Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Sau khi dùng bữa xong, phát hiện ra vẫn còn sớm, Lương Mỹ liền nảy ra một ý kiến, muốn mọi người chơi một trò chơi:

“Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người có muốn chơi trò chơi không?”

Triệu Tử Thiêm ngồi ở một góc bàn, đang nhàn nhã ăn hoa quả, nghe Lương Mỹ nói vậy cũng rất hào hứng đáp lại:

“Hay đó, em muốn chơi trò gì?”

Tào Khê từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một đĩa hoa quả khác:

“Chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi”

Phó Tiểu Hinh cũng mỉm cười:

“Trò đó hay đấy!”

Lương Mỹ quay sang đằng sau nhìn Lương Đông. Mới vừa rồi hắn ta là người ăn cuối cùng nên bị mọi người phạt đi rửa bát. Thật ra thì người ăn cuối cùng là Phó Tiểu Hinh, nhưng vì một vài lý do mà người chịu phạt lại là Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm thì không có ý kiến gì, dù sao người phải rửa bát cũng không phải là cậu.

Lương Mỹ và Tào Khê vì muốn tạo cơ hội cho Lương Đông thể hiện sự ga lăng của mình cho Phó Tiểu Hinh thấy, cho nên mới nói hắn ta đi rửa bát.

Còn Phó Tiểu Hinh, lúc đầu cũng từ chối hai ba câu. Lương Đông thấy để khách rửa bát thì không hay cho lắm. Mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng vẫn lịch sự nhận việc mà ai cũng đùn đẩy kia về phía mình.

“Anh họ, lấy một cái vỏ chai qua đây đi!”

Lương Đông khó chịu, bây giờ hắn thật sự rất khó chịu. Kế hoạch muốn làm cho Triệu Tử Thiêm bất ngờ, hôm nay vì Phó Tiểu Hinh mà đổ bể hết. Bây giờ còn phải đi rửa bát thay cô ta. Đến cuối cùng đây thì bị em họ hắn sai vặt.

Bởi vì không muốn phá vỡ bầu không khí, nên khi Lương Đông cầm vỏ chai đi ra cũng phải cố gắng mỉm cười.

Tào Khê đặt một cái vỏ chai thủy tinh ở giữa bàn. Lương Mỹ vươn tay, xoay chiếc vỏ chai đó. Kết quả chiếc vỏ chai chĩa thẳng về phía Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm có vẻ khoái chí lắm, thấy người chơi đầu tiên là Lương Đông thì khóe miệng liền nhếch lên, hai mắt có độ cung hiện rõ trên gương mặt:

“Là ông chủ Lương, ông chủ Lương của chúng ta. Nói đi mạo hiểm hay nói thật!”

Lương Đông thấy bộ dạng đáng đánh kia của Triệu Tử Thiêm thì cũng chỉ liếc nhìn cậu một cái, mở miệng trả lời:

“Nói thật!”

Tào Khê chỉ tay về phía Lương Đông:

“Nói thật sao, vậy để em hỏi…” Tào Khê nói đến đây, làm ra bộ dạng nghĩ ngợi một chút: “Trong số những người ở đây, có người anh thích hay không?”


Hỏi câu này, bởi vì muốn giúp Lương Đông. Cô muốn để cho hắn ta có cơ hội thổ lộ với cô gái kia. Nhưng khi Lương Đông không cần suy nghĩ, mà trả lời có. Tròng lòng cô liền có chút buồn bực.

Lương Mỹ thấy biểu hiện của bạn thân như vậy, cũng có lòng tốt mà lên tiếng an ủi: “Cậu hỏi như vậy cũng hỏi, phải hỏi anh họ mình rằng ở đây có người anh ấy yêu hay không. Thích với yêu khác nhau nha. Chắc chắn, người anh ấy thích ở đây là mình rồi” Nói đến đây Lương Mỹ liền quay sang Lương Đông: “Phải không anh họ?”

Lương Đông chỉ nhìn Lương Mỹ rồi cười. Thật ra thì, ý của Lương Đông cũng chính là như vậy. Lương Đông đưa tay xoay chai thủy tinh trên mặt bàn. Trùng hợp là, chai thủy tinh đó lại một lần nữa dừng ở chỗ hắn. Triệu Tử Thiêm đang ăn một miếng táo, thấy thế cũng phải bật cười. Một miếng táo chưa nhai xong đã chui tọt xuống cổ họng, khiến cho cậu phải ho khan vài tiếng.

Phó Tiểu Hinh nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, lần này cô ấy không lấy khăn giấy đưa qua cho cậu. Mà đứng dậy đi về phía sau vỗ lưng cho Triệu Tử Thiêm:

“Anh không sao chứ?”

Lương Đông cũng định đi đến vỗ lưng cho Triệu Tử Thiêm, nhưng mà chỉ trách rằng hắn ngồi xa hơn người ta. Cho nên đã bị người ta giành mất chỗ, chỉ còn biết đen mặt đưa cốc nước cho Triệu Tử Thiêm:

“Em ăn uống kiểu gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm không để ý đến vẻ mặt của Lương Đông, chỉ quay sang sau lưng kéo tay Phó Tiểu Hinh xuống. Rồi tiếp tục trêu đùa:

“Mọi người sao thế, chỉ bị sặc mà thôi, miếng táo trơn quá. Tiếp tục, tiếp tục chơi đi. Nào, Đông ca nói thật hay mạo hiểm?”

Lương Đông bực bội:

“Nói thật!”

Triệu Tử Thiêm hí hửng, vội vàng lên tiếng trước:

“Lần này mọi người để tôi hỏi. Có phải mẫu người yêu lý tưởng của anh giống như Tào Khê hay không?”

Vừa mới rồi, lúc ngồi ăn Triệu Tử Thiêm có để ý Tào Khê luôn nhìn trộm Lương Đông. Trong lòng cậu nghĩ, có lẽ rằng cô ấy thích Lương Đông. Triệu Tử Thiêm thấy Tào Khê là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa tính tình lại rất thẳng thắn. Cho nên cũng muốn giúp cô ấy một tay.

Câu hỏi này của Triệu Tử Thiêm, khiến cho mọi người đều rơi vào im lặng. Tào Khê im lặng, bởi vì cô ấy rất muốn nghe câu trả lời của Lương Đông. Lương Đông im lặng, bởi vì hắn không biết nên trả lời như thế nào mới đúng. Hắn biết Tào Khê thích hắn, nhưng mà nếu như bây giờ nói không, chắc chắn cả hai sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Mà nói có thì lại càng khó xử hơn.

Sau phút im lặng, Lương Mỹ liền lên tiếng giải vây:

“Ây, không phải đâu. Mấy ngày trước em còn hỏi anh ấy, hình mẫu lý tưởng của anh ấy như thế nào” Nói đến đây Lương Mỹ quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm: “Anh biết anh ấy nói thế nào không?”

Triệu Tử Thiêm cười cười lắc đầu. Lương Mỹ tiếp lời: “Rất đặc biệt nha. Anh ấy nói mắt phải to, mắt to thì cũng đúng đi. Nhưng mà, anh ấy còn nói cô gái đó phải có làn da khỏe khoắn, màu lúa mạch, anh ấy mới thích. Lúc đó, em còn nghĩ có phải anh ấy sau này sẽ tìm một nữ vận động viên thể thao hay không. Ha ha..” Lương Mỹ quay sang hỏi Lương Đông: “Có phải vậy không anh họ?”

Lương Đông vốn không biết trả lời thế nào, bây giờ em họ hắn nói thay hắn, thì đúng là tìm được một chiếc phao cứu sinh rồi, cho nên liền gật đầu trả lời: “Ừ!”

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông, đôi mắt tinh nghịch, xấu xa dò xét hắn một lượt, rồi đưa tay quay chai thủy tinh, vừa quay vừa nói:

“Không ngờ khẩu vị nặng như vậy. Ha ha!”

Chai thủy tinh dừng ở trước Phó Tiểu Hinh. Lương Mỹ hỏi Phó Tiểu Hinh chọn nói thật hay mạo hiểm. Cô ấy chọn nói thật.


Lương Mỹ hỏi trong số những người ở đây, có người cô ấy thích hay không. Phó Tiểu Hinh nghe đến đây thì đỏ mặt, ánh mắt khẽ liếc sang Triệu Tử Thiêm bên cạnh. Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm kia lại không để ý đến cô ta, bởi vì lúc này cậu ấy đang nhắn tin cho ai đó.

Một màn kia, không lọt vào mắt người cần nhìn. Nhưng lại lọt vào mắt người không muốn nhìn, đó chính là Lương Đông. Hắn thấy Phó Tiểu Hinh như vậy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu. Giống như là, có một vật gì đó đè nặng trong lòng hắn vậy.

Phó Tiểu Hinh cứ chần chừ mãi không chịu trả lời, Tào Khê ngồi bên cạnh cũng có chút sốt ruột hỏi

“Có hay không vậy?”

Phó Tiểu Hinh không nói gì, chỉ e lệ gật đầu.

Một bàn lăm người, thì có đến bốn người biết rõ ràng Phó Tiểu Hinh thích ai trong số này. Nhưng chỉ có duy nhất, một người là Triệu Tử Thiêm hoàn toàn không biết.

Triệu Tử Thiêm cứ nghĩ, người Phó Tiểu Hinh thích là Lương Đông. Bởi vì lúc ngồi ăn cơm, hai người họ ngồi chung với nhau. Thỉnh thoảng trên bàn ăn, cô ấy lại chủ động bắt chuyện với Lương Đông. Hơn nữa, Lương Đông muốn tiền có tiền, muốn đẹp trai có đẹp trai. Mới là sinh viên đã mở một cửa tiệm. Cô ấy thích Lương Đông cũng là chuyện đương nhiên.

Phó Tiểu Hinh xoay chai thủy tinh, chai thủy tinh sau nhiều lần quay tròn, cuối cùng dừng lại trước chỗ ngồi của Triệu Tử Thiêm. Vừa hay, cô cũng muốn hỏi Triệu Tử Thiêm một câu. Muốn hỏi xem, trong số những người ở đây, có người cậu ấy thích hay không. Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm lại chọn mạo hiểm.

Tào Khê nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy, liền vui vẻ:

“Mạo hiểm, mạo hiểm sao? Được đấy, nãy giờ toàn nói thật!”

Lương Mỹ định đứng dậy, đi đến phía quầy rượu:

“Hay là phạt anh ấy uống vài chén rượu đi!”

Triệu Tử Thiêm nghe đến rượu thì trợn mắt, tửu lượng của cậu vốn dĩ không tốt. Một chén gục ngay:

“Cái gì, uống rượu sao? Chọn cái khác đi, tửu lượng của anh rất kém!”

Tào Khê lắc đầu:

“Không được đâu, phải uống!”

Thấy vẻ mặt đáng thương của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông cũng cảm thấy đau lòng. Lần trước đã thấy Triệu Tử Thiêm say một lần, cho nên hắn cũng không có ý định nhìn thấy bộ dáng đó lần nữa. Vì thế cũng mở miệng nói thay Triệu Tử Thiêm:

“Thôi, cậu ấy không uống được đâu. Chúng ta tìm cái khác đi!”

Lương Đông đã nói vậy, Tào Khê và Lương Mỹ cũng không ép Triệu Tử Thiêm nữa. Đúng lúc này, Phó Tiểu Hinh lên tiếng:

“Vậy anh Tử Thiêm hát một bài đi!”

Tào Khê nghe thấy thế, vội phản bác:


“Hát một bài thôi sao, dễ dàng…”

Tào Khê còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã ngắt lời cô ấy:

“Hát một bài cũng được đó!”

Hát hò đối với Triệu Tử Thiêm thì không có vấn đề gì:

“Được được vậy tôi hát một bài, tôi hát bài…Người ấy không hiểu”

“Người ấy để lại cho tôi bóng lưng,

Chuyện yêu đương một chữ cũng không nhắc tới

Hại tôi khóc đến đôi mắt cũng đỏ hoe.

Lời nói dối của người ấy mà tôi lại nghe đến cảm động thế sao,

Người ấy không chỉ một lần lừa dối tôi.

Chẳng đáng giá chút nào khi tôi lại vì người ấy mà đau lòng.

Người ấy không hiểu lòng tôi lại còn giả vờ lạnh lùng,

Người ấy không hiểu tình yêu nên mới đem nó thành trò chơi,

Người ấy không hiểu làm sao mới thể hiện được yêu thương,

Ngoại trừ lời xin lỗi cũng chỉ có tiếng thở dài ai oán.

Người ấy không hiểu trái tim tôi vì sao khóc thầm,

Hít thở khó khăn đến sắp không thể hô hấp mất rồi.

Người ấy không hiểu lòng tôi!”

Đây không phải là lần đầu tiên Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm hát, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chân chính ngồi đối diện nhìn Triệu Tử Thiêm, nhìn cậu ấy hát.

Giống như là, Triệu Tử Thiêm chỉ hát cho một mình hắn nghe.

Giống như là, ngay lúc này đây, trong tiệm ăn này, chỉ có một mình hắn và Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm hát rất hay, cậu ấy hát hay đến mức Lương Đông như đang bước vào từng ca từ trong bài hát của Triệu Tử Thiêm. ‘Người ấy để lại cho tôi bóng lưng’. Lần đầu tiên Lương Đông gặp Triệu Tử Thiêm, cậu ấy cũng để lại cho hắn một bóng lưng. Người ấy không hiểu lòng tôi.

Người ấy không hiểu lòng tôi…

Đến ngay cả Lương Đông cũng không hiểu bản thân mình.

Triệu Tử Thiêm hát rất hay, cậu ấy hát hay đến mức Phó Tiểu Hinh như đang bước vào từng ca từ trong bài hát của Triệu Tử Thiêm. ‘Hít thở khó khăn đến sắp không thể hô hấp mất rồi”. Lần đầu tiên Phó Tiểu Hinh gặp Triệu Tử Thiêm, cậu ấy đã khiến cho trái tim cô ngừng đập. Khoảnh khắc hai tay chạm nhau khi mở cửa taxi, đã khiến cho cô hít thở khó khăn, hô hấp loạn nhịp. Người ấy không hiểu lòng tôi.

Người ấy không hiểu lòng tôi…


Triệu Tử Thiêm không hiểu lòng cô.

Triệu Tử Thiêm hát rất hay, cậu ấy hát hay đến mức Tào Khê như đang bước vào từng ca từ trong bài hát của Triệu Tử Thiêm. ‘Chuyện yêu đương một chữ cũng không nhắc tới”. Tào Khê tin, với những hành động cũng như biểu hiện của cô một tháng nay, Lương Đông cho dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu ra tình cảm của cô. Nhưng hắn ta, lại không đề cập đến vấn đề này. Người ấy không hiểu lòng tôi.

Người ấy không hiểu lòng tôi…

Lương Đông thật sự không hiểu lòng cô, hay là đã hiểu nhưng vờ như không hiểu?

Triệu Tử Thiêm hát rất hay, cậu ấy hát hay đến mức Lương Mỹ như đang bước vào từng ca từ trong bài hát của Triệu Tử Thiêm. ‘Người ấy không hiểu lòng tôi’. Đến khi nào cô mới có một người để nói người ấy không hiểu lòng tôi…

Triệu Tử Thiêm hát xong, không gian liền trở nên yên tĩnh lạ thường. Bây giờ cậu mới phát hiện ra, mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm.

Triệu Tử Thiêm giật mình, sau đó cười lớn. Phá tan bầu không khí này:

“Ha ha, hát hay như vậy sao?”

Lương Mỹ là người đầu tiên thoát ra được khỏi sự trầm mặc. Nghe Triệu Tử Thiêm nói, liền đưa một ngón tay cái lên trước mặt:

“Anh hát hay thật đó!”

Tào Khê tiếp lời:

“Bài hát này rất có ý nghĩa!”

Phó Tiểu Hinh nhìn Triệu Tử Thiêm, ánh mắt mang theo sự yêu thương:

“Lần sau anh hát cho em nghe nữa nhá!”

Triệu Tử Thiêm cười cười. Được mọi người khen, cậu đương nhiên cảm thấy hư vinh. Đôi mắt sớm đã híp lại:

“Cám ơn, cám ơn” Triệu Tử Thiêm nói đến đây, liền quay sang nhìn Phó Tiểu Hinh: “Được được, có dịp sẽ hát cho em nghe!”.

Phó Tiểu Hinh thấy Triệu Tử Thiêm đáp ứng, trong lòng âm thầm quyết tâm hơn.

Thật ra thì Triệu Tử Thiêm, chỉ trả lời cho có lệ. Không suy nghĩ nhiều, càng không nghĩ câu này của cậu lại làm cho hai người hiểu lầm.

Từ lúc Phó Tiểu Hinh nói Triệu Tử Thiêm hát cho cô ấy nghe, trong lòng Lương Đông liền khó chịu khác thường. Nhưng khi nghe Triệu Tử Thiêm đồng ý, sự khó chịu của Lương Đông càng dâng cao hơn. Từ khó chịu trở thành... Bực tức!

Từ khi nào thì, Triệu Tử Thiêm và Phó Tiểu Hinh thân thiết như vậy, thân thiết đến mức hát cho nhau nghe.

Lương Đông đứng lên, đi vào trong bếp. Lúc hắn vừa bước được khoảng hai ba bước, Triệu Tử Thiêm đã gọi hắn lại:

“Này Đông ca, em hát có hay không?”

Lương Đông nghe thấy, nhưng không nói gì chỉ đi vào trong bếp. Rót một cốc nước uống. Triệu Tử Thiêm cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn. Tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng ba cô gái.

Triệu Tử Thiêm rất quan tâm Lương Đông, nhưng cậu ấy lại không biết hành động vô tâm này của mình, sẽ khiến cho Lương Đông đau lòng, khiến cho hắn đáng thương ngồi uống nước lạnh trong một góc, nhìn cậu ta hớn hở khi được ba cô gái vây quanh.

Có lẽ, chính Triệu Tử Thiêm cũng nên phải nghĩ lại lời mình vừa hát ‘Người ấy không hiểu làm sao mới thể hiện được yêu thương’. Câu này, có phải rất hợp với Triệu Tử Thiêm hiện tại hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận