Nắng Hạ Nhất Phương


Lục Phong không cười nữa, da mặt căng ra, không khí trong xe bỗng chốc trùng xuống.
“Khiết Hạ, anh đã từng nói, em chỉ có thể có một người chồng tương lai là anh, cũng chỉ có thể lấy anh.

Cho nên về việc em có ai lấy hay không, em không cần bận tâm nữa.”
-“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, tôi không muốn lấy anh, cũng sẽ không lấy anh.

Việc này anh nhớ cho kĩ, về sau tôi không muốn nhắc lại, đừng hao tâm tổn sức vào tôi nữa.

Không có kết quả.”
Dáng vẻ hắn vẫn điềm tĩnh, không có biểu cảm gì, chỉ đáp lại một câu không đầu không đuôi:
“Chuyện sau này không phải là thứ em có thể nói trước được.”
Tôi tức giận, lần này là thất sự tức giận.
“Lục Phong! Tại sao bốn năm trước anh thương tổn tôi anh lại không nói như vậy đi? Bây giờ ở đây làm bộ làm tịch thành dáng vẻ đứng đắn cho ai xem chứ? Từ đầu đến cuối, người sai đều là anh, người cầm dao đâm tôi ngàn nhát vạn nhát đều là anh! nhưng bốn năm anh lại có thể điềm nhiên như bản thân mình là thánh nhân trong sạch mà ngồi ở đây đeo bám lấy tôi, định đoạt cuộc đời tôi! Anh có cái quyền gì?”
Lục Phong nghe đến khóe miệng giật giật, không kiềm chế nổi, quát lại tôi:
“Em quên đi quá khứ không được sao! Đều đã qua cả rồi!”

-“Anh nói thật buồn cười, anh đem tôi ngần ấy năm làm thú vui tiêu khiển, chán rồi lại biến tôi thành trò cười.

Năm ấy anh ỷ rằng tôi quá yêu anh, cho nên anh nghĩ rằng anh có cái quyền dẫm đạp lên tình yêu và lòng tự trọng của tôi! Hết lần này đến lần khác, anh đem tôi ra thương tổn không có điểm dừng.

Bây giờ anh ngồi ở đây, nói tôi không chịu buông bỏ quá khứ, nói rằng đều đã qua cả rồi, qua rồi thì đã sao? Qua rồi tức là tất cả những tội lỗi của anh đều được phủ nhận chúng đã từng tồn tại sao? Tôi nói cho anh biết, không bao giờ!”
Tôi nói được một tràng dài thì xe cũng vừa đến nơi.
Tôi mở cửa xe, mặc kệ tất thảy mà chạy thật nhanh vào bên trong.
Lục Phong đuổi kịp, hắn đổi lại nắm tay tôi kéo vào trong nhà.

Tiếng đóng cửa thật mạnh, tiếng lưng tôi va đập cũng thật mạnh.

Lục Phong đè tôi lên tường, gục đầu vào hõm vai tôi, cả người run rẩy không ngừng.
Tôi với tay đến công tắc điện, vừa bật đèn lên lại chỉ kịp nhìn đến đôi mắt hoe đỏ của người đối điện, đã bị bàn tay hắn đè lên, tắt đèn đi.

Tôi kinh ngạc.


Hắn khóc sao?
Trong không gian tối rộng lại yên tĩnh, tiếng nức nở của Lục Phong phát ra từ sâu trong cuống họng đặc biệt rõ ràng.

Tôi cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, cả người vừa mệt mỏi vừa rã rời.
Giọng tôi vang vọng khắp căn phòng, nhè nhẹ nói:
“Chúng ta hà tất phải trói buộc nhau như này chứ, hà tất gì phải vậy..coi như không quen không biết, bắt đầu một cuộc sống mới không tốt hơn sao?”
Một lúc lâu sau Lục Phong mới trả lời, âm thanh phát ra cực kì khàn, vừa trầm ấm lại khàn khàn, chỉ nói hai từ nhưng vì tiếng nấc liền biến thành ba.

Nghe rất đáng yêu, cũng rất lôi cuốn.
-“Không, không tốt..”
Tôi không nhịn được bật cười, nhưng không kìm được nước mắt chầm chậm từ trong hốc mắt rơi xuống.

Thật may là đã tắt đèn rồi, thật may..
Để Lục Phong nhìn thấy tôi một bộ dạng nhếch nhác như thế này thì mất mặt chết mất, cho nên khóc đừng để hắn phát hiện ra.
Lục Phong vực người dậy, lại ôm tôi vào lòng, ôm chặt rất chặt, một tay nâng đỡ đầu tôi, tay kia lại mò đến eo rồi siết lấy.

Như là muốn khảm tôi vào trong da thịt.
Hắn đã nín khóc, giọng mang âm mũi nghèn nghẹn, khác hẳn với tính uy nghiêm của một tổng tài thường ngày.
“Khiết Hạ, sao em không nói gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận