Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Triệu Tử Thiêm cũng không khách khí, thịt dê vừa được mang lên liền nhanh tay chọn một cái đùi to nhất để vào trong bát của mình. Đinh Nhất Phi tuy rằng nhìn thấy cảnh đó vô cùng trướng mắt, nhưng mà trước sau cũng không dám lên tiếng nói bất cứ một lời nào, bởi vì Lương Đông có vẻ như rất cưng chiều người bên cạnh.

Đinh Nhất Phi rót thêm một chén rượu nữa đưa lên trước mặt ý muốn chạm ly với Lương Đông:

“Nào, chúng ta cùng nâng ly”

Lương Đông chậm rãi nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, lúc này mới lên tiếng hỏi:

“Cậu và Đại Thiêm là bạn cấp ba sao?”

Đúng lúc này Triệu Tử Thiêm liền nỡ tay làm đổ cốc sữa dê xuống bàn khiến cho sữa từ trên bàn chảy xuống làm ướt áo cậu:

“Á…”

Lương Đông quay sang nhìn rồi nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm đứng dậy lấy khăn giấy ở trên bàn thấm vào áo cho cậu:

“Xem em kìa, tại sao lại không cẩn thận như vậy hả?”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy khăn giấy trên tay Lương Đông đứng ở một chỗ lau áo, Lương Đông cuối cùng vẫn là nhịn không được đứng dậy nói:

“Vào phòng vệ sinh rửa đi”

Triệu Tử Thiêm vừa cầm khăn giấy vừa bước theo phía sau Lương Đông. Đinh Nhất Phi nãy giờ ngồi ở một chỗ cũng phải thất thần không thể ngờ tới, Triệu Tử Thiêm bị sữa đổ vào áo, Lương Đông từ đầu đến cuối không bị làm sao, tại sao còn theo cậu ta đi vào phòng vệ sinh. Phương Tiếu Tiếu mắt thấy bóng dáng hai người kia đã biến mất, hiện tại mới quay sang nói nhỏ với Đinh Nhất Phi:

“A Phi à, Lương Đông là người không nên chọc phải”

Đinh Nhất Phi quay sang nhìn Phương Tiếu Tiếu hỏi:

“Anh thấy Lương Đông kia có vẻ đối với Triệu Tử Thiêm… có chút…” Đinh Nhất Phi nói đến đây lại thôi.

Phương Tiếu Tiếu gật đầu:

“Đúng vậy, lần đó Đại Chí trường em chỉ vì nói vài câu với Triệu Tử Thiêm kia liền bị Lương Đông ra tay đánh…”

Đinh Nhất Phi mở lớn hai mắt:

“Thật sự như vậy sao?”

Phương Tiếu Tiếu thở dài:

“Là thật, dù sao thì Triệu Tử Thiêm cũng là bạn học cũ của anh, anh chỉ cần nói vài câu với cậu ta, để cậu ta ở bên cạnh Lương Đông nói giúp… Ai cũng biết chú của Lương Đông không có con cái, tương lai công ty đó nhất định sẽ về tay Lương Đông…”

Đinh Nhất Phi dùng một ngón trỏ gõ lên mặt bàn, nếu như chỉ đơn giản là bạn học cấp 3 thôi thì không sao, đằng này giữa cậu và Triệu Tử Thiêm lại có ân oán cá nhân. Còn nhớ lần trước bởi vì Nghiêm Nghinh Hạnh thích Triệu Tử Thiêm không thích cậu, cậu đã hẹn Triệu Tử Thiêm ra rừng cây nhỏ rồi gọi người đến đánh cậu ta đến mức gãy tay phải nhập viện. Triệu Tử Thiêm từ lần ấy đối với Đinh Nhất Phi cậu đây chính là kẻ thù không đội trời chung.

Phương Tiếu Tiếu lại lên tiếng:

“Nếu là Triệu Tử Thiêm ở bên tai Lương Đông nói tốt cho anh, em nghĩ con đường sau này của anh nhất định sẽ thuận lợi”

Đinh Nhất Phi nghi ngờ nhìn Phương Tiếu Tiếu:

“Em nói, hai người kia… là quan hệ đó?”

Phương Tiếu Tiếu do dự lắc đầu:

“Em thật sự cũng không rõ, chỉ nghe nói là bạn rất thân thiết, hơn nữa có người còn nói thân thiết hơn bình thường”

Đinh Nhất Phi càng nghe đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ở bên này lúc đi vào phòng vệ sinh, Lương Đông để ý có một biển báo đang sửa chữa để ở một góc, thế cho nên nhân lúc Triệu Tử Thiêm không để ý bước vào bên trong, Lương Đông liền nhanh tay kéo cái biển báo đó đến trước cửa phòng vệ sinh nam rồi bước vào bên trong khóa trái cửa lại.

Triệu Tử Thiêm đang cúi đầu lau áo của mình, đúng lúc này Lương Đông liền đi đến phía sau ôm chầm lấy Triệu Tử Thiêm, một tay vòng qua trước ngực cậu, tay còn lại không biết xấu hổ đã để ở bên dưới Tiểu Thiêm Thiêm rồi. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng hét lên một tiếng:

“A… anh làm gì vậy”

Lương Đông cười cười luồn tay vào trong quần cậu xấu xa tiếp lời:

“Còn làm gì, em nói xem là làm gì”

Tay của Lương Đông lạnh vô cùng, vừa chạm được vào Tiểu Thiêm Thiêm liền cho Triệu Tử Thiêm cảm giác giật mình cương cứng, Triệu Tử Thiêm lo sợ sẽ có người bước vào thế cho nên liền cố gắng kéo tay Lương Đông ra:

“Đừng như thế, có người vào nữa thì sao”

Lương Đông ghé sát đầu vào bên tai Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu quấn lấy tai cậu. Triệu Tử Thiêm rất nhanh liền ngửi thấy được mùi rượu thoang thoảng trong từng hơi thở của Lương Đông. Không rõ là do mùi rượu khiến cậu mơ hồ, hay là do cái tay đáng ghét nào đó ở dưới cậu di chuyển vô cùng điêu luyện mà Triệu Tử Thiêm rất nhanh đã nổi lên phản ứng, giọng nói trầm khàn phản bác Lương Đông:

“Đừng vậy… rồi có người vào thì không hay… hừ…”

Lương Đông lúc này đã kéo được quần của Triệu Tử Thiêm xuống qua mông, một tay hắn xoay mặt Triệu Tử Thiêm lại phía đằng sau, chuẩn xác đặt một nụ hôn lên môi cậu. Mới đầu Lương Đông chỉ có ý định hôn nhẹ nhàng một chút, nhưng không ngờ vừa hôn liền ngửi thấy được mùi sữa dễ thì đã nhịn không được nữa, trực tiếp dùng đầu lưỡi ép buộc Triệu Tử Thiêm phải mở miệng mình ra. Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa đê mê, cánh tay đặt ở sau gáy Lương Đông cũng vô cùng không ngoan ngoãn, lúc thì cố gắng đẩy hắn ra, lúc thì lại ép sát hắn muốn hắn tiếp tục.

Lương Đông rời khỏi đôi môi của Triệu Tử Thiêm, nhanh tay xoay người Triệu Tử Thiêm lại ôm vào lòng, ngón tay gấp rút tiến vào động nhỏ của cậu khiến cho Triệu Tử Thiêm không kịp phòng bị hay phản kháng gì:

“Ưm… này… là đừng…”

Triệu Tử Thiêm bị mâu thuẫn, một bên là sung sướng một bên là lo sợ sẽ có người vào bất cứ lúc nào, thế cho nên mới nói năng không rõ ràng như vậy. Lương Đông hiểu ý của sóc nhỏ nhà mình, thế cho nên mới lên tiếng trấn an:

“Yên tâm, khóa cửa rồi”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy mới thả lỏng hơn một chút, sau đó liền đánh vào tay Lương Đông nhỏ giọng oán trách:

“Anh rốt cuộc phát tình cái gì hả… không phải lúc nào muốn là cũng được có biết chưa… hừ ngay cả ở ngoài cũng muốn được là sao?”

