Đoàn Lan Khuê mang thai Lê Trường Quân trái phải lo lắng cho nàng, cẩn thận chăm sóc, chỉ có một chuyện hắn vô cùng bất đắc dĩ, đó chính là nàng nghén gì không nghén, lại nghén mắng hắn mới khổ.
Dạo gần đây tâm tình Đoàn Lan Khuê thay đổi vô cùng thất thường, cứ không nhìn thấy Lê Trường Quân đâu là nàng lại nhớ, lại phải tìm hắn cho bằng được, nhưng khi nhìn thấy hắn lại chỉ muốn mắng hắn...
Lê Trường Quân khổ mà không thể nói, chỉ có thể dỗ dành nàng.
Hắn cảm thấy không phải thê tử của hắn không thích mình mà là tiểu hài tử trong bụng nàng muốn đối đầu với hắn, mà chống đối hắn như vậy chỉ có thể là một tên tiểu tử mà thôi.
Tâm tình Đoàn Lan Khuê không tốt, Lê Trường Quân cho người đến đón Trương Hoài và Lã Ý Đình vào cung trò chuyện làm bạn cùng nàng.
Đoàn Khẩn biết tin nàng có thai, cũng thường xuyên chạy đến bên này ân cần tấu nhạc cho nàng nghe.
Đoàn Lan Khuê cảm thấy tiếng đàn của đệ đệ rất hay, có thể làm tâm tình của nàng tốt lên, cũng có thể thai giáo luôn.
Lê Trường Quân thật sự mừng đến rớt nước mắt, hận không thể để Đoàn Khẩn ngày đêm ở trong cung tấu nhạc cho Đoàn Lan Khuê nghe.
Trương Hoài nâng bụng bầu năm tháng ngồi ăn quả vặt nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Thật không nghĩ đến ta thành hôn sau lại vác bụng trước muội, ngày hôm nay còn phải vách bụng lớn vào cung hầu hạ nương nương thưởng nhạc đấy."
"À! Nếu biểu tỷ không thích thì ngày mai không cần đến nữa."
Đoàn Lan Khuê bĩu môi giận dỗi.
Trương Hoài nhìn Lã Ý Đình bất đắc dĩ mà cười.
"Ta nói chứ, tính khí lớn như vậy, ta chỉ là cảm khái một câu đã giận dỗi rồi.
Bảo sao bệ hạ lo đến muốn bạc đầu..."
Lã Ý Đình che miệng cười.
"Ta cũng chưa gặp qua người nào nghén mà tính khí lại lớn như Hoàng Hậu nương nương..."
Đoàn Lan Khuê bị họ trêu chọc tức giận dậm chân.
"Các người bắt nạt ta..."
"Hahahaha..."
Trương Hoài và Lã Ý Đình cười lớn.
Mộc Uyển bưng canh dưỡng thai đến cười nói.
"Sư phụ, đừng tức giận, đến giờ uống thuốc rồi..."
Đoàn Lan Khuê nhận chén thuốc một hơi uống cạn, hai mắt hơi híp lại, trong chốc lát đã ngủ rồi...
"Ngủ rồi?"
Trương Hoài tròn xoe mắt hỏi.
Mộc Uyển nhìn Đoàn Lan Khuê, khẽ gật đầu.
"Ngủ rồi."
Trương Hoài và Lã Ý Đình nhìn nhau, cái này cũng quá vi diệu rồi, chớp mắt liền ngủ nhanh như vậy.
....
Đoàn Lan Khuê mang thai khó ở trong người, trên dưới hoàng cung đều vô cùng cẩn thận, hiện tại người đáng sợ nhất không phải là hoàng thượng, mà chính là hoàng hậu nương nương, không nhìn xem hoàng thượng còn bị nàng hành cho đầu bù tóc rối hay sao.
Nhưng cố tình có người không hiểu chuyện, tưởng rằng Đoàn Lan Khuê đang mang thai chính là cơ hội bò lên, cố tình ăn mặc mát mẻ lạc đường đến trước mặt Lê Trường Quân.
"Bệ hạ..."
Lê Trường Quân vừa tan buổi triều, muốn lập tức trở về hầu hạ thê tử ăn cơm sáng.
Dạo gần đây Đoàn Lan Khuê rất bám người, chỉ cần nàng thức sẽ liền bám Lê Trường Quân không rời, làm nũng với hắn.
Thay đổi khác hoàn toàn so với một tháng trước.
Khi đi qua ngự hoa viên một nữ tử từ trong bụi cây đi ra, hướng hắn hô lên một tiếng, cả người chồm đến chỗ của hắn...
"Bụp..."
"Á..."
Người còn chưa chạm tới Lê Trường Quân cả người nàng ta đã ngã xuống đất vô cùng chật vật.
Đoàn Lan Khuê đứng cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy sát khí...
Trong lòng Lê Trường Quân lộp bộp một tiếng, chuông cảnh báo điên cuồng reo trong đầu.
"Bệ hạ..."
Nữ nhân kia còn cố tình kiều diễm mà kêu lên một tiếng.
Đoàn Lan Khuê hơi híp mắt.
Nàng đã mang thai hơn ba tháng, bụng đã lộ rõ, thậm chí còn có chút lớn.
"Ngươi thử dùng cái giọng điệu đó kêu thêm một tiếng nữa xem."
Nữ nhân kia nghe nàng nói cả người run lên một cái, lập tức ngậm chặt miệng lại.
Lê Trường Quân vội vàng đến bên Đoàn Lan Khuê cẩn thận tranh vị trí của Thu Đào mà đỡ nàng.
Đoàn Lan Khuê hất cằm với Thu Đào.
"Kéo nàng ta đến đây để bổn cung nhìn cho rõ xem nào?"
Thu Đào mang người đến.
Đoàn Lan Khuê cười lạnh một tiếng.
"Bắt chiếc bộ dáng của bổn cung, ngươi cũng xứng sao?"
Nữ nhân kia bộ dáng trang điểm bắt chiếc theo nàng.
Nàng ta cúi đầu, ánh mắt dao động, suy nghĩ một chút như hạ quyết tâm, ngẩng đầu, giọng dạc nói.
"Hoàng Hậu nương nương...!Người hiện tại đang mang long thai, thân mình bất tiện không thể hầu hạ bệ hạ, tại sao không để người khác đến thay nương nương chăm sóc bệ hạ chứ...
Là một mẫu nghi thiên hạ tại sao nương nương lại đố kỵ như vậy..."
Lê Trường Quân nghe nàng ta nói, không cần Đoàn Lan Khuê đáp lời, hắn lập tức lạnh lùng nói.
"Hỗn xược...!Ngươi lại dám phán xét Hoàng Hậu của Trẫm như thế.
Trẫm không cần bất kỳ kẻ nào hầu hạ.
Trẫm có thê tử của mình, Trẫm chỉ cần nàng ấy.
Những kẻ khác Trẫm chướng mắt..."
Nói đến đây hắn nhìn sang Triệu Thái.
"Lập tức lôi nàng ta xuống.
Nếu nàng ta đã cô đơn tịch mịch như vậy thì ném đến quân doanh làm quân kỹ đi..."
"Không...!Nô tỳ sai rồi, xin bệ hạ khai ân...Xin bệ hạ khai ân..."
Nữ nhân kia bị lôi xuống điên cuồng mà gào khóc nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đoàn Lan Khuê đối với cách làm của Lê Trường Quân rất hài lòng.
Nhưng vẫn cố hỏi.
"Ta không phục vụ nhu cầu cho chàng, chàng không cảm thấy bí bách sao? Không cần tìm chỗ giải toả sao?"
Lê Trường Quân sờ sờ mũi khai thật.
"Có bí bách chứ, ta là nam nhân mà, huyết khí phương cương sao mà không bí cho được..."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói lập tức đen mặt, nhưng chưa chờ nàng lên tiếng, Lê Trường Quân đã lên tiếng trước.
