Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Lương Đông biết Phó Thiếu Dương đứng ở bên ngoài nghe lén bọn họ làm chuyện tốt, nhưng hắn thật không ngờ cho đến hiện tại anh ta vẫn còn đứng ở đây. Khẽ liếc mặt nhìn về phía sau, thấy Triệu Tử Thiêm còn đang đứng thất thần một chỗ, đôi mắt đê mê hiện rõ sự mệt mỏi, Lương Đông liền nhanh chóng đóng cửa lại. Hắn đứng quan sát Phó Thiếu Dương một lúc, bộ dạng anh ta hiện giờ hẳn là vô cùng tức giận, bởi vì hai nắm đấm đã sớm siết chặt lại đặt ngang bên đùi, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm, không có ý định nhìn Lương Đông.

Lương Đông trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cái này không phải gọi là một mũi tên trúng hai đích sao? Ngày hôm nay hắn coi như cũng quá lợi rồi!

Lương Đông không nói gì, đi lướt qua Phó Thiếu Dương. Hắn bây giờ còn phải đi lấy quần áo cho sóc nhỏ nhà hắn, không có thời gian mà bận tâm Phó Thiếu Dương có vì đả kích này mà tức giận hay không.

Phó Thiếu Dương từ nãy tới giờ đứng ở bên ngoài đã sớm hiểu được hai người bên trong kia đang làm chuyện gì. Thật ra thì anh ta và Triệu Tử Thiêm cũng chẳng được coi là có quen biết. Ngoài việc cho đến hiện tại mới biết được tên của Triệu Tử Thiêm, thì những chuyện khác anh ta hoàn toàn không hề biết gì. Nhưng không hiểu tại sao Phó Thiếu Dương lại vì chuyện Triệu Tử Thiêm và Lương Đông làm điều mờ ám mà trong lòng giống như tan nát. Cũng chẳng hiểu tại sao anh ta lại trở thành kẻ lén lút đứng ở bên ngoài nghe người ta rên rỉ kích tình.

Ngày từ lần ấy gặp Triệu Tử Thiêm ở quán bar, Phó Thiếu Dương đã cảm thấy người này rất đặc biệt. Bóng dáng nhỏ bé sợ hãi lần đó hấp tấp rời đi, đến tận bây giờ cũng đã gần hai tháng rồi, thế mà Phó Thiếu Dương vẫn có thể nhận ra Triệu Tử Thiêm, khi mà chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu ta trong siêu thị. Không ngờ hiện tại gặp lại Triệu Tử Thiêm, lại khiến cho bản thân Phó Thiếu Dương có cảm giác tức giận cùng hối tiếc mà từ trước đến giờ chưa từng có thế này.

Bây giờ ở đây chỉ có một mình Phó Thiếu Dương và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cũng chỉ cách anh ta có một cánh cửa, nếu như mở ra cánh cửa ấy, không chỉ thấy Triệu Tử Thiêm mà còn có thể thấy bộ dạng kích tình đê mê của cậu ta trong đó. Phó Thiếu Dương đã đấu tranh tâm lý rất nhiều, có nên mở cửa hay là không. Cuối cùng chẳng hiểu tại sao bước chân lại tự nhiên tiến gần về phía đó, cánh tay cũng đã đặt trên tay nắm cửa.

Đang lúc định mở cánh cửa ra, thì bên cạnh liền có một cánh tay khác chặn anh ta lại. Phó Thiếu Dương nhíu mày quay lại đằng sau nhìn, liền bắt gặp bộ mặt lạnh như băng của Lương Đông, khiến cho anh ta cũng phải giật mình. Phó Thiếu Dương không nói gì, chỉ thở dài cúi đầu xuống như thể thay lời xin lỗi. Lương Đông quét ánh mắt lạnh nhìn người đối diện một lượt, hắn cảm thấy con người này thật hèn mọn, bộ dáng nhìn qua cũng là kiểu chính nhân quân tử, thế mà lại làm ra cái trò này.

May mắn là hắn đến kịp, chứ không bộ dạng câu dẫn của sóc nhỏ nhà hắn đã bị người ta nhìn thấy hết. Lương Đông bực bội đẩy tay Phó Thiếu Dương khiến cho cả người anh ta suýt chút nữa ngã xuống đất. Phó Thiếu Dương đến nhìn Lương Đông một cái cũng không dám, chỉ còn biết chậm rãi rời đi. Không phải Phó Thiếu Dương sợ Lương Đông, mà là bản thân anh ta đang tự cảm thấy khinh bỉ chính mình. Từ lúc gặp lại Triệu Tử Thiêm, Phó Thiếu Dương giống như trở thành con người khác vậy. Trước đây khi tìm đối tượng, nếu ai thuận thì anh ta sẽ tiến, nếu không thuận cũng sẽ không ép buộc, nhưng hiện tại Triệu Tử Thiêm lại khiến cho anh ta trở thành một con người hèn hạ, muốn đi nhìn lén người khác.

Bóng dáng của Phó Thiếu Dương biến mất ở trước cửa phòng tắm, đôi lông mày của Lương Đông mới thôi nhíu lại. Hắn rất tự nhiên mà đưa tay mở cánh cửa phòng tắm kia, kết quả vừa mở ra liền nhìn thấy bóng lưng trần của Triệu Tử Thiêm, quần cũng kéo xuống nửa mông, giống như đang chuẩn bị cởi quần áo để tắm rửa. Lương Đông nhìn thấy cảnh này liền mắng mình ngu ngốc, nếu như đợi một chút nữa không phải là nhìn thấy hết rồi sao.

Triệu Tử Thiêm đang định cởi quần xuống thì cánh cửa ở đằng sau đột nhiên bị đẩy ra, khiến cho Triệu Tử Thiêm giật mình mau chong kéo quần lên, vừa quay lại đã thấy Lương Đông mang bộ mặt đáng khinh nhìn mình, vì thế liền tức giận hét lớn:

“Anh không biết gõ cửa sao?”

Lương Đông đưa quần áo ra cho Triệu Tử Thiêm, rồi cười nói trêu chọc:

“Em không khóa cửa, anh còn tưởng em muốn anh tắm cho em”

Triệu Tử Thiêm bực bội, cho đến tận bây giờ cậu mới phát hiện được thì ra Lương Đông thật sự mặt dày đến vậy. Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái, đưa tay giật lấy quần áo của mình, định đóng cửa lại:

“Đưa đây!”

Lương Đông thấy vậy liền chặn cánh cửa lại:

“Có muốn tắm chung không?”

Triệu Tử Thiêm vừa nghe thấy lời nói kia của Lương Đông, trong lòng liền tức đến đỉnh điểm, nhưng ngoài mặt vẫn là cười nói hỏi hắn:

“Tắm chung sao?”

Lương Đông đứng bên ngoài thấy Triệu Tử Thiêm hỏi như vậy thì gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sung sướng tột độ. Triệu Tử Thiêm khẽ cười, làm bộ khó xử nhìn hắn:

“Nhưng mà phòng tắm nhỏ như vậy làm sao mà được?”

Lương Đông không cần suy nghĩ nhiều, định bước vào phía bên trong cùng Triệu Tử Thiêm:

“Tắm được, tắm được!”

Triệu Tử Thiêm thấy thế vội vàng đưa tay chặn Lương Đông lại:

“Anh cởi đồ ra trước đi, phòng tắm nhỏ như vậy lát nữa vào cởi đồ lại khó khăn!”

Lương Đông quả thực lùi lại phía sau đưa tay cởi áo của mình ra, vừa cởi vừa vui vẻ nói:

“Vẫn là em suy nghĩ thấu đáo!”

Triệu Tử Thiêm ở bên trong nhịn cười thúc giục:

“Anh cởi đồ nhanh đi”

Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, sóc nhỏ nhà hắn nhất định sắp chịu không nổi nữa rồi, cho nên gật đầu liên tục, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần của mình xuống:

“Được được…”

Nhưng mà khi Lương Đông vừa cởi quần xuống xong, cánh cửa đột nhiên “rầm” một tiếng, ngẩng đầu lên đã không thấy Triệu Tử Thiêm đâu, chỉ còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai kia, kèm theo lời nói:

“Em thấy anh sắp chịu không nổi rồi!”

Lương Đông mang vẻ mặt mất hứng đứng ở bên ngoài, áo đã vứt ở dưới đất, quần vẫn còn chưa kịp bỏ ra khỏi chân, thì lúc này bên ngoài liền có người đi vào:

“Này, làm cái gì vậy?”

Lương Đông giật mình vội vàng kéo quần lên, quay sang bên cạnh thấy Hoắc Hoằng đang dùng bộ mặt khó hiểu nhìn mình. Trong lòng hắn tuy rằng vô cùng xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện quá nhiều cảm xúc:

“Em đi tắm!”

Hoắc Hoằng vẫn đứng ở chỗ đó, quét mắt nhìn Lương Đông một lượt mới nói:

“Cậu đi tắm, đứng ở bên ngoài cởi quần áo làm gì?”

Lương Đông học theo lời Triệu Tử Thiêm trả lời Hoắc Hoằng:

“Phòng tắm nhỏ nên cởi quần áo luôn ở bên ngoài, lát nữa vào trong cởi đồ lại khó khăn”

Hoắc Hoằng đứng đó nhìn Lương Đông một lúc: “Chí Phong nói cậu ấy về trước rồi…” Nói rồi liền quay người rời đi, lúc đi còn không quên để lại cho hắn một câu: “Tôi thấy cậu sắp chịu không nổi rồi”

Hoắc Hoằng vừa rời đi, bên trong phòng tắm lại truyền ra tiếng cười lớn của ai kia:

“Ha ha, Hoắc Hoằng cũng nói anh sắp chịu không nổi rồi”

Lương Đông đen mặt đứng trước cửa phòng tắm nhìn chằm chằm không nói. Triệu Tử Thiêm ở phía bên trong không bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn:

“Có chịu nổi hay không?”

Bên ngoài vẫn im ắng lạ thường, Triệu Tử Thiêm có thể hình dung ra gương mặt hiện giờ của Lương Đông, nhất định là đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ánh mắt nhíu lại, gương mặt nhăn nhó khó coi. Càng nghĩ Triệu Tử Thiêm lại càng thấy hả hê:

“Vẫn chịu nổi sao? Em còn tưởng là không chịu được, đang định nói anh vào tắm cùng”

Lương Đông vừa nghe thấy lời kia, liền biết chắc rằng Triệu Tử Thiêm đang trêu chọc hắn. Nhưng mà không hiểu sao lại ngu ngốc nói ra:

“Chịu không nổi”

Triệu Tử Thiêm nhịn cười cố gắng không để Lương Đông phát hiện ra, nhẹ giọng nói:

“Vậy vào tắm cùng đi!”

Lương Đông trong lòng vui sướng lạ thường, chẳng lẽ sóc nhỏ nhà hắn nói thật, vì thế Lương Đông liền khẽ hỏi lại:

“Có được hay không?”

Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông đã sập bẫy, cho nên ở bên trong cười ha ha:

“Bây giờ là ban ngày đó”

Lời kia của Triệu Tử Thiêm khiến cho Lương Đông nghĩ rằng cậu ta nhất định là đang e ngại, nói ban ngày không thể làm mấy chuyện mờ ám được. Nhưng mà Lương Đông rất muốn tắm chung cùng Triệu Tử Thiêm, vì vậy liền kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Ngày đêm không quan trọng, nhỏ tiếng một chút không để cho người khác biết là được!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời nói của Lương Đông, suýt chút nữa cười đến nội thương. Lương Đông ở bên ngoài khó hiểu, chẳng biết Triệu Tử Thiêm cười cái gì mà lại lớn tiếng như vậy, một lát sau hắn cuối cùng cũng hiểu ra, bởi vì Triệu Tử Thiêm nói:

“Anh nghĩ cái gì vậy, em muốn nói là anh đang nằm mơ giữa ban ngày sao?”

Lương Đông tức giận, đứng ở bên ngoài đập cửa rầm rầm:

“Đại Thiêm mở cửa đi, chúng ta tắm cùng nhau!”

Khác với dáng vẻ kích động của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm ở bên trong vô cùng nhàn nhã mà tắm rửa:

“Trèo vào được rồi tính sau”

Lương Đông nhìn cảnh cửa phía trước cao hơn mình rất nhiều, chắc chắn không thể trèo vào được, cho nên sóc nhỏ nhà hắn mới không sợ chết mà nói ra câu đó. Có điều Triệu Tử Thiêm lại không biết, Lương Đông không trèo vào được nhưng hắn vẫn có thể treo lơ lửng trên cánh cửa để nhìn vào bên trong.

“Cạch” một tiếng, Triệu Tử Thiêm vừa quay lại đã thấy cái mặt vuông đang cười đến híp cả mắt của ai kia. Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa xấu hổ, vội vàng vơ lấy đống quần áo vừa rồi cởi ra đáp thẳng vào mặt Lương Đông khiến cho hắn ngã xuống:

“Anh làm cái gì thế hả?”

Lương Đông vừa rồi cho mặt vào bên trong, đã nhìn thấy hết phía sau người của Triệu Tử Thiêm. Bóng lưng mịn màng màu lúa mạch, đôi chân dài thắng tắp, đặc biệt là mông của sóc nhỏ nhà hắn, vừa cong vừa vểnh. Hắn đã nói là mông của Triệu Tử Thiêm không phải dang vừa mà, bây giờ nhìn thấy mới được mở mang tầm mắt:

“A, đã nói mông của Đại Thiêm là bự nhất”

Triệu Tử Thiêm bên trong tức giận hét lớn:

“Có muốn ăn tát không hả?”

Lương Đông trên tay vẫn còn cầm đống quần áo vừa rồi Triệu Tử Thiêm đáp ra, lúc nhìn xuống đó liền thấy một chiếc quần tam giác màu đỏ, in hình nhân vật hoạt hình Luffy trong One piece. Lương Đông thấy vậy liền lớn tiếng trêu chọc Triệu Tử Thiêm:

“Em đưa quần lót cho anh làm cái gì?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế chỉ còn biết xấu hổ không nói, Lương Đông thế nhưng còn tiếp lời:

“Lại còn là Luffy…”

Triệu Tử Thiêm tức nước vỡ bờ, đưa tay đấm vào cánh cửa “rầm” một tiếng. Lương Đông bên ngoài lại cứ tưởng Triệu Tử Thiêm làm sao liền hỏi:

“Làm sao thế?”

Triệu Tử Thiêm bực mình trả lời: “Không muốn sống nữa” nói rồi liền đấm mạnh một phát nữa vào cửa.

Lương Đông bên ngoài lo lắng bất an:

“Này…”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông sốt ruột như vậy thì nghĩ ra một cách, tiếp tục đưa tay đấm vào cánh cửa một lần nữa:

“Anh đừng có mở miệng”

Mỗi lần Lương Đông nghe “rầm” một tiếng, trái tim liền giống như bị chính tiếng động lớn đó đánh thẳng vào bên trong:

“Được được, anh không nói nữa”

Triệu Tử Thiêm hài lòng, tiếp tục dùng chân đá vào cánh cửa:

“Ném quần áo vào bên trong đi”

Lương Đông vội vàng ném quần áo của Triệu Tử Thiêm vào bên trong, do không để ý chiếc quần lót Luffy kia bị rơi ra ngoài:

“Được được”

Quần áo rời trúng đầu Triệu Tử Thiêm, cậu vội vàng đưa tay lấy xuống, xem xét một hồi vẫn không thấy quần lót của mình, liền tức giận dùng một chân đá mạnh vào cửa:

“Quần lót đâu?”

Lương Đông mau chóng cầm quần lót ném vào phía trong cho Triệu Tử Thiêm:

“Đây đây”

Triệu Tử Thiêm lấy được quần lót liền vui vẻ không nói gì, cố tình chọc tức Lương Đông đá thêm một phát nữa vào cửa. Lương Đông lại cứ nghĩ Triệu Tử Thiêm nãy giờ ở bên trong đó đập đầu:

“Này, em…”

Nhưng mà Lương Đông chưa kịp nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã cắt lời hắn lại:

“Đã nói đừng mở miệng”

Lương Đông im bặt, đứng ở bên ngoài một lúc. Sau đó Triệu Tử Thiêm ở phía bên trong cũng không có động tĩnh gì, hắn lo lắng khẽ hỏi:

“Đại Thiêm…”

Không có tiếng trả lời, Lương Đông lại gọi lớn hơn một chút:

“Đại Thiêm…”

Cứ như vậy càng gọi càng lớn, Triệu Tử Thiêm vẫn không có ý định trả lời. Trong đầu Lương Đông liền nghĩ ra việc Triệu Tử Thiêm bị ngất ở trong đó, cho nên liền đập cửa mạnh hơn:

“Đại Thiêm, có làm sao hay không?”

Triệu Tử Thiêm nãy giờ đứng bên trong nhịn cười, cuối cùng không chịu được nữa liền bùng phát cười lớn:

“Anh gấp gáp cái gì, có phải không chịu được hay không?”

Lương Đông nghe thấy tiếng cười của Triệu Tử Thiêm thì tức giận, hắn vừa rồi còn lo lắng cho cậu ta xảy ra chuyện gì, hóa ra là chỉ muốn trêu chọc hắn. Lương Đông đưa chân đạp vào cánh cửa khiến cho nó phát ra một tiếng “rầm” rồi học theo Triệu Tử Thiêm nói:

“Không muốn sống!”

Triệu Tử Thiêm ở bên trong rất tự nhiên phun ra một câu:

“Không muốn quan tâm!”

Lương Đông nghe thế liền cười, hắn biết Triệu Tử Thiêm là có ý gì, nhất định là cảm thấy có lỗi cho nên mới nói như vậy. Bởi vì, cụm từ “không muốn quan tâm” kia đối với hai bọn họ rất đặc biết, nó đắc biệt đến mức chỉ có hai người họ mới có thể hiểu. Triệu Tử Thiêm nói không muốn quan tâm, còn không phải là rất quan tâm đến hắn sao?

Lương Đông đứng một lúc mới đáp lại lời của Triệu Tử Thiêm:

“Rõ ràng là như vậy”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy ấm lòng, rõ ràng mới đây còn láo loạn một hồi, bây giờ không khí lại trở nên trầm mặc như vây. Cậu cũng thật không ngờ, Lương Đông có thể hiểu được ý trong lời nói kia mà đáp lại một câu như thế. Triệu Tử Thiêm vừa rồi ở bên trong nghe thấy tiếng Lương Đông đạp cửa, quả thật vô cùng lo lắng chỉ sợ hắn bị làm sao, cho nên mới giả bộ như có như không nhắc nhở, nếu hắn hiểu lời đó thì tốt, không hiểu thì cũng chẳng sao:

“Đi tắm đi!”

Lương Đông nhẹ nhàng ừ một tiếng, mở cửa phòng tắm bên cạnh bước vào.

Không khí đột nhiên rơi vào trạng thái ngượng ngùng im ắng, Triệu Tử Thiêm liền cố tìm ra chuyện để nói:

“Hay anh qua bên này tắm đi”

Lương Đông thờ ơ đáp lại:

“Có thật hay không?”

Triệu Tử Thiêm nghiêm túc nói ra một câu:

“Nói thật!”

Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm không giống như là đang lừa hắn, cho nên liền vui vẻ mở cửa định bước ra. Vừa mở cửa ra đã thấy Triệu Tử Thiêm mặc quần áo chỉnh tề đứng ở trước cửa phòng tắm của hắn, rồi mỉm cười nói:

“Qua đó tắm đi!”

Lương Đông có chút khó hiểu, không phải là Triệu Tử Thiêm nói hắn qua đó tắm cùng sao:

“Sao?”

Triệu Tử Thiêm trong lòng cố nhịn cười rời đi, trước khi rời đi còn bình thản để lại một câu:

“Em tắm xong rồi, anh qua đó tắm đi”

Lương Đông đen mặt, Triệu Tử Thiêm nhất định lại lừa hắn nữa rồi. Nhưng mà sau đó Lương Đông quả thật ôm quần áo sang phòng bên cạnh tắm. Vừa bước vào phòng bên cạnh, mùi hương sữa tắm nhàn nhạt liền thoang thoảng bên trong khiến cho Lương Đông lại nghĩ đến trận kích tình vừa rồi. Bộ dạng của Triệu Tử Thiêm khi đó, hắn thật sự muốn thấy lại một lần nữa, sóc nhỏ nhà hắn vô cùng đẹp trai, vô cùng đáng yêu, ngay cả bộ dạng khi đê mê không biết gì cũng khiến cho hắn phải nhớ nhung nuối tiếc. Biết vậy vừa rồi chậm một chút mới rời đi, bây giờ thì lại phải tự ở bên trong giải quyết nhu cầu.

Lương Đông làm xong liền đưa tay với lấy gói sữa tắm nho nhỏ đặt trên giá mà phòng tập chuẩn bị sẵn cho khách. Vừa rồi Triệu Tử Thiêm cũng dùng loại sữa tắm này, bây giờ hắn lại dùng tiếp, hơn nữa còn đứng ở trong phòng tắm mà Triệu Tử Thiêm vừa mới tắm. Nghĩ đến cặp mông vừa bự vừa cong của ai kia, rồi quần lót Luffy, cuối cùng Lương Đông lại giải quyết nhu cầu thêm một lần nữa.

Lương Đông giống như nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt đột nhiên mở lớn rồi híp vào một cái sắc lạnh. Phó Thiếu Dương vừa rồi muốn nhìn trộm sóc nhỏ nhà hắn, bây giờ hắn ở trong này thế không phải sẽ có thời gian cho anh ta tiếp cận sóc nhỏ nhà hắn sao?. Nghĩ vậy Lương Đông không còn tâm trạng gì nữa mà làm mấy chuyện linh tinh hiện tại, máu chóng tắm rửa qua loa rồi chạy ra bên ngoài.

Chuyện y như hắn nghĩ, Phó Thiếu Dương đang ở bên ngoài dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn Triệu Tử Thiêm. Chỉ còn thiếu việc nước miếng chảy xuống nữa là đủ bộ. Thật ra thì không phải như Lương Đông nghĩ, Phó Thiếu Dương quả đúng là nhìn Triệu Tử Thiêm, nhưng không phải là dùng ánh mắt thèm thuồng mà là mang ánh mắt thương yêu cùng thất vọng.

Phó Thiếu Dương có thể nói giống như là vừa gặp Triệu Tử Thiêm liền có cảm giác yêu thích, hiện tại gặp lại lần nữa nhất định chính là duyên phận. Nhưng mà có một điều Phó Thiếu Dương không biết, duyên phận cũng có hai loại.

Một loại là duyên phận cho dù có gặp nhiều lần đến mấy, cũng sẽ vĩnh viễn không thể trở thành của nhau, giống như Phó Thiếu Dương vậy, gặp lại Triệu Tử Thiêm đến ba lần, cuối cùng nhận được chỉ là thái độ thờ ơ của ai kia. Một loại duyên phận nữa là chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của người kia, liền có thể bên cạnh người đó vui vẻ trải qua một đời, giống như là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm.

Duyên phận không phải là do cơ hội nắm bắt của người này tốt hơn người kia, cũng không phải là do biểu hiện của người kia rõ ràng hơn người này, càng không phải là thời gian ai ở bên cạnh người đó lâu hơn. Mà duyên phận chính là vận mệnh đã được an bài từ trước.

Có thể Phó Thiếu Dương gặp Triệu Tử Thiêm sau Lương Đông, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt anh ta đã không để lại ấn tượng tốt cho Triệu Tử Thiêm. Khác với Lương Đông, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của hắn ta lần đầu tiên, cậu liền có thể nhớ rõ ngày hôm ấy hắn đã làm cái gì, để rồi là người chủ động bắt chuyện với hắn trước, cũng từ đó sợi dây liên kết giữa hai người chính thức bắt đầu được thắt chặt.

Lương Đông trước đây luôn tự hỏi, từ khi nào thì thích Triệu Tử Thiêm, cho đến hiện tại vẫn chưa thể tìm thấy đáp án. Nhưng đối với Triệu Tử Thiêm, cậu lại chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này, bởi vì cậu luôn biết rõ ngay từ lần đầu tiên gặp Lương Đông đã thích hắn rồi, thế cho nên mới không suy nghĩ nhiều mà chạy đến hỏi hắn có thích nhảy street dance không.

Có thể Phó Thiếu Dương không phải là người trải qua cuộc sống thường ngày cùng Triệu Tử Thiêm nhiều hơn Lương Đông, nhưng có một điều ai cũng có thể thấy, Triệu Tử Thiêm chính là tình nguyện cùng Lương Đông trải qua vui buồn của cuộc sống. Tại sao khi Triệu Tử Thiêm thất tình người cậu ta muốn tâm sự lại là Lương Đông. Tại sao khi Lương Đông hiểu lầm, Triệu Tử Thiêm lại có thể không quản vết thương ở chân đang chảy máu, mà cố chạy đến giải thích cho hắn hiểu. Và tại sao khi Lương Đông biến mất, Triệu Tử Thiêm lại lo sợ hắn cứ như vậy không xuất hiện trong cuộc đời của cậu nữa.

Có thể Phó Thiếu Dương tin vào duyên phận, có cơ hội nắm bắt liền sẽ tiến lên. Nhưng Lương Đông lại khác, hắn vốn dĩ chỉ tin vào vận mệnh an bài, bởi vì Triệu Tử Thiêm chính là vận mệnh mà ông trời đã an bài cho hắn, mà cái gọi là sức người không thể đấu lại với sức trời chính là như vậy.

Lương Đông sau này đã từng hỏi một số người: “Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?” nhưng đều nhận được đáp án là không hiểu, lúc ấy hắn chỉ cười thầm nói trong lòng: Vận mệnh an bài chính là như hắn và Triệu Tử Thiêm. Tại sao hắn không nói ra cho mọi người biết, mà chỉ âm thầm nói ở trong lòng, bởi vì Lương Đông biết có nói ra mọi người cũng không hiểu, cho nên hắn mới nói: “Có một số chuyện tôi sẽ không nói mà chỉ làm mà thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui