Gần cuối thai kỳ Đoàn Lan Khuê bụng vô cùng lớn, ai nhìn cũng phải nín thở dùm nàng, chuyện đi lại của nàng vô cùng bất tiện, lưng mỏi, chân có hiện tượng xuống máu, Lê Trường Quân vô cùng lo lắng nhưng lại chẳng có cách nào, chỉ là vẫn luôn thắc mắc.
"Sao lại lớn như vậy?'
.....
"A...!aaa..."
Đoàn Lan Khuê nhăn mặt rên một tiếng, Lê Trường Quân lập tức vùng dậy.
"Sao vậy? Nàng thấy khó chịu ở đâu sao?"
Đoàn Lan Khuê nhíu mày, nói.
"Mau gọi người, tiểu hài tử muốn ra rồi."
"Muốn ra rồi?"
Lê Trường Quân ngơ ngác.
Đoàn Lan Khuê đạp cho hắn một cái.
"Là ta sắp sinh rồi, mau gọi người tới..."
Trong đêm yên tĩnh hoàng cung đột nhiên lại sôi trào mạnh mẽ như mạch nước phun trào.
Trong ngoài Phượng Cung kẻ đến người đi, tất cả mọi người đều đang bận rộn, tuy khẩn trương nhưng lại rất yên tĩnh.
Đoàn Lan Khuê được đưa tới một phòng lạnh vô trùng chuẩn bị trước đó.
Ở chính điện của Phượng Cung càng yên tĩnh hơn, chỉ có thỉnh thoảng trong điện sẽ truyền ra tiếng la nhỏ của Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Đế ngồi ở đại điện, mặt trầm như nước.
Trong phạm vi vài bước quanh thân hắn không có một người hầu hạ.
Mọi người đều bị khí thế lạnh lẽo mà hắn tỏa ra dọa chạy ra xa.
Hơn nữa, mỗi khi Hoàng Hậu nương nương kêu rên nhẹ một tiếng, sắc mặt Hoàng Đế lại lạnh thêm vài phần.
Triệu Thái đã quen với tính nết của Lê Trường Quân, biết hiện tại hắn đã là hết sức nhẫn nại, chỉ sợ lại chờ không lâu sau hắn sẽ không thể nhẫn được nữa.
Đúng như hắn dự đoán, bên kia bất ngờ truyền ra tiếng Đoàn Lan Khuê rên đau, nhưng thanh âm kia chỉ kêu một nửa liền im bặt, tựa hồ là bị cái gì ngăn chặn.
Lê Trường Quân đột ngột đứng lên, nhấc chân muốn đi vào trong.
Triệu Thái vội ngăn ở trước mặt hắn.
"Bệ hạ ngài không vào được đâu!"
"Tránh ra."
Lê Trường Quân mất kiên nhẫn nói.
"Bệ hạ, bên trong mùi máu tanh vô cùng dày đặc, ngài vào sẽ không may mắn."
Lê Trường Quân đưa tay đẩy hắn qua một bên, mặc kệ cứ như vậy bước thẳng vào bên trong.
Bên trong phòng sinh, Đoàn Lan Khuê đau đớn cắn chặt răng, lần đầu tiên nàng thấu hiểu câu nói, dao sắc không gọt được chuôi.
"Tiểu Khuê..."
Bất ngờ lúc này Lê Trường Quân từ bên ngoài xông vào.
Bà đỡ, cung nữ, còn có Mộc Uyển đang đỡ đẻ cho Đoàn Lan Khuê cũng giật mình.
"Bệ hạ..."
"Các người nên làm gì thì làm đi, cứ mặc kệ Trẫm..."
Lê Trường Quân đến bên cạnh Đoàn Lan Khuê nắm lấy tay nàng, giành lấy khăn trên tay Tiểu Xuân để lau mồ hôi cho nàng.
"Tiểu Khuê..."
Đoàn Lan Khuê nhìn thấy hắn nước mắt trào ra.
"Phu quân...!Thiếp đau quá..."
"Nàng vất vả rồi..."
Lê Trường Quân còn muốn an ủi thêm mấy câu, bất ngờ tay hắn truyền đến cảm giác đau đớn...!Ngó thấy là Đoàn Lan Khuê đang cắn.
Hắn nhịn đau để nàng cắn, tuyệt không rên một tiếng.
"Được rồi đã chuẩn bị xong..."
Mộc Uyển và Bạch Trì Ý có mặt, đuổi hết cung nữ ra bên ngoài, chỉ để lại ba tiểu sư muội của bọn họ phụ giúp.
Dao kéo được lấy ra, trên bụng Đoàn Lan Khuê bị kéo hở ra một đoạn.
"Làm gì vậy?"
Lê Trường Quân nhìn bọn họ lắp bắp mà hỏi.
"Mổ lấy thai..."
"Hả??? Mổ...!Mổ sao???"
Lê Trường Quân suýt chút nữa không đứng vững.
Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.
"Có cái gì mà sợ, bọn họ được ta dạy kỹ càng lắm, cũng đã thực hành dưới sự giám sát của ta mấy lần rồi, chàng đừng lo..."
Đoàn Lan Khuê trấn an Lê Trường Quân, nàng cười nói.
"Ta có ba đứa nhỏ, không thể sinh thường được, bắt buộc phải mổ để đảm bảo an toàn."
Lê Trường Quân chấn kinh như không thể.
Tin nổi vào tai của mình.
Bảo sao hắn thấy thê tử nhà mình mang thai bụng lại to hơn rất nhiều với những người khác, hoá ra là nàng mang nhiều hơn người ta hẳn hai đứa.
"Nàng dấu ta???"
Hắn ấm ức nhìn nàng lên án.
Nàng cười cười.
"Là ta muốn cho chàng một kinh hỉ..."
Thật sự Đoàn Lan Khuê đã biết nàng mang ba thai từ rất sớm, nhưng nàng cố tình dấu không cho Lê Trường Quân biết, thứ nhất là để hắn không quá lo lắng, thứ hai chính là muốn tặng bất ngờ cho hắn.
"Sư phụ, chúng ta bắt đầu..."
"Được..."
Bạch Trì Ý và Mộc Uyển bắt đầu tiêm mê, trên bụng châm cứu vòng quanh, Bạch Trì Ý cẩn thận dùng nội lực kiểm tra một lần cho nàng, ổn định mới bắt đầu mổ lấy thai.
"Bệ hạ, người có thể truyền cho sư phụ một ít nội lực bảo vệ tâm mạch."
"Được..."
....
"Oe...!Oe..."
Một hài tử trào đời, tiếng khóc vô cùng hữu lực...
"Ra rồi ra rồi...!Tiểu Khuê nàng cảm thấy thế nào?"
Đoàn Lan Khuê vẫn đang hôn mê không trả lời hắn, Bạch Trì Ý thay nàng nói.
"Rất mệt, nhưng trong bụng vẫn còn hẳn hai đứa nữa, bệ hạ chờ tiếp đi..."
Sau khi được đứa thứ nhất được đưa ra, đứa thứ hai và đứa thứ ba sinh ra cũng mau hơn.
Qua một chút nội điện lại truyền ra một tiếng khóc yếu ớt khác, qua thêm một lát nữa lại có thêm một tiếng khóc.
Lúc này, tâm trạng mọi người mới bớt căng thẳng.
Mộc Uyển cả người ướt sũng mồ hôi.
"Bệ hạ...Chúc mừng người, là hai hoàng tử và một công chúa út..."
Bạch Trì Ý liếc nàng.
"Nàng nhớ khâu đẹp đẹp một chút đấy."
"Biết rồi, còn cần huynh nhắc..."
Nói rồi nàng nhìn Lê Trường Quân nhỏ giọng nói.
Lê Trường Quân hôn lên trán, lên đôi môi khô nứt của Đoàn Lan Khuê.
"Tiểu Khuê, nàng vất vả rồi..."
Trong lòng hắn lúc này cũng âm thầm hạ quyết tâm không thể sinh thêm nữa, thê tử của hắn chịu dày vò một lần này quá đủ rồi, hắn không thể để cho nàng chịu thêm bất cứ một lần nào nữa.
Giúp Đoàn Lan Khuê thu thập ổn thoả, tự mình ôm nàng từ phòng sinh trở về, cẩn thận đặt nàng lên giường lúc này Lê Trường Quân mới gọi bà vú ôm ba đứa nhỏ đến để nhìn.
Làn da của hai tiểu oa nhi đỏ rực, trên mặt có chút nếp nhăn, giống như người già vậy.
Tuy vậy, nhưng cũng nhìn ra được ngũ quan của ba đứa không giống nhau, mà rốt cuộc là mỗi đứa giống ai, chỉ có thể chờ bọn chúng lớn hơn một chút mới có thể nhìn rõ.
Thân thể ba đứa cũng có chút chênh lệch.
Hai ca ca có vẻ nhỉnh hơn tiểu muội muội một chút.
Hiện tại tựa hai ca ca đã tỉnh, tuy rằng chưa mở mắt ra, nhưng đã nắm chặt hay bàn tay nhỏ xíu lại, tay đấm chân đá, không an phận chút nào.
Muội muội lại an tĩnh nằm trong tã lót, bộ ngực nhỏ hô hấp lúc lên lúc xuống.
Cái đầu của nó nhìn qua chỉ lớn hơn nắm tay của nam tử trưởng thành một chút, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhìn qua thật khiến người ta yêu mến.
Lê Trường Quân chuyên chú liếc mắt nhìn một cái, trong miệng lại ghét bỏ nói.
"Sao lại xấu như vậy."
"Ta cực khổ sinh hài tử cho chàng vậy mà chàng lại chê chúng xấu...!
Đều diện mạo của hài tử sẽ giống cha mẹ, chàng nói bọn chúng xấu, cũng không biết rốt cuộc người xấu là ai?"
Lê Trường Quân biết mình lỡ lời gây hoạ, vội vàng quay sang thanh mình.
"Là ta sai, là ta xấu...!Phu nhân đừng tức giận..."
"Hừ..."
Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái cũng không thèm để ý đến hắn nữa, nàng nhìn hài tử một lát rồi lại ngủ thiếp đi.
.....
Hoàng Hậu nương nương sinh hạ long phượng thai, là chuyện đại sự đáng chúc mừng của cả nước.
Chư vị lão thần thấy Hoàng Đế rốt cuộc cũng có hoàng tử, giang sơn Minh Quốc đã có người kế tục, mọi người ai nấy cũng an tâm.
Đúng lúc này đội quân tây bắc báo tin chiến thắng trở về đã thu phục được Đàm Quốc.
Trước đó một thời gian, Đàm Quốc nổi chiến nổ ra, các hoàng tử Đàm Quốc đua nhau gửi thư đến Minh Quốc cầu hôn, muốn thông qua liên minh có viện binh tranh đoạt ngai vàng.
Nhưng bọn chúng ngàn vạn không ngờ Minh Quốc lại nhân cơ hội đưa dâu, tiến vào kinh thành của bọn chúng, thuận lợi thu phục Đàm Quốc vào tay...
Từ đây Minh Quốc năm xưa đã hoàn toàn thống nhất, mở ra một thời kỳ thịnh thế mới.
Hoàng Hậu hạ sinh hai hoàng tử và một công chúa cùng với việc Minh Quốc Đại Triều thống nhất, Lê Trường Quân mở đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, khắp nơi vui mừng mở hội...
Trong cung vào tiệc tròn đầy tháng của hoàng tử, công chúa thiết yến tiệc tưng bừng...
.....
Lê Trường Quân ôm Đoàn Lan Khuê từ trên tường thành phóng tầm mắt nhìn non sông vạn dặm, dưới chân bọn họ là ba tiểu hài tử đang vui đùa cùng nhau cười giòn ta.
"Cảm ơn nàng...!Tiểu Khuê...!Cảm ơn nàng đã đến bên ta, cùng ta hoàn thành nghiệp lớn, cùng ta vun đắp hạnh phúc...
Cảm ơn nàng..."
Đoàn Lan Khuê dựa đầu vào vai hắn mỉm cười...
(Hoàn Văn.).