Nắng Hạ Đầu Mùa

Hôm sau Quân hẹn mình ra quán cà phê gần khu trọ để nói chuyện thẳng thắn. Xác định là chẳng còn gì nhưng mình vẫn muốn gặp cậu ấy.

Trông Quân tả tơi với mái tóc bù xù, râu ria lởm chởm và đôi mắt thâm quầng. Thấy mình nó vội vã kéo ghế rồi hỏi mình uống gì. Nếu là lúc trước mình thấy cậu ấy thật ga lăng nhưng bây giờ thì điều đó đối với mình thật giả tạo.

Mình cất giọng lạnh lùng: “Có gì thì cậu nói nhanh lên, tớ không có nhiều thời gian.”

Quân nhìn mình vẻ chua chát: “Em thay đổi cách xưng hô nhanh ghê.”

“Nếu xét về tuổi, tôi còn hơn cậu hai tháng đấy. Cậu đừng gọi anh, em gì đó nữa, tôi nghe buồn nôn lắm.”

Quân hơi cúi mặt, hai bàn tay nó nắm vào nhau ra vẻ lo lắng. Nó thở dài rồi nói với giọng buồn bã: “Thực sự trong chuyện tình cảm rất khó nói, cậu rất tốt. Nhưng khi gặp Khánh Chi tớ mới hiểu thế nào là tình yêu thật sự. Có lẽ ngay từ đầu tớ đã ngộ nhận cảm xúc của tớ dành cho cậu.”

Mình đau đớn hỏi lại: “Ngộ nhận?”

Quân bối rối: “Cũng không hẳn là tớ không có chút xíu cảm xúc gì với cậu, nhưng mà...phải nói thế nào nhỉ...ừm... khi ở cạnh Khánh Chi cảm giác rất khác...”

Mình lạnh lùng cắt ngang: “Tóm lại là hết tình cảm, muốn chia tay thì nói thẳng ra. Việc quái gì mà cậu cứ lòng vòng, tôi không rảnh ngồi nghe cậu kể về cảm xúc của cậu và Khánh Chi đâu!”

“Tớ thật sự xin lỗi, tất cả là do tớ, nhưng Khánh Chi thực sự rất đau khổ, cậu ấy đã dằn vặt rất nhiều, cậu đừng trách cậu ấy. Cậu ấy vẫn luôn lo lắng và yêu thương cậu.”

Mình cảm giác có cái gì đó đang bùng nổ. Một sự phẫn nộ khủng khiếp dâng lên. Mình cay đắng nói: “Hoá ra cậu gặp tôi để để phân trần cho cậu ấy. Hai người thật khốn nạn. Lén lút sau lưng tôi khi tôi mất hết tất cả. Thế mà giờ đây cậu còn có tư cách ngồi đây mà bênh vực cho cô người yêu tốt đẹp của mình sao. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy hai người nữa, hãy cút khỏi đời tôi càng xa càng tốt.”

Mình đứng dậy và lao ra khỏi quán. Nước mắt lại tuôn như mưa. Cứ tưởng gặp nhau thì sẽ ổn hơn, nhưng gặp rồi trái tim mình lại đau gấp bội. Cách đây hai ngày cậu ta vẫn còn ôm mình, nói với mình những lời ngọt ngào, thế mà giờ đây cảm giác đã xa nghìn trùng.

Về đến phòng trọ thì mình thấy Khánh Chi đang thu dọn đồ đạc. Thấy mình nó cúi mặt không nói gì. Mình cũng mặc kệ nó thu dọn. Thế cũng tốt, từ giờ đỡ phải nhìn mặt nhau.

Khi đồ đạc đã gói ghém xong thì Khánh Chi chợt lên tiếng: “Cậu nên nhớ tớ không cướp cái gì của cậu cả, chỉ là cậu đã tự tay đẩy tình yêu của mình ra xa thôi. Quân bảo rằng cậu quá độc lập và mạnh mẽ nên cậu ấy có cảm giác cậu không cần sự bao bọc và chở che của cậu ấy. Tớ mang ơn cậu, nhưng không vì thế mà tớ có thể ngăn cản được cảm xúc của mình. Tớ mong cậu sẽ sống tốt. Tớ đi đây!”

Mình vẫn nằm trên giường, quay lưng lại với Khánh Chi, nghe từng lời cậu ta nói không sót chữ nào. Thật nực cười. Mình cảm thấy uất ức và chua chát tận cùng. Hoá ra trong sự việc lần này mình là người có lỗi ư? Sau tất cả mọi chuyện thì mình không được phép trách ai cả mà nên trách bản thân mình ư?

Một lát sau, quay lại thì Khánh Chi đã đi mất.

Căn phòng trở nên trống trải vô cùng. Chỉ mới ngày nào nơi đây còn là căn phòng tràn ngập tiếng cười của hai đứa.

Còn đâu nhưng đêm tâm sự đến ba giờ sáng mà vẫn chưa hết chuyện. Những hôm trời rét ôm nhau chui vào chăn mở phim kinh dị ngồi xem và cùng hú hét. Những hôm cuối tháng hết tiền, hai đứa sì sụp mì tôm nhưng vẫn thấy thấy ấm áp lạ thường. Những nụ cười, những giọt nước mắt hai đứa đã có cùng nhau. Những kỷ niệm đó giờ tưởng chừng mới còn đây mà đã xa mãi mãi.

Chỉ trong một ngày, mình đã mất người yêu và cô bạn thân nhất. Những giọt nước mắt lại lăn trên má mình. Mình đã làm gì sai mà ông trời nỡ đối xử với mình như thế?

Mình cứ nằm khóc lặng lẽ như vậy rất lâu. Cho tới khi tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Đó là một tin nhắn SMS từ số lạ: “Đi ăn kem không Nắng?”

Cách gọi đặc biệt này không ai khác ngoài Khôi. Mình nhắn lại: “Sao cậu biết số điện thoại của tớ.”

“Muốn biết sẽ biết thôi, chuẩn bị đi, tớ qua đón?”

“Biết luôn cả chỗ mình?”

Khôi chỉ nhắn lại cái mặt cười.

Ra ngoài thay đổi tâm trạng xíu cũng tốt. Mình tự nhủ rồi đứng dậy, buộc lại tóc và đi rửa mặt để xoá hết dấu vết của những giọt nước mắt.

Khoảng mười lăm phút sau đã thấy Khôi có mặt ở cổng trọ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Chắc tại trời nóng quá. Mình gượng nở nụ cười với nó rồi leo lên con ngựa chiến.

Khôi chở mình đi qua một con đường rợp bóng cây xanh. Cả hai không nói năng gì cho đến khi dừng lại ở hồ Văn Quán. Đúng là thời tiết nóng nực như vậy ra hồ ngồi đúng là không tồi.

Mình ngồi trên ghế đá nhìn ngắm mặt nước. Ước gì lòng mình cũng được tĩnh lặng như mặt nước êm ả kia. Nhưng giờ đây lòng mình vẫn đang dạt dào từng cơn sóng dữ.

Khôi đưa cho mình một chiếc kem ốc quế rồi nói: “Mỗi khi buồn tớ hay ra đây.”

Anh chàng ngồi xuống bên cạnh mình rồi ngập ngừng hỏi: “Cậu ổn chứ?”

“Cậu thấy tớ không ổn chỗ nào à?”

Khôi cười cười gãi đầu: “Chắc tớ lo lắng thừa rồi, cậu mạnh mẽ mà!”

Hai chữ “Mạnh mẽ” như nhát dao cứa vào tim mình. Những lời Khánh Chi nói cứ vang bên tai. Phải chăng cậu ấy nói đúng? Sự mạnh mẽ của mình là lý do Quân rời xa mình? Mình liền hỏi Khôi: “Cậu nghĩ sao về một cô gái mạnh mẽ? Có phải con trai thường thích một cô gái yếu đuối, biết nhõng nhẽo hơn không?”

Khôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của mình. Câu ta trầm ngâm xíu rồi đáp: “Mạnh mẽ và độc lập không phải ai cũng làm được. Tớ luôn tôn trọng những người như vậy, cho dù là con trai hay con gái. Tuy nhiên tớ nghĩ đã là con gái thì chắc chắn sẽ có những lúc yếu mềm, chỉ là cô ấy có muốn chia sẻ hay không thôi. Nếu không chia sẻ thì ắt là cả hai người chưa đủ sự đồng cảm.”

Lòng mình chợt dịu lại khi nghe những lời Khôi nói. Mình nở nụ cười: “Cậu cũng sâu sắc đấy.”

“Tớ chưa yêu ai nhưng không có nghĩa là tớ không biết nhìn nhận. Ngay lần đầu gặp cậu tớ đã thấy cậu và Quân ở hai thế giới khác nhau, quả thực rất khó hoà hợp?”

Mình ngạc nhiên ngó Khôi, anh chàng nói tiếp: “Có thể tớ từng học môn tâm lý học nên có những cái tớ cảm nhận tốt hơn người khác. Quân là một chàng trai thiên về bề nổi, nhưng cậu lại là một tảng băng chìm. Nội tâm phức tạp của cậu, cậu ta sẽ không dễ nhận ra.”

Khôi càng nói mình càng ngạc nhiên. Không ngờ một tên có vẻ bất cần như Khôi mà lại quan sát tinh tế như thế. Mình hỏi vặn lại cậu ta: “Tớ tưởng người ta bảo trái dấu hút nhau mà?”

Khôi bật cười: “Trái dấu hút nhau là có thật, nhưng ai đảm bảo những người trái dấu ấy đi được cùng nhau hết quãng đường dài? Theo tớ phải hoà hợp và thấu hiểu về tâm hồn thì mới có thể gắn bó.”

Mình im lặng để cảm nhận rõ hơn về điều Khôi nói. Cậu ta khiến mình thấy nhẹ nhõm xiết bao. Vậy là mình không sai, mình có quyền được giận dữ và căm hận khi bị phản bội.

Khôi chợt hỏi: “Bây giờ cậu định làm gì? Ý tớ là không có bằng đại học cậu sẽ vạch định tương lai ra sao?”

“Không những không có bằng đại học mà lý lịch của tớ còn rất xấu, tớ rất khó để xin được một công việc tốt. Nhưng không sao, tớ sẽ đi từ những việc chân tay, khi có kinh nghiệm tớ sẽ tự làm chủ cuộc sống của mình. Cậu yên tâm, ông trời sẽ không lấy hết tất cả của tớ đâu.”

Nói rồi quay qua Khôi mình nở nụ cười thật tươi với cậu ấy.

Khôi nhìn mình, cậu ta thoáng ngẩn ngơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui