Liêu Xuyên ngồi ở trong một cửa hàng ăn trưa, cậu gọi một phần cơm chiên gà sốt cay, một tay cầm chiếc thìa bằng kim loại mà đảo đảo mấy hột cơm vàng, tay còn lại thì ngồi lướt điện thoại.
Bất chợt, chỗ ghế ngồi bên phía đối diện với cậu ta có ai đó ngồi vào.
“Chị đã ăn gì chưa?”
Chu Châu Thiền đặt chiếc túi xách của mình ở dưới ghế, lắc lắc đầu, cô chỉ với tay gọi nhân viên quán ăn bê ra cho mình một cốc nước lọc mà thôi.
Liêu Xuyên nuốt xuống một miếng cơm rang, đưa mắt quan sát một lượt Chu Châu Thiền.
Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, đôi mắt hoe đỏ sưng mọng, dù đã mặc áo cổ cao để che đi những vết hôn màu xanh tím nhưng đôi lúc, khi cô di chuyển thân người, cổ áo sẽ bị lệch thấp xuống để lộ ra những dấu vết đầy ám muội ở trên làn da trắng nõn của cô.
“Chị có ổn không? Anh ta hành hạ chị à?”
Anh ta ở đây là Giang Nguyệt Dực.
Chu Châu Thiền cứ nghe thấy cái tên này là lại đau đầu không thôi, cô nhíu mày, xua tay.
“Không.
Chúng tôi chỉ có một cuộc xích mích dài với nhau thôi.”
“Xích mích đến nỗi trông chị thê thảm như bị chó cắn vậy sao?”
“...!Sao cậu thẳng thừng thế?”
Liêu Xuyên nhún vai rồi và thêm một thìa cơm nữa cho vào miệng.
“Anh ta có để cho chị tới gặp tôi không?”
“Cậu nghĩ có hay là không?”
“Tôi nghĩ là không đâu bởi vì trông anh ta vắt kiệt chị như một quả mướp khô kìa.
Chị gan thật đấy, dám ngó lơ mệnh lệnh của anh ta.
Mà không.
Làm vợ của kẻ điên như anh ta đã là một sự dũng cảm cực lớn rồi.”
“Cậu nói gì vậy? Ai là kẻ điên cơ?”
Chu Châu Thiền ngẩng đầu khỏi cái chống tay lên bàn đầy mệt mỏi.
Tuy cô không hề thích cái cách mà anh đè lên người cô ngày hôm qua thật nhưng có người vợ nào lại thoải mái nổi khi chồng mình bị người khác chê là kẻ không bình thường?
Đã thế, cô còn có chút tình cảm với Giang Tam gia.
Yêu anh từ thời thiếu niên cho tới tận bây giờ cũng không phải là ít đâu.
Liêu Xuyên cũng biết mình mới lỡ lời.
Nói xấu người đó trước mặt người thân của kẻ đó là một hành vi thật không văn minh chút nào.
Nhưng dù sao, cậu ta vẫn không thể kìm được sự tò mò ở trong lòng.
“Chị thực sự không hề biết hay là vờ như không biết vậy?”
“Cậu nói cái gì thế?”
Chu Châu Thiền cau mày, mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế.
Sau lần đầu “ngọt ngào” mà Giang Nguyệt Dực ban cho cô kia, sống lưng cô dường như đã nứt ra làm hai nửa rồi.
Liêu Xuyên hạ cái thìa bằng kim lại xuống dưới cái đĩa lớn khiến cho nó kêu “keng” lên một tiếng lanh lảnh.
Cậu ta định há miệng để kể về mấy cái vụ lùm xùm mà trong đó Giang Nguyệt Dưch chính là nhân vật chính nhưng nghĩ lại vẫn thôi.
Có khi không biết vẫn là tốt nhất.
“Thôi kệ đi.
Mà này, hai người cưới nhau bằng cách nào vậy? Cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc sao?”
“Không phải.
Là Giang Nguyệt Dực cầu hôn tôi.”
