Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối ngày đang cố gắng hiện hữu.
Hạnh trở về sau cuộc ân ái với Hùm, mệt mõi và kinh tởm, đó là những gì Hạnh có thể nghĩ. Nhìn túi tiền lớn đang cầm trên tay, nước mắt Hạnh bất chợt rơi.
Đã có lần Hạnh khinh thường những cô gái dùng thân thể để kiếm tiền, ả trông họ thật hèn hạ và bẩn thỉu, để rồi... hôm nay cũng chính ả dùng thân thể của mình đổi lấy từng đồng bạc. Mà số tiền đó không phải để Hạnh dùng, mà nó dành cho Mẹo, em trai Hạnh, số tiền ấy là để làm lộ phí lên kinh ứng thí. Sắp đến đây, triều đình lại mở đợt thi rồi...
Đến nhà họ Trần, Hạnh nhìn quanh một lượt, giờ này là giờ nghĩ của hạ nhân, nếu vào hẳn sẽ không ai thấy ả. Còn về phần bà lớn cùng mấy cô cậu, chắc hẳn họ cũng sẽ không để ý đến Hạnh. Nghĩ thế, Hạnh thở nhẹ một hơi rồi bước vào.
Hướng đến phòng mình, đưa tay định mở cửa thì thấy cửa phòng từ khi nào đã khép hờ. Hạnh cảnh giác, nhíu đôi mắt, Hạnh đưa tay đẩy nhẹ cửa.
Trước mặt ả là bóng lưng của người con gái. Như nhận biết được sự hiện diện của Hạnh, người đó từ từ quay mặt lại, Hạnh thoáng ngạc nhiên, miệng lắp bắp nói.
"Tiểu... tiểu thư?"
"Về rồi sao?"
Khoanh tay lại, Tư Hạ đứng nhìn Hạnh hồi lâu, lát sau lại bước đến gần.
"Hừm..."
Đứng ở khoảng cách gần, đủ để Tư Hạ quan sát rõ mọi thứ. Cô nhỏen miệng cười khi nhìn thấy vết hôn trên cổ Hạnh. Xoay người lại, hướng đến giường cô ả, Tư Hạ ngồi vắt chéo chân, cô ra lệnh.
"Cởi đồ ra"
Hạnh sững người khi nghe lời Tư Hạ, ả không biết vì sao tiểu thư của mình lại ra lệnh thế. Bàn tay run run nắm lấy áo. Thấy Hạnh lề mề, do dự, Tư Hạ không kiên nhẫn, bèn lên tiếng.
"Mày biết tính tao không thích chờ đợi mà, nhanh lên!"
Nghe thấy tiếng quát, Hạnh không thể không làm. Bàn tay run run cởi từng lớp áo, thi thoảng lại xoay mặt ra sau, nhìn cánh cửa vẫn đang khép hờ.
Thân thể kiều diễm nhanh chóng được phô bày. Tư Hạ nhìn chăm chú rồi lại cười nhạt một tiếng.
"Cũng mạnh bạo quá chứ! Thân thể đầy vết hôn kia mà!"
Nghe lời Tư Hạ chế giễu, Hạnh càng thêm căm phẫn lại xen đó tủi nhục. Vết tích sau cuộc ân ái khi nãy hiện rõ trước mắt người khác, đó không khác gì sỉ nhục ả. Nghiến chặt răng, không lên tiếng, Hạnh chỉ đưa mắt nhìn Tư Hạ.
"Lại không nghĩ đến sẽ có đứa chịu qua lại với tên Hùm, tên gớm ghiếc ấy, nhìn thôi đã muốn nôn mửa rồi"
Cô ta thở dài một hơi, liếc Hạnh, nói tiếp.
"Cái thứ không ai cần lại bị con chó nhà ta xem là trân quý ấy chứ. Khốn khổ thay, ta ghét nó đến thế cơ mà"
Tư Hạ giở giọng chê bai, có phần giễu cợt, lại âm thầm mà quan sát từng cử chỉ của người trước mặt.
"Ấy, đừng tức, ta chỉ nói thế thôi. Nhưng mà, em cũng tuyệt đối đừng nghĩ tiểu thư em keo kiệt, khiến em phải hạ mình tìm đến gã kia. Chỉ là giờ ta gả đi, cũng không thể thường về nhà mẹ đẻ được. Lại còn tiền tiêu, càng không trông cậy gì họ Trần, chỉ có ít vốn trước khi gả thầy cho ta, thêm phần là tự ta tích góp lấy. Em... cũng hiểu tình cảnh của ta mà, đúng không?"
Không còn giở giọng dè bĩu, Tư Hạ lúc này lại dịu dàng nói, cô ta nhỏ nhẹ lại đổi cách xưng hô khiến Hạnh có phần nhẹ người. Bởi vốn ở chung với tên Hùm đã là một sự sỉ nhục, lòng tự tôn bị chà đạp, tâm tình cũng không tốt, mà khi trở về nhà, đặt chân vào chính căn phòng của mình, chịu những lời khinh bỉ của Tư Hạ, phải lộ rõ thân mình đầy vết tích sau cuộc ân ái trước mắt người khác, Hạnh lúc này muốn điên đến nơi rồi.
Vừa đấm vừa xoa, Tư Hạ cũng thôi không tỏ vẻ với ả hầu, mà cô ta lúc này mới giở lí do. Hạnh cũng không so đo, lời tiểu thư đã nói, ả cũng chẳng thể nói thêm điều gì hơn, chỉ biết cắn răng trả lời.
"Dạ, em hiểu, thưa tiểu thư"
"Ừm... em hiểu được thì chị cũng mừng. Mà chị bảo này"
Tư Hạ vừa nói vừa bước đến bên cạnh Hạnh. Cô ta lại một lần nữa nhìn sang phần thân thể lõa lồ của nữ hầu, mỉm cười, cô đưa tay sờ nhẹ lên ngực Hạnh, thi thoảng lại đưa tay bóp vài cái.
"Thân thể đẹp như thế, phải biết tận dụng, nhớ chưa? Thay vì em vòi tiền chị, thì sao không dùng thân thể này moi tiền tên Hùm? Dù sao thì trinh tiết cũng mất rồi, thế... làm thêm lần nữa cũng có sao đâu? Thay vì để hắn được hời mà không tốn đồng nào, thì sao em không tận dụng đều đó, moi được đồng nào thì moi. Nên nhớ, đời mà, không ai cho không ai thứ gì đâu. Đã hiểu chưa?"
"Vâng, em đã hiểu. Cảm tạ lời dạy của tiểu thư"
"Ừm, ngoan. Mặc đồ vào đi, đừng để cảm lạnh. À mà... nếu cảm thấy thân thể bẩn quá thì vào phòng chị, lấy vài hương liệu sử dụng, nhớ... chà rửa cho thật sạch"
"Vâng"
Dặn dò xong, Tư Hạ mới rời đi. Đưa tay chạm cánh cửa, như nhớ ra điều gì đó, cô ta xoay người lại, nhìn Hạnh rồi nói.
"À mà..."
Nghe tiếng nói vang lên từ phía sau, Hạnh biết tiểu thư của mình vẫn chưa rời đi, ả lúc này từ từ xoay người lại, trong lòng bất giác dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Dù gì em cũng đã ngủ với gã lần thứ hai rồi thì... ngủ thêm một lần nữa, chắc cũng không sao đâu ha?". Kiếm Hiệp Hay
Thấy sắc mặt người đối diện có phần biến chuyển, Tư Hạ lúc này mới nói thêm vào.
"Ừm, đừng hiểu lầm, ta không có ý khinh miệt em. Chỉ là... ta có chuyện muốn nhờ đến tên Hùm, mà người giúp ta lúc này, cũng chỉ có mình em mà thôi. Em cũng không cần phải lo, xong được chuyện này, em sẽ nhận được thứ mà em xứng đáng nhận. Vả lại... sau đó khi hắn không còn giá trị lợi dụng ta sẽ nhờ chức quan huyện của thầy, tìm cớ bắt bẻ nhà tên Hùm, khiến cả gia đình phải thân tàn ma dại. Xem như trả cả vốn lẫn lời cho em. Em thấy... có được không?"
Nghe thấy đối phương sẽ trả thù giúp mình, Hạnh không do dự, ả ngẩng mặt lên, nhìn Tư Hạ, khuôn mặt đầy hiểm ác, ả nói.
"Thế... em có thể giúp được gì cho tiểu thư?"