Chu Châu Thiền ngay lập tức nói cho tài xế xe taxi chở mình đến chỗ gần cổng thư viện Thủ Đô rồi nhanh chóng bước xuống.
Trống ngực của cô đã đập lên liên hồi, chưa bao giờ cô lại cảm thấy bất an như thế này.
Bước chân chạy của cô loạng choạng, đến cả phổi nhiều lúc cũng quên cả thở.
Ngay từ xa, Chu Châu Thiền đã có thể thấy được thư viện Thủ Đô đã bị cảnh sát vây kín từ ngoài vào trong, có rất đông những con người hiếu kí đứng đầy ở hai bên lối vào và đứng nghểnh cổ hóng từ bên kia đường đối diện, đều bị những người cảnh sát ra hiệu mau giải tán.
Từ bên trong lối ra vào chính của Thủ Đô, những bác sĩ khám nghiệm tử thi cầm theo một cái túi lớn đựng đồ nghề của mình và cùng nhau khênh ra một cái cáng y tế dài, bên trên là một cái xác người được phủ bằng một miếng vải trắng xóa nhạt nhòa.
Chu Châu Thiền thở dốc, cô run rẩy bước tới gần đám đông người đang xì xào bàn tán, nhìn thấy từ một kẽ hở của miếng trùm trắng, cánh tay của xác chết bị thò ra bên ngoài.
Đó là cánh tay của một người đàn ông trung tuổi, trên các đầu ngón tay là những vết chai rất nhỏ, ở cổ tay, cái xác ấy đang đeo một chiếc đồng hồ đã bị vỡ mặt kính, khá cũ nhưng vẫn được bảo quản rất cẩn thận.
Chiếc đồng hồ mà đen ấy chính là món quà mà cô mua tặng cho Tiết Mạc vào ngày mà cô lần đầu tiên được lĩnh lương.
Đến nay ông vẫn giữ, đến cuối đời ông vẫn đeo.
Toàn thân Chu Châu Thiền lạnh toát, chiếc túi xách đeo trên vai trễ xuống rồi rơi bịch phát xuống dưới đất, nhưng cô một chút cũng chẳng có phản ứng gì cả.
Tiết Mạc...!Bố của cô lại bị giết.
Mà hung thủ không phải ai khác mà chính là Chu Châu kì!
Một người đàn bà bán hàng rong ở gần đấy vì nghe thấy những âm thanh ồn ào nên tò mò đứng vây xem, thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh mình đến cả túi xách rơi xuống cũng không biết nên vội đưa tay vỗ vỗ vai của cô.
“Cô gái trẻ ơi, cô làm rơi cái túi...”
Thịch!
Đột ngột, cánh tay đang đưa lên trên không trung chợt co cứng cả lại, khuôn mặt của bà ta tái mét không huyết sắc, run rẩy nhìn lên đôi mắt hằn máu của Chu Châu Thiền.
Khắp chung quanh cơ thể cô là một tầng ám khí âm u, hai nắm bàn tay siết chặt ở hai bên gấu quần.
Chu Châu Thiền cắn chặt răng vào môi dưới đến bật cả máu, nhìn Tiết mạc đã được đưa lên xe rồi rời đi, mất dần ở bên trong tầm mắt của cô, Chu Châu Thiền cũng không chôn chân đứng ở đây lâu hơn nữa.
Cô xoay lưng, bước chân dậm mạnh ở trên nền đất.
Từ bên con ngõ cách thư viện không xa cũng có một chiếc xe cứu thương khác chạy ra bên ngoài đường lớn, dọc quanh lối cô đi cũng có rất nhiều những lời rì rầm.
“Eo ôi, kinh quá...!Tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy...”
“Vừa mới đặt chân bước ra khỏi nhà, tôi đã thấy một chiếc xe ô tô lao đi rất nhanh rồi đâm sầm vào một cậu thanh niên rồi bỏ chạy.
Lúc mọi người hốt hoảng chạy đến để đưa cậu ta đi bệnh viện, tôi đã thấy một phần khuôn mặt của cậu ta.”
“Nát bét...!Thê thảm lắm.
Hình như mới còn làm sinh viên đại học thôi...”
“Còn trẻ thế cơ á? Coi như số xui rồi...!Haiz!”
“...”’
Chu Châu Thiền đi lướt qua những con người đang túm tụm nói chuyện với nhau ấy mà đứng ở ngoài ngã tư giao lộ, đảo mắt nhìn quanh rồi vời lấy một chiếc xe taxi, nói họ hãy chở mình về lại Giang gia.
Những chuyện này là quá đủ rồi.
Tại sao cứ phải là cô chứ? Cô đã làm gì sao? Tại sao cứ nhắm đến cô, đến những người thân thiết với cô vậy?
Cô đã làm gì sai? Hay chính sự tồn tại này của cô ở trên đời đã khiến cho người nào đó cảm thấy chướng mắt?
Chu Châu Thiền thở ra một hơi, đôi mắt đanh lại như một lưỡi dao găm màu bạc sáng lóa dưới ánh trăng.
Cô sẽ giết chết Chu Châu Kì!