Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia


(Nhân vật, sự kiện, địa điểm, thời gian trong truyện đều là hư cấu và là tưởng tượng của tác giả.

Không liên quan tới bất kì cá nhân, tập thể, tôn giáo hay một quốc gia nào.)
“Giang Nguyệt Dực?!...!Anh...”
Chu Châu Thiền sững sờ, theo bản năng lùi vội ra đằng sau hai bước.
Cô đã đoán ra được sự có mặt của anh ở bên trong câu lạc bộ đêm này, nhưng bắt gặp anh ở ngoài chỗ để xe thực sự không hề nằm trong dự liệu của cô.
Phát hiện ra vợ mới cưới của mình ở trong một nơi dụng tục như thế này giữa đêm khuya, còn đang đứng với một người đàn ông lạ, Giang Nguyệt Dực sẽ có phản ứng như thế nào?
Cô không dám nghĩ tới, chỉ có thể điên cuồng cầu nguyện ở trong lòng rằng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người vẫn chưa bị lọt vào tai của Giang Nguyệt Dực.
Chu Châu Thiền hiện tại đã run đến mức không thể thốt ra nổi một câu nói nào cả, chỉ có thể tái mặt mà cúi gằm xuống dưới đất.
Sau khi búng tay của Liêu Xuyên và tách hai người ra xa bởi một luồng áp lực vô hình do mình tạo ra, Giang Nguyệt Dực thản nhiên đút hai tay vào trong túi quần, đôi mắt màu xanh lục khép hờ liếc qua Liêu Xuyên rồi dừng lại ở trên người của Chu Châu Thiền.
Anh rất cao, cao một mét chín bảy, vai rộng eo hẹp, cơ thể săn chắc, mơ hồ có thể cảm nhận được từng khối cơ rắn rỏi của anh ẩn hiện ở bên dưới lớp áo sơ mi màu xám khói.

Cũng chính vì thể hình áp đảo người khác như thế này nên anh vô thanh vô thức tạo cho người ta một cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Giang Nguyệt Dực vắt chiếc áo vest lên vai, hành động ấy vô tình tạo ra gió, khiến cho hương mùi của khói thuốc điếu xì gà bị ám ở trên áo anh phảng phất bay ra ngoài không gian.
“Em tình cờ đi ngang qua đây...” Chu Châu Thiền biết rằng mình nên nói gì đó để biện hộ.
“Tình cờ đi ngang qua mà lại nắm tay với một người đàn ông, cùng nhau chạy tung tăng ra khỏi câu lạc bộ đêm sao?”
“...!Em xin lỗi.

Nhưng mọi chuyện không như anh tưởng tượng đâu.”
“Quay về xe đi.

Tôi sẽ hỏi tội cô sau.”
Chu Châu Thiền nuốt ực xuống một ngụm nước bọt.

Tuy cô không hề muốn rời đi một chút nào cả, việc bàn bạc với Liêu Xuyên mới chỉ dừng lại ở khâu chấp thuận thôi nhưng trước lời nói và ánh mắt lạnh lẽo ấy của anh, cô không thể không cúi đầu, cắn răng gật đầu chào tạm biệt Liêu Xuyên.
Giang Nguyệt Dực quay người rời đi trước, không biết là vô tình hay cố ý mà Liêu Xuyên cảm nhận được đôi mắt của anh thoáng lướt qua người của cậu ta, có cảm giác như anh đang cảnh cáo cậu ta hãy tránh xa Chu Châu Thiền ra một chút.
Giang Nguyệt Dực đã đi, Chu Châu Thiền không thể để anh đợi được nên cũng vội vã nhấc gót chân chạy theo sau anh.
Bất thình lình Liêu Xuyên cầm lấy cổ tay cô giật lại, đôi mắt mở lớn đảo một vòng qua người của Chu Châu Thiền rồi lia sang bên cạnh Giang Nguyệt Dực, giọng nói của cậu ta run rẩy, dường như là không thể tin được.
“Hai người...!là vợ chồng?”
Chu Châu Thiền tự nhận là mình đã có chồng, thêm vào đó là biểu cảm lo lắng và chột dạ này của cô, cùng với những câu đối thoại ngắn ngủi của Giang Nguyệt Dực, nó quá đủ để Liêu Xuyên có thể mơ hồ nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người này.
Chu Châu Thiền chớp mắt nhìn Liêu Xuyên, chỉ tần ngần trong thoáng chốc rồi vội vã quay người lờ đi.

Cô không muốn tiết lộ mối quan hệ giữa hai người bọn họ với người ngoài vì sợ Giang Nguyệt Dực không thích, cũng như là để tránh gặp phải những phiền phức sẽ tìm tới mình.
“Đây là số liên lạc của tôi.

Ngày hôm sau gặp lại.”
Cô lấy vội tấm danh thiếp của mình nhét vào giữa lòng bàn tay của Liêu Xuyên rồi gấp gáp đi theo sau lưng của Giang Nguyệt Dực.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Liêu Xuyên đứng ở giữa chỗ để xe của câu lạc bộ, thẫn thờ nhìn con xe Bentley quay đầu rồi phóng ra con đường quốc lộ.
Chu Châu Thiền...!Giang Nguyệt Dực...
Liêu Xuyên biết Giang Nguyệt Dực, và anh cũng như vậy.
Cả hai đều là con trai duy nhất của hai gia tộc – họ Giang và họ Liêu – hai trong ba gia tộc đã thành lập ra Thủ Đô và cũng là hai gia tộc kết hợp với cả Mạn gia đứng ở đằng sau, chi phối toàn bộ mảnh đất này.
Đó là lí do vì sao cả hai đều được gọi là Hoàng tử, nhưng hiện giờ, Thủ Đô chỉ còn lại Giang Nguyệt Dực và thiếu gia nhà họ Mạn là hoàng tử mà thôi bởi vì Liêu gia hiện tại đang phải trải qua cơn biến động lớn.
Sau đợt khủng hoảng kinh tế và chính trị tám mươi năm về trước, ba người đứng đầu gia tộc Giang, Mạn, Liêu lúc bấy giờ đã bắt tay với nhau và dùng số tài sản kếch sù của mình, xây dựng lại Thủ Đô và thống lĩnh nó.
Giang, Mạn, Liêu khi ấy đã nổi lên như một sự giải cứu với tình hình cả nước lúc bấy giờ, vì vậy nên tất cả các quan chức chính phủ và những tổ chức xã hội đen đang hoạt động đều kính nể họ một phần.
Gia thế của ba gia tộc cao lại càng cao, giống hệt như những vị vua chúa tối cao của một đất nước giàu có.

Và họ cũng là những con người có tư tưởng rất cao cả.
Nhưng khác hoàn toàn với nhân cách tốt đẹp của các bậc tiền bối nhà họ Giang trước đó, người thừa kế của bọn họ hiện tại...!lại là một tên điên chính hiệu.
Đúng vậy.
Thủ Đô thuộc về sự kiểm soát của ba gia tộc thay vì nhà nước như tám mươi năm trước đó nên quy định của pháp luật đương nhiên sẽ phụ thuộc một phần vào họ.
Có một luật được đề ra mà chỉ để áp dụng với duy nhất ba gia tộc lớn của Thủ Đô – đó là tự vệ hợp pháp.
Nếu như bất cứ ai có ý định làm hại đến bản thân mình thì người đó hoàn toàn có thể đáp trả lại, thậm trí là giết người.
Đương nhiên không có ai mong muốn mình sẽ trở thành một kẻ sát nhân cả, nhưng sự xuất hiện của Giang Nguyệt Dực lại như một con xe tăng bình thản húc đổ hết tất cả những đinh ninh ấy.
Mười lăm tuổi, Giang Tam gia vì nhàm chán mà bỏ nhà đi trong suốt ba tháng, khi quay về, anh mang đến cho Giang gia cả một đống vấn đề hỗn loạn của giới hắc đạo, ném vào mặt của Giang lão gia và nhờ ông giải quyết hộ (thực ra là bố Giang có muốn hay không thì vẫn phải giải quyết hộ cho thằng con trời đánh này của mình).
Mọi người có biết Giang Nguyệt Dực đã làm gì không? Anh chĩa súng vào mặt của kẻ đứng đầu tổ chức xã hội đen lớn nhất hiện giờ, khuấy cho cuộc chiến ở trong giới xã hội đen sôi sục rồi đút hai tay vào trong túi quần, thong thả về nhà rồi nằm lên giường ngủ ngon lành.
Có rất nhiều kẻ căm ghét anh, muốn giết hại anh nhưng đều bị Giang Nguyệt Dực cho ăn một viên kẹo đồng vào não.
Chu Châu Thiền sở dĩ không biết đến chuyện này là bởi vì cô thường ngày đều đến trường đi học, học xong thì đi làm, đi làm xong rồi thì lấy chồng, lấy chồng rồi thì lại làm việc tiếp nên không để ý mấy tới những vấn đề này, những người xung quanh cô cũng chẳng ai rảnh rỗi mà nói cho cô biết nữa.
Nếu như biết trước người đang đeo chung với mình một bộ nhẫn cưới là một tên điên như vậy, chắc chắc Chu Châu Thiền đã xách váy cưới rồi bỏ chạy từ lâu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui