Tại sao cậu chủ lại siêu đẳng như vậy chứ, mà dạo này lại cực kỳ dịu dàng và ấm áp với tôi làm sao.
Cái cách cậu ấy chỉ tôi làm thế này, cài công thức ra sao mà giọng nói cứ như gió thổi bên tai, hương thơm dịu nhẹ toả ra khiến tôi mê mẩn.
Đã bao lần kề cận nhưng thực sự tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Không lẽ tim tôi đã rung rinh?
Hoàng Khôi sau một hồi giảng giải liền xoay sang nhìn tôi:
– Em hiểu chưa?
Nhưng lại không thấy tôi trả lời mà vẻ mặt tôi đang đờ đẫn, mắt long lanh hơn.
Anh cũng không nói gì mà cứ đắm đuối nhìn tôi.
Mãi phải mất hơn một phút sau tôi mới bừng tỉnh quay sang nhìn thì thấy bên kia cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Đỏ bừng mặt lên, tôi ngại ngùng hỏi:
– Sao… sao cậu nhìn tôi chằm chằm..
vậy?
Hoàng Khôi vội lảng tránh:
– À có gì đâu.
Tôi thấy em có vẻ chưa hiểu lắm, nên đang cố nghĩ ra phương pháp nào đó để hướng dẫn em dễ hiểu hơn.
Tôi như chú mèo con bẽn lẽn tỏ vẻ biết ơn:
– Dạ.
Anh lại thao thao bất tuyệt chỉ dẫn tôi một lần nữa.
Biết mình lơ đãng quá làm phiền anh hoài, nên lần này tôi cố tập trung cao độ nghe anh giảng.
Chúng tôi lúc này người ngồi, kẻ đứng khá sát nhau, dù phòng mở máy lạnh nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm của hai bên toả ra.
Thời gian như ngừng trôi, vạn vật như ngừng chuyển động.
Hoàng Khôi thì vừa giảng vừa hin hít mùi thơm từ mái tóc kia.
Nếu trước đây anh từng chê làn tóc ngắn, rối như rễ tre, thì nay chúng lại bóng mượt thẳng thớm, dài ra và có mùi hương dễ chịu.
Anh cứ ước gì cô bé không hiểu tiếp để anh có cơ hội tiếp cận và gần gũi như thế này.
Mọi thứ trông rất tự nhiên, không gượng gạo như những lúc xưa khi cô sấy tóc cho anh, thậm chí là những lúc anh kêu cởi đồ dùm.
Thái độ cô lúc ấy rất lúng túng và kiểu bị gượng ép.
Còn bây giờ, cô rất hồn nhiên chân chất như con người cô vậy.
Bên ngoài truyền vô tiếng gõ cửa hai cái, theo quán tính Khôi nói to:
– Vào đi.
Hoàng Vân đi vào thấy Hoàng Khôi tình tự đứng bên cạnh con nhỏ kia, cái cách anh ấy đứng thiếu điều muốn dựa vào con nhỏ đó luôn.
Lòng cuồn cuộn những cơn lửa giận, nó sôi lên sùng sục, cô cố ghim lại, nhẹ giọng nói:
– Em chào anh.
Hoàng Khôi lúc này mới ngẩng đầu lên:
– Có gì không em?
– Dạ, bên ngoài có một vị khách ở công ty Việt Quốc muốn gặp anh ạ!
Hoàng Khôi nghĩ mấy giây cố nhớ xem công ty kia có nằm trong danh sách đối tác bên mình không, nhưng hình như không có:
– Công ty nào lạ quá vậy?
– Dạ, công ty mới thôi.
Họ muốn gặp anh bàn bạc một chút.
Anh có muốn gặp không họ không?
Hoàng Khôi nghĩ suy một chút rồi nói:
– Em sắp xếp chuẩn bị nước uống.
Năm phút nữa anh tới.
– Dạ.
Em làm luôn đây.
Hoàng Vân lui ra lòng phừng phừng như lửa đốt.
Bữa giờ nghe công ty đồn thổi về hai người họ rồi nhưng cô không tin.
Cứ nghĩ họ là anh em họ hàng, con bé lên đây tập sự.
Nhưng lời bàn tán của mọi người cũng đúng.
Nếu tập sự sao không đưa con nhỏ đó vào một phòng ban, hay bộ phận đó để làm quen, đằng này cứ dấm dúi cho nó ở trong phòng riêng của mình gần hai tháng nay.
Đi đâu cũng kè kè bên cạnh.
Cô cũng không tiện hỏi dò được ai, vì thân thế con bé kia hết sức bí ẩn.
Mà hỏi thẳng Hoàng Khôi thì ngại anh quát thẳng.
Hậm hực đi qua tiếp tân dặn trà nước, còn cô quay về sảnh chờ mời khách vô phòng tiếp khách.
Tôi vẫn ngồi làm bình thường, Khôi dặn vài câu trước đi bước đi:
– Em ngồi đây nha! Tôi đi gặp khách xíu.
Nhớ là không được đi đâu, cấm rời khỏi tầm mắt tôi đó.
Xong rồi anh quay đi.
Tôi lại ngẩn người.
Sao người ta dặn dò tôi như trẻ con vậy, mà cũng không đúng.
Giống như xem tôi là vật sở hữu thì đúng hơn.
Cái gì mà cấm rời khỏi tầm mắt tôi.
Cái gì mà căn dặn em này em nọ… Haizzz.
Hai tay tôi chống cằm mà suy tư.
Mà dạo này sao tôi hay nghĩ về cậu chủ ghê.
Lúc nào cũng thấp thoáng bóng dáng ấy trong đầu, có khi trong cả giấc ngủ cũng thoảng qua lời nói ấm áp của cậu ấy.
Mình sao vậy nè? Những biểu hiện của tôi dạo này nó lạ lắm không còn giống như tôi ngày xưa.
Không được rồi, tối mình phải nhắn tin hỏi con nhỏ Hoàn thử xem.
Nó từng yêu rồi nên nó rành rẽ hơn đứa tay mơ như tôi.
Chừng khoảng nửa tiếng sau Hoàng Khôi quay lại, anh nhìn tôi hỏi bằng giọng điệu hết sức ngọt ngào:
– Em đợi tôi có lâu không?
Tôi thấy lời nói ấy tuy hết sức đơn giản nhưng lại khuấy động tâm can tôi một cách mãnh liệt, bèn tưng tửng nói:
– Mắc gì tôi phải đợi cậu? Nhà bao việc.
Hoàng Khôi liền tranh thủ:
– Vậy ư? Còn tôi thì khác.
– Kệ cậu chứ.
À mà nãy cậu gặp công ty nọ có khởi xướng được sự hợp tác nào đó không?
Hoàng Khôi bật cười:
– Đang chuyện nọ lại xọ chuyện kia là sao bé? Nhưng tôi rất thích.
– Dạo này cậu… thật ..
là….!
Anh bèn gặng hỏi:
– Tôi làm sao?
– Quái dị đó.
Cứ lúc ngọt lúc nhạt, khi thì mặn chằn.
Hoàng Khôi đi lại bên tôi:
– Chúng ta chẳng phải rất giống nhau sao?
Tôi nhún vai:
– Khác chứ.
Khác về hoàn cảnh sống, trình độ, cách nghĩ…..
Mà sao chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi về việc gặp công ty Việt Quốc thế nào?
– Rất ổn áp em nha!
– Vậy thì được.
Hoàng Khôi bỏ ngỏ:
– Em nè! Thứ bảy này công ty tổ chức tiệc chiêu đãi nhân viên về ăn mừng doanh thu quý này.
Nên tôi muốn chiều nay sau khi tan làm, tôi đưa em đi mua sắm ít đồ nhé!
Tôi không hiểu ý Khôi, lại nghĩ cậu ấy muốn sắm đồ cho bản thân nên vội gật đầu:
– Được nè! Chứ cậu tối ngày ở công ty hết giờ thì về nhà hơi có chút ảm đạm, cần chút màu sắc hơn cho cuộc đời sinh động hơn.
Biết là tôi hiểu lầm ý anh nhưng Khôi nghĩ, có lẽ như vậy lại hay.
Chứ kêu mua đồ cho Minh thì cô ấy giãy nãy lên như bữa trước thì vỡ tan kế hoạch.
– Cám ơn em đã quan tâm tôi.
– Có gì đâu, là việc tôi nên làm mà.
Hoàng Khôi thụng mặt xuống:
– Em có cần phũ thế không?
Nói xong anh quay về bàn làm việc mình, ngồi lật tệp tài liệu mà không nói bất kỳ câu nào nữa.
Tôi cũng chưng hửng.
Ngộ cà! Lúc trước cậu ấy hay cáu kỉnh, quát mắng, đập phá đồ đạc.
Còn giờ chân bắt đầu hồi phục thì tâm tính cậu lại lúc ấm lúc lạnh, trời ơi! Tôi không biết đâu mà lần, cảm tưởng như đi vào bụi rậm vậy.
Chiều đó tan làm, Hoàng Khôi kêu tôi:
– Hết giờ rồi, mình đi thôi em.
Tôi nghe có chút không quen, cách xưng hô y như cặp tình nhân.
Nào thì mình, nào là em.
Da tôi hơi rợn rợn, có chút bần thần.
Thấy vậy anh hỏi:
– Em sao đó?
– Sao mà dạo gần đây cậu nói ngọt quá tôi nghe không có quen.
Đầu óc luôn nơm nớp lo sợ sắp cố biến cố.
Hoàng Khôi bật cười:
– Bộ lúc trước tôi hung dữ lắm hả? Em tập dần cho quen ha!
Trời trời! Tôi muốn té xỉu vì cách nói chuyện ấy.
Cậu ấy bị làm sao vậy? Ra đến xe, Hoàng Khôi nói với anh tài:
– Anh chở ra đường Nguyễn Trãi quận nhất nhé!
– Dạ cậu chủ.
Chiếc xe hơi màu đen chạy bon bon trên đường, lướt qua bao đèn xanh, nhiều con phố và đi vào con đường Nguyễn Trãi.
Đây là con đường có tên tuổi ở Sài Gòn gắn bó với những shop thời trang nổi tiếng, sành điệu.
Phố thời trang Nguyễn Trãi có chiều dài đâu hai km thôi.
Nó bắt đầu từ đường Nguyễn Văn Cừ đến giao lộ Trần Phú – Nguyễn Du Dương.
Với hơn hai trăm cơ sở kinh doanh các mặt hàng từ quần áo, giày dép, mắt kính,… Con đường này hoạt động nhộn nhịp nhất từ 16h – 23h đêm.
Điểm hấp dẫn đặc biệt nhất của Phố thời trang Nguyễn Trãi là không gian được thiết kế trẻ trung, không khí luôn náo nhiệt, bài trí sản phẩm đẹp mắt, đa dạng mẫu mã khi cập nhật nhanh xu hướng thời trang trên thế giới.
Do vậy nó thu hút giới trẻ rất nhiều, tầm trung lại càng ái mộ, người già càng hiếu kỳ.
Tới shop to vật vã giữa con phố, Khôi kêu anh tài xế dừng xe lại.
Chúng tôi xuống xe đi vào trong.
Shop rộng lắm, trang trí rực rỡ.
Quần áo, giỏ xách, giày dép, phụ kiện chia theo từng khu vực rất bắt mắt.
Lần đầu tôi đi vào shop thời trang thế này có phần choáng ngợp, mắt hoa lên.
Cái gì cũng đẹp, đưa mẹ vào đây chắc bà ngất thôi.
Đang lúng túng đứng nhìn quanh, nhìn lại mình mà thấy nghi ngại.
Hoàng Khôi vẫy tôi tới:
– Em lại đây.
– Dạ.
Anh lấy một bộ váy công sở rất nền nã và xinh đưa tôi:
– Em vào trong kia thử đi.
Nhớ là mặc ra đây cho tôi xem nha!
Tôi chỉ mình và miệng thì hỏi lại:
– Tôi sao?
– Ừ.
Em không phải lo.
Đây là tôi thưởng công cho em phụ làm giúp phần việc cho tôi bữa giờ, không trừ lương đâu, yên tâm.
Nghe vậy tôi có chút lưỡng lự.
Khôi liền kéo tay tôi tới phòng thử đồ và ấn tôi vào, tay còn lịch sự khép cửa cho tôi.
Tặc lưỡi tôi cũng đưa tay chốt cửa xong cởi ngay bộ đồ tây đơn giản trên người ra, mặc bộ váy công sở kia vào.
Khi hoàn tất nhìn lên gương tôi dường như không nhận ra mình nữa.
Bộ váy vừa như in dáng người, làm tôn lên đường cong bí ẩn.
Công nhận đợt này tôi ốm đi nhiều, sức ăn cũng giảm, đều đặn.
Có lẽ do dạo này tôi hay suy nghĩ thấu đáo hơn, biết sống có quy tắc hơn, lại làm việc trên công ty cả ngày.
Mà sao Hoàng Khôi biết số đo tôi mà lựa bộ váy chuẩn ni vậy.
Không ngờ luôn.
Cậu ấy luôn đưa tôi từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác.
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa bên ngoài:
– Em xong chưa?
– Tôi ra ngay đây.
Tôi nhìn ngó trước sau rồi mở cửa đi ra.
Hoàng Khôi nhìn thấy dáng vẻ của tôi trong diện mạo mới mà sững sờ thốt lên:
– Em xinh quá!
Tôi chẳng biết lời khen ấy là thật hay đùa nhưng nó tựa những lời nói có cánh mà ru ngủ con tim bé bỏng của tôi.
Gò má tôi ửng hồng, mặt cứ cúi gằm xuống mà không nói gì.
Khôi đưa tiếp hai bộ váy công sở kiểu khác đưa tôi:
– Em vào thử hai bộ này nữa nha!
– Sao? Thử nữa ư? Bộ này được rồi mà.
Hoàng Khôi bật cười:
– Không lẽ em lên công ty làm việc mà mặc mãi một bộ váy à? Ai nhìn vô lại kêu tôi bóc lột em thì sao.
– Tôi….
Tôi….
Hoàng Khôi lại lần nữa kéo tay tôi tới chỗ thử đồ và ấn nhẹ vào trong..