Lương Đông mạnh mẽ đưa Tiểu Đông Đông tiến vào bên trong, Triệu Tử Thiêm theo đó suýt chút nữa bị đẩy về phía trước. Lương Đông giống như không biết mệt cứ ở phía sau Triệu Tử Thiêm ra vào mãnh liệt:

“Cái này là phải nói em, lần sau ở ngoài đừng có mà cố tình quyến rũ anh”

Triệu Tử Thiêm hai tay chống ở trên bồn rửa tay, môi mỏng cắn chặt cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ quá lớn:

“Ai quyến rũ anh… hừ hừ đáng ghét…”

Lương Đông bất ngờ xoay người Triệu Tử Thiêm lại nhấc bổng cậu lên trên tay, Triệu Tử Thiêm hoảng sợ dùng tay chân quặp chặt lấy người Lương Đông. Lương Đông khẽ cười, dùng lực vỗ vào mông nhỏ của cậu một cái rất vang, Triệu Tử Thiêm bị đau liền kêu la, theo đó hai chân ở bên eo Lương Đông cũng quặp chặt hơn. Lương Đông mỉm cười xấu xa:

“Còn nói không quyến rũ, dính chặt anh như thế làm gì?”

Triệu Tử Thiêm tức giận đến mức suýt chút nữa dùng đầu của mình cụng vào đầu Lương Đông. Nhưng nếu bây giờ cậu mà tức giận chỉ có thiệt mình, sau đó Triệu Tử Thiêm liền hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười dụ ai đó vào tròng:

“Như thế nào, là muốn quyến rũ anh đấy, thì sao?”

Lương Đông cũng vô cùng cảnh giác, hắn nhiều lần đã bị Triệu Tử Thiêm lừa, nếu như Triệu Tử Thiêm đột nhiên thay đổi như vậy nhất định không bình thường. Lương Đông nhéo mạnh vào mông nhỏ của Triệu Tử Thiêm ở phía bên dưới:

“Đây gọi là trừng phạt”

Triệu Tử Thiêm bị đau liền lắc mông trốn tránh, giọng nói cũng mang theo tia làm nũng rõ rệt:

“Ưm… đau đó…”

Lương Đông sau khi mãn nguyện liền nhẹ nhàng đặt Triệu Tử Thiêm đứng xuống dưới sàn, chậm rãi giúp ai đó lau rửa một chút. Triệu Tử Thiêm đứng xoay người lại phía bồn rửa tay, Lương Đông không lưu tình xả nước lạnh hất vào mông cậu. Triệu Tử Thiêm bị nước lạnh hất vào người liền theo phản xạ đứng sang một bên trừng mắt liếc Lương Đông:

“Anh làm cái gì thế?”

Lương Đông nhún vai:

“Còn làm cái gì? Em không muốn rửa thì trực tiếp mặc quần vào luôn đi”

Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn xuống dưới mông mình, quả thật là ai đó gây ra họa lớn rồi, không rửa nhất định là không được. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đứng im lặng không nói liền buồn cười đi đến mở van nước lạnh tiếp tục hất vào mông cậu. Lương Đông chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm một chút thôi, ai ngờ người nào đó dạo gần đây rất nhạy cảm, động một chút liền chuyển đổi tâm trạng sụt sịt mếu máo.

Lương Đông giật mình nhìn xuống người trước mặt, phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đứng im ở một chỗ mím chặt môi giống như là cố gắng không để phát ra tiếng động, hai khóe mặt ửng hồng. Lương Đông luống cuống dừng tay, kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng vỗ vỗ vai cậu:

“Là đùa một chút thôi…”

Triệu Tử Thiêm không nói cũng không có bất cứ hành động cự tuyệt hay oán trách nào. Lương Đông trong lòng giống như đổ vỡ, hắn lần này có lẽ lại đùa quá tay khiến cho ai đó giận thật rồi:

“Ngoan, anh đau lòng em mà… là thương em… cưng em mà…”

Triệu Tử Thiêm không chịu được nữa đẩy Lương Đông ra quát:

“Thế anh có biết phía sau đó trời lạnh như vậy, nếu như dính nước lạnh nữa thì rất dễ bị cảm hay không?”

Lương Đông méo mặt, Triệu Tử Thiêm nói cũng đúng, phía sau đó quả thật là con đường dễ dàng dẫn đến cảm lạnh nhất, hắn vẫn là không chịu suy nghĩ kỹ càng:

“Được rồi được rồi, là anh không nghĩ ra… nhưng mà anh không có ý như vậy đâu”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên tát vào má Lương Đông một cái:

“Chơi cho thỏa mãn thú tính rồi thì muốn làm cái gì thì làm”

Lương Đông buồn cười nhưng lại không dám cười, chỉ còn biết giả bộ nghiêm mặt hối lỗi nói:

“Thú tính cái gì chứ…”

Lương Đông còn chưa nói xong Triệu Tử Thiêm đã đùng đùng nổi giận:

“Còn nói cái gì thú tính, nếu không trong nhà vệ sinh cũng có thể phát tình được là sao?”

Lương Đông thật sự sống cũng không dễ dàng, rõ ràng là cả hai cùng vui vẻ, kết quả người nào đó vui vẻ xong liền quay ngoắt 180 độ mắng hắn. Cái câu chơi cho thỏa mãn thú tính rồi muốn làm cái gì thì làm kia của Triệu Tử Thiêm là phải giành cho chính bản thân cậu thì đúng hơn, Lương Đông hắn đây thật sự là cưng chiều ai đó đến hư mất rồi.

“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không?” Lương Đông giả bộ nghiêm giọng nói, Triệu Tử Thiêm không những không sợ mà còn đưa tay tát vào má hắn rồi quắc mắt quát:

“Cưng cái đầu anh!”

Kết quả số kiếp thê nô vẫn mãi là thê nô, có muốn vùng dậy một lần làm chủ cũng không thể được. Lương Đông hiện tại bị đánh, bị mắng vẫn tình nguyện cúi xuống giúp Triệu Tử Thiêm kéo quần lên:

“Quần còn chưa mặc vào, đã đứng quát tháo đánh đập được, em đúng là cũng không phải vừa đâu”

Triệu Tử Thiêm khoanh tay trước ngực gườm gườm nhìn Lương Đông:

“Quần là ai cởi xuống thì người đó phải tự mặc lên, không thể để người không làm phải thu dọn chiến tích được”

Lương Đông âm thầm cười lớn trong lòng, là hắn cởi quần của Triệu Tử Thiêm xuống thật, nhưng mà nếu hắn không mặc giúp cho cậu, Triệu Tử Thiêm nhất định là người xấu hổ chứ không phải hắn, dĩ nhiên nhưng suy nghĩ trong lòng kia của Lương Đông, hắn trước sau như một vẫn không dám nói ra.

Có điều Triệu Tử Thiêm chỉ cần nhìn liếc qua là đã hiểu Lương Đông đang nghĩ cái gì, chính vì thế Triệu Tử Thiêm liền lên giọng hỏi:

“Như thế nào, có phải anh nghĩ quần mặc trên người em thì em phải tự mặc hay không? Em nói cho anh biết nếu còn có suy nghĩ đó thì anh nhớ cho kỹ, quần trên người em có muốn cởi cũng là em tự cởi… người khác tuyệt đối không cởi được”

Lương Đông đột nhiên cảm thấy viễn cảnh bị lạnh nhạt trước mắt, thế cho nên rất nhanh liền lên tiếng lấy lòng:

“Sao sao, anh làm sao lại nghĩ như vậy được, quần áo em là anh cởi anh mặc, anh cởi được nhất định anh sẽ mặc lại được”

Triệu Tử Thiêm được đà kích bác:

“Nam tử hán đại trượng phu nghĩ một đằng lại nói một nẻo…”

Lương Đông cười ha ha:

“Anh có phải nam tử hán hay không em là người biết rõ nhất, hơn nữa trên đời này còn có ai ngoài anh ra là trượng phụ của em nữa”

Triệu Tử Thiêm biết lừa lớn nhà mình học khoa phát thanh cho nên rất biết cách ăn nói, chính vì thế lúc này cậu liền bĩu môi:

“Có người chỉ được mỗi cái miệng”

Lương Đông thản nhiên nhún vai:

“Anh chính là nhờ cái miệng này để kiếm tiền, hơn nữa còn…” Lương Đông nói đến đây liền dừng lại. Triệu Tử Thiêm nghi ngờ liếc nhìn hắn hỏi:

“Còn cái gì?”

Lương Đông bất ngờ cúi xuống hôn một cái vào má của Triệu Tử Thiêm rồi bỏ ra ngay giống như là tên trộm vặt sợ bị chủ đuổi bắt:

“Hơn nữa còn hôn em cũng rất giỏi”

Triệu Tử Thiêm tức đến độ đứng không vững, run người chỉ thẳng về phía Lương Đông:

“Đừng ở ngoài nói với người khác anh là quân tử”

Lương Đông dường như còn không sợ chết đưa tay chuẩn xác xuống phía dưới bóp mạnh một cái vào Tiểu Thiêm Thiêm rồi rời đi:

“Anh là tiểu nhân, tiểu nhân sẽ có cách hành xử của tiểu nhân”

Triệu Tử Thiêm tức giận thở phì phò, cậu cảm giác mình giống như bị ai kia tùy tiện sờ soạng nhưng lại không thể phán kháng được. Lúc đầu thì là không để ý ngày đêm hay địa điểm, chỉ cần Lương Đông đến kỳ động dục liền ra tay, đến bây giờ má cậu, môi cậu, ai đó muốn hôn liền có thể không hỏi ý kiến đã hôn. Đáng giận hơn nữa đến ngay cả Tiểu Thiêm Thiêm của cậu cũng bị hắn tùy tiện nắn bóp, cái bóp kia phải nói đau điếng người… Triệu Tử Thiêm mất vài giây sau mới có thể bình ổn lại sự tức giận bực bội trong lòng. Đến khi Lương Đông biến mất ở trước cửa phòng vệ sinh rồi, Triệu Tử Thiêm mới phát giác nói lớn:

“Tức chết em, tức chết em…”

Lương Đông vừa ngồi vào bàn ăn thì Triệu Tử Thiêm từ trong phòng vệ sinh bước ra, hắn nhìn bộ mặt nặng như đá tảng của ai đó liền biết được con sóc kia đang ôm một bụng tức trong lòng. Cho dù Lương Đông biết một khi Triệu Tử Thiêm tức giận phúc lợi sẽ không có mà hưởng, nhưng mà chẳng hiểu tại sao hắn lại có sở thích muốn chọc cho Triệu Tử Thiêm tức như vậy, có lẽ có một số người sinh ra liền có hứng thú thích bị ngược, giống như là Lương Đông hắn đây.

Triệu Tử Thiêm ngồi xuống liền thản nhiên gọi phục vụ bàn mang lên một cốc sữa dê nữa. Ba người còn lại không ai có ý định lên tiếng ngăn cản hay có bất cứ một hành động nào tỏ vẻ khó chịu cả. Lúc Đinh Nhất Phi định lên tiếng thì điện thoại của Lương Đông chợt reo lên, là điện thoại của người hợp tác với Lương Đông cho việc ra mắt bài hát mới của hắn đợt này, thế cho nên Lương Đông liền đi ra ngoài nghe. Trên bàn ăn hiện tại chỉ còn lại Triệu Tử Thiêm, Đinh Nhất Phi và Phương Tiếu Tiếu.

“Đại Thiêm, chúng ta dù gì cũng là bạn học cấp ba, tuy rằng có chút hiểu lầm nhưng mà cậu là người rộng lượng, tôi nghĩ cậu cũng không để ý đến mấy chuyện trước kia…” Đinh Nhất Phi cười cười lấy lòng.

Triệu Tử Thiêm nhấp một ngụm sữa dê rồi chép chép miệng giả bộ:

“Tôi thật sự là cũng không nhớ mấy chuyện đó… có điều cậu vừa rồi đột nhiên lại nhắc tới chuyện rừng cây nhỏ, khiến cho tôi quả thực không muốn nhớ tới cũng không được”

Đinh Nhất Phi biết Triệu Tử Thiêm là cố ý muốn làm khó mình, nhưng mà cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười hòa hoãn ở trên môi:

“Chuyện trước kia cũng không nên nghĩ tới nữa, chúng ta hãy cứ bỏ qua đi có được không, ha ha…”

Triệu Tử Thiêm thừa nhận mình là một người nhỏ mọn, người nào đắc tội với cậu có cơ hội trả đũa cậu nhất định sẽ không bỏ qua, huống chi Đinh Nhất Phi này còn đánh cậu đến mức bị gãy tay phải nhập viện, bây giờ nói một câu bỏ qua liền có thể bỏ qua, chẳng phải như vậy là quá mức lợi cho ai đó rồi hay sao:

“Chuyện trước kia không phải nói muốn quên là có thể quên được… có điều cậu đột nhiên nhắc đến chuyện này là có ý gì?”

Đinh Nhất Phi không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:

“Tôi nói cậu và Lương Đông có vẻ quan hệ rất tốt nhỉ, cậu có thể…”

Đinh Nhất Phi còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng lên tiếng cắt lời:

“Quan hệ của chúng tôi tốt đến mức, có lẽ cậu cũng không thể tưởng tượng ra được… một câu nói của tôi không dám nói là có thể làm anh ấy một hai nghe theo, nhưng mà nhất định cũng ảnh hưởng ít nhiều…”

Đinh Nhất Phi hơi cứng người lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền cúi đầu cười ha ha lấy lòng:

“Như vậy có thể nhờ cậu ở bên cạnh Lương Đông nói tốt một chút cho tôi…”

Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều đã nhanh chóng đáp ứng:

“Được! Tôi nói cậu có sức khỏe rất tốt… tương lại hẳn là làm được bảo vệ tốt trong công ty!”

Đinh Nhất Phi hoảng sợ, câu nói kia của Triệu Tử Thiêm quả thật cậu ta không xác nhận được rằng Triệu Tử Thiêm đang nói đùa hay nói thật, bởi vì trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm vẫn duy trì nụ cười như có như không. Đinh Nhất Phi lo lắng luống cuống:

“Tôi lần đó cũng là chưa suy nghĩ kỹ, nóng giận nhất thời mới hành xử như vậy, cậu hẳn cũng không phải là người nhỏ mọn đúng không?”

Đúng lúc này Lương Đông nghe điện thoại xong liền từ bên ngoài bước vào, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng thay đổi sắc mặt nhìn hắn cười cười. Lương Đông nhìn thấy cũng phải giật mình, rõ ràng vừa rồi sóc nhỏ nhà hắn còn mặt nặng mày nhẹ với hắn, đến bây giờ tại sao liền chuyển sang thái độ thế này, Lương Đông âm thầm cảm giác sống lưng bỗng chốc lạnh toát.

Lương Đông ngồi vào bàn rồi, Triệu Tử Thiêm mới lên tiếng dùng tay chỉ về phía Đinh Nhất Phi:

“Đông ca anh nhìn xem Nhất Phi ngoại hình có phải là rất được hay không?”

Đinh Nhất Phi nuốt một ngụm nước miếng, bạn gái Phương Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh tuy không biết giữa hai người có ân oán khúc mắc gì nhưng vì một câu nói không rõ mục đích kia của Triệu Tử Thiêm cũng phải âm thầm lo lắng cho tương lai bạn trai mình. Lương Đông lại càng mơ hồ hơn, sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc tại sao lại lôi chuyện ngoại hình của người ta ra hỏi hắn. Lương Đông theo hướng chỉ tay của Triệu Tử Thiêm nhìn Đinh Nhất Phi vài giây rồi gật đầu:

“Ừ, cũng được đi!”

Triệu Tử Thiêm gật gật đầu nói sang chuyện khác:

“Không chỉ có ngoại hình tốt còn có con mắt thẩm mỹ vô cùng tốt, cậu ta vừa rồi có giới thiệu cho em một đôi bông tai hiệu Hermes vô cùng đẹp…”

Lương Đông không cần suy nghĩ nhiều liền gật đầu nói luôn:

“Được, buổi chiều dẫn em đi”

Triệu Tử Thiêm chẳng qua chỉ là muốn để cho Đinh Nhất Phi nghe thấy lời này của Lương Đông mà thôi, để cho cậu ta thấy lo lắng một chút, thế mà không ngờ cậu ta lại hoảng sợ đến độ không cầm vững ly rượu ở trên tay để cho nó rơi xuống sàn. Tiếng ly thủy tinh vỡ làm cho Triệu Tử Thiêm cũng bị giật mình cả mình, hai vai theo đó liền rung lên một chút:

“Ôi giật cả mình”

Triệu Tử Thiêm chỉ là theo phản xạ tự nhiên mà thốt ra lời đó chứ không hề có ý gì, kết quả Đinh Nhất Phi lại luống cuống lo sợ cầm lấy tay Triệu Tử Thiêm nói:

“Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Lương Đông đen mặt nhìn chằm chằm vào tay của Đinh Nhất Phi, Triệu Tử Thiêm vốn định thu tay về rồi nhưng mắt thấy bộ mặt kia của Lương Đông liền chẳng hiểu sao lại muốn trêu tức hắn một chút không có ý định rút tay về:

“Cũng không sao… chỉ là hơi giật mình”

Lương Đông cuối cùng nhịn không được nữa liền đẩy tay Đinh Nhất Phi ra rồi lạnh giọng nhắc nhở:

“Muốn nói gì thì nói, đừng có mà động tay động chân”

Đinh Nhất Phi lúng túng ngồi lại vào chỗ không dám làm gì quá phận, ngay cả nói cũng không dám nói bừa nữa. Triệu Tử Thiêm thấy không khí có phần căng thẳng liền cười ha ha:

“Không sao…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền lơ đãng liếc nhìn về phía Đinh Nhất Phi: “Nhất Phi cậu ta là quen động tay động chân rồi”

Đinh Nhất Phi hai tay run rẩy, mồ hôi lạnh cũng ở trên trán chảy xuống. Triệu Tử Thiêm thấy vẫn không ai lên tiếng liền ai nha một tiếng:

“Rồi sao lại im lặng nữa, tiếp tục ăn đi chứ…”

Triệu Tử Thiêm chọn một miếng thịt dê nhỏ nhất chấm ngập vào trong đĩa mù tạt rồi đặt vào trong bát của Đinh Nhất Phi nói:

“Này ăn thôi, cậu ăn đi những chuyện khác không cần nhớ đến nữa…”

Đinh Nhất Phi nhanh chóng gắp miếng thịt dê kia bỏ vào trong miệng, chỉ cần Triệu Tử Thiêm không ở trước mặt Lương Đông nói những điều không hay là được. Bởi vì Triệu Tử Thiêm cố tình chấm rất nhiều mù tạt, chính vì thế mà Đinh Nhất Phi khi bỏ vào miệng nhai vài miếng liền bị cay đến mức ho sặc sụa. Triệu Tử Thiêm đóng vai người tốt đẩy cốc rượu đến trước mặt cậu ta thản nhiên nói:

“Ấy sao lại bất cẩn như vậy, này uống tạm thứ này đi…”

Đinh Nhất Phi đen mặt vừa mới ăn cay xong, hiện tại lại bị Triệu Tử Thiêm đẩy rượu đến trước mặt ép uống, như vậy không phải là làm khó cho cậu thì là gì. Triệu Tử Thiêm thấy Đinh Nhất Phi do dự liền đệm thêm một câu:

“Không cần khách sao, cậu uống đi không cần nhớ đến chuyện khác nữa…”

Đinh Nhất Phi nắm chặt tay cầm cốc rượu lên uống một ngụm, vị cay nồng nhanh chóng lan tỏa khắp mọi giác quan, Đinh Nhất Phi hiện tại còn cảm giác được hai bên tai mình giống như đang thở ra khí nóng vậy. Thế nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa chịu bỏ qua:

“Uống nhiều một chút, cậu không phải hồi học cấp ba uống rất được hay sao? Ha ha…”

Đinh Nhất Phi nghe thấy câu học cấp ba kia lại hoảng sợ, một ngụm uống hết ly rượu kia.

Triệu Tử Thiêm nhìn bộ dạng chật vật của người trước mặt liền hài lòng gật đầu:

“Được rồi mọi người ăn thôi, thịt dê chấm nhiều mù tạt một chút ăn nhất định ngon, sau đó uống một hớp rượu vào… Nha cái này cứ gọi là những chuyện trước đây cũng quên mất…”

Đinh Nhất Phi hiểu ý tứ của Triệu Tử Thiêm trước sau máy móc gật đầu liên tục làm theo, cậu ta ăn đến mức phải đi vào nhà vệ sinh xúc miệng mấy lần. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy vậy cũng không có ý ngăn lại, ngược lại luôn ngoan ngoãn ngồi uống sữa dê hưởng thụ vị kia nhà mình xé thịt dê bỏ vào bát. Cái này phải gọi là sướng như tiên, kẻ thù ngồi ăn cay bản thân lại ngồi uống ngọt. Triệu Tử Thiêm ăn lo rồi liền chép chép miệng lớn tiếng gọi phục vụ:

“Phục vụ, thịt dê tôi nói đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Phục vụ nhanh chóng cầm ba bốn túi lớn đi đến đặt lên bàn cho Triệu Tử Thiêm:

“Nhà hàng chúng tôi đã làm sạch sẽ, thái miếng nhỏ vừa ăn!”

Triệu Tử Thiêm hài lòng gật đầu cười:

“Được, cám ơn”

Triệu Tử Thiêm nhìn lướt qua bàn ăn trước mắt cũng đã được ăn gần hết, lại nhìn đến gương mặt đỏ bừng nhăn nhó kia của Đinh Nhất Phi. Triệu Tử Thiêm chỉ nhìn qua thôi liền biết cậu ta say rồi, hơn nữa số tiền của bữa ăn hôm nay cũng không phải là nhỏ. Phương Tiếu Tiếu dùng ánh mắt chán ghét nhìn kẻ say rượu ngồi bên cạnh, Triệu Tử Thiêm hài lòng với tất cả mọi chuyện rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nhà hàng này.

Lấy biểu hiện kia của Phương Tiếu Tiếu, Triệu Tử Thiêm đoán chắc ngày hôm nay chính là lần gặp mặt cuối cùng của hai bọn họ. Lúc bước ra khỏi quán ăn rồi, Triệu Tử Thiêm mới quay sang hỏi Lương Đông:

“Có phải hơi ác hay không?”

Lương Đông gật đầu nói:

“Anh nghĩ sau này không nên đắc tôi em, vạn nhất có khẳng định sẽ thê thảm”

Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông cao giọng đáp trả:

“Anh biết được là tốt rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui