Chu Châu Thiền mở mắt, tầm nhìn vẩn đục dần dần trở nên rõ ràng hơn, cảm giác trên từng đầu ngón tay cũng đã nhạy bén hơn trước rồi.
Cô bước ra từ trong một trạng thái mơ hồ mà nghiêng đầu nhìn ra xung quanh, thấy tiền, hậu, tả, hữu...!chỗ quái nào cũng là nước.
“...” Ủa, cái gì vậy?
“Chu Châu Thền!!! Mày còn định đứng đó đến khi nào nữa?! Nhanh lên!”
Ở trên bờ hồ, một bà vú nuôi hét vọng về phía cô.
Khuôn mặt của bà ta tỉ lệ thuận với thân hình đồ sộ nung núc mỡ, cứ như một con lật đật biết đi vậy.
Tuy nhiên, vì đang mặc một bộ đồng phục hầu nữ, đeo một gọng kính mắt và búi tóc xễ ở sau đầu nên bà ta trông giống một con lợn tri thức.
Chu Châu Thiền sững sờ mất hai giây, phải mất một lúc lâu sau khi dáo dác đảo mắt ra xung quanh, cô mới xác định được rằng bản thân mình hiện tại đang đứng ở nơi nào.
Xung quanh bờ hồ mà cô đang đứng là những rặng hoa lê trắng trăm tuổi đang ngả bóng xuống mặt nước hồ trong xanh như một lớp gương tráng bạc.
Gió lạnh hiu hiu thổi khiến cho mặt nước gợn sóng, đưa đẩy những cánh hoa lê mỏng manh trôi dạt vào bờ.
Đằng sau lưng của bà vú kia là một căn biệt thự màu trắng tráng lệ, giống như một khối ngọc lớn chễm chệ ở chính giữa một khu rừng thẳm màu xanh ngọc đang rung tít những tán lá xuề xòa bên dưới ngọn nắng mai vàng ngọt.
Đây là căn biệt thự của Chu gia, và bờ hồ này thuộc khuôn viên căn biệt thự ấy.
...!Tại sao cô lại ở đây?
Chu Châu Thiền có thể cảm nhận được từng luồng gió mát sượt qua gò má của mình nên chắc chắn cô đã sống lại rồi.
Đáng lẽ, theo như ba kiếp sống trước thì nơi cô tỉnh lại phải là lễ đường chứ?
Chu Châu Thiền hướng mắt nhìn lên bà vú kia, cất tiếng nói lớn.
“Vú! Hiện tại đang là ngày mấy tháng mấy thế?”
“Mày hỏi làm cái gì? Mau đi tìm sợi dây chuyền cho tao!”
“Vú cứ trả lời đi!”
Bà vú nuôi chậc một tiếng, bấm ngón tay tính toán.
“Hôm nay là ngày tám tháng chín.
Sao tự dưng lại hỏi ngày làm cái gì? Mày mà không tìm được sợi dây chuyền ấy cho tao thì tối nay đừng hòng ăn cơm! Đến cơm cho chó cũng không có phần thừa cho mày đâu!”
Chu Châu Thiền tặc lưỡi, mặc kệ bà ta cứ ỏm tỏi lên mà quay mặt sang hướng khác.
Ngày tám tháng chín...!Là hai tháng trước khi lễ cưới của cô được tổ chức? Chu Châu Thiền có đôi chút bất ngờ vì thời điểm mà cô sống lại lại lùi xa như thế, không biết khả năng đặc biệt này của cô nó có quy tắc gì không nữa...
Chu Châu Thiền nghiền ngẫm, bất chợt, một cái bóng đen bay vút trên không trung rồi phi thẳng vào đầu của cô.
Một cái giày nữ màu đen vì phản lực mà bắn bật ra từ gáy của Chu Châu Thiền rồi rơi tõm xuống dưới nước, nổi lềnh bềnh và trôi đều ở trước mắt của cô cứ như đang muốn trêu tức cô vậy.
“Đồ đàn bà điên!” Chu Châu Thiền tức giận hét lên nhưng bà vú kia hét còn to hơn cả cô nữa.
“Mày dám chửi ai điên hả?! Có tin tao nhảy xuống dưới hồ rồi dìm chết mày xuống dưới nước không?!”
Người đàn bà này là vú nuôi của Chu Châu Kì nên bà ta cưng Chu Châu Kì như trứng còn với cô thì lại ghét đến ghê gớm cứ như cô đi giật chồng của bà ta không bằng ấy.
Sau khi đã ổn định lại sau cơn choáng đầu do mới từ cõi chết tỉnh dậy, cô đã có thể nhớ lại được một số kí ức liên quan đến tình huống của mình hiện tại.
Vì ghét cô nên bà ta luôn mắng mỏ và sai cô làm đủ thứ từ trên trời xuống dưới đất, tức quá nên hôm qua cô đã lấy trộm sợi dây chuyền bằng vàng mà bà ta thích nhất đem ném ra cái hồ nước này.
Sáng hôm sau, hay chính là hiện tại đây, bà ta cho cô ăn một cú bạt tai vào mặt rồi bắt lội xuống dưới hồ để tìm lại sợi dây chuyền kia.
Kí ức đã có lại nên cảm giác đau nhói ở bên má cũng đã rõ ràng hơn rồi.
Chu Châu Thiền mím môi, cô nương theo trí nhớ mà bì bõm tiến đến giữa mặt hồ, khom lưng lần mò ở dưới nước, chẳng bao lâu sau đã nhặt lên được thứ mà bà vú nuôi mong chờ, tích kiệm được kha khá thời gian so với quá khứ trước khi cô phải đến tận gần khuya mới mò được.
“Đúng rồi, chính là nó đấy! Trả cho tao mau lên!”
Hai mắt của bà ta sáng rỡ lên khi nhìn thấy mặt dây chuyền vàng lấp lánh ở giữa lòng bàn tay của Chu Châu Thiền, vội vội vàng vàng mà khua khoắng tay chân để vời vời cô vào bờ.
Chu Châu Thiền ở một góc mà bà ta không thể nhìn thấy được khẽ nhếch môi lên rồi lại hạ xuống.
Cô bước chân chậm rãi đặt lên bờ, nước theo quần áo và cơ thể của cô tràn xuống dưới nền đất, thấm ướt những khóm cỏ dại xanh um tùm.
Thấy cô đưa tay ra, bà vú nuôi liền vươn tay để đón lấy chiếc dây chuyền.
Nào ngờ...
Chu Châu Thiền đột ngột rụt nhanh tay lại khiến cho bà ta với vào trong không khí, trước khi kịp định hình lại mọi thứ, một cẳng chân trắng nõn của cô đã đạp bay bà ta xuống dưới hồ.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Mày,...!mày...! Ối!”
Bà ta phun ra một ngụm nước, cả người chới với ở trên mặt nước đang nổi sóng dữ dội.
Tiếng hét lên tức giận còn chưa kịp tuôn ra, bà ta đã phải trợn lòi con mắt nhìn mặt dây chuyền vàng một lần nữa bị Chu Châu Thiền ném tõm xuống dưới bồ hờ.
“Con điên kia!!!”
“Tôi bình thường, có đứa bị điên nó mới trả lại dây chuyền cho con lợn nhà bà.”
Chu Châu Thiền hất lọn tóc đã bị thấm ướt sũng ra sau đầu, lớp quần áo bị ẩm khiến cho cơ thể của cô vô cùng nặng nề nhưng vấn đề ấy dường như chẳng làm ảnh hưởng được đến những bước đi thản nhiên của cô.
“Ngày tám tháng chín à...!Hai tháng nữa mới cưới...!Nên làm gì trước đây?”
Chu Châu Thiền nhớ tới Giang Nguyệt Dực, hai nắm tay đang thả lỏng ở hai bến gấu quần bỗng siết chặt.
Kẻ giả mạo kia nói là Chu Châu Kì thật đã chết từ năm năm trước, cùng lúc ấy, cô bắt đầu để ý rằng thái độ của Giang Nguyệt Dực với nhà họ Chu cũng bắt đầu thay đổi từ đó.
Chắc chắn anh đã nhận ra một điều gì đó, hoặc là một phần trong nhóm người này.
Chính vì thế nên thay vì cưới Chu Châu Kì, anh lại muốn cưới cô.
Cô phải bắt đầu từ Giang Nguyệt Dực trước.