Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Lúc Lương Đông đỗ xe ở dưới khu nhà của mình đã là mười một giờ đêm, những cột đèn đường cao lớn được xây dựng thẳng tắp theo một hàng dài hai bên, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho Lương Đông trong bất giác rùng mình. Bây giờ đã là mùa hè nhưng chẳng hiểu sao Lương Đông lại đột nhiên cảm thấy có điểm lạnh lẽo bất an, bước chân theo tự giác di chuyển nhanh hơn một chút.

Lương Đông lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cánh cửa nhà mình ra. Mắt thấy Triệu Tử Thiêm một thân quần áo ngủ đơn giản rộng rãi hắn vừa mới thay cho cậu, một tay vịn vào thành ghế sô pha, một chân lại nhấc lên cao một chút. Lương Đông theo tầm mắt liền nhìn xuống dưới chân của Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra miếng băng gạc ở vết thương kia nhiễm đỏ rất nhiều, hắn giật mình nhíu mày bước nhanh đến:

“Em sao lại không chịu ngủ, vết thương chắc chắn là rách ra rồi”

Triệu Tử Thiêm vừa rồi đột nhiên tỉnh nhấc, nhận ra rằng Lương Đông không có ở trong phòng liền bước ra ngoài xem thử. Triệu Tử Thiêm đã gọi hai ba câu không thấy người cậu cần tìm lên tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, không thèm quan tâm đến vết thương ở chân, cả người bị đau nhức cũng phải đi ra ngoài cho bằng được.

Lương Đông đỡ Triệu Tử Thiêm ngồi xuống ghế sô pha, một tay cẩn thận đặt chân bị thương kia của cậu ở trên đùi mình xem xét một hồi. Băng gạc ở dưới chân đã chuyển sang màu đỏ, Lương Đông nhíu mày định đứng dậy đi vào trong phòng lấy băng gạc khác thay cho Triệu Tử Thiêm, đúng lúc này tay của hắn liền bị một cái tay khác giữ lại.

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn chăm chú nhìn Lương Đông nhẹ giọng hỏi:

“Đông vừa đi đâu vậy?”

Lương Đông thở dài đành cúi người xuống bế lấy cậu rồi tiến vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói:

“Ra ngoài giải quyết một chút chuyện”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, ánh mắt kia giống như là muốn xoáy sâu vào bên trong tâm khảm hắn vậy. Lương Đông thở dài một hơi đặt Triệu Tử Thiêm ngồi xuống giường, xoay người lấy ra túi băng gạc rồi chầm chậm thay băng gạc mới cho cậu:

“Anh đi gặp mẹ em”

Triệu Tử Thiêm giật mình, hai vai cũng rung lên một hồi, Lương Đông cảm nhận được sự lo lắng kia của cậu cho nên nhẹ giọng trấn an:

“Nói cho mẹ em biết em không sao rồi, nói mẹ em không cần lo lắng…” Lương Đông nói đến đây liền ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm cười một cái: “Anh chăm sóc cho em tốt lắm”

Triệu Tử Thiêm hai mắt đảo quanh một hồi, nhìn khắp người Lương Đông không thấy có chỗ nào bị thương mới có chút thả lỏng một chút:

“Mẹ em nói gì?”

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm bây giờ rất quan tâm đến vấn đề này, nếu như hắn nói với cậu rằng mẹ cậu căn bản một câu cũng lười nói chuyện với hắn, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ buồn bã ủ rũ hơn. Lương Đông cuối cùng quyết định giữ im lặng, một tay ôn nhu đưa lên xoa đầu sóc nhỏ nhà mình một cái rồi lảng sang chuyện khác:

“Buổi tối chưa ăn gì đúng không, anh bây giờ đi làm chút gì đó cho em ăn”

Không đợi Triệu Tử Thiêm nói thêm gì nữa Lương Đông rất nhanh đã xoay người bước ra khỏi phòng ngủ. Triệu Tử Thiêm cúi đầu nhìn xuống chân mình đã được băng bó cẩn thận, lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã sớm được đóng lại kia trong lòng bất giác cảm thấy buồn bã.

Triệu Tử Thiêm bước xuống giường, hai tay vịn vào tường bước từng bước khó khăn muốn đi ra ngoài. Lúc Triệu Tử Thiêm bước ra khỏi phòng khách nhìn thấy được bóng lưng cao lớn quen thuộc đang đứng trước tủ lạnh lấy rau xanh. Triệu Tử Thiêm bước gần đến phía đó, Lương Đông cảm nhận được phía sau lưng có người bước đến liền quay người lại, hắn nhíu mày khẽ quát:

“Chân đau như vậy đừng có đi lung tung”

Triệu Tử Thiêm bước thêm hai ba bước nữa liền tới được chiếc ghế ở chỗ bàn ăn, cậu kéo ghế rồi chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt trên bàn rồi khẽ mỉm cười gật đầu:

“Em ngồi ở chỗ này”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm chịu ngồi xuống rồi mới an tâm quay sang rửa rau bina. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền nói:

“Em không ăn rau bina cơ mà”

Lương Đông đương nhiên biết Triệu Tử Thiêm không thích ăn nhất là rau bina, nhưng hắn hiện tại vẫn cố tình đứng ở bên rửa rau thật sạch:

“Rau bina ngăn ngừa nhiễm trùng, vết thương ở chân em vừa mới rách ra nữa, bây giờ nhất định phải ăn rau bina”


Triệu Tử Thiêm nghe được những lời quan tâm kia trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp lạ thường, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bẹt miệng:

“Em bây giờ muốn ăn nấm, canh nấm tuyết nấu với thịt gà”

Lương Đông nhíu mày quay lại phía sau liếc Triệu Tử Thiêm nghiêm giọng:

“Em lần trước ăn nhiều nấm đến mức bị tiêu chảy, hơn nữa thịt gà đối với vết thương ở dưới lòng bàn chân em sẽ để lại sẹo lồi đó, em vẫn còn muốn ăn hay sao?”

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm rất quan tâm đến vẻ bề ngoài nên hắn mới nói như vậy, cứ nghĩ sóc nhỏ nhà hắn sẽ không đòi ăn nữa, không ngờ ai đó lại rất sảng khoải mà gật đầu nói muốn ăn:

“Vẫn còn muốn ăn!”

Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ, mẹ cậu vừa rồi đánh cậu như vậy cậu vẫn còn muốn bên cạnh Lương Đông, nói gì đến một vết sẹo lồi nho nhỏ kia. Lương Đông quay lại tiếp tục rửa rau bina:

“Em phải ăn rau bina, như vậy mới tốt cho vết thương của em”

Triệu Tử Thiêm tỏ vẻ nhượng bộ làm nũng Lương Đông:

“Như vậy một miếng rau bina, một miếng canh nấm tuyết thịt gà, thế em mới ăn nếu không em sẽ không ăn đâu”

Lương Đông phì cười:

“Đại Thiêm, anh có cảm giác mình như là đang dỗ một đứa trẻ ăn vậy”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi:

“Anh cũng biết em ghét ăn nhất là rau bina rồi mà”

Lương Đông cuối cùng vẫn là không đành lòng cứng rắn với Triệu Tử Thiêm, thế cho nên liền mở miệng đồng ý:

“Được rồi, anh sẽ nấu canh nấm cho em ăn, nấm có thể ăn nhưng thịt gà tuyệt đối chỉ được ăn nhiều nhất ba miếng nhỏ”

Triệu Tử Thiêm lên giọng:

“Ba miếng nhỏ thôi sao, ít thịt như vậy sẽ không ăn”

Lương Đông mở tủ lạnh nhìn một hồi phát hiện ra ở bên trong có thịt lợn liền quay lại gọi Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm”

Triệu Tử Thiêm hả một tiếng, Lương Đông từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp nhỏ đựng thịt lợn ở bên trong đưa lên trước mặt hỏi:

“Anh nấu thịt lợn cho em ăn, ăn canh nấm tuyết thịt lợn có được không”

Triệu Tử Thiêm miễn cưỡng:

“Như vậy cũng được, nhưng mà cho thêm ba miếng thịt gà nhỏ lúc trước anh nói vào”

Lương Đông cười khổ, sóc nhỏ nhà hắn lúc nào cũng chỉ muốn ăn thịt mà thôi. Lương Đông loay hoay ở trong bếp nấu nướng, mùi thịt lợn xào tỏa ra hương vị thơm nức mũi, Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên ghế bây giờ mới cảm thấy đói liền kiếm chuyện để nói với Lương Đông:


“Đông ca, canh nấm cho đậm một chút nha”

Lương Đông biết sóc nhỏ nhà mình có sở thích ăn mặn một chút, hắn cùng đã nhiều lần nói cho Triệu Tử Thiêm biết rằng ăn mặn quá sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng mà Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn không chịu nghe hắn, lúc nào cũng lén hắn cho thêm một chút muối vào. Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời mình liền hỏi tiếp:

“Đông ca, thịt gà có lọc xương ra không?”

Lương Đông chậm rãi đáp:

“Lọc xương ra thì nước canh sẽ không ngọt”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó liền mở miệng trêu chọc hắn:

“Lỡ như em không cẩn thận hóc xương gà thì tính sao đây?”

Lương Đông nghiêng đầu quay lại nói thế này:

“Như vậy anh không cho thịt gà vào nữa là được”

Triệu Tử Thiêm rất nhanh lắc đầu:

“Không đâu, nhưng mà thịt lợn đừng băm nhỏ, băm nhỏ rồi đến lúc đó em lại không thể vớt lên ăn hết được”

Lương Đông cũng học theo Triệu Tử Thiêm trả lời:

“Nếu không băm nhỏ rồi em hóc thì phải làm sao”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói nữa, chỉ hướng Lương Đông cười hì hì. Tiếng cười như chuông bạc đinh tai vang vọng khắp căn phòng nhỏ, Lương Đông ngày hôm nay đợi một nụ cười này của Triệu Tử Thiêm lâu lắm rồi, có điều hắn cảm giác như Triệu Tử Thiêm trong tiếng cười kia vẫn ẩn hiện sự buồn phiền, tiếng cười đó có vẻ như chỉ là muốn làm cho hắn an tâm mà thôi. Lương Đông thành thục lọc xương gà bỏ sang một bên, thịt lợn đã sớm được băm nhỏ xong từ lúc nãy, lúc này cũng liền chiều theo ai đó mà viên thành từng viên nhỏ thả vào trong nồi.

Hai người họ không biết im lặng trong bao lâu, Triệu Tử Thiêm cuối cùng là người lên tiếng trước:

“Đông ca… ra phòng khách được, vào phòng bếp cũng được luôn, điều kiện quả thật là rất tốt…” Tại sao mẹ em lại tức giận như vậy?. Dĩ nhiên thì lời nói phía sau Triệu Tử Thiêm không tài nào có thể nói tiếp được, Lương Đông im lặng không lên tiếng, Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy không khí vì lời nói kia của cậu mà nặng nề liền cao giọng, ngón tay trỏ gõ bàn thật kêu:

“Đông ca, canh nấm tuyết khi nào mới được ăn đây”

Lương Đông vẫn xoay lưng về phía Triệu Tử Thiêm:

“Rất nhanh thôi sẽ được ăn”

Triệu Tử Thiêm ngoan ngoãn ưm một tiếng, khoảng mười lăm phút sau canh nấm tuyết cũng được bưng ra. Bởi vì Lương Đông muốn hầm thịt thật mềm cho Triệu Tử Thiêm ăn cho nên có chút lâu, Triệu Tử Thiêm đã đói đến mức buồn bực chân tay rồi, cậu cúi đầu ngửi thử canh nấm tuyết kia, mùi thơm của thịt lợn cùng nấm tuyết rất nhanh bay thẳng vào mũi cậu. Triệu Tử Thiêm được kích thích thính giác liền nhanh tay cầm lấy một cái muôi rồi múc sang bát của mình.

“Ưm rất là ngon” Triệu Tử Thiêm nhìn món canh công phu trước mặt, Lương Đông quả thật chỉ bỏ vào đó ba miếng thịt gà rất nhỏ thôi, nhưng thịt lợn thì lại rất nhiều, một loại là viên thành từng viên nhỏ, một loại là thái ra từng miếng ăn vô cùng mềm. Triệu Tử Thiêm trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường, có một chàng trai vì cậu mà làm ra món canh phức tạp thế này, thử hỏi biết đi đầu mà có thể tìm đây. Triệu Tử Thiêm há miệng thật lớn, khiến cho bên má vừa rồi bị mẹ Triệu tát đến sưng tím cũng cảm thấy đau. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm nhíu mày như thế liền đưa tay xoa xoa bên má cậu đau lòng nói:

“Ăn từ từ thôi”

Triệu Tử Thiêm vì chính chỗ đau này mà nhớ đến mẹ Triệu, thìa nhỏ vốn dĩ đang cầm ở trên tay cũng đặt xuống bát canh. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm lại nghĩ đến việc đó nữa rồi, đến bản thân hắn hiện tại cũng không biết phải giải quyết như thế nào, chính vì vậy cũng chỉ biết ở bên cạnh an ủi Triệu Tử Thiêm mà thôi:

“Bảo bối đừng buồn, anh nhất định tìm ra cách giải quyết”


Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao rất muốn rơi nước mắt, cậu vốn dĩ không có quan điểm đã là đàn ông thì không được rơi nước mắt, huống chi người trước mặt cậu đây lại là người vô cùng thân thiết với cậu, Triệu Tử Thiêm cũng chẳng e dè gì nữa nước mắt rất nhanh từ hai bên hốc mắt chảy xuống.

Lương Đông vội vã vòng qua ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm ôm cậu vào trong lòng, bàn tay vững chãi vỗ nhẹ vai cậu:

“Bảo bối đừng khóc, em khóc lòng anh cũng đau theo”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lau nước mắt, cố gắng kìm chế nước mắt thu trở lại. Không biết là do trận đòn vừa rồi, hay là do ngày hôm nay cậu quá sức mệt mỏi rồi mà cái đầu nhỏ cứ như vậy thật tự nhiên tựa vào lồng ngực của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông đối với cậu cũng không khá hơn là mấy, nhưng mà chẳng hiểu tại sao cậu một khi đã dựa vào người hắn lại không muốn đứng dậy nữa. Triệu Tử Thiêm đưa tay nắm lấy tay Lương Đông giọng mũi hỏi:

“Có mệt không?”

Lương Đông chậm rãi, trong lời nói mang theo mười phần đáng tin cậy:

“Không mệt!”

Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, hơi hơi ngẩng đầu dùng ánh mắt ngập nước sưng đỏ nhìn hắn:

“Như vậy em sẽ vì anh mà cố gắng”

Lương Đông cúi xuống hôn lên mái tóc của Triệu Tử Thiêm:

“Không cần cố gắng, anh có thể làm thay phần của em”

Triệu Tử Thiêm vì lời nói kia của Lương Đông lại xúc động đến nghẹn ngào, Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm lại chuẩn bị khóc nữa rồi, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn xuống môi của Triệu Tử Thiêm. Nụ hôn này vô cùng cẩn thận, không có một chút nóng nảy nào, ngược lại trước sau chỉ có nhẹ nhàng cùng dịu dàng triền miên. Lương Đông không dám chuyển động lưỡi quá mức nhanh, hắn sợ vết đau trên má của Triệu Tử Thiêm lại tái phát:

“Nếu như trời có sập, anh cũng sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ em”

Triệu Tử Thiêm đương nhiên không biết nếu như trời quả thật sập xuống, Lương Đông sẽ ở bên cậu hay là bỏ chạy lấy người, nhưng mà chẳng hiểu sao ngay tại lúc này đây, Triệu Tử Thiêm quả thật vô cùng tin tưởng vào lời nói này của hắn. Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, nước mắt ở hai bên khóe mắt cũng dừng lại, nụ cười khẽ hiện lên bên khóe miệng gật đầu hướng Lương Đông nói:

“Được rồi, em muốn ăn canh nấm tuyết”

Lương Đông nhanh tay với lấy bát canh nấm tuyết ở trên bàn đặt vào tay cho Triệu Tử Thiêm, hắn cầm lên một chiếc thìa sứ nhỏ giúp Triệu Tử Thiêm múc canh đưa đến trước miệng cậu. Triệu Tử Thiêm vô cùng hưởng thụ ngoan ngoãn há miệng rồi nuốt canh, Lương Đông khẽ mỉm cười:

“Canh nấm tuyết tình yêu, ăn một miếng lại muốn một miếng nữa, cái này chỉ có em được ăn thôi, những người khác có muốn cũng không được”

Nếu là bình thường Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ liếc mắt lườm Lương Đông một cái rồi bĩu môi chê hắn này nọ, nhưng hôm nay người nào đó lại vô cùng nghe lời gật đầu ưm một cái.

Ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm vẫn không dám về nhà, cậu ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Lương Đông nhìn chằm chằm điện thoại di động do dự không biết có nên gọi cho mẹ Triệu hay không. Triệu Tử Thiêm vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhìn xuống dưới lòng bàn chân của mình hiện tại vẫn còn chưa khá hơn là mấy, lúc đi lại vô cùng khó khăn. Triệu Tử Thiêm là muốn trở về nhà lén nhìn mẹ Triệu một chút, nhưng với cái tình hình này xem ra cũng là không mấy khả thi.

Lương Đông ngày hôm nay phải đến phòng thu để thu âm bài hát làm nhạc phim cho Vô Hạn Đấu Giới, bộ phim này của bọn họ rất nhanh thôi sẽ được công chiếu dưới hình thức rạp chiếu phim trực tuyến. Ước chừng khoảng một tuần sau cậu và Lương Đông sẽ bắt đầu tham gia vào các chương trình phỏng vấn, game show để quảng bá cho bộ phim này. Sau đó rất nhanh thôi Lương Đông cũng đến thời hạn làm luận văn tốt nghiệp, tiếp đó sẽ giống như lời mẹ của Lương Đông nói là sẽ có biện pháp ép Lương Đông đi Pháp, hay là sẽ như Lương Đông nói, hắn cho dù xa cậu mười giây thôi cũng không thể được. Triệu Tử Thiêm nghĩ đến đây lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng, tình thế ở trước mắt rối tung không tìm ra được nút thắt, Triệu Tử Thiêm thở dài một hơi mệt mỏi nhắm lại hai mắt ngủ lúc nào không hay.

Khi Lương Đông trở về đã là mười giờ trưa, mắt thấy sóc nhỏ nhà mình ngồi ở trên ghế sô pha ngủ gật, trong tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại. Lương Đông nhìn thấy cảnh này liền biết Triệu Tử Thiêm nhất định là đang đợi điện thoại của mẹ mình, Lương Đông đau lòng bước đến bên cạnh, lúc hắn định cúi người bế người nào đó vào trong phòng thì Triệu Tử Thiêm liền mở mắt

Triệu Tử Thiêm có điểm giật mình, mở mặt ra liền thấy Lương Đông thì khẽ mỉm cười. Lương Đông ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm, thản nhiên vòng tay qua vai cậu kéo vào lòng nhẹ giọng hỏi:

“Bảo bối, sao không vào trong phòng?”

Triệu Tử Thiêm đặt điện thoại ở trên tay xuống ghế sô pha, cái đầu nhỏ tự giác cọ cọ vào lòng ngực hắn:

“Chỉ nhắm mắt một chút thôi liền ngủ quên mất rồi”

Lương Đông cưng chiều xoa đầu Triệu Tử Thiêm:

“Đi thay quần áo đi, chúng ta bây giờ ra ngoài ăn cơm”

Triệu Tử Thiêm gật đầu đứng dậy, Lương Đông lúc này mới nhận ra rằng vết thương ở trên chân của Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa khỏi hẳn, từng bước đi có điểm khó khăn chậm chạp. Lương Đông nhanh chóng đứng dậy đi về phía Triệu Tử Thiêm bế cậu trên tay, Triệu Tử Thiêm giật mình hai tay vòng trên cổ hắn. Lương Đông nhanh chân bế cậu hướng chỗ sô pha quay trở lại:

“Lát nữa chúng ta gọi đồ ăn tới nhà, em muốn ăn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên đùi Lương Đông trả lời:


“Vậy ăn cơm chiên Dương Châu đi”

Lương Đông cầm lấy điện thoại của Triệu Tử Thiêm ở trên ghế sô pha thành thục nhấn số gọi cho cửa tiệm cơm chiên Dương Châu đặt hai suất loại đặc biệt:

“Mười phút nữa sẽ có cơm chiên Dương Châu cho em ăn”

Đúng lúc này bụng của Triệu Tử Thiêm đột nhiên phát ra tiếng kêu, Lương Đông cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của người nào đó rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cậu:

“Như thế nào lại đói nhanh như vậy hả?”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi xấu hổ:

“Hôm qua cũng không ăn gì, chỉ ăn mỗi một chút canh thôi”

Lương Đông luồn tay vào trong bụng của Triệu Tử Thiêm xoa xoa nắn nắn một hồi, vẻ mặt làm như nghiền ngẫm lắm:

“Để anh xem, quả thật là nhỏ đi mất rồi”

Triệu Tử Thiêm bị nhột vội vàng đưa tay xuống kéo cái móng lừa kia ra:

“Lại muốn giở trò a”

Lương Đông di chuyển tay lên cao một chút, bàn tay nhanh chóng tìm được điểm nhỏ mẫn cảm mà sờ nắn. Triệu Tử Thiêm cong người khẽ a lên một hồi:

“Á, anh đừng như vậy nha”

Lương Đông đã mấy ngày hôm nay không được chạm vào Triệu Tử Thiêm rồi, bây giờ thân thể bé nhỏ ở trong người hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy. Lương Đông cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt trên người của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi mềm mại di chuyển đến vành tai cậu mà liếm mút, âm thành nhột nhoạt ở trong căn phòng truyền ra. Tiếng động dâm mĩ kia khiến cho chính bản thân của Triệu Tử Thiêm cũng nổi lên phản ứng, cậu ngẩng đầu ưỡn người hai tay ở trên cổ Lương Đông kéo xuống.

Lương Đông mạnh mẽ luồn tay vào bên dưới Tiểu Thiêm Thiêm nắm lấy vật kia, kỹ thuật của Lương Đông vô cùng tốt mỗi đợt vuốt ve kia đều mang đến cảm giác hoàn toàn mới lạ. Triệu Tử Thiêm chìm sâu vào dục vọng, miệng nhỏ bật ra tiếng kêu khe khẽ.

Lương Đông cúi xuống hôn vào môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi không xương luồn khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng cậu. Triệu Tử Thiêm phối hợp cố gắng mở lớn miệng ra một chút, đôi môi nhỏ nhắn bị Lương Đông cắn mút đến đau nhức tê dại, nước miếng theo khóe miệng cũng chảy xuống cằm. Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng chuông, Triệu Tử Thiêm giật mình hoảng sợ vội vã đẩy Lương Đông ra:

“Là mẹ!”

Lương Đông nhìn người trong lòng sợ hãi như vậy khiến cho hắn cũng đau lòng theo. Triệu Tử Thiêm nhất định là bị chuyện ngày hôm qua làm cho ám ảnh, chính vì vậy mới nghĩ người gõ cửa là mẹ Triệu. Lương Đông đương nhiên biết sẽ không có khả năng mẹ Triệu đến nhà hắn, bởi vì mẹ Triệu căn bản không biết nhà Lương Đông. Lương Đông đưa tay kéo áo xuống cho Triệu Tử Thiêm, giúp cậu chỉnh lại quần thật ngay ngắn, vừa làm vừa nhẹ giọng an ủi:

“Là người đưa cơm, em đừng lo lắng”

Triệu Tử Thiêm hồi phục tinh thần gật gật đầu rồi bước xuống khỏi người Lương Đông. Lương Đông đi ra ngoài mở cửa, nhân viên bán hàng đứng ở bên ngoài đưa cơm tới cho hắn. Lương Đông đặt hộp cơm xuống bàn đưa đến trước mặt của Triệu Tử Thiêm:

“Cơm chiên Dương Châu đúng ý em rồi nha”

Triệu Tử Thiêm gật đầu cúi xuống dùng thìa múc ăn, Lương Đông khẽ thở dài rồi im lặng nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc. Hai người cứ như vậy trầm mặc ăn kết thúc bữa ăn trưa.

Hai ngày sau đó, lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng được diễn ra. Triệu Tử Thiêm cả buổi tối ngày hôm trước cứ ngồi ở trên giường cầm điện thoại mãi do dự không biết có nên gọi điện cho mẹ Triệu hay không. Lương Đông nằm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền kéo Triệu Tử Thiêm xuống nằm trên ngực mình:

“Bảo bối, mau gọi điện đi”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó liền lắc đầu:

“Thôi không cần, mẹ cũng có thể đã về rồi”

Lương Đông chậm rãi cầm lấy điện thoại của Triệu Tử Thiêm rồi nhấn số của mẹ Triệu, đầu dây bên kia sau ba hồi chuông báo liền tự động bị đối phương từ chối cuộc gọi. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền buồn bã, nằm gục đầu xuống lòng ngực Lương Đông khẽ thở dài. Lương Đông đau lòng xoa mái tóc của Triệu Tử Thiêm nhẹ giọng an ủi:

“Ngày mai mẹ em nhất định sẽ đến”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Lương Đông xoay người vòng tay ôm lấy vai cậu, hai người cứ như vậy im lặng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận