Nắng Gắt

Người chủ trì hôn lễ đứng trên bục tuyên bố lễ cưới sắp được tiến hành, chúng tôi cáo từ thầy giáo của Lâm Tự Sâm, đi về phía bác sĩ Phương. Tâm trạng của Lâm Tự Sâm dường như không được tốt lắm.

Bỗng nhiên được người ta tuyên bố “đang theo đuổi”, mặc dù biết đó chỉ là để làm yên lòng ông cụ, nhưng tôi ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Thế nhưng nhìn Lâm Tự Sâm như vậy, tôi lại nhịn không được mà chủ động lên tiếng.

“Anh làm sao thế?”

“Tôi đã hơn một năm không gặp thầy rồi.” Lâm Tự Sâm nói, “Thầy là người giỏi nhất, có tiếng nói nhất ở khoa giải phẫu thần kinh, học trò của thầy ở khắp bốn phương, nhưng nếu gọi là được thầy dốc lòng bồi dưỡng thì chỉ có mấy người. Tôi là một trong số đó, cũng là đệ tử cuối cùng của thầy. Nhưng tôi đã phụ tâm huyết của thầy.”

“Chuyện đó đâu có thể trách anh. Thầy cũng không trách anh mà.” Tôi thật sự nhìn không nổi bộ dạng tinh thần sa sút này của Lâm Tự Sâm, vội vàng cắt ngang lời anh ta, “Hơn nữa, anh hiện giờ cũng rất lợi hại mà. Ít nhất thì… bà chủ tương lai của anh cũng rất coi trọng anh!”

“Bà chủ tương lai?” Lâm Tự Sâm thoáng cái bật cười, “Em sao?”

“Chính là em.” Tôi cật lực gật đầu.

“Chắc chắn?” Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, “Sau này cũng đừng có đá bay tôi ra khỏi cửa.”

“Chắc chắn. Đang ở hôn lễ nhà người ta đấy, anh mau phấn chấn lên đi! Coi như là vì lần đầu tiên trong đời em được người ta bày tỏ tình cảm công khai đã bị anh lãng phí, anh cũng có thể vui vẻ rồi!”

“Vậy sao??? Giá thị trường của em kém như vậy sao?” Lâm Tự Sâm tỏ ra đồng cảm.

Tôi: “…”

Anh khôi phục lại bộ dạng đắc chí cũng thật là quá nhanh đấy!

Một nam một nữ cùng nhau tham dự hôn lễ của người khác thật là thiếu tự nhiên muốn chết! Chúng tôi vừa ngồi xuống bàn của bác sĩ Phương, liền bị trêu chọc. Bạn học của Lâm Tự Sâm vừa mở miệng liền nói: “Ôi anh Sâm, rốt cuộc anh cũng chịu đưa bạn gái ra gặp mọi người rồi!”

Lần này, Lâm Tự Sâm trả lời vô cùng nghiêm chỉnh: “Đây là tiểu Nhiếp, nhân viên công ty mình. Lần trước Lục Sa hét một tiếng khiến cho cô ấy giật mình ngã từ tầng hai xuống. Lục Sa thấy áy náy nên cố ý bảo mình đưa cô ấy tới hôn lễ.”

Giản đơn, rõ ràng, nghiêm túc, tôi vô cùng thỏa mãn.

Nhưng… bác sĩ Phương lại “phụt” một ngụm trà ra khỏi miệng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta lau lau miệng, giễu cợt nói: “Quy tắc cũ! Sư đệ, người đến cuối cùng bị phạt ba ly rượu.”

“Xin miễn! Tối nay em còn phải quay về Tô Châu.”

“Ít lời đi! Quy tắc cũ không thể thay đổi. Mọi người ở đây ai mà không lái xe tới chứ. Cùng lắm thì bắt taxi về. Nào nào nào! Cạn đi!”

Mấy người khác cũng phản ứng trở lại, nhanh tay nhanh mắt rót đầy một ly rượu vang đưa cho Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Mình nhờ người uống thay được không?”

Sau đó, anh ta nâng ly rượu đến trước mặt tôi.

Tất cả mọi người ngồi ở bàn này đều chấn kinh.

Đương nhiên bao gồm cả tôi.

Bác sĩ Phương tròn mắt há mồm một lúc lâu mới nói: “Sư đệ, nói về không biết xấu hổ, sư huynh đây quả thật không sánh kịp cậu.”

Tôi nhanh chóng đẩy lại.

Nhưng mà, nhìn ly rượu đỏ anh ta nhét vào tay tôi, một chút khác thường cuối cùng còn sót lại hoàn toàn bị xóa sạch, tôi bỗng trở nên mềm lòng.

Vô sỉ như vậy thì không thể là đang từng bước theo đuổi người khác được.

Tiệc cưới vô cùng vui vẻ.

Không biết có phải là vì vật hợp theo loài hay không mà bạn bè của Lâm Tự Sâm đều rất hài hước. Lúc đầu tôi còn có chút mất tự nhiên, nhưng mà bị kẹp giữa bác sĩ Lâm bên trái, bác sĩ Phương bên phải, tôi có muốn ngượng nghịu nữa cũng khó…

Chỉ tới lúc cô dâu chú rể tới kính rượu mới có chút xấu hổ.

Dựa theo phong tục ở quê tôi, khi được dâu rể mời rượu thì mọi người sẽ đưa hồng bao. Nhưng ở Thượng Hải, mọi người hễ vào tới đại sảnh là đưa luôn. Vì vậy lúc dâu rể tới mời rượu, cả bàn chỉ có một mình tôi đưa hồng bao ra!

Cô dâu nhất quyết không nhận của tôi: “Chị đi cùng Tự Sâm tới, tôi không thể nhận của chị được. Quà cưới của Tự Sâm đã được đưa tới nhà tôi rồi.”

Mọi người cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi xấu hổ cực điểm: “Anh ấy là anh ấy, tôi…”

“Nhận đi.” Lâm Tự Sâm nói.

Cô dâu chần chừ: “Như vậy không phải là nhận cả hai phần sao…”

Lâm Tự Sâm bình tĩnh nói: “Sau này cậu mừng cô ấy gấp đôi là được!”

“A, không cần…”

“Vậy cũng được.” Cô đâu lập tức cười tủm tỉm nhận lấy hồng bao trong tay tôi. Chờ cô ấy đi rồi, tôi mới ngồi xuống quay đầu hỏi Lâm Tự Sâm: “Sao anh lại bảo người ta mừng lại em gấp đôi. Nói đùa kiểu gì vậy!”

“Tôi lo lắng đến… lạm phát mà. Cảm thấy không thể để bà chủ tương lai chịu thiệt được.”

Tôi: “… Vô cùng cảm ơn anh!”

Sau khi cô dâu chú rể mời rượu xong, bữa tiệc cũng gần tàn. Bạn học của Lâm Tự Sâm đều đang thảo luận xem tiếp theo sẽ đi dâu chơi. Bác sĩ Phương là người tích cực nhất. Bọn họ bàn bạc rất lâu rồi quyết định sau khi nháo động phòng (*) sẽ đi hát karaoke.

(*) nháo động phòng: tục lệ của người Trung Quốc, đêm động phòng, bạn bè của cô dâu chú rể sẽ kéo tới phòng tân hôn đùa nghịch.

Tôi lén lút hỏi Lâm Tự Sâm: “Chúng ta không đi được không?”

“Không thích?”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh xem, đọc tên em là biết thái độ của em với karaoke rồi đấy!”

Lâm Tự Sâm nghe vậy thì vô cùng chăm chú nhìn tôi.

Tôi xám mặt: “Anh nhìn gì em. Tên em cũng đâu viết trên mặt.”

Anh nở nụ cười: “À, tôi đang nghĩ, “Nhiếp”? Người có ba cái lỗ tai (*) thính giác rất nhạy bén, còn có một nhà soạn nhạc tên là Nhiếp Nhĩ (**). Rõ ràng là về khoản âm nhạc, em rất am hiểu?”

(*) (**) Nhiếp Nhĩ (15/2/1912): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Trung Quốc. Ba cái lỗ tai ở đây ám chỉ tới tên của nhà soạn nhạc này聂耳: 聂 – Nhiếp (song nhĩ) và 耳 (nhĩ)

“… Nghĩa là tài năng thiên bẩm của em hoàn toàn nằm ở cái tai, chỉ có thể nghe thôi.”

“Như vậy sao?” Lâm Tự Sâm giả vờ tỏ ra tiếc nuối: “Vậy còn nháo động phòng thì sao? Có đi không?”

Vì sao vừa nãy mọi người thảo luận thì anh ta không hề tỏ ra hứng thú, mà hiện giờ lại còn tích cực hơn cả bác sĩ Phương vậy?

“Đương nhiên không đi. Phải tích đức, nếu không lúc anh kết hôn…”

“Có lý.” Lâm Tự Sâm nhìn tôi, suy nghĩ một chút gật đầu.

Bác sĩ Phương quay lại hỏi Lâm Tự Sâm: “Thế nào, có đi không? Chẳng phải cậu cũng rất muốn kết hôn rồi sao? Đi cho biết chút kiến thức động phòng đi.”

Lâm Tự Sâm thành thật hết sức có thể: “Cô ấy bảo em tích đức, nếu không thì đến hôn lễ của mình…”

Bác sĩ Lâm, anh quả nhiên là kẻ bán rẻ đồng đội thâm niên!

Bác sĩ Phương vạn phần khiếp sợ nhìn tôi: “Tiểu Nhiếp, cô như vậy mà đã vội muốn lấy chồng rồi ư? Đã lo bị nháo động phòng rồi ư?”

“… Đâu có? !”

“Không vội? Vậy cùng đi nháo động phòng đi!” Anh ta xấu xa cười.

Tôi cứ như vậy bị kéo đi nháo động phòng.

Tôi vốn định xem một chút rồi đi ngay, kết quả… tôi lại không muốn đi.

Lần đầu tiên được chứng kiến người ta nháo động phòng, không ngờ lại vui như thế. Mặc dù tôi không có trêu chọc cô dâu chú rể nhưng cũng tuyệt đối không gây trở ngại tới việc trêu đùa của mọi người, hơn nữa, còn thuận tiện vỗ tay cổ vũ.

Cuối cùng, chính Lâm Tự Sâm là người lôi tôi ra khỏi phòng tân hôn.

Đứng trong thang máy, Lâm Tự Sâm bất đắc dĩ nói: “Sau này không thể để em với sư huynh hồ đồ. Em học thói xấu quá nhanh. Vừa nãy không phải nói muốn tích đức sao?”

“À, em vừa nhớ ra, em còn trẻ, không vội kết hôn. Không cần tích đức sớm như vậy.”

“Ồ, chưa chắc, còn phải xem đối phương là ai.”

Tôi ngó anh ta, bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ Phương nói anh muốn kết hôn, tủm tỉm nói: “Yên tâm, em sẽ không dùng chiêu thức này trong đám cưới của anh đâu.”

Anh ta liếc mắt nhìn tôi, “Vô cùng hoan nghênh em tham gia hôn lễ của tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ, lúc ấy em không rảnh để nháo động phòng đâu.”

Đã tham gia hôn lễ, sao lại không rảnh để nháo động phòng?

Trong đầu tôi tưởng tượng tới bộ dạng Lâm Tự Sâm làm chú rể bị người ta trêu chọc, cảm thấy vô cùng sung sướng, lập tức hủy bỏ lời hứa hẹn vừa rồi.

“Đợi lúc anh kết hôn mà xem!”

“Đương nhiên đợi.”

Lâm Tự Sâm tươi cười nói.

Chúng tôi ra khỏi khách sạn mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi. Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ở bãi đỗ xe đối diện. Anh khoác thêm áo khoác ngoài, “Em đứng đây đợi tôi, tôi ra lái xe lại.”

Tôi một mình đứng ở bậc thang, chờ anh ta lái xe tới. Bên ngoài nhiều ít có chút lạnh, tôi ôm cánh tay, nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi, tâm tư dần dần thả nổi.

Tôi dường như loáng thoáng nghe ai gọi tên mình.

“Dưa Hấu?”

Ảo giác ư? Sao tôi lại nghe thấy giọng của lão đại?

Tôi xoay người, thấy được bóng dáng cao gầy quen thuộc đã lâu không gặp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui