Một đoàn người đến bãi đỗ xe, Trì Lập Đông lái xe năm chỗ SUV, giúp đỡ vợ chồng giáo sư Hạ kéo cửa xe ở chỗ ngồi phía sau, còn chu đáo chuẩn bị một cái chỗ ngồi dành cho trẻ em.
Giáo sư Hạ khen một câu: “Làm phiền Lập Đông rồi, suy nghĩ thật chu đáo.”
Trì Lập Đông được khen như mở cờ trong bụng, ở bên cạnh Hạ Nhạc đang cười nhạo hắn.
Trên đường đi giáo sư Hạ hỏi tình hình bây giờ của Trì Lập Đông, nghĩ đến Hạ Nhạc đã nói hết với hắn rồi, ông cũng chỉ tùy ý hỏi, thái độ với Trì Lập Đông thân thiện gấp một vạn lần hơn trong tưởng tượng của hắn.
Vợ thầy, Hạ Nhạc và bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau.
Tên của bạn nhỏ là Hạ Tư Niên, thường gọi là Niên Niên, không biết là sợ người lạ hay là tính cách hướng nội, không làm khó cũng không nói nhiều, Hạ Nhạc cho bé uống nước, bé ngoan ngoãn cắn ống hút uống nước, mẹ Hạ hỏi bé “Niên Niên có buồn ngủ không không?” Bé đáp “Không buồn ngủ”, người lớn không để ý tới bé, bé sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, nghiêng đầu nhìn thành phố xa lạ với bé ở ngoài cửa sổ.
Lần này vợ chồng giáo sư Hạ đưa cháu ngoại về nước, là muốn đến nhà của chị của mẹ Hạ qua tết âm lịch, trong nhà dì cả cũng chỉ có hai người già, con cái ở bên ngoài, năm nay tết âm lịch có việc về không được.
Vốn dĩ dì cả và dượng nói muốn đi đón bọn họ, mẹ Hạ nói bạn trai của Hạ Nhạc sẽ đi, hẹn hai vợ chồng dì cả cùng ăn cơm tối.
Tới chỗ ở của Trì Lập Đông và Hạ Nhạc, xuống xe cũng không lấy hành lý, đã bay mười mấy tiếng, chỉ tới đây nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nhìn hoàn cảnh cuộc sống của con trai.
Trong nhà rất sạch sẽ, tuy Trì Lập Đông rất cẩu thả, vệ sinh cá nhân không có vấn đề, ngày hôm qua còn đặc biệt mời nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp sạch sẽ.
Giáo sư Hạ vừa vào cửa đã ngồi xuống, tự đấm chân cho mình, tự giễu nói: “Không thể không nhận mình già, mới mười mấy tiếng mà chân đã chịu không nổi.”
Trong nhà quá nóng, Hạ Nhạc ngồi xổm cởi áo khoác cho Niên Niên, nói: “Vậy đã không được rồi? Nếu không phải con đặt vé trước, cha còn thể hiện mình muốn mua khoang phổ thông đó.”
Giáo sư Hạ nói: “Ôi ôi, đây là muốn tính sổ với cha sao? Cha trả tiền vé máy bay lại cho con.” Nói xong lấy điện thoại di động ra, làm như muốn chuyển khoản.
Vợ thầy nói: “Được rồi được rồi, kính lão còn trong hành lý ở dưới lầu, ông thấy rõ điện thoại không?”
Trì Lập Đông vừa pha trà vừa nghe một nhà ba người nói chuyện, âm thầm muốn cười, sau đó bưng trà lên.
Giáo sư Hạ bưng ly lên, hài lòng nói: “Lá trà không tệ.”
Trì Lập Đông rất vui, mấy ngày trước hắn mới đi mua, hắn và Hạ Nhạc không có thói quen uống trà, người hướng dẫn mua hàng nói với hắn là Đại Hồng Bào cao cấp.
Hắn lại đi tới phòng bếp để rửa hoa quả.
Hạ Nhạc đi theo, ôm lấy hắn từ phía sau.
Trì Lập Đông khẩn trương nói: “Đừng để cha của em nhìn thấy.”
Hạ Nhạc nói: “Sợ ông ấy như vậy sao?”
Trì Lập Đông tự nhủ, có thể không sợ sao, đó là cha của em đấy.
Hạ Nhạc vòng tay qua eo của hắn, nói: “Anh cống hiến quá nhiều sự ân cần rồi.”
Trì Lập Đông nhìn cửa phòng bếp, phòng khách tuyệt đối không nhìn tới cái góc này, mới yên tâm nắm lấy tay của Hạ Nhạc, xoay người lại.
Trong mắt của Hạ Nhạc ẩn chứa ý cười: “Muốn làm cái gì?”
Trì Lập Đông nghiêng đầu hôn cậu, hai người cứ yên lặng hôn nhau.
Cách cha mẹ Hạ Nhạc một bức tường, cảm giác giống như đang yêu đương vụng trộm, tuy rằng không thể tùy ý làm bậy nhưng cũng hơi kích thích.
“Cha.”
Trì Lập Đông càng hoảng sợ hơn, lập tức lui ra sau.
Bạn nhỏ đứng ở cửa phòng bếp, ngẩng đầu nhìn hai người lớn, vẻ mặt hồn nhiên: “I wanna pee.”
Hạ Nhạc hơi xấu hổ, có lẽ không muốn ra ngoài bị cha mẹ nhìn thấy cho nên trấn định nói: “Để mẹ dẫn con đi có đuợc không? Cha phải rửa hoa quả cho ông bà ngoại.”
Niên Niên nhìn Trì Lập Đông, bé hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Được.”
Người mẹ mới Trì Lập Đông: “… Hạ Nhạc, em nhất định phải dạy thằng bé gọi anh như vậy không?”
Hạ Nhạc cười gian xảo, nói: “Vậy anh dạy thằng bé đi.
Đi đi, dẫn thằng bé đi vệ sinh đi.”
Trì Lập Đông dẫn Niên Niên đi vào nhà vệ sinh, ôm lấy bé sau đó đặt lên bồn cầu, cảm thấy bé quá nhỏ, sợ bé không cẩn thận ngã về phía sau cho nên dùng hai tay vịn lấy vai của bé.
Niên Niên vừa đi vệ sinh vừa nhìn chằm chằm hắn.
Trì Lập Đông hơi lúng túng nói: “Cha của con đang nói đùa đấy, mẹ phải là woman, con có hiểu không?”
Vẻ mặt của Niên Niên mờ mịt mờ mịt, cũng không biết là nghe không hiểu tiếng Trung hay là chưa có khái niệm về giới tính.
Trì Lập Đông nói: “Con nhìn mẹ của người khác có được như chú không?”
Niên Niên nói: “Không có, mẹ của người khác đều rất xinh đẹp.”
Trì Lập Đông không xinh đẹp nghe xong câu này cảm thấy trong lòng chua xót, nói: “Vì vậy chú không phải là mẹ, chú xấu như vậy.”
Niên Niên lại nói: “Nhưng mà cha nói chú là Mu Lan.”
Trì Lập Đông khó hiểu: “Mu Lan gì?”
Phát âm của Niên Niên không quá chính xác: “Fa Mu Lan.”
Trì Lập Đông: “… Hoa Mộc Lan?”
Niên Niên vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Khóe môi của Trì Lập Đông run rẩy, muốn đánh cho Hạ Nhạc một trận.
Niên Niên chớp chớp mắt, vô cùng vui vẻ hỏi: “Mu Lan có một con rồng, chú có không?”
Trì Lập Đông nói: “Chú không có.”
Niên Niên hơi thất vọng, nói: “Con thích Mu Lan và rồng của cô ấy.”
Trì Lập Đông ôm bé xuống sau đó ôm lấy bé để cho bé rửa tay, nghĩ xong rồi mới nói: “Chú không có rồng, nhưng chú có socola và kẹo, còn có rất nhiều đồ chơi, chú luyện tán thủ… Chính là công phu đó, con có thích chú không?”
Mắt của Niên Niên sáng lên, rõ ràng là thấy đã động tâm, khổ sở nói: “Nhưng mà con không thể nhận kẹo và đồ chơi của người lạ.”
Trì Lập Đông nói: “Chú không phải là người lạ, chú là…”
Là cái gì đây? Là bạn trai của cha con? Bạn nhỏ sẽ không hiểu đâu.
Là cha của con? A a a a thật không biết xấu hổ.
Niên Niên: “Là cái gì?”
Trì Lập Đông lau khô tay cho bé, không biết nên nói như thế nào: “Cha của con nói không sai, chú là mẹ của con.” … Mu Lan cơ bắp không có rồng..