Bàn tay mới cầm lại được lên chuôi thìa của Liêu Xuyên chợt run lên, cậu ta lại thêm một lần nữa đánh rơi chiếc thìa xuống dưới đĩa.
“Anh ta?! Cầu hôn chị?!”
Không thể nào! Kẻ điên trong truyền thuyết như anh ta có thể chủ động đi hỏi cưới con gái nhà người ta sao? Chuyện này có thật không vậy?!
Liêu Xuyên trợn mắt nhìn Chu Châu Thiền, đánh giá lại một lượt ngoại hình của cô thêm một lần nữa.
Tuy cô vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, thân hình mảnh mai, nhưng nếu so sánh với những người tình cũ của Giang Nguyệt Dực thì vẫn có một chút gì đó kém hơn một chút.
Không những thế, kiểu người mà Giang Nguyệt Dực có vẻ ưa chuộng là những cô gái có tính chủ động hoặc lẳng lơ hơn, nhưng Chu Châu Thiền nhìn kiểu gì vẫn là một cô gái có học thức, trầm tính – hay còn được người ta gọi với một cái tên “gái ngoan” ấy.
Đúng rồi, nói đến đây, cậu ta lại chợt nhớ ra thêm một lời đồn khác của Giang Tam gia.
Anh ta là một kẻ từ khi sinh ra đã được định sẵn là Hoàng tử, vì thế nên con người đối với anh ta như một sinh vật tầng thấp hơn.
Chưa từng có ai rời khỏi phòng của Giang Nguyệt Dực mà cơ thể còn nguyên vẹn cả.
Nhưng Chu Châu Thiền...!có vẻ tương đối ổn? (So với những người kia.)
Chu Châu Thiền khó hiểu nhìn Liêu Xuyên đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mình, trong tâm thức bất giác cũng trở nên lo lắng theo.
“Có chuyện gì sao?”
“À không, không có gì.
Chị nói rằng chồng chị không có tình cảm với chị, điều đó là thật à?”
Suốt nãy giờ Liêu Xuyên toàn hỏi mấy câu trời ơi đất hỡi, tuy chẳng hiểu làm sao nhưng Chu Châu Thiền vẫn đáp lại.
“Không.
Anh ấy gần như chẳng để tâm tới tôi.”
“Anh ta có đòi giết chị một lần nào chưa?”
“???”
Chu Châu Thiền nhướng mày nhìn Liêu Xuyên, lúc này cậu ta mới giật mình rằng câu hỏi của mình có hơi quá đà rồi, liền cúi đầu ho khan lên mấy tiếng rồi chuyển giọng, đổi chủ đề của cuộc trò chuyện.
“Gạt tạm mấy chuyện riêng đó đi.
Chị nói rằng mình muốn trả thù em gái mình có phải không? Thế kế hoạch của chị là gì?”
“Con bé không phải là một người với bộ óc bình thường đâu nên kế hoạch sẽ không cố định mà sẽ có sự linh hoạt hơn.
Tôi đã dành nhiều ngày để lập lên nhiều kế hoạch rồi.
Nhưng hầu hết chúng đều chỉ dừng lại ở một kết quả cuối cùng thôi.”
Đôi mắt sáng của Chu Châu Thiền dần trở nên u ám, ngón tay trong vô thức cũng gõ cồm cộp lên trên bàn theo nhịp điệu.
“Tôi sẽ khiến cho giấc mộng đạt đến hình tượng hoàn mỹ của cô ta chấm dứt.
Một lần và vĩnh viễn.
Cô ta nên học được bài học rằng không phải cái gì cũng có thể thực hiện được bằng việc ăn cướp.”
Liêu Xuyên nhìn Chu Châu Thiền, bất giác cả người của cậu ta lạnh toát.
Ai nói Chu Châu Thiền là hiền lành vậy?
Chính những người càng chịu đựng giỏi, càng yên lặng thì sóng ngầm ở trong người lại càng cao.
Nếu như niềm tin bị hủy hoại, thì cô sẽ là người đầu tiên trở nên tàn nhẫn nhất.