợ quỳ ở nơi đó, cho là mình hại Quản Bình. Dù sao Quản Bình có công phu, không thể nào là nha hoàn bình thường, có lẽ lưu ở Hầu phủ còn có tiền đồ, đi theo nàng lại chỉ có thể ra ruộng làm việc, đại tài tiểu dụng.
Tiểu cô nương thấp thỏm bất an, Quản Bình ý thức được hành động của mình làm cho người ta hiểu lầm, gấp rút đứng lên.
"Quản Bình, ngươi muốn đuổi theo thế tử không?" Ngưng Hương đem khế ước bán thân của nàng đưa tới, hảo tâm nhắc nhở.
"Ngươi không thu ta, ta trở về cũng chết." Quản Bình nhìn nàng, lạnh lùng thốt lên.
Sắc mặt Ngưng Hương đột biến, ngẫm lại Bùi Cảnh Hàn không muốn người khác cãi lại ý mình, còn có trước kia lúc hắn đưa nàng các loại lễ vật giọng nói cũng bá đạo như vậy, ý thức được Quản Bình quả thật không có cách nào khác trở về. Nhưng, Quản Bình lưu ở nhà mình, quả là nhân tài không được trọng dụng thì phải?
"Ngươi muốn..."
"Ngưng Hương, lời này ta chỉ nói một lần." Quản Bình cắt đứt lời nói của tiểu cô nương, trong mắt lộ ra thỉnh cầu hiếm thấy, "Ngưng Hương, ở nhà ngươi hơn nửa tháng, là khoảng thời gian trong mười sáu năm ta sống một thời gian thoải mái nhất, nếu ngươi tiếp tục chịu thu lưu ta, ta bảo đảm sẽ sẽ không có bất kỳ liên lạc Hầu phủ, nếu ngươi không tin..."
Ngưng Hương lập tức lĩnh hội ý của nàng, vội nói: "Ta tin ta tin, vậy hôm nay chúng ta cùng nhau trở về!"
Nàng chính là như vậy, khát vọng chuộc thân sống tự do tự tại, bởi vậy có thể hiểu được lời Quản Bình nói "Trong thời gian mười sáu năm sống được một thời gian thoải mái nhất " những lời tâm tình lúc này, cũng bởi vì tin nàng.
Quản Bình nhìn nàng lần đầu cười, như băng tuyết tan rã.
Nàng cười quá ấm áp, Ngưng Hương cũng cười theo, nhưng trong lòng lại có chỗ buồn bã.
Nàng thích Quản Bình, nhưng nàng hi vọng nhiều hơn là lúc này chính là Tố Nguyệt đứng ngay trước mắt.
Nhưng mà cô nương ngốc kia lại lựa chọn trả thù Thẩm Du Du.
~Bùi Cảnh Hàn đã đi, thôn trang giống như bỗng chốc yên ả, không có ai đi ra đi lại, yên tĩnh không tiếng động.
Quản Bình không chịu vào nhà, vẫn ở trong sân phòng thủ, Ngưng Hương khuyên không được đành phơi hai bộ quần áo rồi đi vào nhà bồi Lục Thành.

Lục Thành ngủ ngon, Ngưng Hương chuyển ghế ngồi ở bên giường, si ngốc nhìn hắn, giống như đang nằm mơ.
Bùi Cảnh Hàn buông tay, nàng có thể quang minh chính đại cùng Lục Thành ở một chỗ, rốt cuộc không cần che che giấu giấu, lo lắng đề phòng.
Cả người đều buông lỏng, Ngưng Hương từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ .
Ngủ trong chốc lát, Quản Bình đột nhiên gõ cửa, Ngưng Hương dụi mắt đi mở cửa, liền thấy Quản Bình bưng thức ăn, không biết từ đâu lấy được.
"Ngươi ăn rồi sao?" Ngưng Hương tiếp nhận cái khay hỏi.
Quản Bình gật đầu, đồ giao cho nàng xong lại đi phòng thủ .
Ngưng Hương bất đắc dĩ bưng chiếc khay vào phòng, thức ăn hai người, nhưng Lục Thành ngủ như chết vậy, nàng không gọi hắn mà tự mình dùng điểm tâm.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Ngưng Hương lấy cớ là muốn đi vào thành hỏi thăm chủ cũ, buổi tối có thể sẽ ở lại Hầu phủ ngủ cùng Tố Nguyệt một đêm, ngày mai mới trở về. Bởi vì lần này Ngưng Hương không sốt ruột, cho nên nàng để Lục Thành ngủ thẳng giấc đến khi tỉnh lại, nàng đã từng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn say rượu, biết lúc này đánh thức Lục Thành sẽ khiến hắn càng khó chịu, nhưng không ngờ mới dùng cơm xong qua một canh giờ, trên giường liền truyền đến động tĩnh.
Ngưng Hương ngẩng đầu lên, chống lại khuôn mặt ửng đỏ của Lục Thành, hai mắt lộ vẻ hoang mang.
"Tỉnh rồi sao?" Ngưng Hương ngạc nhiên mừng rỡ nói, thấy hắn chau mày, giống như là rất khó chịu, nàng đau lòng hỏi: "Có phải còn đau đầu hay không?"
Lục Thành nhìn nàng, cố gắng để đầu óc dần tỉnh táo, hắn nhìn nàng nghi hoặc nói: "Đây là nơi nào? Sao nàng lại tới đây?"
Ngưng Hương cao hứng kể cho hắn nghe mọi chuyện.
Lục Thành từ từ đứng lên, trên mặt lại không hề có chút vui vẻ như Ngưng Hương.
Không có Bùi Cảnh Hàn, hắn cùng Ngưng Hương đã sớm đính hôn, bởi vì có Bùi Cảnh Hàn nên mới làm trễ nãi lâu như vậy, nên đừng hy vọng hắn cảm kích Bùi Cảnh Hàn. Nửa năm này Ngưng Hương chịu khổ, Bùi Cảnh Hàn còn làm khó dễ hắn, hắn sẽ ghi ở trong lòng.
Nhưng nhìn khuôn mặt Ngưng Hương đã giãn ra, Lục Thành tạm thời đem người ỷ thế quyền quý đó ném sang một bên, đỡ làm hỏng tâm tình tốt của nàng. Hắn nhìn chằm chằm mắt hạnh ngập nước của người yêu một lát, thấy nàng ngượng ngùng mặt đỏ, hắn mới cười hướng về nàng đưa tay, "Hương Nhi đến đây, đỡ ta một chút."
"Chàng muốn làm cái gì? Uống nhiều như vậy vẫn nên nằm thêm một chút nhé?" Ngưng Hương ân cần nói, lại ngoan ngoãn đưa tay tới.
Hắn đối với nàng tốt như vậy, vậy nên hắn nói cái gì nàng không cự tuyệt được.
Lục Thành để nàng đỡ đứng lên, sau một lúc váng đầu, hắn lấy lại bình tĩnh, cánh tay tự nhiên khoác lên bả vai nhỏ xinh của nàng, nhìn vòng quanh một vòng hỏi nàng: "Đằng sau có phòng vệ sinh không? Ta muốn đi tiểu, bên trong bụng đều là rượu."
Thuận tiện nói cho nàng biết, hắn là do mót quá nên mới tỉnh sớm như thế.
Ngưng Hương theo bản năng liếc đũng quần hắn một cái, mặt xoát hồng , lập tức muốn buông hắn ra, "Ở phía sau, chàng tự mình đi..."
Nàng không nỡ cự tuyệt hắn, nhưng nếu là chuyện gì quá mức thì không được.
"Ta đứng không vững." Lục Thành vô lại nói, đẩy nàng ép nàng đi theo hắn.
Ngưng Hương không muốn đi, nàng nghĩ biện pháp trốn tránh, nhưng hắn nặng như núi, vững vàng đè ở trên vai nàng.
"Lục Thành..." Cứng rắn không được, Ngưng Hương xấu hổ ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn hắn, "Đừng làm rộn có được không?"
"Không có, ta thực sự đi không nổi mà." Lục Thành có chút vô tội nói, hắn chợt nhíu mày ngược lại cầu xin nàng, "Hình như sắp nhịn không nổi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận