Cúp máy, tôi lấy khăn khố đi tắm xong thả phịch người lên chiếc giường êm ái mà ngủ một giấc no say đến sẩm tối.
Bỗng có cái gì đó mềm mềm cứ cọ vào má, rồi miết nhẹ vào môi tôi mà hương vị rất thơm.
Mở choàng mắt ra đã thấy Hoàng Khôi ngồi bên nhìn tôi.
Giật mình tôi ngồi dậy hỏi:
– Cậu về khi nào?
– Về từ nãy giờ.
– Sao cậu không đánh thức tôi?
Hoàng Khôi nắm tay tôi mà dịu dàng đáp:
– Không, tôi chỉ muốn được ngắm em.
Có biết là tôi nhớ em lắm không? Tại sao trên đời này lại có một người vô tâm đến như vậy, dám coi thường cảm xúc của tôi.
– Không phải, mà lâu lâu về quê có nhiều việc nó cứ đan xen vào nên tôi quên mất, chứ không cố ý để cậu buồn mà.
Nhưng khi tôi nhắn tin cậu cũng có thèm trả lời tôi đâu.
Hoàng Khôi bật cười:
– Để cho em biết cái cảm giác trông ngóng, chờ đợi người mình yêu nó là thế nào? Cho bõ tật.
– Vậy ra cậu trả thù tôi?
– Cũng không hẳn.
Để xem em có chút xíu nào cảm xúc với tôi không? Giờ thì tôi đã có câu trả lời rồi.
Thôi mình xuống dưới nhà ăn tối đi, ba mẹ về rồi.
Tôi nghe Khôi nói hai từ Ba Mẹ nó là lạ, tựa như gọi thay cho cả hai đứa.
Nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đứng dậy cột lại mái tóc sau đó nhanh chân xuống dưới với Khôi.
Xuống dưới thấy cả nhà đang đợi chúng tôi, ngại quá tôi vội chào hoi và phân bua:
– Con chào ông bà chủ và cậu út.
Xin lỗi vì con xuống muộn tại vì con….
con ngủ quên ạ!
Ông Sang lên tiếng với nụ cười nụ:
– Chào con gái, không cần khách sáo như vậy đều là người nhà mà.
Mình, em nói đi.
Bà Tuyết nở nụ cười hiền dịu mà nói trong khi tôi vẫn đang thắc mắc với cách nói chuyện và xưng hô của ông chủ:
– Con về tới rồi.
Từ nay nhà mình lại vui như trước..
Thứ nhất là ta dặn nè, từ nay không được gọi hai ta là ông bà và xưng cháu nữa nhé! Chúng ta sẽ coi con là con gái nuôi, vậy nên hãy gọi chúng ta là ba mẹ.
Con đồng ý chứ?
Tôi ngỡ ngàng nhìn hết từng người xong quay lại nhìn Khôi như dọ hỏi nhưng anh cứ ngồi cười tủm tỉm.
Thật đáng ghét mà!
– Dạ… Con không nghĩ đây là thật, cứ nghĩ lạc vào vào vườn mơ để bắt con tưởng bở.
Bấy lâu nay được vào nhà mình làm việc đó là sự may mắn của con, rồi lại được ông bà hết mực yêu thương con thấy mình thật là có diễm phúc.
Nhưng mà chuyện gọi ông bà là ba mẹ thì con rất ngại vì con thấy mình không xứng với tấm lòng của ông bà và cả hoàn cảnh nữa ạ! Nó khác xa nhau quá, tận cả một trời một vực làm con không dám ngẩng đầu lên nhìn ạ!
Bà Tuyết ôn nhu, giọng hết sức dịu dàng:
– Con rất xứng đáng nhận được những thứ ấy, nó có là gì so với công lao của con với nhà chúng ta.
Ba mẹ chỉ mong từ nay, con dốc lòng phò tá cho Hoàng Khôi trên công ty.
Chúng ta cũng đã quyết định và phân bổ cho con làm thư ký riêng cho Khôi.
Ban đêm con được học bổ túc thêm các khoá học dài hay ngắn hạn tùy con thích, học phí ba mẹ sẽ tài trợ.
Trước tiên là như thế, sau này con cứng việc ba mẹ sẽ giao trọng trách cho con nhé Minh!
Tôi lắp bắp nói trong sững sờ:
– Con mới đi có mấy hôm mà sao nhà mình có nhiều bí ẩn và nhiều thay đổi vậy ạ? Mọi thứ khiến con choáng váng luôn.
Con thật lòng không dám nhận đâu ạ!
Ông Sang lại đỡ lời:
– Ta biết mọi thứ đến nhanh quá làm con sốc, nhưng từ từ con sẽ thích ứng dần.
Còn về phía mẹ con, chúng ta đã có bàn tính rồi.
Sắp tới sẽ đón bà ấy vào đây ở với chúng ta.
Nhà mình rộng rãi không thiếu phòng, với nữa bà ấy là….
Cần phải đón tiếp nồng hậu.
Thôi cả nhà ăn cơm đi, con gái ăn nhiều nhé!
Tôi hướng mắt nhìn lên Khôi bắt gặp anh gật đầu như tiếp thêm sức mạnh cho mình, vậy nên tôi cũng lên tiếng mời ông bà chủ ăn cơm.
Suốt bữa ăn đó, tôi được cưng chiều như cô tiểu thư nhỏ, chỉ riêng Hoàng Đăng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm, lâu lâu đôi mắt nhìn tôi với nhiều tia lạ lẫm khiến tôi khó hiểu.
Ăn xong Khôi lẽo đẽo theo tôi lên phòng, vừa khép cửa lại tôi liền xoay người hỏi anh:
– Cậu à!
– Không cậu em gì.
Phải kêu anh, giờ em là con gái nuôi của ba mẹ mà là nhỏ tuổi nên em sẽ bé nhất nhà, gọi anh là đương nhiên.
Chưa kể chúng ta đang yêu nhau mà.
Tôi đưa tay xỉ trán cậu một cái:
– Ai mà thèm yêu đương với cậu.
Giờ tôi hỏi nè, tại sao tự nhiên ông bà chủ thay đổi mọi thứ vậy, rồi còn bảo sắp xếp đưa mẹ tôi lên đây… Hàng loạt thứ khiến tôi thắc mắc.
Cậu trả lời đi.
– Bao giờ kêu anh xưng em thì tôi sẽ giải đáp hết mọi thắc mắc của em.
Tính đưa tôi vào thế bí đây, nhưng để thoả mãn tính tò mò tôi liền hắng giọng vài cái rồi nói:
– E hèm.
Anh gì ơi, có thể cho…em biết mọi thứ không?
Hoàng Khôi bật cười:
– Ba mẹ anh biết chuyện chúng ta rồi nên em cũng đừng che giấu nữa.
– Hả?
Tôi hét nhỏ:
– Là cậu….
Anh nói à?
– Không, tự ba mẹ biết.
Nhà này không ai nói ra thôi nhưng nhất cử nhất động của ai đều đoán được.
Tôi vò đầu bứt tai:
– Bảo sao tôi… em thấy ý tứ ông bà là lạ, không hẳn là con gái nuôi mà là gì đó em chưa hình dung rõ.
– Thôi chuyện người lớn mình đừng có quan tâm, em cứ chăm lo cho anh và phò tá với anh trên phương diện công việc là được.
Nhưng cả tôi và Khôi đều không biết rằng, đêm tôi chuẩn bị đồ đạc để về quê, bà Tuyết có đến phòng tôi để đưa tiền và căn dặn đôi điều thì vô tình nghe hết những lời thoại của hai tôi.
Chính điều ấy đã chứng tỏ những điều hoài nghi bấy lâu trong lòng ông bà là đúng.
Thấy tôi là cô gái tốt, có tâm, chăm chỉ lại là người có ơn với nhà ông bà, Khôi lại yêu thích thì tại sao không nhân cơ hội này để đẩy thuyền cho chúng thành đôi thành cặp, nuôi dưỡng tôi thành người có tài, có ích cho công ty nhà.
Chẳng phải đó là điều tốt nhất sao?
Tôi lấy cớ mệt để xua Hoàng Khôi về để nằm hình dung lại mọi chuyện, nó dồn dập đổ tới khiến tôi cực sốc, chưa kịp tiếp nhận ngay.
Rồi cả gọi ông bà chủ bằng ba mẹ, và phát triển tình yêu với Khôi thú thật tôi không dám tin luôn.
Hôm sau là cuối tuần, tôi dậy sớm thảnh thơi pha hai ly cà phê cho hai đứa.
Sau đó ra sân quét dọn, nhổ cỏ.
Hoàng Khôi thì tập tành, đi lại, hít thở, chốc lát lại lén tới ôm tôi một cái.
Dù đã biết là cả nhà đều biết chuyện, nhưng chúng tôi cũng không dám lỗ mãng, huống hồ còn có Hoàng Đăng nữa.
Sáng đó, cả nhà ăn sáng với bánh cuốn nóng hổi.
Ăn uống xong, Khôi ra phòng khách nhấm nháp cà phê với ba mẹ.
Còn tôi vẫn giữ thói quen phụ dì Tư rửa chén bát.
Lát sau định bước ra thì thấy Hoàng Vân cầm giỏ trái cây đi vào, miệng nở nụ cươi tươi nhất để chào mọi người:
– Con chào hai bác ạ! Con biếu chút trái cây mong hai bác nhận cho.
Ông Sang gật đầu còn bà Tuyết thì đon đả:
– Chào con.
Đến chơi thôi cần gì khách sáo vậy con?
Rồi quay sang chào Hoàng Khôi:
– Em chào anh.
Chúc anh cuối tuần vui vẻ nha!
Hoàng Khôi nhã nhặn:
– Cám ơn em.
Nay em đến đây có việc gì không?
Hoàng Vân mỉm cười đưa tay vuốt tóc một cách điệu bộ:
– Cũng lâu rồi em không sang thăm hai bác nên hôm nay em ghé thăm ạ!
– Ừ vậy em ngồi chơi nha.
Anh lên phòng làm chút công việc.
– Dạ.
Hoàng Vân sầm mặt nhìn theo, thái độ không vui khi thấy cậu hai bỏ đi.
Tôi vào cũng kỳ vì không biết giải thích vì sao mình lại hiện diện nơi này.
Thôi thì cứ đứng trong này xem chị ta diễn vậy.
Bà Tuyết hỏi thăm:
– Ba mẹ con khoẻ không con?
– Dạ cám ơn bác ba mẹ con khoẻ.
– Thôi hai bác cháu ngồi chơi, bác ra sân ngắm cây cỏ một chút.
– Dạ.
Hoàng Vân liền vô đề:
– Công ty mình từ ngày anh Hoàng Khôi trở lại thấy mọi thứ nó thuận lợi hơn bác nhỉ?
– Ừ, có Khôi hai bác yên tâm hơn về mọi mặt.
Chị ta liền hỏi thẳng:
– À, phòng anh Khôi có cô bé Minh gì đó.
Không biết là có họ hàng gì với anh ấy không ạ? Mà sao con không thấy giống lắm?
Bà Tuyết bật cười:
– Con bé Minh đó hả? Vì sao con thấy nó không giống họ hàng với Khôi?
– Dạ vì thấy cung cách ăn mặc, nói năng … của Minh không giống nên con đoán vậy.
– Con bé ấy là con dâu tương lai của bác đó.
Giờ nó vào công ty học việc, đào tạo cho cứng cỏi lên sau cùng anh em Khôi Đăng quản lý công ty.
Hoàng Vân nghe thế tựa như cú tát vào má, mạnh đến nỗi tê tái, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Hèn chi mà thấy họ như hình với bóng.
Buồn bã quá, cô ta chỉ ngồi thêm ít phút cho có lệ rồi xin phép đi về.
Tôi bên này nghe bà Tuyết nói lòng có chút vui sướng, được bà ấy che chở yêu thương.
Đang suy nghĩ thì bà chủ đi vào và nói nhỏ vào tai tôi:
– Con nghe hết rồi ạ! Mấy loại người như thế này mẹ cần nói thẳng để chặt đứt mọi mầm bệnh.
Con xem, ta làm mọi thứ vì con nhưng đến phút giây này con vẫn chưa gọi chúng ta là ba mẹ.
Tôi vui sướng ôm bà vào lòng mà gọi nhỏ:
– Cám ơn mẹ đã bảo vệ con.
Con yêu mẹ nhiêù.
– Có thế chứ bé Minh của mẹ.
Từ phút giây này chúng tôi đã trở thành một nhà, hạnh phúc đơm hoa.
Tình yêu của tôi và cậu chủ cũng dệt nên những bản tình ca.
Một thời gian sau, mẹ tôi được ba mẹ nuôi đón lên sống cùng, mọi thứ đối với tôi giờ ấm êm vô cùng.
Hoàng Đăng sau một thời gian hơi khó hiểu, trầm tư thì cũng trở về với con người bình thường, hoạt náo, chăm chú làm việc.
Tôi thì vào lớp cao đẳng kế toán rồi học nó chừng ba năm, ngày vẫn sánh đôi cùng cậu hai đến công ty trong nụ cười rạng rỡ, đêm đến anh người yêu đưa tôi đến lớp học.
Cả nhà chúng tôi đều thống nhất là đợi sau khi tôi hoàn thành khoá cao đẳng sẽ tổ chức hôn lễ, vì hiện giờ tôi còn nhí quá! Vâng tôi là cô bé giúp việc vụng về nhưng hạnh phúc nhất trái đất này phải không ạ?
Hoàn.