"Nhưng mà tiểu đệ đệ của ta lại chỉ nhận nàng, ở chỗ nàng mới chịu tỉnh, còn đối với những kẻ khác cho dù như thế nào cũng không phản ứng...Haizzz...Vậy nên, thê tử à! Khi nào nàng cho hắn giải toả căng thẳng một lần đây?"
Đoàn Lan Khuê đang muốn phát hoả, nghe hắn nói lửa còn chưa bốc lên đã bị dập tắt, nàng cười, kiễng chân nói nhỏ vào tai hắn.
"Đã qua ba tháng đầu, đêm nay liền cho chàng phóng hoả..."
"Thật???"
Lê Trường Quân cười đến hớn hở, Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.
"Thật...!Nhìn cái mặt chàng xem, thật là chướng mắt..."
....
Đêm hôm đó kể từ khi Đoàn Lan Khuê mang thai, trong phòng ngủ ánh nến lại dập dìu, truyền ra những âm thanh xấu hổ...
"Ưm...!Dừng...!Dừng..."
Đang lúc hưng phấn nhất, Đoàn Lan Khuê nhíu mày kêu Lê Trường Quân dừng...
Lê Trường Quân đang khí thế bừng bừng lập tức cứng ngắc cả người.
"Sao...!Sao vậy? Không phải có chuyện gì chứ..."
Lê Trường Quân cảm thấy nếu thực sự có chuyện gì thì hắn có thể đánh chết mình, mồ hôi túa ra, sắc mặt lo lắng, tiểu đệ đệ cũng mất khí thế.
Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiểu hài tử đá ta..."
"Hả???"
Lê Trường Quân sửng sốt một chút, ngay sau đó xoay người ngồi dậy xốc màn lên, cầm theo nến bên ngoài vào, mắt hắn nhìn chằm chằm bụng Đoàn Lan Khuê không chớp.
"Ưm...!Đó đó..."
Đoàn Lan Khuê lại rên một tiếng.
Lê Trường Quân thấy trên bụng nàng hơi nhô lên một chút, vội hỏi.
"Nàng có đau không?"
Đoàn Lan Khuê chậm rãi bình thường trở lại, lắc đầu, nói.
"Không đau, chỉ là mới vừa rồi không phòng bị nên giật mình một chút thôi."
Nàng là bác sĩ, biết đây là hiện tượng thai máy.
Nhưng lần đầu làm mẹ, biết thì biết, nhưng chân chính cảm nhận những cử động đầu tiên của hài tử ở trong bụng nàng cũng bất ngờ và vui sướng.
Nàng nói xong, cũng ngồi dậy nhìn chằm chằm bụng mình, vừa vui sướng vừa hiếu kỳ nói.
"Chàng thấy không? Hoàng nhi chúng ta vừa cử động đó."
Lê Trường Quân gật đầu, trầm mặc không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau một hồi, mới thấy hắn chần chờ vươn một bàn tay ta bao trùm lên bụng Đoàn Lan Khuê.
Từ khi Đoàn Lan Khuê có thai, bụng nàng bị hắn sờ qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng không có khẩn trương và chờ mong như vậy, đây là lần đầu.
Hai người cứ như vậy mà bất động chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lê Trường Quân phát hiện lòng bàn tay mình hơi chấn động một chút, tựa hồ giống như bị lửa đốt, lập tức rút tay về.
Hắn nhìn vào mắt Đoàn Lan Khuê, rất ngạc nhiên nói.
"Nàng thật là lợi hại."
Đoàn Lan Khuê nhìn biểu tình này của hắn.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào và xúc động, cầm tay hắn, cười nói.
"Nếu không có chàng, một mình ta cũng không thể nào có tiểu hài tử."
Tay Lê Trường Quân bị nàng lôi kéo bao trùm lên bụng nàng, trùng hợp lúc này oa nhi trong bụng dùng sức đá một cái, hai người nhìn nhau cười.
Cứ như vậy chuyện dở giang bị tiểu hài tử trong bụng phá hỏng, nhưng tâm tình Lê Trường Quân lại rất tốt.
(còn tiếp).