Nắng Hạ Nhất Phương


Tôi thề là tôi đã cố hết sức để đẩy hắn ra rồi, nhưng vấn đề ở chỗ: đẩy là chuyện của tôi, còn tránh hay không là chuyện của hắn.
Tôi chống không lại tên tra nam này, kết quả vẫn là bó tay chịu trói.

Chờ hắn hôn xong, tôi đã là một bộ dạng uất ức tới đỏ mắt mà khóc nấc cả lên.

Mắt tôi bị nước mắt phủ tới nhòe, nhìn không ra biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ thấy tay chân hắn luống cuống hoảng loạn, sau đó vội vàng ôm tôi vào lòng.
Khóc trước mặt hắn đích thực là do tôi sơ suất, phút chốc làm mất mặt bản thân.

Nhưng cũng không thể trách tôi, hai mươi bốn năm nay tôi thủ thân như ngọc cho chồng tương lai, nụ hôn đầu cũng chưa từng mất, vậy mà ngày trời tronng xanh, mây trắng nắng vàng như hôm nay.


Tôi lại thất thân cho một tên tra nam!!
Bị hắn đem ôm ở trong lòng, đích thực là rất thoải mái.

Nhưng tôi cũng không thể cho phép bản thân mình dễ dãi như vậy, hắn vừa buông ra, tôi liền để một bạt tai nghênh đón hắn đi! Dường như bị cái tát của tôi làm cho choáng ngợp, không dài không ngắn mà thất thần tròn năm giây.
Lục Phong: “Hạ Hạ, thật xin lỗi, quả thực đã kinh động em, em không sao chứ?”
Tôi: “Bây giờ tôi liền đạp anh vài cái, sau đó quay lại xin lỗi hỏi han, anh sẽ tha sao? Con người nào có bao giờ quên đi được cái chân đau của mình mà nghĩ về cái khác được đâu? Huống hồ, anh trơ trơ trẽn trẽn đem mất nụ hôn đầu của tôi giữa ban ngày ban mặt, tôi làm sao có mặt mũi đối diện với chồng tương lai bây giờ?”
Nghe được câu nụ hôn đầu phát ra từ miệng tôi, rõ rãng mi tâm của hắn đã dãn ra không ít, nhưng lại vì câu chồng tương lai phía sau mà mặt mày nhăn như đít khỉ?
Lục Phong: “Hạ Hạ, em lấy chồng tương lai ở đâu ra?”
-“Còn lấy ở đâu ra? Tôi mua trên shopee được chắc? tất nhiên là lấy nhờ tơ duyên của ông tơ bà nguyệt móc nối! Còn nữa, chủ tịch Lục, chúng ta quen không quen, thân không thân, tôi nhắc lại lần cuối, đừng có gọi tôi một cách buồn nôn như vậy!!”

“Em!! Tôi cũng nhắc lại một lần nữa, em chỉ có thể gả cho tôi, cũng chỉ có thể có một người chồng tương lai là tôi!”
Cái tên chết dẫm này trát xi măng lên mặt hay sao? Một câu nói buồn nôn như vậy, hắn chớp mắt cũng không chớp liền có thể nói toẹt ra.
“Tôi cảnh cáo anh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu! Chủ tịch Lục nên biết tự trọng một chút, bằng không tôi nộp đoạn ghi âm từ lúc tôi bước chân vào căn phòng này lên đồn cảnh sát, anh cùng tội cưỡng ép với tung thông tin xằng bậy này thoát cũng không thoát được nữa! Đồng thời có gặp thì tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn xô axit từ trong tay quý cô Bạch Liên kia của anh tạt vào mặt tôi.”
“Trước em khoan hẵn nóng vội kết anh tù chung thân, anh sẽ không phi lễ với em nữa.

Còn về chuyện giữa anh cùng Bạch Liên, anh đã sớm chia tay…”
Tôi đã sớm hết kiên nhẫn nói chuyện cùng anh ta, cũng không rảnh để nghe anh ta một câu rồi hai câu dùng bột giặt Omo tẩy trắng quá khứ của mình, liền cắt ngang lời của anh ta rồi quay đầu một mạch đi thẳng.
“Thật thất lễ, tôi không có hứng thú với chuyện đời tư cá nhân của chủ tịch Lục đây, xin phép đi trước nhé, cũng không phiền chủ tịch Lục tốn thêm thì giờ đưa tiễn tôi, tạm biệt.”
“Em một câu chủ tịch Lục hai câu Lục tổng liền một lần phủi sạch đi quan hệ chúng ta! Em…”
Câu cuối của hắn vẫn là bị cắt ngang bởi tiếng đóng cửa rời đi của tôi, trước khi quay mặt tôi cũng không quên nhòm qua khuôn mặt bị tôi cắt ngang lời nói tới hai lần mà đen như đít nồi của Lục Phong.

A ha ha ha! Thật là hả dạ!..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận