Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

“Lương Đông, cậu mở quán không nói cho anh em biết, hôm nay cậu phải cạn ly này!”. Lý Vĩ ngồi trên ghế, rót một cốc bia đầy đưa đến trước mặt Lương Đông.

Nói về tửu lượng, Lương Đông coi như cũng không kém. Nhìn thấy cốc bia trước mặt kia, hắn cũng vui vẻ nhận lấy uống cạn.

Khương Chí Phong rót cho Lương Đông một cốc bia khác:

“Đông ca, cốc này là chúc mừng anh, nhà doanh nhân trẻ!”

Lương Đông nghe một câu nhà doanh nhân trẻ kia của Khương Chí Phong, trong lòng liền cảm thấy vui sướng. Vì thế cũng rất hào hứng mà uống cạn.

Hai cốc bia đầy, vẫn không thể làm gì được hắn. Mọi người tiếp tục ngồi xuống ăn uống.

Đột nhiên Ngô Lỗi nói:

“Uống bia không được, phải uống rượu mới được!”

Ngô Lâm bên cạnh cũng phụ họa:

“Đúng đúng! Phải uống rượu!”

Tạ Phi Tốn gật đầu, quay sang hỏi Lương Đông:

“Quán có rượu hay không?”

Hôm nay là ngày vui, cho nên Lương Đông cũng không suy nghĩ nhiều mà trả lời:

“Có, để tôi đi lấy!”

Lương Đông bước vào bên trong cầm ra hai chai rượu trong tủ thủy tinh. Triệu Tử Thiêm vốn là người có tửu lượng kém nhất trong hội, cho nên về rượu gì đó cậu căn bản không có hiểu biết nhiều cho lắm. Nhưng lúc quay sang nhìn qua chai rượu bên trái Lương Đông cầm, trong đầu liền hiện ra hình ảnh lần đó khi cậu đến nhầm quán bar kia.

Thân chai rất cao, nắp chai làm bằng thép chịu nhiệt, thứ nước bên trong có màu vàng rất giống bia. Và đặc biệt là nhãn dán in ở giữa chai rượu 'Barcadi 151’, Triệu Tử Thiêm càng hoảng hơn. Chai rượu kia, tốt nhất là cậu không nên động vào.

Lần đó Triệu Tử Thiêm vẫn còn nhớ, thứ cocktail Cuba gì đó Lương Đông nói chỉ bỏ một ít Barcadi vào thôi, vậy mà nó liền khiến cho cậu đi trên đường cũng không vững.

Lương Đông đặt hai chai rượu xuống bàn nhìn mọi người cười nói:

“Muốn uống chai nào?”

Phó Hiền nhìn hai chai rượu mà Lương Đông để trên bàn một lượt, phát hiện ra toàn là loại rượu nặng. Bởi vì không muốn lát nữa không về được, cho nên liền chọn loại nhẹ nhất trong hai loại đó:

“Uống Barcadi đi!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì giật mình.

Khương Chí Phong mặc dù tửu lượng không kém như Triệu Tử Thiêm, nhưng mà cậu ta cũng chẳng biết nhiều về các loại rượu cho lắm, vì thế mới quay sang Lý Vĩ hỏi:

“Ở đây chai nào mạnh nhất?”

Lý Vĩ đánh giá hai chai rượu trước mặt, sau một hồi lại nhìn về phía Tạ Phi Tốn:

“Cậu nói xem chai nào mạnh”

Tạ Phi Tốn đưa tay chỉ về phía chai rượu thủy tinh trong suốt, trên nhãn chai in một loạt từ tiếng anh, ngẩng đầu lên hỏi Lương Đông:

“Everclear này cậu lấy ở đâu vậy?”

Lương Đông cười nhạt, loại rượu này Lương Đông đã có cơ hội uống thử. Lần trước, chị hắn từ Mĩ trở về có cầm theo hai chai Everclear. Loại rượu đó có thể nói là một trong số những loại rượu mạnh nhất thế giới, thậm chí để mua được thứ này cũng rất khó, bởi vì bán Everclear ở Mĩ được coi là bất hợp pháp.

Thứ rượu này không màu, không mùi, ngay cả vị cũng không có. Nhìn qua chỉ giống như là nước lọc, nhưng khi uống vào mới cảm nhận được giác quan trong người nóng bừng như lửa đốt.

“Loại này, lần trước khai trương quán chị tôi tặng!”

Tạ Phi Tốn suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng nói:

“Uống Bacradi đi!”

“Được!” Lương Đông gật đầu, bỏ chai Everclear qua một bên. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền vội ngăn lại:

“Khoan đã, chai rượu kia mạnh lắm sao?”

Phó Hiền nhìn theo hướng chỉ tay của Triệu Tử Thiêm, gương mặt vẫn không biểu hiện quá nhiều cảm xúc:

“Nếu cậu muốn uống thứ đó cũng được!”

Triệu Tử Thiêm đang định mở miệng nói muốn uống, bởi vì trong đầu cậu cứ nghĩ không có thứ nào nặng hơn Bacradi cả. Nhưng lúc này, Lương Đông ở bên cạnh đã cười ngăn cậu lại:

“Đừng uống thứ đó, thứ đó còn mạnh hơn cả Bacradi!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, phát hiện ra ánh mắt của hắn mang theo ý cười. Đôi mắt Lương Đông giống như muốn nói, hắn hiểu rõ những gì cậu đang nghĩ vậy.

“Thật sao?” Triệu Tử Thiêm hỏi lại

Lương Đông xoa đầu Triệu Tử Thiêm rồi khẽ gật đầu. Triệu Tử Thiêm không hiểu, tại sao giờ phút này cậu lại có cảm giác rất yên tâm, giống như là những gì Lương Đông nói, Triệu Tử Thiêm sẽ tin tưởng vô điều kiện vậy.

Khương Chí Phong ngồi trên ghế, đưa tay lên bàn đập đập vài cái:

“Thế thì uống Everclear đi, em muốn thử uống cái đó!”

Ngô Lâm khẽ đẩy gọng kính:

“Tôi uống cái nào cũng được, miễn là đừng có nặng quá!”

Lý Vĩ nhìn chai rượu có nhãn dán Everclear kia một lúc, cuối cùng đưa tay với lấy chai rượu đó đưa lên trước mặt:

“Uống chai này đi, tôi muốn uống thử xem như thế nào”

Ngô Lỗi nhìn Lương Đông:

“Hay là uống cả hai đi”

Lương Đông thấy mỗi người muốn uống một loại, cho nên chiều theo ý của bọn họ:

“Được rồi, vậy thì uống cả hai đi. Ai muốn uống thứ nào thì tự chọn!”

Lương Đông, Ngô Lỗi, Phó Hiền và Tạ Phi Tốn uống Bacradi. Còn Khương Chí Phong, Lý Vĩ, Ngô Lâm mỗi người tự rót cho mình một ly Everclear.

Trên bàn lúc này chỉ còn mỗi Triệu Tử Thiêm vẫn đang phân vân không biết rót thứ nào vào cốc. Lương Đông với lấy một chai bia, đã mở sẵn nắp đưa đến trước mặt cậu:

“Em thì uống cái này!”

Ngô Lâm thấy vậy liền phản ứng lại ngay:

“Không được, Tử Thiêm cậu như thế là không được. Cậu nhìn xem mọi người ai cũng uống rượu, chỉ có mình cậu uống bia, như thế làm sao mà được?”

Khương Chí Phong ngồi bên cạnh cũng phụ họa:

“Đúng đúng! Anh làm thế là không được. Mau chọn một loại đi, chúng ta cùng nâng ly!”

“Này…” Triệu Tử Thiêm khó xử.

Trong lúc Triệu Tử Thiêm còn chưa biết nên phải làm sao, Lương Đông đã ở bên cạnh cậu nói giúp:

“Thôi để em ấy uống bia được rồi, em ấy tửu lượng không được tốt!”

Phó Hiền thấy một màn trước mặt, cũng có lòng tốt nói giúp cho Triệu Tử Thiêm:

“Các cậu uống của mình đi, cậu ấy không uống được thì thôi!”

Phó Hiền dù sao cũng là người lớn tuổi nhất trong chỗ này, cho nên lời cậu ta nói ra mọi người ít nhiều cũng có điểm nể nang.

Triệu Tử Thiêm ngồi một lúc thì đi vào nhà vệ sinh, nhân lúc mọi người không để ý, Ngô Lỗi ngồi bên cạnh liền đổi cốc rượu Barcadi của mình thành cốc bia của Triệu Tử Thiêm.

Bởi vì, Barcadi có màu sắc khá giống bia, cho nên khi Triệu Tử Thiêm vừa ngồi vào bàn cũng không để ý cầm cốc rượu đó lên uống.

Barcadi vừa vào miệng, Triệu Tử Thiêm liền cảm thấy bất thường. Biết là mình đã uống nhầm, cho nên vội vã phun ra:

“Cái gì đây?”

Một màn đổi rượu của Ngô Lỗi vừa rồi, không thể qua khỏi mắt của Khương Chí Phong, hiện tại thấy Triệu Tử Thiêm không uống vào mà phun ra, trong đầu cậu liên lóe lên một ý tưởng, cầm lấy Everclear của mình đưa đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Này, anh mau uống đi!”

Everclear kia là thứ rượu không màu, không mùi, thậm chí là không vị, cho nên Triệu Tử Thiêm cứ tưởng nhầm là nước lọc, vì thế mới vội vàng cầm lấy cốc rượu trên tay Khương Chí Phong, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.

Lúc đầu không cảm thấy có cái gì lạ, nhưng mà nuốt qua cổ họng rồi mới cảm nhận được… cảm giác bùng cháy làn tràn khắp mọi giác quan.

Cả một màn đó, diễn ra quá nhanh cho nên Lương Đông không kịp ngăn cản hay làm bất cứ điều gì khác giúp Triệu Tử Thiêm. Lúc hắn quay lại, đã thấy cậu ta nhăn nhó ngồi im trên ghế.

“Ha ha…” Mọi người trong bàn, ngoại trừ Lương Đông những người khác thấy Triệu Tử Thiêm như vậy liền cười lớn.

Lương Đông liếc nhìn Khương Chí Phong nghiêm giọng nói:

“Cậu làm cái gì vậy, biết Đại Thiêm không uống được rượu mà còn làm thế…”

Khương Chí Phong cũng không để ý quá nhiều đến Lương Đông, lúc này cậu ta vẫn còn mải ôm bụng cười:

“Không ngờ anh Tử Thiêm lại ngốc như vậy!”

Lương Đông mau chóng đứng dậy đi vào trong bếp lấy giúp cho Triệu Tử Thiêm một cốc nước lọc:

“Này, em uống đi!”

Triệu Tử Thiêm cổ họng nóng rát, khung cảnh trước mặt tất cả đều biến thành mơ hồ. Cho nên lúc đưa tay cầm lấy cốc nước của Lương Đông, cậu còn suýt chút nữa cầm hụt. Uống hết một cốc nước lọc, Triệu Tử Thiêm vẫn không cảm thấy đỡ hơn được chút nào, vì thế liền đưa lại cốc nước đó cho Lương Đông, mở miệng nói:

“Một cốc nữa”

Lương Đông không để ý nhiều, mau chóng đi vào trong bếp rót thêm một cốc nữa cho Triệu Tử Thiêm.

“Mọi người tiếp tục đi!” Lý Vĩ cầm một chén rượu đưa lên trước mặt, ý bảo mọi người tiếp tục uống.

Chính vì thế mà, cả bàn ăn lúc này chỉ có một mình Lương Đông chạy qua chạy lại lo cho Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm uống rượu vào liền trở thành một kẻ rắc rối, lải nhải liên mồm. Thỉnh thoảng đang ngồi trên bàn còn định đưa tay không vào trong nồi lẩu để lấy thịt. Lương Đông thấy cảnh đó suýt chút nữa hất tung nồi lẩu đi, chỉ sợ cậu ta cho tay vào đó thì nguy.

Triệu Tử Thiêm muốn ăn tôm, Lương Đông ngồi bên cạnh giúp cậu ta lột vỏ. Nhưng mà thịt tôm không ăn, cậu ta cứ nhất định đòi ăn vỏ tôm. Hay rõ ràng là một miếng xương lợn lớn, cậu ta lại cứ ngồi một chỗ nhai nhai thứ đó đến gần mười phút.

Lương Đông ở trên bàn ăn vẫn không quên để ý đến Triệu Tử Thiêm. Mắt thấy cậu ta hiện tại đã gục xuống bàn, Lương Đông mới bớt lo lắng, tiếp tục cùng mọi người uống rượu.

Khoảng ba mươi phút sau, tám người trên bàn ăn ai cũng không thoát khỏi tình trạng say xỉn.

Lương Đông quay sang đẩy Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm, Đại Thiêm… mau tỉnh đi!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi, cũng miễn cưỡng nhấc đầu, bước chân xiêu vẹo bước ra khỏi quán. Lúc bước xuống bậc thang, Triệu Tử Thiêm bị ngã lăn xuống đất, mọi người phía trước nhìn thấy một màn này chỉ biết đứng đó ôm bụng cười.

Lương Đông đang khóa cửa nghe thấy có tiếng động, lúc xoay người lại đã thấy Triệu Tử Thiêm nằm ở dưới đất, Lương Đông vội vã đi đến đỡ cậu ta dậy. Bởi vì có men say, cho nên lúc Lương Đông chạy đến chỗ Triệu Tử Thiêm phải mất một chút thời gian.

“Đông ca, ngã vỡ đầu rồi!” Triệu Tử Thiêm vẻ mặt đáng thương, dùng hai tay ôm chặt trước trán.

Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm ra, hắn cũng không nhìn rõ là cậu ta có bị thương hay không, nhưng hắn chắc chắn không bị chảy mau, vì thế chỉ xoa xoa chỗ đó một chút, rồi nói:

“Không sao đâu, chúng ta về thôi!”

Lương Đông đỡ Triệu Tử Thiêm đi trên đường, hai người say xỉn bước đi không vững, nhưng Lương Đông vẫn cố gắng không để cho Triệu Tử Thiêm bị ngã. Có lẽ, đây là bản năng…

Bản năng mang tên Triệu Tử Thiêm.

“Đông ca, ngã vỡ đầu ảnh hưởng đến mắt… không nhìn thấy cái gì cả?”

Triệu Tử Thiêm say đến mức không nhìn rõ mọi thứ, cho nên mới ngu ngốc nói ra những lời này.

Lương Đông dừng một chút, đi đến trước mặt xem xét vết thương của Triệu Tử Thiêm:

“Không sao, không sao đâu”

Triệu Tử Thiêm bên cạnh lắc đầu:

“Không đâu, nhất định là bị gì rồi… không nhìn thấy cái gì cả”

Lương Đông đưa tay để ở trên trán của Triệu Tử Thiêm:

“Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”

Triệu Tử Thiêm ngừng làm loạn, gật đầu rồi tiếp tục đi tiếp. Vì thế mà, cả đường đi này Lương Đông luôn đặt tay lên trán của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cứ như vậy mà dựa cả người vào vai Lương Đông.

Được một lúc, Lương Đông mỏi tay liền bỏ xuống. Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh lại bắt đầu hét lên:

“Sao anh lại bỏ tay xuống?”

Lương Đông liếc nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Anh mỏi tay”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông ra, nhưng mà chính mình lại không cẩn thận ngã ngửa ra đằng sau. Triệu Tử Thiêm bị đau, liền ngồi ăn vạ ngay tại chỗ:

“Anh sao lại đẩy em?”

Lương Đông ngồi xuống trước mặt Triệu Tử Thiêm muốn đỡ cậu ta đứng dậy:

“Là em tự ngã”

Triệu Tử Thiêm lại hét lên:

“Anh đẩy em!”

Lương Đông nhíu mày, chỉ về phía trước:

“Được rồi, đứng dậy đi. Mọi nguời đã đi xa rồi kìa!”

Triệu Tử Thiêm hất tay Lương Đông ra:

“Không đi nữa, đau đầu, đau mắt, đau mông… không đi được!”

Lương Đông ngồi luôn xuống đất bên cạnh Triệu Tử Thiêm:

“Bỏ em ở lại luôn!”

Triệu Tử Thiêm định đưa tay tát vào mặt Lương Đông một cái, nhưng do không để ý cậu lại tát trượt. Vì thế lúc này liền ngã lăn ra đường:

“Lại đẩy em!”

Lương Đông buồn cười, lảo đảo đỡ Triệu Tử Thiêm dậy:

“Được rồi, không đẩy em nữa… chúng ta về thôi”

Triệu Tử Thiêm nhéo vào tay Lương Đông một cái thật đau mới chịu mở miệng:

“Không đi được… trán đau”

Lương Đông đưa tay lên chạm vào trán của cậu ta:

“Như thế này được chưa?”

Triệu Tử Thiêm kéo tay Lương Đông xuống. Nghiêm mặt nói:

“Vẫn còn chưa”

“Vậy anh thổi giúp em” Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc, mới mở miệng.

Triệu Tử Thiêm gật đầu, gương mặt lúc này mới dãn ra một chút. Lương Đông vì say rượu cho nên không nhìn rõ gương mặt của Triệu Tử Thiêm, chính vì thế mà hắn lại nhìn nhầm miệng của Triệu Tử Thiêm là trán của cậu ta, vì vậy cứ ở trước chỗ đó thổi thổi. Thổi một lúc liền ngẩng đầu lên hỏi:

“Sao có đỡ hơn không?”

Triệu Tử Thiêm ngốc nghếch thành thật trả lời:

“Chẳng đỡ chút nào”

Lương Đông tiếp tục thổi miệng Triệu Tử Thiêm. Lúc đầu là thổi, lúc sau môi liền chạm môi. Chạm vào thì có cảm giác ướt ướt mềm mềm, sau đó vội vàng lùi ra:

“Không xong rồi, trán em chảy máu!” Bởi vì Lương Đông thấy vừa ướt vừa ấm cho nên liền nghĩ ngay đó là máu.

Triệu Tử Thiêm nghe vậy càng hét to hơn:

“Đã nói là vỡ đầu rồi… đã nói lại còn không tin!”

Lương Đông chuẩn xác đưa tay lên trán của Triệu Tử Thiêm giữ chặt lấy nó:

“Nhanh lên, đến bệnh viên”

Có một điều Lương Đông không nhận ra, khi dùng tay thì rất chuẩn xác, nhưng dùng miệng thì lại không chuẩn xác chút nào.

Triệu Tử Thiêm xiêu vẹo vội vàng theo bước chân của Lương Đông. Một đường đi, mỗi người làm một việc. Lương Đông lo việc giữ chặt trán của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm thì lo việc lải nhải bên cạnh:

“Vỡ đầu rồi… đã nói bị vỡ đầu rồi còn không tin!”

___

Ở bên này sáu người vẫn đứng ở phía trước đợi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm. Dù cho người nào cũng say nhưng vẫn không quên đợi nhau. Nhìn thấy Lương Đông cùng Triệu Tử Thiêm chịu đứng dậy mọi người mới tiếp tục bước đi.

Khương Chí Phong đi bên cạnh Lý Vĩ, đột nhiên quay sang tát cậu ta một cái:

“Khốn nạn, dám uy hiếp tôi!”

Lý Vĩ ăn đau nhưng chẳng hiểu gì, chỉ biết đáng thương đứng ôm mặt. Khương Chí Phong chỉ tay về phía Lý Vĩ:

“Anh nghĩ mình là Tạ Tốn thật chắc… có giỏi mang đồ long đao qua đây” Khương Chí Phong nhìn nhầm Lý Vĩ là Tạ Phi Tốn cho nên mới có hành động như vậy. Trong lòng cậu vẫn còn chưa quên vụ chiếc quần lót kia

“Quần nào, quần nào… tôi chẳng biết cái quần nào cả. Nói cho anh biết…” Nói đến đây, Khương Chí Phong liền đi về phía Lý Vĩ tát nốt vào má bên kia của cậu ta: “Biến thái…”

Lý Vĩ bị tát đến cái thứ hai mới tức giận chạy về phía Khương Chí Phong. Nhưng mà Lý Vĩ lại nhìn nhầm Ngô Lỗi thành cậu ta. Vì thế lúc này mới nắm lấy mái tóc dài của Ngô Lỗi lôi đi xềnh xệch trên đường. Ngô Lỗi mơ màng, chỉ còn biết kêu á á như vậy đến khi về kí túc xá.

Ngô Lâm còn thảm hơn, kính mắt mới mua là hàng xách tay của Nhật, giá trị vô cùng xa xỉ, bị Phó Hiền không thương tiếc giẫm nát ở dưới đất. Sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện kính mắt không còn, trên đường đi đến quán Lương Đông tìm lại thì thấy thứ đó biến dạng ở vỉa hè. Cứ nghĩ mình giẫm phải, cho nên đau lòng suốt cả một tuần.

Một màn say xỉn đang xấu hổ kia, lọt hết vào mắt của một kẻ say xỉn khác. Nhưng mà, đến khi người đó tỉnh lại, có nhớ ra mọi chuyện hay không lại là chuyện khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui