Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Về đến khách sạn vừa đúng tám giờ, Lương Đông vốn hẹn diễn tập với đám người Khương Chí Phong và Tranh Danh lúc bảy rưỡi, nhưng do Trương Danh cũng việc bận nên tám cũng vừa mới tới nơi. Trong phòng mời đầu chỉ có mình Sài Kế Đan và Khương Chí Phong ngồi trao đổi một vài vấn đề.

Sài Kế Đan đã tung ảnh của Trương Danh và Khương Chí Phong lên cho mọi người xem, đa số đều là những phản hồi tích cực, nói Trương Danh cao như vậy rất hợp vai, bộ dạng Khương Chí Phong rất giống thụ. Sài Kế Đan vừa rồi cũng đã đăng một đoạn ghi âm lại giọng nói của Lương Đông lên weibo, mọi người tuy chưa thấy mặt chỉ nghe được giọng nói của hắn cũng đã tỏ ra vô cùng tò mò, lời bình bên dưới đều nói là rất chờ mong. Khung bình luận liên tục được cập nhật suốt từ lúc đó đến hiện tại cũng được ba mươi phút rồi.

[Bánh Bao Nhỏ]: Giọng nói này quá công rồi!

[Hoa Hồ]: Chưa thấy mặt nhưng thật muốn chảy nước miếng.

[Lão Công Mau Mau Tới]: Tôi cuối cùng cũng có thể nghe được giọng nói của Trì Sinh, a a a…

[Lá Cây Và Đại Thụ]: Có thể đăng hình của Trì thiếu hay không, muốn thấy hình, muốn thấy hình, muốn thấy hình.

[Không Lấy Vàng]: Trì thiếu anh mau tới đi.



Sài Kế Đan cũng thật không ngờ cô chỉ đăng một đoạn ghi lại giọng nói của Lương Đông đã tạo được hiệu ứng đáng kinh ngạc như vậy. Thấy Lương Đông vừa tới Sài Kế Đan liền nhanh chóng đưa điện thoại cho Lương Đông thấy:

“Này, cậu tới thật đúng lúc, mau xem người trên mạng phản ứng rất tốt này!”

Triệu Tử Thiêm vừa rồi trên đường tới quán lẩu có bỏ điện thoại của mình lên xem weibo một lượt, lúc xem weibo chính của phim cũng thấy vô số lời bình luận tích cực dành cho Lương Đông. Đương nhiên lúc đầu Triệu Tử Thiêm cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng về phía sau khi đọc bình luận của những người bên dưới cậu lại không vui. Có người còn bình luận rằng thích giọng nói của lừa lớn nhà cậu, một hai người nói thì không sao đằng này ai cũng đều có ý nói như thế.

Triệu Tử Thiêm không biểu hiện gì nhiều vẫn như bình thường đi đến chỗ Khương Chí Phong ngồi xuống bên cạnh cậu ta đọc kịch bản. Lương Đông cầm điện thoại đọc qua một lượt sau đó liền khẽ nở nụ cười trả lại điện thoại cho Sài Kế Đan:

“Hiệu ứng tốt như vậy sao?”

Sài Kế Đan liền nói:

“Hay là cậu lên trả lời bình luận của bọn họ đi!”

Lương Đông xoay người hỏi lại:

“Muốn tôi trả lời bình luận của bọn họ hả?”

Sài Kế Đan gật đầu:

“Tôi đã giúp cậu lập hai cái weibo, một cái cho cậu một cái cho Tử Thiêm, các cậu bây giờ có thể lên tương tác với mọi người một chút!”

Lương Đông nhanh chóng quay sang chỗ Triệu Tử Thiêm đưa tay vẫy vẫy cậu về phía mình:

“Đại Thiêm, em qua đây!”

Triệu Tử Thiêm vốn đang ngồi đọc kịch bản, nghe thấy tiếng Lương Đông gọi mình thì chậm rãi đi về phía hắn:

“Có chuyện gì sao?”

Sài Kế Đan đưa điện thoại của mình cho Triệu Tử Thiêm bắt đầu vui vẻ giải thích mọi chuyện:

“Cậu và Lương Đông hiện tại lên weibo tương tác với người theo dõi bộ phim một lúc đi, tôi vừa rồi đã đăng một đoạn weibo ghi lại giọng nói của Lương Đông nhận được phản hồi rất tốt, nếu bây giờ hai người các cậu cùng lên tương tác với người theo dõi nhất định sẽ tạo được hiệu ứng cho phim!”

Bởi vì điện thoại của Triệu Tử Thiêm hết pin rồi cho nên cậu hiện tại đang dùng điện thoại của Sài Kế Đan, nick weibo đã sớm được nhập với tên tài khoản là Ngô Sơ Úy trùng với tên nhân vật mà cậu diễn trong phim.

[Ngô Sơ Úy]: Xin chào, đằng sau còn đặc biết thêm ba hình mặt cười thật tươi.

Người trên mạng nhìn thấy tài khoản tên Ngô Sơ Úy lên tiếng quả thật là sôi sục hẳn lên.

[Tiểu Bạch Long]: Là Úy Úy, là Úy Úy, a a…

[Phong Hoa Tuyết Nguyệt]: Là tài khoản mạo danh phải không?

[Triển Hậu Vệ]: Người tới là ai?

[Lão Công Mau Tới]: Là Đại Bảo phải không, mau lên tiếng, mau lên tiếng, mau lên tiếng…



Triệu Tử Thiêm ở bên này ngồi cười, cậu cũng thật không ngờ mình mới chỉ bình luận một chút thôi liền nhận được sự quan tâm dồn dập như vậy.

[Ngô Sơ Úy]: Là tôi! Phía sau vẫn là ba hình mặt cười.

[Hai Cái Bánh Bao]: Thật sự là đại thiết đầu, có thể cho chúng tôi xem hình hay không?

[Không Lấy Vàng]: Cầu hình chụp…

[Lão Công Mau Tới]: Cầu hình ảnh x1


[Hồng Hồng]: Cầu hình ảnh x2

[Trước Sau Như Một]: Cầu hình ảnh xn



Lương Đông nãy giờ vẫn không chịu tương tác, hắn chỉ ngồi một bên nhìn sóc nhỏ nhà mình cười đến vui vẻ. Vừa rồi suốt cả đường đi ai đó còn mặt nặng mày nhẹ với hắn, bây giờ xem ra vừa nhìn thấy số bình luận trên weibo kia liền vui đến quên trời đất luôn rồi.

[Ngô Sơ Úy]: Hình ảnh… đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có!

[Đại Thiết Đầu]: Đại thiết đầu, vậy không xem hình ảnh có thể cho em xem đầu của anh có được hay không?

[Ngô Sơ Úy]: Đại thiết đầu gì chứ ha ha.

[Đại Thiết Đầu]: Có thể chụp đầu của anh với Trì thiếu được không, bọn em nhất định sẽ nhận ra!

[Bông Cúc Nhỏ]: Đúng đúng, Trì thiếu bị hói ha ha.

[Trước Sau Như Một]: Không xem mặt nhất định phải xem được đầu.

[Phong Nha Nhã]: Xem đầu x1

[Tiếu Tiếu]: Xem đầu x2

[Trì đầu trọc]: Xem đầu xn

...

Triệu Tử Thiêm quay sang Lương Đông cười cười:

“Anh mau xem, người ta nói muốn xem cái đầu vuông của anh!”

Lương Đông cưng chiều xoa đầu Triệu Tử Thiêm:

“Đã thấy rồi!”

[Ngô Sơ Úy]: Đại Trì nói không thể cho xem, tôi cũng hết cách.

[Nhìn Xuống Dưới]: Đầu cũng không cho xem, như vậy cho xem phía dưới đi hắc hắc.

[Hồng Nhan Họa Quốc]: Có thế cho nghe giọng nói được hay không?

[Trứng Nhỏ]: Đúng đúng, giọng nói của Trì Sinh rất là man.

[Tiểu Bạch Kiểm]: Giọng của Úy Úy có man hay không?

[Đốc Bác]: Nhất định không man bằng Trì Sinh, nếu man hơn thì không thể là thụ được.

[Ve Sầu Lột Xác]: Ai nói Úy Úy là thụ, Úy Úy không phải thụ. Hừ hừ…

[Hai Cái Bánh Bao]: Úy Úy không phải thế Trì thiếu phải sao?

[Trước Sau Như Một]: Ha ha nhất định là thế!



Ngô Sở Úy nhìn bình luận nhảy loạn bên dưới liên tục nhắc đến từ thụ liền khó hiểu quay sang hỏi Lương Đông:

“Thụ bọn họ nói rốt cuộc là ý gì?”

Lương Đông cũng không hiểu từ đó nghĩa là gì cho nên liền nói liều:

“Hẳn là bọn họ khen em dễ thương đó!”

Triệu Tử Thiêm nghi ngờ:

“Là vậy hay sao?”

[Ngô Sơ Úy]: Tôi không phải là thụ, Trì Sinh mới là thụ!

[Trước Sau Như Một]: Ha ha ha…

[Triển Hậu Vệ]: Ha ha ha ha…

[Ve Sầu Lột Xác]: Mấy người rốt cuộc cười cái gì, ha ha ha ha ha…


[Lão Công Mau Tới]: Được được Úy Úy không phải là thụ, có thể cho nghe giọng nói chứng minh đi.

[Nhìn Xuống Dưới]: Đúng đó, mau cho nghe giọng nói. Giọng của Trì thiếu quả thực rất man.

[Tiểu Bạch Long]: Giọng của Trì thiếu quá đàn ông rồi.

[Hồng Nhan Họa Quốc]: Quá đàn ông thì thành cái gì hả?

[Hai Cái Bánh Bao]: Trì thiếu là thụ, ha ha ha…

[Lão Công Mau Tới]: Giọng của Trì Sinh nghe thật muốn chảy nước miếng mà hu hu…



Lương Đông nhìn một loạt bình luận bên dưới, cuối cùng cũng chịu tương tác lại vài câu. Hắn nhanh chóng voice lại một câu “Chảy nước miếng cái gì chứ” rồi đăng lên trang cá nhân của mình. Triệu Tử Thiêm chưa kịp ngăn lại, ai đó đã đăng lên rồi. Con sóc nhỏ nào đó lại bắt đầu ngồi hậm hực không cười, Lương Đông từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra được sự thay đổi nhỏ kia của Triệu Tử Thiêm.

[Trứng Nhỏ]: Trì Sinh post weibo…

[Tiếu Tiếu]: Mau qua xem thôi…

[Trì Đầu Trọc]: A a là voice đó, mau qua ngay thôi.

[Đại Thiết Đầu]: Trời ơi quá công rồi.

[Bông Cúc Nhỏ]: Yêu Trì Sinh…

[Phong Nha Nhã]: Yêu Trì Sinh x1

[Tiểu Bạch Kiểm]: Yêu Trì Sinh x2

[Đốc Bạc]: Yêu Trì Sinh x3

[Tiếu Tiếu]: Yêu Trì Sinh x4

[Trì Đầu Trọc]: Yêu Trì Sinh x100000000

[Đại Thiết Đầu]: Tất cả đều không có cửa đâu, Trì Sinh là của đại thiết đầu ta a a…



Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy một loạt bình luận nói yêu Trì Sinh liền đứng ngồi không yên, lừa lớn nhà cậu tự nhiên đăng voice làm cái gì, bây giờ thì hay rồi kiếm được rất nhiều người mến mộ. Nói yêu Trì Sinh, yêu Trì Sinh, căn bản từ đầu đến cuối vẫn không nhắc đến một từ Lương Đông nào, nhưng mà trong lòng Triệu Tử Thiêm vẫn hoàn toàn không vui.

Triệu Tử Thiêm đặt điện thoại trên tay xuống ghế, đứng dậy đi ra ngoài:

“Em đi ra ngoài một chút!”

Lương Đông đang nhìn điện thoại, nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy cũng chỉ ngẩng đầu lên ừ một tiếng. Triệu Tử Thiêm bĩu mỗi bực bội bước ra ngoài trong lòng buồn bực không thôi, bây giờ ai đó có người mến mộ liền không thèm quan tâm cậu nữa rồi.

Nghiêm Nghinh Hạnh nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh, cả một quá trình Lương Đông ngồi nhìn Triệu Tử Thiêm cười cho đến việc Triệu Tử Thiêm khó chịu rời đi đều không thế qua được mắt cô. Triệu Tử Thiêm vừa bước ra ngoài, Nghiêm Nghinh Hạnh cũng theo bước đi sau. Hiện tại chính là cơ hội tốt cho cô cùng Triệu Tử Thiêm thẳng thắn nói chuyện, Triệu Tử Thiêm ở trong wc một lúc liền đi ra, vốn đang định đi thẳng đến chỗ Lương Đông ai ngờ phía sau liền có người gọi cậu lại:

“Anh Tử Thiêm”

Triệu Tử Thiêm xoay người, mắt thấy người phía sau là Nghiêm Nghinh Hạnh thì bất ngờ:

“Có chuyện gì sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh gật đầu đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm:

“Có, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”

Cậu và Nghiêm Nghinh Hạnh còn có chuyện để nói với nhau hay sao, Triệu Tử Thiêm nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đứng nói chuyện với Nghiêm Nghinh Hạnh một chút.

“Anh Tử Thiêm, Lương Đông ca ca đã có bạn gái hay chưa?” Nghiêm Nghinh Hạnh không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn.

Triệu Tử Thiêm có chút bất ngờ, cậu cũng không nghĩ tới Nghiêm Nghinh Hạnh hiện tại so với trước đây lại khác nhau xa đến vậy. Lần đó trước khi quen cậu, Nghiêm Nghinh Hạnh vốn là một cô gái rất nhu nhược hay thẹn thùng, tuy rằng người chủ động tặng quà cho cậu là cô ấy nhưng cũng phải mất một thời gian thư từ qua lại hai người mới chính thức trở thành người yêu của nhau. Thế mà hôm nay thật không ngờ cô gái ngày đó lại có thể thẳng thắn không vòng vo đứng trước mặt cậu, hỏi chuyện liên qua đến lừa lớn nhà cậu.

Triệu Tử Thiêm phải mất vài giây mới có thể phản ứng lại như bình thường trả lời Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Đông ca vẫn chưa có!”

Nghiêm Nghinh Hạnh cũng nhìn ra được vẻ khác lạ kia của Triệu Tử Thiêm, trong lòng cô càng chắc chắn chuyện giữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm hơn:


“Như vậy… anh có thể giúp em một tay hay không?”

Triệu Tử Thiêm hai tay nắm chặt, cố gắng bình ổn hỏi lại:

“Giúp như thế nào?”

Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười:

“Rất đơn giản, anh giúp em sắp xếp cơ hội ở gần anh ấy là được, những việc khác em sẽ tự lo!”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày do dự:

“Việc này,…”

Nghiêm Nghinh Hạnh không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong cô đã nhanh chóng cắt lời cậu:

“Hay là như thế này đi, anh bây giờ trở về phòng trước, có thể coi như là giúp em có được không?”

Triệu Tử Thiêm đương nhiên không muốn tạo cơ hội cho hai người họ ở cạnh nhau, cho nên mới tìm cách từ chối:

“Nhưng mà ngày hôm nay bọn anh còn phải diễn tập”

Nghiêm Nghinh Hạnh vẫn mỉm cười nhẹ giọng thăm dò:

“Hay là anh không muốn giúp em… hay là giữa anh với Lương Đông ca ca sẽ không phải là phim giả tình thật đó chứ?”

Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì giật mình hốt hoảng vội vàng lắc đầu che giấu:

“Em nói gì vậy, sao có thể thế được!”

Nghiêm Nghinh Hạnh vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm trong lòng liền âm thầm khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn là duy trì cười nói như bình thường:

“Nếu không, anh có phải là vẫn còn tình cảm với em hay là không, cho nên mới không muốn giúp!”

Triệu Tử Thiêm biết Nghiêm Nghinh Hạnh nói đùa vì thế cũng chỉ bật cười ha ha cho qua chuyện, Nghiêm Nghinh Hạnh không cho Triệu Tử Thiêm cơ hội từ chối nhanh tay đẩy Triệu Tử Thiêm về hướng thang máy:

“Được rồi được rồi mà, coi như em cũng là bạn gái cũ của anh đi, ngay cả chút chuyện nho nhỏ này cũng không thể giúp em hay sao!”

Triệu Tử Thiêm vốn là không muốn tạo cơ hội cho Nghiêm Nghinh Hạnh, nhưng mà hiện tại cô ta đã đẩy cậu vào thang máy, còn nói ra mấy lời lý lẽ đâu đâu khiến cho cậu cũng không còn cách nào khác từ chối được, chính vì thế Triệu Tử Thiêm đành miễm cưỡng quay trở về phòng.

Ở bên này Lương Đông ngồi đợi rất lâu vẫn chưa thấy Triệu Tử Thiêm quay trở lại liền đi ra ngoài xem thử. Mới vừa bước ra khỏi cửa vài ba bước thì bắt gặp Nghiêm Nghinh Hạnh và Lương Đông đang đứng nói chuyện với nhau, hắn còn chưa kịp lên tiếng gọi Triệu Tử Thiêm liền nghe thấy được đoạn đối thoại kia của hai người đó. Thì ra Nghiêm Nghinh Hạnh và Triệu Tử Thiêm vốn đã quen nhau từ trước, hơn nữa còn là người yêu cũ của nhau.

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm có bạn gái, cũng biết trước hắn Triệu Tử Thiêm đã quen vài cô gái khác rồi, thậm chí hắn cũng vậy. Nhưng mà khi phát hiện ra bạn gái cũ của Triệu Tử Thiêm lại là người từ trước đến giờ luôn theo sát bọn họ, hơn nữa Triệu Tử Thiêm cũng chưa từng nói chuyện này cho hắn biết. Vừa rồi hắn rõ ràng còn nghe được lời nói kia của Nghiêm Nghinh Hạnh “Anh có phải là vẫn còn tình cảm với em hay không?” Lương Đông quả thật rất lo sợ việc này sẽ xảy ra, nếu như lỡ Triệu Tử Thiêm vẫn còn tình cảm với Nghiêm Nghinh Hạnh, hai người họ ở chung như vậy chắc chắn tình cũ không rủ cũng tới.

Lương Đông trong lòng cảm xúc lẫn lộn, tức giận cùng lo lắng đan xen nhau. Sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc là còn có tình cảm với Nghiêm Nghinh Hạnh hay không. Nhớ lại lần đầu lúc hai người họ mới gặp Nghiêm Nghinh Hạnh, biểu cảm của Triệu Tử Thiêm lúc đó dường như còn thất thần mất vài giây mới có thể trở lại như bình thường được, nếu như Triệu Tử Thiêm thật sự thích Nghiêm Nghinh Hạnh, thật như vậy hắn sẽ thế nào.

Lương Đông đi vào bên trong tâm trạng vô cùng bất an, Nghiêm Nghinh Hạnh tiến vào vừa đúng lúc thấy Lương Đông đi về phía mình liền mỉm cười lên tiếng:

“Lương Đông ca ca anh Tử Thiêm nói hơi mệt nên về trước rồi!”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh không nói gì, vốn định nhanh chóng trở về khách sạn thì bị Sài Kế Đan gọi lại bàn bạc một chút vấn đề liên quan đến giấy tờ của việc ra phim lần này, bởi vì giấy tờ đa số đều là do Lương Đông đứng ra ký kết. Nghiêm Nghinh Hạnh kiên nhẫn đứng ở một bên đợi Lương Đông nói chuyện xong với Sài Kế Đan, đợi khoảng mười phút rồi hai người họ vẫn chưa nói chuyện xong, Nghiêm Nghinh Hạnh cũng không có điểm gì gọi là khó chịu chỉ nhẹ nhàng đi lấy cho Lương Đông một chai nước mở sẵn nắp chai rồi đưa cho hắn.

Lương Đông nãy giờ ngồi bàn bạc lên kế hoạch với Sài Kế Đan vốn không để ý xung quanh, lúc bàn bạc xong rồi liền đứng dậy muốn ra về, ai ngờ vừa đúng lúc Nghiêm Nghinh Hạnh đưa chai nước cho hắn, thế cho nên không cẩn thận nước đổ lên người của cô ta.

“A!” Nghiêm Nghinh Hạnh giật mình lùi lại phía sau vài bước.

Lương Đông theo đó quay lại nhìn xem, cũng may chỉ là nước đóng chai bình thường không phải là nước nóng, bây giờ Nghiêm Nghinh Hạnh ngoài ướt chút đồ ra thì chẳng có gì đáng lo ngại cả.

“Xin lỗi!” Lương Đông nhíu mày trầm giọng nói.

Nghiêm Nghinh Hạnh đặt chai nước xuống bàn rồi đưa tay lau vết nước trước ngực áo của mình:

“Không sao đâu, là em không để ý!”

Lương Đông im lặng một chút lấy áo của mình đưa cho Nghiêm Nghinh Hạnh mặc, cũng không thể trách hắn tình thế như vậy nhất định là hắn phải đưa áo cho Nghiêm Nghinh Hạnh dùng bởi vì trước ngực áo cô ta bị ướt một mảng lớn nếu cứ để bộ dạng như vậy quay trở về phòng e rằng cũng không hay:

“Mặc đi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh chậm rãi nhận lấy áo khoác trên tay của Lương Đông rồi mỉm cười:

“Cám ơn Lương Đông ca ca!”

Lương Đông bước ngang qua Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Không cần cám ơn!”

Nghiêm Nghinh Hạnh nhanh chóng mặc áo vào người rồi đi theo Lương Đông ra bên ngoài:

“Lương Đông ca ca, vừa rồi anh Tử Thiêm nói anh chưa quen bạn gái có đúng không?”

Lương Đông vẫn bước về phía trước không có ý định quay sang nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh lấy một cái, chỉ thờ ơ hỏi lại:

“Em ấy nói thế nào?”

Nghiêm Nghinh Hạnh vội vàng trả lời:


“Anh ấy nói anh chưa có, còn nói, còn nói…”

Nghiêm Nghinh Hạnh cứ do dự không chịu nói, Lương Đông liền nghi hoặc dừng bước quay sang nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Còn nói gì?”

Nghiêm Nghinh Hạnh hai mắt mở lớn nhìn thẳng về phía Lương Đông:

“Còn nói sẽ giúp em!”

Lương Đông hai tay nắm chặt cố gắng khôi phục lại vẻ bình thường bước vào trong thang máy:

“Chỉ nói vậy thôi sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh tim đập có chút nhanh nhưng vẫn nhân cơ hội chỉ có riêng mình và Lương Đông để tận dụng thời gian:

“Đúng vậy chỉ nói anh ấy sẽ giúp em thôi, Lương Đông ca ca em…”

Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa nói xong thang máy liền mở ra, Lương Đông không nói hai lời trực tiếp bước ra ngoài. Nghiêm Nghinh Hạnh cũng vội vã bước theo ngay sau hắn:

“Lương Đông ca ca…”

Lương Đông dừng bước xoay người lại phía sau bỏ lại một câu rồi lạnh lùng bước đi:

“Áo không cần trả lại!”

___

Triệu Tử Thiêm từ lúc trở về cho đến giờ sốt ruột đứng ngồi không yên, nhiều lần đứng sẵn ở ngoài cửa đợi vẫn còn chưa thấy Lương Đông quay lai. Không biết mở cửa đến lần thứ bao nhiêu mới thấy bóng dáng của ai đó, có điều người đi bên cạnh lại là Nghiêm Nghinh Hạnh, hơn nữa trên người cô ta còn khoác áo của Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm đứng ở xa cho nên không thể nghe thấy bọn họ nói cái gì, cậu chỉ thấy Nghiêm Nghinh Hạnh đi sau Lương Đông nói cái gì đó, Lương Đông cũng quay lại phía sau nói một câu với Nghiêm Nghinh Hạnh. Cuối cùng hai người đều rời đi, có điều áo khoác kia của Lương Đông… cậu lần trước đã nói Lương Đông sau này đi đâu cũng phải cầm đồ của mình về, nhưng mà áo khoác lại một lần nữa cho ai kia mặc.

Triệu Tử Thiêm trong lòng khó chịu nhanh chóng quay trở vào ngồi ở trên giường mở bắp rang bơ ra ăn làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Lương Đông vừa mở cửa phòng thì thấy sóc nhỏ nhà hắn đã sớm thay quần đùi áo ba lỗ thoải mái ngồi ở trên giường.

“Đông ca!” Triệu Tử Thiêm lên tiếng.

Lương Đông cũng không có phản ứng gì nhiều chỉ ừ một tiếng rồi đi đến phía tủ quần áo lấy đồ bước vào trong phòng tắm. Triệu Tử Thiêm cũng cảm thấy Lương Đông có gì đó rất kỳ là, chắc không phải cậu chỉ vừa mới tạo cơ hội cho hai người họ thôi liền có tiến triển nhanh như vậy chứ.

Triệu Tử Thiêm bước xuống giường đứng ở trước cửa phòng tắm dán sát tai vào cánh cửa đó, cậu đang đợi Lương Đông lên tiếng, nhưng kết quả vẫn chỉ có tiếng nước chảy truyền ra. Lương Đông ngày thường đi tắm nhất định sẽ ở bên trong gọi cậu vào, cho dù hắn có bị chửi như thế nào cũng sẽ lải nhải nói những lời không đứng đắn ở trong đó đến khi nào tắm xong thì thôi. Có điều hôm nay khác rồi, trước sau vẫn không có bất kỳ một tiếng gọi nào.

Triệu Tử Thiêm đang cố gắng tìm cách muốn nói chuyện với Lương Đông, lúc này cậu giống như nghĩ ra điều gì đó liền lên tiếng:

“Đông ca, em để quên mặt nạ dưỡng da ở trong đó anh lấy giúp em đi!”

Lương Đông bình thản đáp lời:

“Em tự vào lấy đi!”

Triệu Tử Thiêm trộm cười nhưng vẫn giả bộ nghiêm giọng:

“Anh lấy giúp em!”

Phía bên trong im lặng một lúc, sau đó cánh cửa liền bật mở, Lương Đông quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Em tự vào lấy đi!”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông bước ra ngoài cũng phải giật mình, sau đó nhìn gương mặt không mấy biểu cảm kia của hắn trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy như có cái gì đó nhói lên, dự cảm không lành liên tục kéo đến. Bình thường Lương Đông nhất định sẽ không làm như vậy.

Triệu Tử Thiêm hơi rũ mắt xuống phía dưới, buồn bã bước qua Lương Đông đi vào bên trong phòng tắm. Mặt lạ dưỡng da vốn chỉ là cái cớ mà thôi, Triệu Tử Thiêm cầm thứ đó ra rồi liền vứt ngay ở trên bàn rồi nhảy lên giường tiếp tục ăn bắp rang bơ. Lương Đông ngồi bên cạnh đang lau tóc, Triệu Tử Thiêm thấy không khí im lặng quá liền lên tiếng:

“Đông ca”

Lương Đông vẫn làm việc của mình không quay lại nhìn Triệu Tử Thiêm lấy một cái:

“Ừ!”

Triệu Tử Thiêm xoay xoay gói bắp rang trong tay như có như không hỏi:

“Vừa rồi có tập được nhiều hay chưa?”

Lương Đông thành thật trả lời:

“Vừa rồi không tập!”

Triệu Tử Thiêm nghe đến đây tim lại đập mạnh, nếu không tập sao lâu như thế Lương Đông mới chịu trở về phòng, chắc không phải là đi hẹn hò với Nghiêm Nghinh Hạnh chứ. Bắp giòn trong tay bị Triệu Tử Thiêm trong vô thức bóp vụn, tuy rằng trong lòng khó chịu không thôi nhưng bên ngoài vẫn làm như không có chuyện gì:

“Thế sao lâu như vậy mới chịu về?”

Lương Đông đứng dậy lấy máy sấy tóc:

“Có chút việc!”

Triệu Tử Thiêm bất an:

“Là việc gì thế?”

Không rõ là Lương Đông cố tình không nghe thấy, hay là tiếng máy sấy tóc rì rì kia đã lấn áp lời của Triệu Tử Thiêm mà hiện tại không gian ngoài tiếng đó ra không còn có ai lên tiếng nói chuyện nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận