Dung đang đưa nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng thì tí bị sặc, không dưng tự nhiên lại hỏi cô chuyện này.
Cô đưa tay vuốt vuốt ngực vài cái rồi mới trả lời:
– Sao lại hỏi tôi chuyện này ạ?
– Tôi thấy cô và Hiếu rất hợp.
Nếu cô chưa có bạn trai thì đồng ý hẹn hò với nó đi!
– Ông chủ nói gì lạ vậy?
– Tôi biết Hiếu nó thích cô mà cô cũng quý nó thì nên cho nhau cơ hội!
– Chúng tôi…
– Được rồi! Cô ăn nhanh rồi ra ngoài đi, chắc nó sắp đến rồi đấy!
Kiên nói xong liền đi thẳng tới phòng làm việc rồi chốt cửa lại, Thùy Dung ăn xong cũng ra ngoài đợi Hiếu thì lúc sau thấy xe của anh ấy tới.
Bọn trẻ chủ yếu là đợi quà của chú đem đến nên sau khi ai lấy đều nhận được phần của mình thì quay về phòng học bài, Bảo An cũng ngoan ngoãn theo bác Lành đi chơi.
Còn lại hai người lớn thì Hiếu lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ đưa cho Dung:
– Tặng em này!
– Em cũng có quà ạ?
– Món quà nhỏ thôi, mong em đừng từ chối!
Dung mỉm cười gật đầu đưa tay ra nhận nhưng khi mở nó ra thì cô nhận thấy giá trị của nó không hề nhỏ chút nào nên Dung vội đưa lại cho Hiếu:
– Em nhận tấm lòng thôi, còn quà này lớn quá em không thể!
– Em đã gật đầu rồi mà giờ trả lại anh thì anh còn mặt mũi nào chứ?
– Nhưng nó quá đắt, em thực sự không dám nhận.
– Thùy Dung! Em đã từng nói trên đời này thứ quý giá nhất là tình cảm chứ không phải vật chất, vậy tại sao giờ em lại để tâm?
– Thì đúng nhưng không thể áp dụng trong trường hợp này!
– Em không nhận thì từ sau anh không dám đến gặp em, cũng không dám nhắn tin nữa đâu.
Hiếu nói mà cố kéo dài cái giọng buồn buồn cùng với vẻ mặt ỉu xìu ra khiến Dung lại không nỡ từ chối.
– Một lần này thôi đấy!
– Anh hứa!
– À… Anh đi cả đoạn đường dài thế đã ăn gì chưa?
– Anh ăn trên đường xuống đây rồi, giờ chỉ mong em bớt chút thời gian đi chơi với anh thôi!
– Nhưng em mắc công chuyện thật!
Hiếu nhìn Dung rồi kéo tay cô lại gần nói:
– Em là bận với mấy đứa cháu của anh đúng không?
– Thì Tuấn Anh sắp vào cuối cấp rồi, Ngọc Anh cũng đang rất tiến bộ nên em không muốn ngắt quãng sự chịu khó này.
Phải khó khăn lắm hai đứa mới chịu học hành nên đang đà này mình phải động viên cật lực anh ạ!
– Em thực sự lo nghĩ cho hai đứa như vậy ư?
– Mọi người ai cũng coi em như người thân nên em rất mong hai bé học tập tốt để không phụ lòng mong mỏi của cả nhà, đặc biệt là ông chủ.
– Anh khó khăn lắm mới sắp xếp được một ngày nghỉ, có thể nào em dành sự quan tâm tới anh một lần không?
Thùy Dung nghe Hiếu nói vậy thì nhìn vào phía trong nhà rồi mới quay ra trả lời:
– Vậy anh đợi em một chút!
– Em vào xin phép anh trai anh à? Vậy, để anh gọi điện nói cho!
– Không ạ! Đợi em lên xem bài qua cho hai đứa rồi em xuống liền!
Dung lên phòng kiểm tra bài vở của Tuấn Anh và Ngọc anh khi thấy không có bài nào quá khó thì mới đi xuống nhà dặn cô Lành cho Bảo An ngủ giúp.
Sau khi lo phần việc ở nhà đã xong thì Dung an tâm lên xe đi chơi với Hiếu.
Hai người đi chuyển đến mấy nơi mà giới trẻ hay tới, cũng đi công viên, ăn kem rồi sau là đi ngắm cảnh về đêm.
Từ ngày quen đến giờ dù ít gặp nhau nhưng thường xuyên gọi điện thăm hỏi, nói chuyện rồi nhắn tin.
Tuy chỉ là những lời thăm hỏi bạn bè thông thường nhưng đến hôm nay Hiếu biết mình đã để tâm tới cô gái đơn thuần này.
Không muốn cô thuộc về người khác nên Hiếu đã quyết định rút ngắn thời gian tìm hiểu lại.
Tiễn Dung về tới cổng nhà, Hiếu mạnh dạn nói ra suy nghĩ và cảm xúc của mình:
– Thùy Dung! Nếu em chưa có bạn trai thì cho anh cơ hội được không?
– …!!!
– Anh biết là quá nhanh so với em nhưng với anh thì không hề! Anh đủ trưởng thành, đủ chín chắn đề nhận thức được lời nói của mình, anh thật sự muốn được làm bạn trai của em!
– Em…
Thấy Dung có vẻ đắn đo, khó nói thì Hiếu sợ câu trả lời mình nghe sẽ không theo kỳ vọng nên anh ngay lập tức ngăn cô lại:
– Anh có thời gian chờ đợi, em cứ về suy nghĩ, nếu khó nói thì có thể nhắn tin cho anh được chứ!
– Anh Hiếu! Em xin lỗi! Em nghĩ chúng ta..
– Anh rất nghiêm túc về vấn đề này nên anh mong em đừng vội từ chối!
– Em hiểu nhưng giữa chúng ta chỉ nên…
– Được rồi! Anh phải đi bây giờ! Em vào nhà đi!
Hiếu rất mong câu trả lời nhưng cũng rất sợ phải nghe lời không mong muốn nên vội vàng đi ngay sau đó.
Còn Thùy Dung thì bất ngờ tới giờ vẫn còn chưa hết, cô cũng cảm nhận được Hiếu quý mình nhưng ngàn lần cô không nghĩ tới anh sẽ đưa ra lời đề nghị làm bạn trai cô.
Thật lòng cô cũng quý mến anh nhưng bảo cô làm bạn gái thì sao có thể chứ, một sự chênh lệch không hề nhẹ chút nào.
Thực sự cô muốn nói lời từ chối nhưng vì Hiếu quá tốt tính lại nhiệt tình và không coi thường cô nên lời chuẩn bị ra khỏi miệng cứ bị chững lại.
Nhưng hôm nay không nói thì ngày mai, ngày mốt phải nói chứ anh ấy cũng không còn trẻ trung nữa, tuổi đó cần lập gia đình rồi…
Thùy Dung thở dài đi vào trong nhà, tính đi thẳng về phòng mình nhưng khi đi qua phòng làm việc của Kiên thì phát hiện anh vẫn còn làm việc.
Giờ này đã hơn mười giờ đêm rồi mà còn lạch cạch thì không biết bao giờ mới đi ngủ nữa.
Thùy Dung không vội gõ cửa hỏi mà đi về phòng của mình thay đồ, sau đó là qua bếp pha hai cốc cafe thì mới quay trở lại phòng làm việc của Kiên gõ cửa:
Cốc … Cốc…
– Ai vậy?
– Là tôi!
– Vào đi!
Nhìn Thùy Dung mở cửa bước vào với hai cốc cafe trên tay thì Kiên ngạc nhiên hỏi:
– Đi chơi về sao không ngủ mà còn qua đây làm gì?
– Tôi thấy ông chủ vẫn thức nên đem cafe qua!
– Cho tôi hai cốc liền để thức tới sáng à?
– Tôi một cốc!
– Giờ này cô còn uống làm gì? Thôi, để đó cho tôi rồi về ngủ đi!
– Tôi chưa buồn ngủ! Ông chủ còn việc gì tôi làm giúp cho!
– Không cần đâu! Cô về phòng nghỉ đi!
Thùy Dung không về mà kéo ghế ngồi xuống trước mặt Kiên, cô cũng không giấu diếm chuyện mình tối nay đi chơi với Hiếu mà rất tự nhiên kể cho anh nghe:
– Bữa nay anh Hiếu đã tỏ tình với tôi!
Cũng đoán biết là Hiếu có tình cảm với Dung nhưng không nghĩ là em trai lại nhanh quá như vậy, có điều nhìn thái độ cảm xúc không rõ ràng của Dung thì Kiên không đoán được kết quả như nào nên hỏi:
– Cô đồng ý chưa?
– Tôi sao có thể đồng ý chứ!
– Là cô có người khác rồi hay vì lí do gì?
– Tôi không có ai mà là do tôi và anh ấy quá khác xa, về vấn đề nào cũng không thấy thích hợp!
– Gia đình tôi không để tâm chuyện sang hèn, địa vị đâu! Chỉ cần đôi bên tình cảm thật lòng là được!
– Nhưng tôi để ý! Với cơ bản là tôi và anh ấy chỉ có thể làm bạn, là anh em được thôi!
– Cô không thích em trai tôi sao?
– Quý và yêu là hai phạm trù rất khác nhau!
Thùy Dung kể xong chuyện của mình thì nhẹ nhàng đứng lên, cô cũng đem luôn cốc cafe của mình đi thì Kiên hỏi với theo:
– Mang đi đâu vậy?
– Ông chủ nên uống một cốc thôi!
– Nếu không buồn ngủ thì ở lại hộ tôi một chút đi!
Kiên nói ra câu này cũng thẳng người nhìn lên thì đúng lúc Thùy Dung cũng quay người lại, hai ánh mắt đối diện nhau nhưng hôm nay không có bối rối, cũng không có ngại ngùng mà chỉ lặng lẽ như vậy vài giây rồi Thùy Dung là người lên tiếng trước:
– Được ạ!
– Đừng uống cafe nữa! Bỏ qua bên kia đi!
– Để đây lát tôi uống cũng được!
– Không quen mà uống vào là mất ngủ cả đêm đó! Làm giúp tôi phần này thôi!
– Vâng.
Thùy Dung không tranh luận nữa mà bắt đầu tập trung xem xét, người có lòng nên làm gì cũng nhanh, mới đó mà cô đã giúp Kiên làm xong hết.
Dung không định về phòng ngủ như lời Kiên đã nói trước đó mà với tay sang tập tài liệu gần phía anh tính làm nốt thì Kiên giữ tay cô lại:
– Không làm nữa! Muộn lắm rồi! Về nghỉ đi!
– Tôi thức được! Để tôi làm giúp cho nhanh! Mất một đêm hai người vất vả nhưng bù lại hôm sau ông chủ không cần thức khuya nữa, mà cũng có thời gian gần gũi mấy bé hơn.
Nghe câu nói này của Dung thì bàn tay Kiên từ từ rời khỏi tập tài liệu mà cô đang cầm, cuối cùng là hai người không ai ngăn cản ai nữa mà cặm cụi giải quyết hết số công việc còn tồn đọng lại.
Lúc cả hai ngẩng mặt lên thì đồng hồ cũng chỉ gần ba giờ khuya, lúc này bụng hai người cũng réo lên vì đói nên Kiên đưa ra chủ ý:
– Cô cũng đói đúng không?
– Vâng.
Thực sự là đói bụng rồi ạ!
– Vậy đợi chút, tôi đi nấu đồ ăn!
– Ông chủ ở trong này đợi đi! Tôi ra nấu cho nhanh!
– Cô giúp tôi rồi thì giờ để tôi cảm ơn lại! Tuy tôi không giỏi nấu nướng nhưng nấu mì tôm thì chắc là ổn!
Giờ này cũng hơi oải nên Dung cũng không từ chối ý tốt của Kiên nữa, cô gật đầu rồi sắp xếp đống giấy tờ cho gọn lại giúp anh rồi nằm ghé lên bàn chờ đợi nhưng do mệt quá mà cô thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Kiên lúc sau nấu xong mang vào thì phát hiện Thùy Dung đang ngủ, nghe tiếng thở phát ra đều đều thì biết là cô đã ngủ say rồi nên anh không nỡ gọi dậy nữa mà đem hai tô mì quay trở lại phòng bếp.
Chỉ tại anh vụng về nên nấu hơi lâu, Kiên thở dài tự trách mình xong cũng bỏ luôn không ăn, tính kiếm cái chăn mỏng đắp cho cô ngủ luôn ở đây nhưng nghĩ nằm như vậy đến sáng thì đau hết người nên sau vài giây đắn đo Kiên liền khom lưng xuống bế cô đi về phòng.
Không dám cử động mạnh mà làm hết sức nhẹ nhàng di chuyển về phòng của hai cô cháu, khi đặt Thùy Dung xuống giường yên ổn, không khiến cô bị đánh thức thì Kiên mới yên tâm thở phào đi về phòng ngủ của mình.
Cả hai sau một đêm vất vả nên sáng hôm sau một chuyện lạ nhất từ trước tới giờ đã xảy ra.
Thùy Dung tám giờ mới giật mình thức giấc còn Kiên thì chín giờ sáng mới rời giường.
Hai con người quen dậy sớm rồi luyện tập thể dục cũng rất nghiêm túc, thế mà sáng nay cả hai đều lỡ giờ, quá giấc…
Thùy Dung tưởng bản thân dậy muộn nên ăn sáng muộn đã đành nhưng khi thấy Kiên hơn chín giờ mà vẫn còn ở nhà thì ngạc nhiên hỏi:
– Ông chủ nay nghỉ làm ạ?
– Không! Là do tôi ngủ dậy muộn!
Chuyện lạ nhất từ ngày cô vào làm đến giờ, không nghĩ ông chủ Kiên hôm nay lại dậy muộn thế, có điều cô cũng không tò mò sâu thêm mà chỉ hỏi:
– Ông chủ muốn ăn gì để tôi nấu ạ?
– Không cần đâu, tôi ăn tạm lát bánh mì này được rồi!
– Mười năm phút chắc không ảnh hưởng gì nên ông chủ đợi tôi chút đi, chứ ăn lát bánh mì khô thế kia thì nuốt sao nổi.
Thực sự là khó ăn thật nhưng cứ nhờ hoài người ta cũng ngại, trong khi đó nhiệm vụ này không phải của cô.
Có điều Thùy Dung không nghĩ ngợi mà tay nhanh thoăn thoắt làm ngay cho anh một bát phở gà nóng hổi lại có đủ gia vị, rau thơm các thứ nữa chứ.
Đêm qua để bụng đói đi ngủ nên giờ này bát phở vẫn còn nóng mà cũng nhanh hết vèo, ăn xong Kiên lại uống thêm một cốc nước cam nguyên chất nữa thì tinh thần phấn trấn lên hẳn.
– Cảm ơn bữa sáng cô làm!
– Ông chủ ăn ngon miệng là được rồi!
– Rất ngon! Thôi… Không còn sớm nữa, tôi đi làm đây!
– Khoan đã! Ông chủ đợi tôi chút!
– Gì vậy?
– Sắp xong rồi, đợi tôi xíu thôi ạ!
Thùy Dung nói rồi nhanh tay cho đầy một bình nước hoa quả sau đó bỏ vào cái túi đưa cho Kiên:
– Cái này ông chủ đem đi uống nhé! Đừng uống cafe nhiều quá không tốt đâu ạ!
– Tôi…
– Ông chủ yên tâm, tôi làm rất cẩn thận và sạch sẽ!
– Không phải, mà là…
Thấy Kiên ấp úng mãi thì Dung như nhớ ra điều cần chú ý, cô ái ngại nói:
– Tôi quên mất là ông chủ không thích rườm rà.
Tôi lại lo chuyện bao đồng rồi!
– Không phải đâu.
– Đúng là tôi vô ý thật đấy! Đường đường là một ông chủ còn xách theo bình nước đi làm thì còn ra làm sao nữa.
Tôi xin lỗi nhé! Thôi!Ông chủ đi làm đi không muộn.Tôi xin phép!
Thùy Dung cầm bình nước quay người đi về phía tủ lạnh để vào thì Kiên thở dài nói:
– Tôi không ngại rườm rà cũng không để ý ai nhìn mình ra sao mà là vì tôi chuẩn bị đi gặp khách hàng bây giờ, gặp xong lại đưa họ đi ăn uống luôn, mà nước này đã ép rồi để đến chiều sẽ hỏng mất, phí công của cô ra.
– Vâng.
Tôi hiểu mà! Ông chủ đi gặp khách đi không trễ giờ!
– Ừ.
Kiên đi tiếp khách đến hai giờ chiều mới về lại công ty, do uống hơi quá chén nên giờ này Kiên vừa háo nước mà cơ thể lại rất mệt mỏi nữa.
Nhớ đến bình nước Thùy Dung ép cho mình lúc sáng tự nhiên anh lại ước có được ngay lúc này thì tốt biết mấy.
Kiên uể oải tháo bỏ cái cà vạt ra khỏi cổ áo rồi thả mình trên chiếc ghế sofa, tiện tay với chiếc điện thoại tìm số của con gái bấm gọi.
Cũng chỉ là muốn nhìn con một chút vì từ sáng giờ anh chưa gọi về cho con bé nhưng khi màn hình bật lên thấy con gái mặt dính đầy bột trắng thì vội hỏi:
– Con đang làm gì mà mặt lấm lem thế kia?
– Con đang nặn trân châu với cô Dung ạ!
– Hai cô cháu định nấu chè nữa sao?
– Dạ, con thích ăn nên cô Dung dạy con luôn đó bố! Bố nhìn xem con nặn có đẹp không?
– Rất đều.
Bảo An của bố giỏi quá!
Bảo An được Kiên khen ngợi thì cười thích chí nhưng nó chợt nhăn mặt khi phát hiện ra mặt anh có vấn đề:
– Bố ơi? Mặt bố sao hôm nay đỏ thế ạ?
– À… Bố có uống chút rượu ấy mà! Không sao đâu con!
– Bố ơi? Bố đang mệt phải không? Sao bố lại nằm ở ghế thế kia?
– Ờ… Chỉ là bố nằm cho đỡ đau lưng ấy mà! Thôi! Hai cô cháu làm đi! Nhớ phần bố một xuất nhé con gái!
– Vâng.
Con sẽ nặn nhiều trân châu cho bố luôn.
– Ừ.
Tắt điện thoại Kiên năm nghỉ thêm chừng hơn nửa tiếng mới dậy làm việc nhưng vì cơn khát quấy rầy nên anh phải bỏ dở đi lại rót cốc nước lạnh uống.
Làm liền hai cốc mà người vẫn chưa tỉnh táo được là bao nên anh tính gọi thư ký pha cho ấm trà mới mang vào thì vừa lúc tiếng gõ cửa vang lên… Cốc… Cốc…
– Vào đi!
Lần thứ hai Kiên bất ngờ lẫn ngạc nhiên, thấy con gái cùng với Thùy Dung lại tới tận đây, đã thế trên tay còn xách cái túi gì nữa không biết…
– Sao bảo hai cô cháu đang bận làm trân châu mà giờ lại tới đây?
– Là Bảo An nói muốn đến kiểm tra sức khỏe của ông chủ đấy ạ!
– Cái con bé này…
Kiên mới mắng vốn con gái được nửa chừng thì Bảo An đã cười toe toét khoe khoang:
– Bố ơi? Con có mang nước đến cho bố này!
– Nước gì thế con?
– Bác Lành bảo bố đi tiếp khách rất mệt nên con mang nước chanh đến cho bố ạ!
– Con gái của bố giỏi quá! Đâu… Đưa bố xem nào!
– Hihi… Nhưng mà bố ơi, là cô Dung chỉ con pha nước cho bố đấy ạ!
– Là vậy thì con gái cũng rất giỏi rồi! Bố cảm ơn nhé!
Kiên ôm con gái nói cảm ơn nhưng ánh mắt lại hướng về phía Dung thì cô cũng từ tốn đáp lại cái nhìn đó rồi nói lời giục giã:
– Ông chủ uống đi! Đừng phụ lòng của Bảo An!
Kiên gật đầu, anh chủ động rót ra một cốc đầy uống luôn rồi lại tiếp đến một cốc nữa thì Bảo An lại hí hửng hỏi:
– Bố ơi? Nước mát và ngon bố nhỉ?
– Ừ.
Rất ngon!
– Ở nhà cô Dung mới pha cho con một cốc nước cam to mà con uống hết luôn bố ạ!
– Con gái bố phải ăn nhiều, uống nhiều mới chóng lớn được.
– Vâng ạ.
Thùy Dung và Bảo An ngồi chơi một lúc thì cô đứng dậy xin phép Kiên:
– Ông chủ làm việc tiếp đi! Tôi xin phép đưa Bảo An về trước ạ!
– Để tôi gọi Thành đưa hai cô cháu về!
– Không cần phiền anh ấy đâu ạ! Taxi này quen chở tôi rồi nên ông chủ cứ yên tâm! Khi nào về tới nhà tôi sẽ nhắn ạ!
– Vậy hai cô cháu đi cẩn thận!
– Vâng.
Bảo An thơm tạm biệt bố rồi theo Thùy Dung về nhà nhưng hai cô cháu vừa từ thang máy xuống tới sảnh công ty thì chạm mặt Kiều ở quầy tiếp tân.
Cô ta từ hôm bị Kiên làm cho mất mặt thì chưa nói được với Dung lần nào, nhắn tin chửi bới đe dọa thì cô không thèm trả lời nên nay giáp mặt ở đây thì cơn bực dọc của cô ta lại được dịp phát tiết.
Loại người vô sỉ thì luôn có kiểu nói chuyện khó nghe, biết nói thẳng với Dung thì Bảo An đi bên cạnh sẽ nghe hiểu, sợ con bé khoe mẽ với Kiên nên cô ta chuyển sang nhấm nhỉ với mấy bé lễ tân nói xấu cô:
– Các em ơi? Có một số người là cóc ghẻ nhưng lại cứ nghĩ mình là thiên nga cơ đấy! Mình tốt bụng nhắc nhở nhưng lại cứ cố trèo cao!
– Ai mà phụ lòng tốt của chị Kiều nhà mình vậy ta? Trèo cao mà không sợ có ngày té ngã gãy cổ nhỉ?
– Ai thì các em nhìn biết liền!
Lúc này Thùy Dung và bé An đã tiến gần tới quầy tiếp tân rồi, dù không ưa mấy người này nhưng đi qua chẳng nhẽ cô không lên tiếng chào một câu thì mất lịch sự:
– Em chào chị Kiều! Chào mấy bạn nhé!
– À… Thì ra người chị Kiều tốt bụng nhắc nhở là đây hả? Bảo sao…
Thùy Dung lịch sự chào hỏi nhưng mấy người đó lại không tôn trọng mà tỏ vẻ khinh thường, xỉa xói tiếp.
Thực sự là rất vô duyên nhưng vì nghĩ tới Kiên là Sếp ở đây nên cô nhẫn nhịn không thèm để tâm nữa, coi như vừa rồi cô nghe mấy con sói hoang kêu gào vậy thôi.
Mặc kệ mấy người bọn họ rêu rao thì Dung vẫn dắt tay bé An đi thẳng nhưng hình như không khiến cô nhục nhã thì không hài lòng hay sao đó.
– Cái loại mặt trơ trán bóng này bảo sao không để ý tới lời nhắc nhở của chị Kiều nhà mình.
Cóc ghẻ mà còn cố trèo cao thì tâm cơ quá rồi, Sếp mình cũng đen đủi thật nên bị nó bám riết lấy.
– Em chưa có dịp thấy hết mặt tồi tệ của loại người này đâu.
Miệng bảo em không có gì chị đừng hiểu lầm nhưng là rất có gì đấy, có khi còn trèo lên giường của chủ nhà rồi cũng nên ấy chứ!
– Ui… Khiếp vậy á?
– Giả tạo nhất quả đất, không chỉ lừa riêng chủ nhà mà còn cả nhà họ cơ! Loại con gái lấy lỗ làm lãi như nó thì bất chấp lắm!
Thùy Dung đã ra khỏi cửa chính nhưng vẫn còn nghe được những lời ác ý và tiếng cười sảng khoái của mấy người bọn họ.
Thực sự là quá quắt lắm rồi…
Ngồi trên xe mà Dung cảm thấy uất ức kinh khủng, không lẽ mình lại chịu thua để cô ta thích bắt nạt mình ra sao thì ra ư? Mình nghèo chứ mình đâu có ngu, chị ta ăn xằng nói bậy thế thì phải tìm cách vả cho toác miệng ra mới được.
Bực đấy nhưng đầu óc Dung bắt đầu vận hành, tính kế làm sao mà khiến cho con mụ Kiều độc ác kia phải tự vả miệng vì những gì vừa thốt ra.
Taxi vừa đỗ trước cổng nhà cũng là lúc Thùy Dung nghĩ ra cách đối phó với Kiều mà không phải mất tí công sức nào.
Cô đưa Bảo An vào trong, chụp một bức ảnh của con bé ngồi ở phòng khách rồi gửi tin nhắn qua cho Kiên…