Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Lực ở tay phía dưới của Lương Đông bắt đầu siết chặt, Tiểu Thiêm Thiêm cũng theo đó càng thêm hưng phấn muốn bùng phát. Lương Đông ở bên tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn, đầu lưỡi vươn về phía trước khẽ liếm láp tai cậu:

“Bọn họ muốn chụp thì để cho bọn họ chụp, như vậy anh cũng không cần phải tìm cách để cho mọi người cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy chúng ta nữa”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy suy nghĩ kia của Lương Đông thật điên rồ, lúc cậu đang định dùng lực đẩy Lương Đông ra thì phía dưới mông cậu đã có một ngón tay đâm vào. Triệu Tử Thiêm nhíu mày cắn chặt môi, cảm giác có điểm đau đớn nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Lương Đông tiếp tục đưa thêm một ngón tay nữa vào, hai ngón tay của Lương Đông ở phía bên trong cậu không chỉ di chuyển ra vào mà còn muốn tách rộng mở lớn nơi kia của cậu ra. Triệu Tử Thiêm hai chân run rẩy, tay trống ở trên thành lan can siết chặt:

“Ưm… Đông… không được, chúng ta vào bên trong đi”

Lương Đông tiếp tục cho thêm một ngón tay nữa, Triệu Tử Thiêm cảm giác như sắp ngất đi. Nếu như không tính lần bị bỏ thuốc ở đêm trao giải, thì bốn năm nay nơi đó của cậu không hề bị dày vò như vậy, hiện tại cảm giác chẳng khác gì như lần đầu tiên, vô cùng đau đớn đến mức muốn ngất đi. Triệu Tử Thiêm cảm giác nơi đó giống như còn phát ra tầng mồ hôi mỏng vô cùng ướt át, từng giọt mồ hôi ở bên trán cũng thi nhau chảy ra:

“Ưm… đau… nha… Đông đừng… ngưng một chút”

Lương Đông nhanh chóng muốn khuấy đảo động nhỏ kìa của Triệu Tử Thiêm, muốn nhanh một chút đem Tiểu Đông Đông uy mãnh của hắn tiến vào, muốn nhanh một chút hưởng thụ cảm giác giải tỏa thoải mái kia:

“Em lớn tiếng một chút, để cho người khác có thể nghe thấy…”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời kia liền đưa tay lên bịt miệng mình lại, ở bên ngoài này là ban công, hơn nữa cậu nhìn thấy phòng kế bên còn đang mở cửa sổ, bên trong có ánh đèn sáng phát ra. Phòng bên cạnh chính là phòng của Lý Lục, Lý Lục ngay từ hồi đại học đã không thích Triệu Tử Thiêm, lần trước bởi vì bị Triệu Tử Thiêm cướp mất vị trí ca sĩ hát ca khúc chủ để trong bộ phim Mỹ Nam Khác Biệt 2 mà hiện tại mỗi khi nhìn thấy cậu liền phải đả kích nói bóng gió vài câu.

Triệu Tử Thiêm cố gắng muốn nói Lương Đông mang cậu đi vào phòng, nhưng người phía sau kia đã cố chấp mang vật to lớn kia tiến vào bên trong động nhỏ của cậu rồi:

“Đông a… không được… mau mang em vào… ưm… nha…”

“Cách” một tiếng, cánh cửa sổ nhà bên đóng lại, nhưng trước khi cánh cửa đó đóng lại thì phía bên trong lại rơi ra ngoài một thứ gì đó. Lương Đông cũng nghe thấy có tiếng động liền dùng sức bế lấy Triệu Tử Thiêm, hai tay ở phía dưới đỡ lấy mông cậu xoay người sang một bên.

Lý Lục từ bên trong phòng bước ra ngoài ban công nhặt cây bút, lúc định xoay người đi vào phòng liền nhìn thấy nhà bên có hai người đang làm loạn. Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là bị Lương Đông bế ở trên tay, chân cùng tay của cậu quặp chặt lấy người hắn, cái đầu nhỏ bởi vì xấu hổ cho nên vùi xuống vai Lương Đông lén lén nhìn Lý Lục.

Lý Lục thất thần cả người ngây dại, cho dù Lý Lục căn bản không nhìn thấy cái gì cả nhưng mà cậu cũng biết Triệu Tử Thiêm hiện tại không mặc đồ, còn có chính là cùng người đàn ông đang đưa lưng về phía cậu kia làm chuyện mờ ám. Triệu Tử Thiêm thấy Lý Lục cứ thất thần như vậy hai tay liền dùng sức nhéo lấy vai Lương Đông ý bảo hắn có người đang nhìn. Nhưng mà Lương Đông chính là cố tình muốn như vậy, cho nên hắn mới không mang Triệu Tử Thiêm tiến vào nhà. Lý Lục thất thần mất vài giây liền nhanh chân chạy vào trong nhà muốn lấy điện thoại ra chụp.

Triệu Tử Thiêm thấy Lý Lục vào nhà rồi thì lại vội vã nói với Lương Đông:

“Đông… ưm… mau vào nhà… không nha… em sẽ tức giận…”

Lương Đông chẳng qua chỉ là muốn dọa Triệu Tử Thiêm một chút mà thôi, hắn cũng không muốn người nào đó nhìn thấy dáng vẻ mê người kia của sóc nhỏ nhà mình. Lúc Lý Lục cầm điện thoại ra thì ban công nhà bên cạnh đã vắng bóng người rồi, Lý Lúc trèo sang nhà bên, đưa mắt nhìn vào phía bên trong cửa kính, bởi vì trong phòng đã tắt hết đèn hơn nữa kính này cũng là kính một chiều cho nên Lý Lục căn bản là không thể nhìn thấy cái gì được.

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông ép sát vào cửa kính, tay hắn giữ lấy eo nhỏ của cậu dùng sức nắm lấy. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng nhìn thấy Lý Lục đang đưa mặt dí sát vào cửa nhà mình, cho dù cậu biết Lý Lục không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn là nhịn không được mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như là bị người ta đứng bên ngoài quan sát cậu làm chuyện xấu vậy.

Lương Đông lại xoay người Triệu Tử Thiêm lại, để cho lưng cậu chạm vào thành cửa kính lạnh buốt. Lương Đông đỡ tay dưới hai mông của Triệu Tử Thiêm, tư thế vô cùng vững chãi mà điên cuồng đẩy người. Cửa kính bởi vì sức lực lớn kia của Lương Đông mà khẽ rung chuyển, Lý Lục ở bên ngoài bị giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Triệu Tử Thiêm bị khoái cảm bao trùm, miệng liên tục phát ra những tiếng ưm a đứt quãng:

“Đông… chậm nha… không nha… ngưng một chút… bên ngoài có người đang nhìn”

Lương Đông cúi người cắn thật mạnh vào điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm bị đau mười đầu ngón chân quặp chặt lại với nhau, tay nhỏ ở trên vai hắn cũng dùng sức nhéo lấy:

“Ưm… ha”

Lương Đông lúc này mới khàn giọng nói:

“Em còn có tâm trạng để ý đến chuyện khác? Cậu ta là đang ghen tị với em, có biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu ô ô:


“Đông à… mau thả em xuống… như vậy thật mỏi”

Lương Đông hôn lên đôi môi đang mấp máy kia, yêu thương cưng chiều cuồng nhiệt đều có đủ, hắn mút lấy đầu lưỡi của cậu, chậm rãi xoay người đưa Triệu Tử Thiêm về phía giường lớn. Triệu Tử Thiêm vừa được đặt nằm lên giường còn chưa kịp thoải mái chút nào thì người trên cậu kia đã chờ sực vận động. Triệu Tử Thiêm mệt mỏi đến mức không thể đẩy Lương Đông ra được chỉ còn biết nằm im mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.

Lương Đông không bởi vì Triệu Tử Thiêm không phản ứng mà dừng lại, hắn cứ như vậy càng ngày càng làm tới cùng. Triệu Tử Thiêm bởi vì bị Lương Đông làm quá cho nên liền tức giận thở phì phò:

“Anh… dừng lại đi”

Người ở phía trên càng làm càng táo bạo, hắn đưa tay nhấc hai chân của Triệu Tử Thiêm đặt lên vai mình, Triệu Tử Thiêm cả người nhức mỏi đưa tay lên cao đánh vào mặt Lương Đông phì phò quát:

“Dừng lại ngay đi”

Lương Đông không tức giận ngược lại còn nở nụ cười xấu xa lưu manh nói:

“Ngày mai anh đi rồi, hôm nay phải làm thật nhiều”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia mới chợt nghĩ đến chuyện ngày mai, sau đó cậu bắt đầu có điểm buồn bã hỏi hắn:

“Như vậy… khi nào thì anh về?”

Lương Đông hơi ngừng lại một chút nhìn người phía bên dưới:

“Khi nào giải quyết xong chuyện sẽ về, muộn nhất là một tháng sau”

Sau đó Triệu Tử Thiêm lại thở dài, sau đó Lương Đông lại tiếp tục… sau đó thì Triệu Tử Thiêm ngủ mất rồi.

Sáng ngày hôm sau lúc Triệu Tử Thiêm tỉnh dậy là tám giờ, Lương Đông nói hắn phải bay lúc bảy giờ cho nên khi Triệu Tử Thiêm mở mắt ra không thấy ai kia liền có chút nhớ nhung. Triệu Tử Thiêm vừa nghiêng người thì một trận đau nhức bắt đầu truyền đến, cậu nhíu mày nhịn đau đứng dậy, hai chân vừa đặt xuống giường đứng lên liền cảm thấy phía sau giống như là có cái gì đó chảy ra, Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn phía sau phát hiện ra ở giữa hai chân có dịch trắng đang chảy xuống bắp đùi cậu, Triệu Tử Thiêm nhịn không được bắt đầu gào ầm lên: “Lương chết tiệt!”

Triệu Tử Thiêm ngày hôm qua đã nói không được phép bắn vào đó, không ngờ Lương Đông thế nhưng lợi dụng lúc cậu không biết gì liền giở trò làm càn như vậy. Triệu Tử Thiêm cố nhịn đau bước vào bên trong phòng tắm tắm rửa một hồi, mắt thấy thân thể của mình phản chiếu trong gương toàn những vết xanh tím chói mắt, Triệu Tử Thiêm đưa tay lên má của mình xoa xoa một hồi liền bắt đầu khó xử, kẻ nào đó ngay cả ở trên mặt cậu cũng lưu lại vết, như vậy mỗi khi ra ngoài cậu phải mang khẩu trang hay sao.

Triệu Tử Thiêm vừa mới tắm xong bên ngoài liền có tiếng gõ cửa dồn dập, cậu nhíu mày chậm rãi bước ra mở cửa. Miên Miên đứng ở bên ngoài vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng đẩy cậu vào bên trong rồi đóng cửa lại:

“Điện thoại của cậu đâu rồi, tại sao tôi gọi cậu cả buổi cậu lại không bắt máy”

Triệu Tử Thiêm nhún vai, ngày hôm qua kẻ xấu xa nào đó đã ném điện thoại của cậu đi rồi:

“Điện thoại hôm qua bị hỏng rồi”

Miên Miên cũng không so đo chuyện này nữa, cô vội vàng lấy từ trong túi xách ra điện thoại của mình đưa đến trước mặt của Triệu Tử Thiêm:

“Cậu tự xem đi”

Triệu Tử Thiêm không nhìn thì không sao vừa nhìn liền bị dọa cho hoảng sợ, trên màn hình là vô số tấm ảnh chụp lại được từ buổi tối ngày hôm qua cậu cùng Lương Đông đứng ở bên ngoài ban công. Tuy rằng khoảng cách xa, ánh sáng không đủ cho nên không thể nhìn rõ được gương mặt, nhưng mà nếu ai ngay từ đầu quan tâm cậu liền có thể nhận ra được dễ dàng người này không ai khác chính là cậu. Triệu Tử Thiêm cũng đã nói với Lương Đông rồi rằng không thể ở bên ngoài này được, nhất định sẽ có nhà báo chụp hình ngày, cũng thật không ngờ đám nhà báo thế nhưng lại nhanh đến thế.

Triệu Tử Thiêm khó xử hướng Miên Miên hỏi:

“Này… bây giờ nên phải làm như thế nào cho phải?”

Miên Miên cũng không biết phải làm như thế nào, từ sáng sớm ngày hôm nay đã có rất nhiều người gọi điện thoại cho cô đều hỏi đến vấn đề này, khiến cho cô cũng không biết phải trả lời sao mới được. Miên Miên ngồi phịch xuống ghế sô pha hướng Triệu Tử Thiêm nói lớn:


“Tôi nói cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì hả? Cậu cũng không phải là không biết chỗ này có biết bao nhiêu nhà báo, cậu thế nhưng lại can đảm ở bên ngoài ban công làm loạn, tôi thật sự còn nghĩ là có phải cậu cố tình hay không?”

Triệu Tử Thiêm cũng ngồi xuống dưới ghế vò đầu bứt tai khó xử:

“Miên tỷ à, chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi”

Miên Miên im lặng một chút liền hỏi:

“Lương Đông đâu rồi?”

Triệu Tử Thiêm khẽ thở dài:

“Đã về Pháp sáng nay rồi”

Miên Miên lên tiếng bóng gió:

“Tin tức cũng thật nhanh nhạy, nhanh như vậy đã chạy về Pháp rồi”

Triệu Tử Thiêm liếc mắt không vui:

“Anh ấy là có việc cho nên mới phải trở về”

Miên Miên cũng không thèm so đo với Triệu Tử Thiêm nữa:

“Được rồi tôi không so đo với cậu, bây giờ cũng không thể ở căn nhà này được nữa, vẫn là phải đợi sự việc này lắng xuống một thời gian”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng bước vào bên trong phòng ngủ mặc quần áo, ánh mắt liếc nhìn đến phía ngăn tủ đầu giường liền thấy được ở trên đó đặt chiếc vòng tay năm đó Lương Đông tặng cho cậu hôm sinh nhật. Triệu Tử Thiêm khó hiểu cầm lấy chiếc vòng kia lên, phía dưới có một tờ giấy nhỏ được đặt ở bên cạnh.

“Đại Thiêm chuyển đến nhà mới đi, anh đã nói thợ sửa khóa sửa lại khóa của căn nhà đó để cho em có thể mở được, mật khẩu là 827310”

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy mấy dòng chữ đơn giản kia liền xúc động, khóe miệng cong cong nhếch lên cao, cậu đeo vòng nhỏ vào tay, đã lâu lắm rồi Triệu Tử Thiêm mới đeo chiếc vòng này trở lại, thời gian dự đoán cũng tầm khoảng bốn năm về trước. Lần ấy nó chỉ là một chiếc vòng bình thường, lần này nó đã trở thành một chiếc chìa khóa thực sự rồi.

Triệu Tử Thiêm mặc quần áo xong liền bước ra bên ngoài, hôm nay cậu cố tình đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai và mang một cặp kính, tất cả chỉ là muốn che giấu bản thân lúc xuống dưới tòa nhà thì đám nhà báo sẽ không phát hiện ra. Miên Miên đứng dậy đi ra ngoài cửa vừa đi vừa nói:

“Mau lên, tôi đã giúp cậu thuê một phòng khách sạn rồi, quần áo của cậu buổi tối tôi sẽ gửi đến cho”

Triệu Tử Thiêm đi ở phía sau Miên Miên đáp:

“Không cần tới khách sạn, tôi về nhà mới”

Miên Miên quay lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm giật mình:

“Nhà mới? Cậu mua nhà mới lúc nào sao tôi không biết”

Triệu Tử Thiêm cũng không giấu giếm trực tiếp nói thẳng:

“Đông mua, là nhà tam hoàn!”


Miên Miên nghe thấy ba từ nhà tam hoàn kia liền hét lớn:

“Nhà tam hoàn? Cậu thật sự có nhà tam hoàn rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp vui vẻ đáp lại, thì cánh cửa phòng nhà bên cạnh đã mở ra. Lý Lục theo đó một thân tây trang vô cùng chói mắt có lẽ là cậu ta có hẹn với một nhà sản xuất nào đó cho nên mới ăn mặc như vậy. Triệu Tử Thiêm nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua đã bị Lý Lục nhìn thấy hết liền xấu hổ muốn nhanh chân rời đi. Lý Lục nào đâu có dễ dàng để cho Triệu Tử Thiêm rời đi như vậy, bình thường gặp mặt sẽ nói vài lời đả kích, bây giờ có chuyện đương nhiên càng phải khích bác nhiều hơn:

“Triệu đại minh tinh a Triệu đại minh tinh, cậu đúng là nổi như cồn rồi. Cũng thật không ngờ rằng cậu có sở thích đó đấy, buổi tối hôm qua đúng là mở mang tầm mắt rồi”

Triệu Tử Thiêm không để ý đến mấy lời nói kia, cậu nhanh chóng bước vào bên trong thang máy, Lý Lục cũng theo đó tiến vào bên trong, thế là trong thang máy lúc này có ba người đứng đó. Lý Lục lại nói:

“Tôi này cậu này có phải là muốn tìm kim bài hay không, nhưng mà nếu như muốn tìm kim bài thì thôi đi, đằng này lại chọn một người đàn ông, đúng thật là… Cậu có đến mức phải hạ thấp bản thân như vậy không hả?”

Triệu Tử Thiêm ở trong thang máy nắm chặt tay, Lý Lục này đúng là không biết xấu hổ còn có thể nói ra một lời như vậy được. Cậu biết Lý Lục lúc trước cũng đã qua tay Trần Xương Trạch, bây giờ đổi sang cặp kè với một người phụ nữ tuổi ngoài tứ tuần nghe nói cũng là môt nữ doanh nhân có tên tuổi. Triệu Tử Thiêm vốn đã nhịn Lý Lục này từ lâu lắm rồi hiện tại nghe thấy một câu tự hạ thấp bản thân kia liền không thể nhịn được nữa, trực tiếp dương nắm đấm lên cao đấm vào mặt Lý Lục.

Lý Lục bởi vì không thể ngờ được chuyện này sẽ xảy ra thế cho nên cũng không kịp phòng bị, một đấm kia của Triệu Tử Thiêm làm cho Lý Lục phải choáng váng đứng không vững. Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:

“Cậu cũng nên tự nhìn lại bản thân cậu đi, cậu và Trần tổng biên tập kia không phải là có đoạn thời gian thân thiết lắm sao?”

Lý Lục lần đó mới bước chân vào giới giải trí, cũng là bị Trần Xương Trạch kia áp dụng thủ đoạn giống như Triệu Tử Thiêm lúc trước vậy, nhưng có điều Triệu Tử Thiêm may mắn hơn Lý Lục vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng liền có người nhảy ra cứu. Chuyện Trần Xương Trạch chính là chuyện vô cùng nhạy cảm đối với Lý Lục, mỗi lần nghe thấy có người nhắc đến chuyện này Lý Lục sẽ không thể nào kiềm chế được, chính vì vậy hiện tại ở trong thang máy mới có vụ hỗn chiến như hiện giờ.

Miên Miên cố gắng ngăn hai người ra nhưng cô cũng lực bất tòng tâm, mỗi lần định tiến đến ngăn lại thì lại sợ bị đánh trúng. Thang máy mở ra, Triệu Tử Thiêm và Lý Lục vẫn cứ ở bên trong đó đánh nhau. Dáng người của Lý Lục do luyện tập thể hình nhiều năm vốn dĩ rất tốt, nhìn qua chính là so với Triệu Tử Thiêm cao lớn hơn một chút. Triệu Tử Thiêm tuy rằng yếu thế, thỉnh thoảng lại bị Lý Lúc đánh được vào người nhưng cậu cũng không vừa, đấm trái đá phải loạn hết cả lên đến lúc nhìn lại cũng thấy đối phương mặt mũi tím bầm.

Đám nhà báo đứng đợi ở phía dưới muốn phỏng vấn Triệu Tử Thiêm lại không ngờ gặp được cảnh này. Bọn họ nhanh chóng chạy đến chụp hình, không có bất cứ một ai có ý định can ngăn, mãi đến khi ba bốn bảo vệ của tòa nhà đi ra mới có thể kéo được hai người bọn họ về một góc.

Lý Lục lớn tiếng hướng đám nhà báo nói lớn:

“Các vị phóng viên, chính mắt tôi ngày hôm qua nhìn thấy Triệu Tử Thiêm này ở ngoài ban công cùng một người đàn ông thân thiết”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu nói kia của Lý Lục liền mở lớn hái mắt, phóng viên bắt đầu bao vây lấy Lý Lục hỏi liên tục:

“Lục thiếu người đàn ông kia là ai vậy?”

“Lục thiếu, Triệu minh tinh cùng người đàn ông kia thật sự có quan hệ sao?”

Lý Lục đắc ý nói, nhưng lời vốn còn chưa nói hết đã bị Triệu Tử Thiêm lao đến đấm vào mặt. Mọi người được phen khiếp đảm tiếp tục đứng ở một bên vừa chụp hình vừa hỏi:

“Đại Thiêm, cậu ngày hôm qua cùng người đàn ông kia ở bên ngoài làm những gì?”

“Đại Thiêm, người đàn ông đó rốt cuộc là ai?”

Bảo vệ nhanh chóng chạy đến tách hai người ra, Triệu Tử Thiêm được kéo ra ngoài xe ô tô đã đỗ sẵn ở bên ngoài, Lý Lục lúc này mặt mũi cũng máu me be bét được trở lý kéo lại về xe của mình. Hai chiếc xe nhanh chóng rẽ đi với hai đường khác nhau, đám nhà báo chia nhau theo bọn họ.

Triệu Tử Thiêm bị đánh đến mặt mũi tím bầm, đây là lần đầu tiên kể từ hồi học đại học đến giờ Triệu Tử Thiêm đi đánh nhau với người khác. Lúc đánh nhau thì không cảm thấy đau đớn gì, hiện tại ngồi trên xe yên vị một chỗ rồi mới cảm thấy đau đến không thể mở mắt ra được.

Miên Miên ở bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm cầm lên bông băng lau miệng vết thương, vừa làm vừa mắng cậu:

“Đại Thiêm, cậu rốt cuộc nghĩ cái gì đấy hả? Cậu có nghĩ đến hình tượng mấy năm nay đã gây dựng của cậu hay không? Cậu vừa rồi phản ứng như vậy, người ta càng nghĩ cậu thật sự đã làm chuyện đó!”

Triệu Tử Thiêm đến bây giờ mới ý thức được việc mình đã làm, cho nên khi Miên Miên nói như vậy cũng chỉ im lặng nhắm mắt nằm ở một bên. Xe nhanh chóng dừng lại ở khu tam hoàn cao cấp, bởi vì Triệu Tử Thiêm có thẻ nên mới được vào, đám phóng viên không có thẻ chỉ còn biết đứng ở bên ngoài.

Miên Miên cùng Triệu Tử Thiêm đi vào thang máy, bốn mặt thang máy có gương phản chiếu Triệu Tử Thiêm nhìn mình ở trong đó cũng phải giật mình. Một bên khóe miệng bị rách còn đang rướm máu, mắt trái cũng bị đấm đến sưng tím híp lại, lại nhìn quần áo ở trên người xộc xệch vô cùng bẩn.

Triệu Tử Thiêm một đường đi xuống căn hộ 999, thành thục lấy ra chìa khóa nhỏ đeo ở trên tay nhấn vào khung in hình chìa khóa đó, ở chỗ đó phát ra một ánh sáng xanh nhạt quét từ đầu đến cuối khoảng vài giây cuối cùng liền cách một tiếng, cửa tự động được mở ra. Miên Miên và Triệu Tử Thiêm cũng phải cảm thấy bất ngờ, Miên Miên khẽ nói:

“Bây giờ hiện đại như vậy rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm bước vào bên trong, khác với lần trước cậu đến xem nhà hiện tại căn nhà đã được đổi khác, giấy dán tường thượng hạng màu trắng, ghế sô pha màu đỏ mận bọc da nhìn vô cùng đắt tiền. TV vô cùng rộng gắn cố định ở trên tường, đèn điện đều được thay hết toàn bộ, một dàn đèn trùm hình giọt nước nặng trĩu ở trên trần nhà. Miên Miên hiện tại chính là mắt chữa a mồm chữ o không thể thốt lên lời được nữa.


Vẫn biết nhà tam hoàn vừa lớn vừa tiện nghi, nhưng không ngờ nó lại đẹp không khác gì một cung điện thu nhỏ thế này. Đúng lúc này ở trong phòng đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông này không phải là chuông điện thoại của Miên Miên. Hai người nhìn nhau một hồi mới phát hiện ở trên bàn đặt một chiếc điện thoại còn mới cứng, vừa nhìn liền biết đó chính là dòng điện thoại X mới nhất hiện nay, Trung Quốc vẫn còn chưa có hàng để nhập về.

Triệu Tử Thiêm bước đến phía trước nhìn xem là ai gọi đến, vừa nhìn thấy số điện thoại quen thuộc kia liền cảm thấy tủi thân ghê gớm, cậu nhanh chóng nhất nút tiếp nhận nghe điện thoại dùng giọng mũi nũng nịu nói:

“Đông”

Lương Đông ở bên này nhận được tin tức Triệu Tử Thiêm đánh nhau với người ta liền vô cùng lo lắng, hắn đã gọi vô số cuộc vào số máy này nhưng không có ai nghe máy, hắn suýt chút nữa còn kích động nói thư ký đặt vé máy bay để quay về xem sóc nhỏ nhà mình như thế nào rồi. Bây giờ có người nghe máy lại nghe được giọng mũi kia liền đau lòng nhíu mày:

“Tại sao em lại đánh nhau với người ta chứ? Có làm sao hay không?”

Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy giọng nói của người nào đó, vết thương trên người bắt đầu đau đến ê ẩm, nước mắt cũng rưng rưng ở bên khóe mắt trực chờ chảy xuống:

“Đau lắm…”

Lương Đông từ trên ghế đứng bật dậy nóng nảy hỏi:

“Làm sao rồi? Có gẫy tay gẫy chân gì hay không?”

Triệu Tử Thiêm bật khóc nức nở:

“Đông a… hu hu…”

Lương Đông rối loạn, hắn mới chỉ rời đi có một buổi sáng thôi, Triệu Tử Thiêm như thế nào lại bị người ta ức hiếp đến thế này. Lương Đông hiện tại chỉ muốn ngay lập tức ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm ôm sóc nhỏ kia vào lòng dỗ dành an ủi, hắn muốn tra xem là người nào gan lớn như vậy dám đánh sóc nhỏ nhà hắn:

“Đại Thiêm em đừng khóc, đừng có khóc, anh bây giờ đi đặt vé máy bay trở về với em”

Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên ghế co chân lên, đầu ngả vào thành ghế số pha phía sau nhìn sao cũng thấy một dáng vẻ uất ức đang thương. Nếu bây giờ Lương Đông về bên này chỉ sợ sẽ loạn nên, đám nhà báo kia chắc chắn chưa đến một ngày sẽ có thể tra ra được người đàn ông ở trong bước hình, hơn nữa Lương Đông đã từng lên bìa tạp chí, việc này lại càng dễ dàng với đám nhà báo kia. Triệu Tử Thiêm đưa tay lau nước mắt, giọng mũi khẽ nức nở:

“Anh đừng về, nếu về rồi sẽ càng loạn”

Lương Đông nhíu mày không đáp ứng:

“Không được, một lát nữa anh nói người giúp anh đặt vé, anh nhất định trở về xem em thế nào”

Triệu Tử Thiêm bởi vì nước mắt chảy vào vết thương cho nên xót vô cùng, cậu vừa nói vừa nhăn mặt:

“Em qua đó, em qua đó…”

Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm muốn qua bên này liền bình tĩnh trở lại, hắn im lặng một chút rồi cũng đáp ứng:

“Đươc rồi, anh đặt vé máy bay cho em”

Triệu Tử Thiêm khẽ gật đầu:

“Ưm”’

Lương Đông giọng nói mang theo tia tức giận:

“Là ai đánh em? Đánh vào chỗ nào?”

Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy tủi thân nữa:

“Là Lý Lục, Lý Lục đánh tím mắt, rách cả miệng em ra… hu hu…”

Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói cậu bị tím mắt rách miệng liền nhịn không được đập mạnh vào bàn làm việc một cái:

“Là Lý Lục sao? Được rồi, anh nhất định đòi lại công bằng cho em”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận