Lúc Trì Lập Đông chưa thẳng thắn nói với mẹ mình là gay.
Tất cả những người bên cạnh hắn, cũng chỉ có Lý Đường biết rõ hắn thích đàn ông, còn biết người mà hắn yêu thầm.
Lúc trong đội tuyển quốc gia hai người bị chia thành một tổ, thường ngày cùng nhau luyện tập.
Lý Đường là tuyển thủ hạng ruồi*, với Trì Lập Đông thì không tồn tại quan hệ cạnh tranh, tính cách của hắn ta thoải mái luyên thuyên, ai cũng có thể chơi, hai người sống chung với nhau vẫn rất ổn, lúc trước khi xuất ngoại để tập huấn, còn làm bạn cùng phòng nửa năm.
(*) Hạng ruồi: Quyền anh chuyên nghiệp chia làm 18 cấp.
Hạng ruồi là một trong 18 cấp.
Trong nửa năm đó có một lần, Trì Lập Đông nhận được cao dược trị thương gửi từ trong nước tới, hắn cẩn thận thu lại từng li từng tí, cũng không nỡ dùng.
Hết lần này tới lần khác Lý Đường chịu chút vết thương nhỏ, ngửi thấy mùi cao dược nên đã tìm ra, tiện tay dùng một chút, Dù sao bình thường Trì Lập Đông luôn ôn hòa vì cái này lại trở nên nóng nảy.
Lý Đường là một người rộng lượng cho nên cũng không buồn bực, nhưng vẫn cho là “Vương Tề” người gửi bưu kiện chính là bạn gái ở trong nước của Trì Lập Đông, sau khi chuyện này đã qua, còn lấy cái này trêu chọc Trì Lập Đông rất lâu.
Cho đến vài năm sau, hắn ta cũng quen biết Vương Tề.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra.
Nhưng Lý Đường tuyệt đối không nhịn được, ngay hôm đó đã hỏi Trì Lập Đông: “Vương Tề gửi cao dược cho cậu? Là một người con trai mà! Chuyện này là như thế nào?”
Trì Lập Đông cũng không muốn nói dối, không trực tiếp trả lời hắn ta.
Đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Sau này Vương Tề kết hôn, kêu Trì Lập Đông đi làm phù rể.
Trì Lập Đông không muốn đi lại không thể nói “không”.
Trước hôn lễ một đêm, Lý Đường mượn rượu giải sầu với hắn, nghe hắn kể khổ cả một buổi, thật sự là nhìn không được nữa, nhẫn tâm dùng bình rượu đập vào cái ót của hắn sau đó đưa hắn đi bệnh viện may ba mũi.
Không cần làm phù rể nữa, bên kia hôn lễ vừa kết thúc thì Vương Tề đã tới bệnh viện thăm hắn, thấy kẻ đầu sỏ Lý Đường đang ở đó, lúc này đã trở mặt rồi, Lý Đường bày ra dáng vẻ mình đã uống quá nhiều nên thiếu suy nghĩ, tỉnh rượu mới biết dáng vẻ không hợp đạo lý của mình, ngoan ngoãn để cho Vương Tề đánh một trận.
Lý Đường cũng coi như là mình không sợ chết.
“Tiểu Hạ là cái kia của cậu sao?” Lý Đường biết rõ còn hỏi.
“Cái gì mà cái này cái kia, người yêu của tôi đó.” Trì Lập Đông đưa Hạ Nhạc tới đây, cũng không muốn gạt Lý Đường nữa.
Lý Đường nói: “Vậy cậu chuẩn bị?” Hắn ta hỏi được một nửa.
Tâm trạng của Trì Lập Đông trở nên phức tạp, anh không biết Vương Tề ly hôn, ngược lại Lý Đường đã biết trước rồi?
Hắn hỏi: “Ly hôn lúc nào? Biết vì sao không?”
Lý Đường nói: “Chuyện này đã được hai ngày rồi, nguyên nhân thì không rõ lắm, có thể là không muốn để cho người ta biết.
Sáng hôm nay tôi vừa nghe được đã lập tức gọi điện cho cậu ấy, nhưng cậu ấy giống như chẳng có chuyện gì vậy, quan hệ của tôi và cậu ấy cũng không thân như chúng ta, người ta không nói, tôi cũng ngại hỏi, tùy tiện nói hai câu liền cúp máy rồi.”
Trì Lập Đông nói: “Cậu nghe được từ đâu vậy? Có chính xác không?”
Lý Đường nói: “Đơn vị thứ hai của bọn hắn thường hay tới chỗ của tôi để rèn luyện, biết rõ tôi cũng xem như là nửa bạn thân của cậu ấy, buổi sáng liền hỏi vòng vo, xem tôi có biết chuyện của Vương Tề như thế nào không.
Tại sao đang yên đang lành lại ly hôn, còn nộp đơn từ chức, đều hỏi đến mức làm cho tôi muốn xỉu rồi, tôi thật sự là không biết gì cả.”
“Còn từ chức?” Trì Lập Đông kinh ngạc đến lắp bắp nói: “Tháng trước cậu ấy vừa nhắc tới phó công ty, tình cảm với em dâu cũng không tệ, chuyện này quá đột ngột rồi… Chẳng lẽ là bởi vì con cái sao?”
Lý Đường hơi kinh ngạc, nói: “Trì Tử, phản ứng này của cậu không tệ đó, tôi còn sợ cậu nghe xong chuyện này sẽ không nhịn được kích động, cậu được đó chứ, còn có thể bình tĩnh.
Ừ? Hay là trong lòng trống và pháo đã sớm nổ vang trời rồi đúng không?”
Trì Lập Đông nói: “**, cậu nói chuyện này với người khác chưa?”
Lý Đường nói: “Chưa, tôi và người khác cũng không nói đến cậu ấy.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy tới chỗ tôi thì dừng lại, cậu ấy có tới đây thì cậu cũng đừng hỏi gì, nếu cậu ta không muốn để cho người khác biết thì cứ coi như là không biết đi.”
Lý Đường đồng ý nói: “Được thôi, cho dù ngồi ghế hổ chịu nước ớt, cũng không cạy được miệng của tôi đây.”
Trì Lập Đông nói: “Cậu không luyên thuyên có phải cảm thấy rất khó chịu không?”
Lý Đường run chân, nói: “Vậy thì không phải, hai chữ khó chịu cũng không đủ hình dung sự khó chịu của tôi.”
Trì Lập Đông không thích luyên thuyên cũng rất khó chịu, cũng muốn run chân.
Hắn hơi nôn nóng.
Muốn lập tức liên hệ với Vương Tề để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn lại biết không nên làm như vậy.
Vương Tề cũng không nói gì.
Mà hắn đã sớm mất đi lập trường coi như là bạn bè bình thường rồi.
Huống chi, hắn đã có Hạ Nhạc rồi.
Hạ Nhạc đo xong số liệu thân thể, đoán chừng là cảm thấy bầu không khí hơi tinh tế, ánh mắt đảo quanh hai người, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lý Đường pha trò: “Nói về việc Trì Tử mua hai cái cổ phiếu đã chịu thiệt rồi.”
Hạ Nhạc nhìn Trì Lập Đông: “Anh mua hai cái nào vậy?”
Lý Đường: “…”
Trì Lập Đông nói: “Không phải nói về cổ phiếu, đang nói cái khác.
Một người bạn của anh đã xảy ra chút chuyện.”
Lý Đường đành gượng cười.
Hạ Nhạc nói: “Chuyện gì? Có thể giúp được không?”
Trì Lập Đông nói: “Không thể giúp, vấn đề hôn nhân thôi.”
Hạ Nhạc gật gật đầu, nói: “Chuyện tình cảm, người ngoài cũng không nên khoa tay múa chân.”
Lý Đường không nói được gì, dáng vẻ tươi cười cũng từ từ biến mất.
Hắn ta cảm thấy trong lời nói của Hạ Nhạc có hàm ý khác, nhưng mà cũng không nên nghĩ nhiều.
Trì Lập Đông lại không phát hiện, trong lòng của hắn rất hỗn loạn, cũng không làm mất hứng thú của Hạ Nhạc, nói: “Còn muốn đi vào trong xem câu lạc bộ không?”
Hạ Nhạc đưa tay, kéo ống tay áo khoác hơi nhăn của Trì Lập Đông rồi mới nói: “Hôm nay coi như xong rồi, hình như bên đó cũng không có người, dù sao sau này em sẽ thường xuyên tới đây.
Lý tổng, cám ơn anh đã tặng thẻ cho tôi.”
Cậu khách khí cười với Lý Đường.
Lý Đường nói: “Khách khí rồi khách khí rồi, sau này thường xuyên tới đây đi, hoan nghênh cậu tới.”
Biểu cảm có tính lặp lại, thường là nói dối.
Đợi hai người rời đi, Lý Đường vẫn đang suy nghĩ, hắn ta vẫn luôn cảm thấy hắn đã gặp qua Hạ Nhạc ở đâu đó.
Có lẽ trước đây rất lâu, vì vậy ký ức trở nên mơ hồ, nhưng mà trí nhớ của hắn ta không tệ, luôn có thể nhớ rõ.
Buổi tối, Hạ Nhạc xuống bếp làm thịt heo trùm cơm nóng, bề ngoài thì bình thường nhưng mùi vị rất ngon.
“Lúc vừa tới Hồng Kông, thuê phòng chung với người khác, bạn cùng phòng biết làm cơm nên đã dạy nhiều thứ cho em.
Em còn biết làm chè xoài bưởi, hôm khác đi mua hoa quả, thử xem có quên hay chưa.”
Hạ Nhạc nói đến vui vẻ.
Trì Lập Đông cố gắng chuyên tâm nghe cậu nói, nhưng mà không khống chế được suy nghĩ, luôn nhịn không được nghĩ tới chuyện Vương Tề ly hôn.
Hạ Nhạc ngưng cười, nói: “Anh có tâm sự sao?”
Trì Lập Đông nói: “Không có.”
Hạ Nhạc nói: “Gạt người.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc cúi xuống, nói: “Không muốn nói thì thôi.”
Cậu đứng dậy dọn chén, Trì Lập Đông mới ăn được một nửa cũng bị cậu lấy đi rồi.
Trì Lập Đông ngồi yên một lúc, vội vàng đứng dậy đuổi theo vào phòng bếp.
Hạ Nhạc còn đang bỏ cơm thừa vào sọt rác.
Trì Lập Đông: “Ôi đừng…”
Hạ Nhạc cầm chén đũa ném vào trong máy rửa chén, nhấn chốt mở sau đó đứng lên, mắt nhìn phía trước, lồng ngực phập phồng đến rất kịch liệt.
Trì Lập Đông nói: “Tức giận rồi sao?”
Hạ Nhạc không trả lời.
Trì Lập Đông nói: “Nhưng mà… Anh còn chưa ăn no.”
Hạ Nhạc hét lên: “Vậy anh tự làm đi!”
Trì Lập Đông nịnh nọt nói: “Em làm ăn rất ngon, thật đấy.”
Hạ Nhạc nói: “Có ngon cũng không làm nữa, không có lần sau nữa!”
Trì Lập Đông nói: “Anh đang thất thần, em đừng tức giận như vậy?”
Hạ Nhạc mạnh mẽ quay đầu, vẻ mặt giận dữ.
Trì Lập Đông bị sự hung dữ của cậu làm cho sợ hãi, ánh mắt không tự chủ rút lại.
Hạ Nhạc giơ tay lên nói: “Vài năm nay em chưa xuống phòng bếp, vừa rồi còn cắt trúng tay! Anh dựa vào cái gì mà thất thần?”
Trì Lập Đông: “…” Cảm thấy suy luận không đúng nhưng cũng không dám phản bác.
Hạ Nhạc buông tay xuống, mím chặt môi.
Nhìn qua cảm thấy rất tức giận lại tủi thân.
Trì Lập Đông cảm thấy mình rất tồi tệ.
Dựa vào cái gì chứ?
Ở trước mặt của Hạ Nhạc thất thần lại suy nghĩ tới người khác.
Hắn cầm muỗng nhỏ và một cái chén, ngồi xổm xuống trước sọt rác, móc từng muỗi từng muỗi cơm mà Hạ Nhạc vừa đổ đi.
Hạ Nhạc cau mày nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Trì Lập Đông móc được không ít rồi, tầng dưới cùng trộn lẫn với rác thải khác cho nên mới bỏ qua, liền giữ tư thế ngồi xổm, đổi hướng múc từng muỗng cơm cho vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Em làm cơm cho anh ăn, không được lãng phí.”
Hạ Nhạc: “…”
Cậu đi tới, cuớp lấy cái chén trong tay của Trì Lập Đông, vứt cả cái chén về lại sọt rác.
Trì Lập Đông còn muốn cầm lại.
Hạ Nhạc hét lên: “Không được nhúc nhích!”
Trì Lập Đông ngẩng đầu lên nói: “Cái chén.”
Hạ Nhạc nói: “Không cần cái chén nữa!”
Trì Lập Đông: “Nhưng mà anh…”
Hạ Nhạc: “Còn nói tiếp thì em sẽ không cần anh nữa!”
Trì Lập Đông ngậm miệng, ngồi xổm ở đó, bộ dáng giống như một chú chó đáng thương.
Hạ Nhạc tức giận nhìn hắn một lúc, đột nhiên vẻ mặt trở nên mềm mại, cũng ngồi xổm xuống ôm lấy cổ của hắn, mặt nằm ở trên vai của hắn, rất quyến luyến.
Trì Lập Đông: “… Không tức giận nữa hả?”
Hạ Nhạc buồn bực nói: “Có phải tính tình của em rất xấu hay không?”
Trì Lập Đông vội vàng nói: “Không có, rất tốt.”
Hạ Nhạc nói: “Gạt người.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy thì xấu.”
Hạ Nhạc nói: “Đồ hai mặt.”
Trì Lập Đông cười rộ lên.
Hạ Nhạc thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Nhưng tính khí của cậu vẫn không thay đổi, như là giông tố mùa hè, tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Trước đây cậu không hài lòng, nói trở mặt liền trở mặt, lúc nổi nóng còn ác hơn bây giờ, bây giờ chỉ cần hét hai câu, trước kia là muốn động thủ luôn đấy, đánh thì đánh không lại Trì Lập Đông, ở trên giường của Trì Lập Đông ném đồ, lần nào cũng ném đến Trì Lập Đông phải chạy trối chết.
Nửa tiếng sau, cậu hết nổi nóng, thảnh thơi chơi trò chơi, Trì Lập Đông cầm lấy cây chổi chậm rãi xử lý tàn cuộc.
Nhưng ở bên ngoài cậu không phải như vậy, học trưởng nói cậu có lễ phép giáo dục rất tốt, bạn học cũng nói cậu nhiệt tình thoải mái.
Cậu chỉ nổi nóng ở trước mặt của Trì Lập Đông..