Còn vài ngày nữa là qua năm mới rồi, trước Tết Âm lịch Hạ Nhạc không phải làm việc, Trì Lập Đông cũng gần như không tới công ty.
Giáo sư Hạ đã quá quen thuộc với Bắc Kinh rồi nên không cần bọn họ giúp đỡ, thời tiết cũng lạnh không muốn ra ngoài, vừa hay tụ tập với dì cả và chú một bàn, ngày nào cũng đánh mạt chược, nói chuyện ngày thường.
Trì Lập Đông và Hạ Nhạc không có việc gì nên dẫn Niên Niên đi chơi, bé không có hứng thú với danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử, mùa đông đi Kinh Giao Du chơi sợ là trẻ con chịu lạnh, cũng là nên đi mấy nơi như trong nhà, trung tâm thương mại, khu vui chơi, thủy cung.
Niên Niên dễ đưa đi chơi, trên cơ bản không khóc cũng không quấy phá, muốn ăn gì hoặc là muốn chơi gì đều sẽ chủ động biểu đạt để nhận được sự đồng ý của người lớn: “Con muốn…được không?”
Trì Lập Đông vừa mới bắt đầu chỉ cảm thấy là Niên Niên rất ngoan, sau mới chậm chạp phát hiện ra phải nói là đứa trẻ hiểu chuyện, hay nói là người nhà Hạ Nhạc rất biết dạy dỗ trẻ con.
Ba người vợ chồng giáo sư Hạ và Hạ Nhạc cho dù ai nói chuyện với Niên Niên đều sẽ ngồi xổm xuống để cùng chiều cao mà giao lưu với đứa bé, Niên Niên nói gì bọn họ cũng đều sẽ nhẫn nại nghe hết ý biểu đạt, từ lúc nhà dì đưa Niên Niên ra ngoài, Hạ Nhạc cũng trưng cầu ý kiến giống hệt bạn nhỏ “Chúng ta hôm nay đi… được không?”
Loại gia giáo này, học vấn thật sự rất lớn.
Trì Lập Đông cảm thấy bản thân mình không được lắm.
Càng vui vẻ hơn là Niên Niên thích anh.
Bởi vì được gọi là “mẹ” thật sự rất xấu hổ, hắn đã thương lượng xong xuôi với Niên Niên, lúc không có người khác thì gọi thế nào cũng được, nhưng lúc có người khác thì không được gọi vậy.
Đi chơi thủy cung, Niên Niên mệt, Hạ Nhạc muốn bế bé đi, bé lại chủ động kéo ống quần của Trì Lập Đông nói: “Con muốn để Mộc Lan bế.
Mộc Lan có đồng ý không?”
Trì Mộc Lan làm gì có lý do nào để từ chối, bế bé lên đi được một lúc, các bạn nhỏ nghỉ đông rất nhiều, hắn sợ chen chúc nên để Niên Niên cưỡi trên cổ chính mình.
Vào trong khu cá mập.
Niên Niên: “Cá mập lớn!”
Trì Lập Đông: “Oa!”
Niên Niên ngẩng đầu: “Cá mập to hơn nữa kìa!”
Trì Lập Đông: “Oa oa oa!”
Niên Niên: “Nó giống như Bruce vậy!”
Trì Lập Đông: “Ai cơ?”
Niên Niên: “Trong Finding Nemo ạ, Bruce là một con cá mập trắng lớn.”
Trì Lập Đông: “??” Đột nhiên giác ngộ: “Tổng động viên đáy biển sao? Nemo và bố của cậu ấy?”
“Đúng rồi đúng rồi!” Niên Niên rất vui vẻ, hai cái tay nhỏ vỗ nhẹ vào mặt Trì Lập Đông giống như vỗ tay vì câu trả lời của hắn.
Trì Lập Đông cũng rất vui, trong lòng cảm thấy không bình thường lắm, giống như xuôi theo một chút… tình phụ tử?
Hắn quay đầu nhìn Hạ Nhạc, cậu đang giơ điện thoại chụp ảnh cho hắn và Niên Niên, tay khác cầm cặp sách hình ô tô có đựng bình nước và đồ ăn vặt cho Niên Niên, cảm thấy được hắn đang nhìn cậu, điện thoại di chuyển một chút lộ ra đôi mắt cười.
Trì Lập Đông nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra yêu ai yêu cả đường đi có ý nghĩa thế này.
Hai người đưa Niên Niên trở về nhà họ Trì một lần, bà Trì vừa thấy Niên Niên đã vui phát điên, nghe Niên Niên gọi một tiếng “bà” cũng sắp khóc, kéo bé không buông, bộ dáng thích đến mức hận không thể giữ lại trong nhà để nuôi.
Trì Lập Đông không quá hiểu trẻ nhỏ, bà Trì thì hiểu, cảm thấy với những đứa bốn tuổi thì thân hình của Niên Niên hình như hơi nhỏ hơn một chút.
Đợi tới khi Trì Lập Đông đưa Niên Niên lên tầng chơi.
Hạ Nhạc mới giải thích với bà Trì: “Chị con không đủ tháng, trong nhà loạn cào cào, trẻ con sức chịu đựng kém, Niên Niên bị bệnh, trưởng thành chậm hơn những đứa trẻ khác một chút, bây giờ thì không sao rồi, rất khỏe mạnh.”
Bà Trì hỏi: “Bố của đứa trẻ đâu? Nhìn Niên Niên không giống con lai lắm.”
Hạ Nhạc nói: “Cũng là người gốc Hoa, sớm đã không còn liên lạc nữa rồi.”
Bà Trì nói: “Bao giờ bố mẹ con có thời gian, để bọn họ tới nhà chơi.”
Hạ Nhạc nói: “Bọn họ nói muốn đợi sang năm sẽ tới thăm hỏi, trước đó thì không dám tới làm phiền dì ạ.”
Hai người đang nói chuyện.
Trì Lập Đông bế Niên Niên từ trên tầng xuống, Niên Niên được bế ở trong lòng, vui vẻ quá chừng gọi Hạ Nhạc: “Daddy! Xem mẹ tìm cho con cái gì này!”
Bà Trì: “…”
Xuống tầng Trì Lập Đông đặt Niên Niên xuống, lặng lẽ giải thích cho bà Trì.
Niên Niên cầm găng tay đấm bốc tới chơi cùng Hạ Nhạc, găng tay đấm bốc quá lớn, cậu bé không thể dùng, cậu bé đeo vào một tay Hạ Nhạc, dùng một tay khác che trước mặt mình, để Hạ Nhạc đánh cậu bé, Hạ Nhạc nhẹ nhàng dùng găng tay đấm bốc đấm nhẹ, cậu bé cũng cười ha ha, nhảy lên rất vui.
Trì Lập Đông nói xong với mẹ thì lại đi pha sữa bột cho Niên Niên, vừa pha vừa nhìn hai người chơi, trên mặt nở nụ cười hiền từ của cha.
Ở nhà ăn xong xuôi cơm tối mới đưa Niên Niên về nhà dì của Hạ Nhạc.
Chơi cả ngày nên trên đường đi Niên Niên ngủ ngay trên ghế trẻ em, tới nhà dì, Trì Lập Đông bế cậu bé xuống xe, cậu bé ngủ giống như lợn con vậy hoàn toàn không thèm tỉnh.
Hai mươi tám tháng chạp.
Trì Lập Đông có chút việc phải đi một chuyến tới công ty, tới gần trưa mới làm xong, nghĩ muốn về nhà, lúc đang muốn đi thì gặp mấy người nhân viên nam, đang thần thần bí bí nói chuyện ở hành lang, còn vây quanh một người ở giữa, hắn không biết chuyện gì nên tới đó nhìn một cái hỏi: “Gì thế?”
Ngay chính giữa là một anh đẹp trai trẻ tuổi, âu phục giày da ôm một bó hoa hồng, trên đầu căng thẳng mà chảy mồ hôi giữa mùa đông lạnh, buổi trưa anh ta muốn tới nhà ăn công ty cầu hôn với bạn gái.
Trì Lập Đông nhớ rõ cặp đôi này, nam là kỹ thuật viên giám định dược liệu, nữ là kỹ thuật viên cao cấp, tới công ty đã hơn bảy năm rồi, bạn gái là nhân lực của bộ tài nguyên, nhậm chức tới nay cũng sắp được ba năm rồi.
Hắn nghĩ một lát rồi gọi điện cho Hạ Nhạc nói có việc buổi trưa không về được, không cần đợi hắn ăn cơm.
Buổi trưa, nhà ăn nhân viên giống như được một trận bùng nổ, tiếng vỗ tay từng hồi từng hồi vô cùng ồn ào.
Chàng trai quỳ gối xuống đất lấy ra nhẫn kim cương cầu hôn, bạn gái anh ta đã sắp muốn khóc lên rồi, hai tay bụm mặt nói: “Sao anh không nói trước với em? Hôm nay em còn không trang điểm nữa, thật đáng ghét.” Ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể rất thành thực, tay giơ ra để chàng trai đeo nhẫn cho mình.
Nhóm nhân viên nam: “Oa oa….
Hôn một cái đi! Hôn một cái đi!”
Đôi trai gái ôm nhau thẹn thùng mà hôn nhau một cái.
Nhóm nhân viên nữ đều cảm động, hâm mộ tới phát khóc, vỗ tay rào rào.
Trì Lập Đông thu hoạch, đại diện công ty tặng hai người vé máy bay tới châu Âu du lịch.
Hắn vừa rồi còn hỏi nhân viên nam cầu hôn là tuần trăng mật muốn đi đâu, chàng trai cũng không có ý gì còn không biết ngại mà nói bạn gái muốn đi Bắc cực ngắm cực quang.
Nhà ăn lại bùng nổ lần nữa, các nhân viên đều sôi nổi biểu đạt bản thân mình cũng siêu muốn kết hôn.
Tổng giám đốc Trì đi rồi, ẩn sau thành công và nổi tiếng.
Vừa ra ngoài đã kích động rồi, gọi điện thoại cho người bạn mở hàng tây hỏi: “Gần đây ngày nào có thể bao cả cửa hàng?”
Người bạn nói: “Ngày nào cũng đều không được, dịp này năm mới, rất nhiều khách đã đặt bàn sớm rồi, những quán khác cũng thế thôi.
Cậu muốn ồn ào kiểu nào thế?”
Trì Lập Đông: “Ngày sớm nhất có thể bao là ngày nào?”
Người bạn: “Chắc là qua Tết Nguyên Tiêu.”
Trì Lập Đông như bị hất một chậu nước lạnh.
Nhà hàng không được thì đổi thành rạp chiếu phim vậy.
Hắn lại gọi điện cho Lý Đường: “Mấy ngày này cậu có thể bao rạp chiếu phim không?”
Lý Đường: “Có thể chứ, sảnh lớn sảnh nhỏ VIP? Giá cả cũng không giống nhau.”
Trì Lập Đông vừa nghe đã có hi vọng: “Thật sự có thể à? Tết Âm lịch không phải đều đông đúc à? Không có phim phải bán vé à?”
Lý Đường nói: “Cứ cho là máy hỏng đi, hoàn tiền hoặc là đổi ngày chiếu là được mà.
Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?”
Trì Lập Đông nhìn không được cười nói: ” Tôi muốn cầu hôn.”
Lý Đường lắp bắp kinh hãi nói: “Cùng Hạ Nhạc á?”
Trì Lập Đông vui vẻ: “Cậu còn nói lời thừa thãi như thế à?”
Lý Đường không biết suy nghĩ cái gì, nửa ngày mới nói: “Được thôi, ngày nào thì được? Tôi chọn cho cậu một chỗ to nhé?”
Trì Lập Đông nói: “Sảnh nhỏ nhất đủ rồi, ngày nào… Tôi suy nghĩ ngày nào thích hợp đã, tối tôi gọi lại sau.”
Nói chuyện xong với Lý Đường, hắn gọi điện cho Hạ Nhạc: “Bây giờ em đang ở đâu? Ăn cơm chưa?”
Hạ Nhạc: “Đang ăn, đưa Niên Niên tới McDonald.”
Trì Lập Đông hỏi địa điểm cũng đi tới tìm bọn họ.
Bị không khí nghiêm trọng của nhân viên vừa rồi lây nhiễm, hắn cũng đặc biệt nhớ cũng muốn làm một sự bất ngờ cho Hạ Nhạc, tặng một món quà cho cậu ấy thì không được lắm, cầu hôn gì đó… có lẽ được hơn.”
Thừa dịp Giáo sư Hạ còn ở Bắc Kinh, Niên Niên cũng ở đây, cầu hôn xong thì tiện để Niên Niên sửa lời.
Hắn vừa lái xe vừa tính toán làm lúc đó bất ngờ thế nào, cười một hồi, hoàn toàn say mê trong kế hoạch của mình.
Cảm giác bản thân thật sự đang có một bàn tính tuyệt vời..