Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Tưởng Đồng Đồng vừa rồi được Lương Đông quan tâm như vậy, trong lòng cứ nghĩ Lương Đông cũng có tình cảm với mình, cho nên cảm thấy vô cùng vui vẻ. Suốt cả buổi chiều luôn cố gắng làm ra những món ăn ngon nhất để thể hiện với Lương Đông.

Phòng bếp khi có Triệu Tử Thiêm đứng ở đó thì rất đông, nhưng từ lúc Triệu Tử Thiêm đi rồi trong đó chỉ còn lại một mình Tưởng Đồng Đồng. Phó Tiểu Hinh thì khỏi cần phải nói, cô vốn bị đau tay nên không thể nấu cơm được, hơn nữa Triệu Tử Thiêm cũng về rồi, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà biểu hiện này nọ.

Lương Đông ngồi trên ghế sô pha xoay xoay chiếc điện thoại di động trong tay, đôi lông mày nhíu lại, gương mặt đăm chiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào. Cơm tối nấu sắp xong rồi, sóc nhỏ nhà hắn vẫn chưa chịu trở về. Bây giờ nghĩ đến vẻ mặt buồn bã lúc rời đi của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông mới cảm thấy có một chút lo lắng.

“Ăn cơm thôi!” Tưởng Đồng Đồng bê ra đĩa thức ăn cuối cùng đặt trên bàn, vui vẻ nói lớn với mọi người.

Bây giờ là bảy giờ tối, đèn đường ở bên dưới khu chung cư đã được thắp sáng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe ô tô chạy qua đây, nhưng mà Lương Đông lại không thấy bóng dáng quen thuộc ở dưới đó.

“Đông Nhi, Tiểu Triệu về rồi sao?” Bà nội Lương từ lúc trở về không thấy Triệu Tử Thiêm đâu liền khó hiểu hỏi Lương Đông.

Lương Đông cũng không biết là Triệu Tử Thiêm có phải là về rồi hay không, vừa mới rồi cậu ấy nói có việc phải về trước, hắn khi ấy còn tưởng nhầm là Triệu Tử Thiêm đang diễn trò, cho nên cũng không hỏi cái gì.

“Đông Nhi?” Không thấy Lương Đông trả lời, bà nội Lương lại gọi lớn tiếng hơn một chút.

Lương Đông đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nheo lại giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó, nghe bà nội Lương gọi một tiếng hắn mới giật mình gật đầu, đi đến chỗ bàn ăn ngồi xuống.

“Đông ca, anh thử món này đi!” Tưởng Đồng Đông gắp cho Lương Đông một miếng thịt kho tàu, hắn chỉ cắn một miếng cho có lệ rồi nói:

“Rất được!”

Tưởng Đồng Đông vui vẻ, lại gắp cho Lương Đông một món nữa. Thứ Tưởng Đồng Đồng để vào bát Lương Đông chính là địa tam tiên, món này là món Triệu Tử Thiêm thích ăn nhất, vừa rồi Phó Tiểu Hinh nấu xong món này thì bị đứt tay, cô ấy là nấu cho Triệu Tử Thiêm ăn, vậy mà không hiểu tại sao Triệu Tử Thiêm lại đột nhiên bỏ về.

Bàn ăn có bốn người, hai người thì vui vẻ, hai người còn lại luôn trong trạng thái trầm mặc. Bà nội Lương và Tưởng Đồng Đồng nói chuyện rất hợp nhau, hơn nữa Tưởng Đồng Đồng còn thật sự có ý định muốn lấy lòng bà nội Lương một chút, cho nên khi bà nội Lương vừa đề cập đến một vấn đề nào đó, Tưởng Đồng Đồng sẽ hào hứng mà đối thoại cùng.

Phó Tiểu Hinh có điểm thất vọng, khó khăn lắm cô mới được gặp Triệu Tử Thiêm, hơn nữa hôm nay lại là một cơ hội tốt để cho cô biểu hiện rõ tình cảm của mình với cậu ấy, vậy mà đến phút cuối Triệu Tử Thiêm lại không thấy đâu.

Lương Đông chỉ ăn một bát cơm rồi đứng dậy đi đến phòng khách ngồi xem TV, nói là xem TV nhưng mà TV mở lên rồi hắn cũng chẳng có tâm trạng nào mà ngồi xem cả. Bởi vì, Lương Đông đã gọi điện thoại rất nhiều lần cho Triệu Tử Thiêm vẫn không thấy cậu ấy trả lời. Nếu vừa rồi Lương Đông chịu để ý kỹ một chút, hắn chắc chắn sẽ thấy Triệu Tử Thiêm ôm lấy bàn tay bị đau của mình, có điều Lương Đông lại để lỡ mất cảnh đó, thế cho nên hiện tại mới phải đứng ngồi không yên. Hắn vốn định lái xe đi về ký túc xá xem Triệu Tử Thiêm đã về hay chưa, nhưng mà bà nội Lương nói lát nữa phải đưa Tưởng Đồng Đồng và Phó Tiểu Hinh về cùng nữa, vì thế Lương Đông mới phải ngồi ở tại chỗ này đợi hai người đó ăn xong.

Lương Đông có cảm giác giống như mình đã bỏ qua mất điều gì đó, bộ dạng vừa rồi của Triệu Tử Thiêm rất buồn bã, bây giờ ngồi nghĩ lại Lương Đông mới giật mình hỏi chính bản thân, có phải lúc đó là thật? Triệu Tử Thiêm căn bản không diễn trò. Nhưng hắn lại không hiểu một điều, tại sao Triệu Tử Thiêm lại như vậy?.

Không thể nào Triệu Tử Thiêm vì hắn lấy hạt ớt trong mắt của Tưởng Đồng Đồng mà giận dỗi buồn bã đến mức như vậy. Lương Đông rất hiểu con người của Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn là người hiểu chuyện, cậu ta căn bản không phải là người nhỏ mọn như thế. Mà nếu có thật là vì chuyện của Tưởng Đồng Đồng đi chăng nữa, Triệu Tử Thiêm cũng không đến mức bỏ về như vậy. Lại càng không phải Triệu Tử Thiêm thật sự có việc nên mới về, bởi vì lúc đi vào phòng bếp điện thoại của Triệu Tử Thiêm vẫn đặt trên bàn, cái lý do có việc bận đó chẳng qua chỉ là viện cớ mà thôi.

Hơn tám giờ, bà nội Lương mới có ý định nói ba người về không tối. Bởi vì nhà của bà nội Lương cách trường địa học S cũng không phải gần, đi khoảng một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Phó Tiểu Hinh và Tưởng Đồng Đồng đợi Lương Đông đi vào trong gara lấy xe. Lúc Lương Đông lái xe đến, Phó Tiểu Hinh rất nhanh đi đến phía sau ngồi vào, nhưng Tưởng Đồng Đồng lại do dự mãi chưa chịu đi, bởi vì cô vốn dĩ là muốn ngồi trên ghế lái phụ với Lương Đông. Lương Đông bây giờ không còn quan tâm để ý cái gì hết, hắn chỉ muốn nhanh chóng đi về ký túc xá xem xem Triệu Tử Thiêm đã về đến nơi an toàn hay chưa.

Tưởng Đồng Đồng đợi Lương Đông mở cửa trước cho mình, nhưng trước sau Lương Đông vẫn im lặng ngồi ở đó không có ý định quan tâm đến cô, thế cho nên Tưởng Đồng Đồng liền có chút thất vọng ngồi vào ghế phía sau cùng Phó Tiểu Hinh.

Lương Đông lái xe rất cẩn thận, đen đỏ tuyệt đối sẽ không vượt, mỗi lần đứng đợi đèn đỏ Lương Đông lại bỏ điện thoại ra cố gọi cho Triệu Tử Thiêm một lần nữa, nhưng đáp lại vẫn là tiếng tút tút đơn điệu. Nếu như Triệu Tử Thiêm tắt máy thì còn đỡ, bởi vì nếu cậu ấy tắt máy nhất định là vẫn còn giận hắn cho nên mới không muốn nghe, nhưng đằng này điện thoại vẫn đổ chuông đầu dây bên kia lại không có người bắt máy, Lương Đông thật sự rất lo Triệu Tử Thiêm sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trên đường về ký túc xá có một vụ đụng xe rất nghiêm trọng, khiến cho cả tuyến đường đó bị phong tỏa. Lương Đông vốn định quay xe lại đi lối khác, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống mặt đường giây tiếp theo trái tim liền thắt lại, mau chóng thắng gấp, giật mình mở cửa xe đi đến chỗ đó. Bởi vì hắn nhìn thấy một chiếc giày thể thao của nam giới, Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay cũng đi đôi giày giống vậy. Lương Đông cố gắng chen vào trong đám đông nhìn xem người gặp tai nạn là ai, nhưng đến khi chen vào đến nơi, nhân viên y tế đã khiêng bệnh nhân lên cán, đặt vào trong xe rồi rời đi.

“Làm sao vậy?” Một người trung niên trong đám đông hỏi.

Bác gái đứng ở cách Lương Đông không xa thở dài: “Vừa rồi cậu ta băng qua đường, không hiểu đang suy nghĩ cái gì mà ô tô đi đến như vậy cậu ta lại không tránh!”

Lương Đông nghe đến đây trái tim liền thắt lại, hắn thật sự không muốn người kia là Triệu Tử Thiêm.

Người khác lại hỏi: “Cậu ta là người ở đâu thế?”

Bác gái tiếp lời: “Cái này tôi không rõ, nhưng mà từ lúc tai nạn đến giờ điện thoại cậu ta đổ chuông rất nhiều, sau đó có một người cầm điện thoại của cậu ta đi. Tôi đoán chắc là trong lúc hỗn loạn, kẻ xấu đã nhân cơ hội lấy cắp điện thoại!”

Điện thoại đổ chuông rất nhiều không có người nghe, hắn cũng đã gọi điện cho Triệu Tử Thiêm rất nhiều lần nhưng cậu không nghe máy. Bây giờ ở chỗ này lại nói như vậy, Lương Đông càng lo lắng hơn. Lương Đông cố gắng bình tĩnh lại một chút, đi đến nhìn xem chiếc giày kia có phải là của Triệu Tử Thiêm hay không, về kích cỡ căn bản cũng giống như vậy, nhưng chiếc giày đó do bị nhiều người giẫm lên mà hiện tại đã dính rất nhiều bùn đất, vì thế mà hắn rất khó xác nhận được.

Lương Đông quay trở về trong xe, cầm điện thoại gọi cho Lý Vĩ muốn hỏi xem Triệu Tử Thiêm đã về hay chưa, Lý Vĩ nói Triệu Tử Thiêm đi từ tối hôm qua đến hiện tại vẫn chưa về, tối hôm qua Triệu Tử Thiêm chỉ nhắn là có việc không trở lại. Tin nhắn tối hôm qua đó là do Lương Đông nhắn, hiện tại Triệu Tử Thiêm vẫn chưa về hắn thật sự rất lo lắng cho cậu ấy.

Chiếc xe nhanh chóng lướt nhanh trên mặt đường, đưa Phó Tiểu Hinh và Tưởng Đồng Đồng về đến ký túc xá xong, hắn lập tức chạy lên phòng của Triệu Tử Thiêm nhìn một lượt, quả thật cậu ta vẫn chưa về. Lương Đông lại chạy đến sân bóng rổ, muốn xem xem có khi nào Triệu Tử Thiêm ngồi ở đó hay không, nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn lại không có ở đó.

Lương Đông bây giờ mới chính thức cảm nhận sâu sắc nỗi sợ hãi bao chùm, giá như vừa rồi hắn để ý tới Triệu Tử Thiêm một chút, cứ mặt dày kéo cậu lại thì đã làm sao?

Lương Đông nhanh chóng đi ra ngoài, lái xe tìm Triệu Tử Thiêm. Đến hiện tại hắn mới phát hiện ra, thì ra mình vốn chẳng biết nhiêu về Triệu Tử Thiêm cho lắm, Triệu Tử Thiêm đột nhiên mất tích hắn cũng chẳng biết đi đâu mà tìm. Điện thoại càng gọi càng không có người nghe, Lương Đông lại càng sốt ruột. Hắn bây giờ sợ nhất là tiếng tút tút điện thoại đơn điệu đó, cũng sợ mình gọi một hồi lại là người khác bắt máy, chính vì thế Lương Đông mới không gọi điện cho Triệu Tử Thiêm nữa.

Nơi đầu tiên Lương Đông đến là bệnh viện gần nhà bà nội hắn, vừa rồi có vụ tai nạn gần đó, người được chuyển đến hẳn là sẽ đến bệnh viện gần nhất. Lương Đông phải xác nhận người đó không phải là sóc nhỏ nhà mình mới yên tâm. Nhưng có điều khi đến đó rồi, y tá lại nói bệnh nhân ấy tình trạng khá nặng nên đã được chuyển lên tuyến trên. Lương Đông nghe đến đây, trái tim lại một lần nữa bị siết chặt.

Lương Đông nhìn xuống đồng hồ trên tay đã là gần mười một giờ rồi, gọi điện thoại cho Triệu Tử Thiêm lại không có ai trả lời. Lương Đông nhấn số của Lý Vĩ, Lý Vĩ nói Triệu Tử Thiêm cũng không có liên lạc gì với cậu ấy. Lương Đông nhanh chóng bước ra khỏi bệnh viện, hắn không biết mình bước nhanh đi để làm cái gì nữa, hắn hiện tại vẫn chưa biết nên đi đâu tìm sóc nhỏ nhà mình.

Bệnh viện tuyến trên cách chỗ này khá xa bây giờ cũng muộn rồi, Lương Đông quyết định ngày mai sẽ đến đó. Không phải Lương Đông ngại trời tối, hay là sợ nguy hiểm gì, hắn không đi là bởi vì hắn không biết chắc Triệu Tử Thiêm có phải là người gặp tai nạn kia hay không, chi bằng ở chỗ này đợi Triệu Tử Thiêm về. Nếu hôm nay không đợi được, Lương Đông ngày mai sẽ đi đến bệnh viện tuyến trên.

Lương Đông lái xe vào gara, nhưng hắn không lên nhà mình ngay mà đứng ở dưới sân đợi người nào đó. Lương Đông đứng tại chỗ Triệu Tử Thiêm vừa rồi đứng, xe bus cũng đã sắp hết giờ chạy rồi. Lương Đông đứng đợi khoảng ba mươi phút liền xoay người bước vào bên trong

___

Lại nói đến Triệu Tử Thiêm, cậu thế nhưng lại ngủ quên trên xe bus cho đến tận bây giờ. Nhìn đồng hồ điện tử ở trên xe bus đã là gần mười một giờ, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng quan sát xung quanh một hồi, chỗ này rất lạ chẳng biết mình đã đi đến chỗ nào rồi. Triệu Tử Thiêm hỏi người lái xe, nói tuyến xe này có đi qua trường đại học S hay không, người lái xe liền lắc đầu nói là không đi quá đó. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm đành phải dừng lại ở điểm đợi xe bus vừa rồi, tức là ở chỗ nhà Lương Đông.

Thật ra thì Triệu Tử Thiêm không muốn quay trở lại chỗ ấy, nhưng xe bus càng đi càng xa, nơi này cậu vốn chẳng quen thuộc, chỗ quen thuộc chỉ có mỗi nơi đó. Xe dừng lại ở trước khu nhà của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm thở dài mệt mỏi bước xuống, đèn đường sáng trưng, nhưng xung quanh mấy căn nhà đã không còn sáng đèn nữa. Cả một đoạn đường chỉ có duy nhất một mình Triệu Tử Thiêm đứng ở đó.

Vừa rồi Triệu Tử Thiêm mở điều hòa ở mức lớn nhất, cho nên hiện tại gió đêm thổi vào có chút lạnh, cậu rùng mình đưa hai tay lên xoa xoa bên vai một chút, mới giật nảy người vì bàn tay phải vốn đang bị bỏng của mình bị cọ sát mạnh liền đau rát. Triệu Tử Thiêm vuốt nhẹ bàn tay đó một cái rồi bỏ điện thoại ra định gọi người đến đón.

Lúc Triệu Tử Thiêm lấy điện ra mới nhìn thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lương Đông, vừa nhìn thấy chữ Đông đó trên màn hình điện thoại, Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy mình vô cùng bị tổn thương.

Có một số người bình thường rất mạnh mẽ, nhưng đột nhiên gặp phải một biến cố nào đó sẽ tự nhiên biến thành yếu đuối.

Có một số người vốn đã quen được người khác quan tâm, hiện tại đột nhiên bị bỏ rơi sẽ cảm thấy lạc lõng.

Có một số người lý trí mách bảo phải làm thế này, nhưng con tim lại muốn làm thế khác.

Có một số người chuyện lớn không mấy quan tâm, nhưng chỉ vì một hành động nhỏ cũng để cho mình phải đắn đo suy nghĩ.

Có một số người trước nay vốn rất bình thường, nhưng từ khi gặp một người khác lại trở nên khác với bình thường.

Và Triệu Tử Thiêm chính là người như vậy!

Triệu Tử Thiêm trước nay luôn rất biết tự chăm sóc bản thân mình, nhưng từ khi có Lương Đông cậu dường như đã phụ thuộc hết vào hắn. Bây giờ mới nhận thấy được thì ra Lương Đông có chỗ đứng rất quan trọng trong lòng cậu. Trước đây Triệu Tử Thiêm luôn nghĩ mối quan hệ mờ ám giữa cậu và Lương Đông sẽ không kéo dài, nhưng hiện tại đột nhiên không còn có hắn ở bên cạnh mới cảm thấy mình đột nhiên mất đi phương hướng.

Triệu Tử Thiêm cứ đứng ở đó, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không có ý định bỏ qua cũng không có ý định gọi lại cho Lương Đông. Không biết qua bao lâu, Triệu Tử Thiêm liền cười khổ quyết định bỏ điện thoại vào trong túi, cậu bây giờ phải quay trở lại như trước đây, không được phụ thuộc quá nhiều vào Lương Đông nữa.

Nhưng mà đã quyết tâm đưa ra quyết định đó rồi, ở đằng sau lại có một giọng nói quen thuộc gọi cậu.

“Đại Thiêm!”

Triệu Tử Thiêm giật mình cả người cương cứng, người này đến bây giờ mới chịu gọi cậu lại. Người này lúc cậu bị bỏng còn đang bận chăm sóc cho người khác, người này lúc cậu buồn bã cũng không có ý định đến an ủi. Thế mà hiện tại... lại gọi cậu lại...

Triệu Tử Thiêm không dám xoay người về phía sau, cậu sợ một khi vừa xoay người lại liền nhịn không được chạy đến chỗ Lương Đông kể khổ. Lương Đông mới vừa rồi đã biểu hiện rõ ràng như thế, cậu cũng không thể không hiểu ý mà tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra được.

Vừa rồi Lương Đông lên nhà, hắn không đi vào phòng ngủ mà chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ, hai mắt chăm chú nhìn xuống phía dưới. Chiếc xe bus cuối cùng đi qua dừng lại ở trước khu nhà của hắn, phải đợi rất lâu mới có người chậm rãi bước xuống. Lương Đông vừa nhìn thấy người đó liền vui vẻ lạ thường, sóc nhỏ nhà hắn cuối cùng đã trở lại.

Quần áo Triệu Tử Thiêm đang mặc trên người là quần áo của Lương Đông cho nên có chút rộng. Gió đêm thổi qua khiến cho mái tóc Triệu Tử Thiêm lay động, vát áo rộng rãi cũng hơi lung lay. Lương Đông nhìn thấy Triệu Tử Thiêm rùng mình một cái, trái tim liền giống như bị chính cái rùng mình đó của Triệu Tử Thiêm bóp nghẹt.

Sóc nhỏ nhà hắn một mình đứng dưới lòng đường không người qua lại, bóng dáng nhỏ bé nhìn xung quanh một lúc cuối cùng lại thở dài. Từ lúc Triệu Tử Thiêm bước xuống xe, Lương Đông vốn định chạy xuống rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi kia của Triệu Tử Thiêm, không hiểu sao hai chân của Lương Đông lại giống như bị ai đó giữ chặt không thể di chuyển được.

Cảm giác tội lỗi đột nhiên đánh úp về phía Lương Đông, đến khi nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đứng ở bên dưới nhìn điện thoại một lúc, Lương Đông đứng ở bên trên cũng cầm chắc di động của mình trong tay. Hắn biết Triệu Tử Thiêm đã nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ của hắn, hắn thật sự rất muốn lúc này đây Triệu Tử Thiêm gọi lại cho hắn. Nếu như Triệu Tử Thiêm chịu gọi lại, trong lòng Lương Đông mới bớt đi phần nào tội lỗi.

Nhưng đợi rất lâu, rất lâu rồi… Sóc nhỏ nhà hắn vẫn không gọi điện. Mắt thấy Triệu Tử Thiêm định bước đi, Lương Đông giật mình chạy nhanh xuống dưới lầu. Mới vừa rồi chỉ vì hắn không giữ Triệu Tử Thiêm lại, mà hiện tại mới cảm thấy có lỗi như thế này, bây giờ thấy Triệu Tử Thiêm rồi, hắn không thể cứ như vậy mà để vuột mất một lần nữa.

Lương Đông gọi Triệu Tử Thiêm, nhưng có vẻ như người trước mặt thật sự giận hắn rồi, thế cho nên mới không chịu quay lại nhìn hắn một cái. Bóng lưng kia đối diện Lương Đông, Lương Đông phải đứng im lặng một lúc mới có can đảm tiến về phía đó.

“Đại Thiêm…” Lại một tiếng Đại Thiêm nữa, Triệu Tử Thiêm vẫn không quay lại.

Cứ như thế, cứ như thế không biết Lương Đông gọi đến lần thứ bao nhiêu, Triệu Tử Thiêm cũng không có ý định đáp trả. Lương Đông sợ hãi, mau chóng ôm lấy người trước mặt vào lòng ngực.

Lương Đông lúc thì nhẹ nhàng lúc thì siết chặt, hắn sợ mình chỉ lơ là một cái thôi là Triệu Tử Thiêm sẽ lập tức biến mất, nhưng hắn lại sợ Triệu Tử Thiêm bị đau cho nên mới không dám dùng lực quá nhiều.

Từ khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện, Lương Đông bắt đầu có rất nhiều cái ngoại lệ, có rất nhiều cái thay đổi, có rất nhiều, rất nhiều thứ mà Lương Đông không thể ngờ ra bản thân mình, thế nhưng lại trở thành như vậy…

Triệu Tử Thiêm xuất hiện, hắn bắt đầu cảm thấy có trách nhiệm hơn. Hắn muốn trở thành một người thật giỏi để bảo vệ sóc nhỏ nhà hắn.

Từ khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện, hắn bắt đầu giành rất nhiều thời gian chỉ để nghĩ sau này phải làm cái gì, phải trở thành như thế nào, mới có thể làm cho Triệu Tử Thiêm luôn vui vẻ.

Triệu Tử Thiêm xuất hiện luôn mang đến những điều tốt đẹp, mang đến hy vọng cho Lương Đông. Trước đây Lương Đông vẫn còn thắc mắc, Triệu Tử Thiêm từ người đầu tiên có thể trở thành người cuối cùng hay không? Triệu Tử Thiêm có phải là cơn mưa rào sau mười chín năm nắng hạn của hắn hay không? Và Triệu Tử Thiêm có phải là cầu vồng duy nhất trong cuộc đời của hắn?.

Bây giờ thì Lương Đông có thể trả lời được hết những câu hỏi đó.

Triệu Tử Thiêm chính là người con trai đầu tiên mà hắn thích, và cũng sẽ là người con trai cuối cùng mà hắn thích.

Triệu Tử Thiêm quả thực là cơn mưa rào mà hắn chờ đợi, hắn sẽ làm tất cả mọi chuyện để cơn mưa rào đó vĩnh viễn không kết thúc.

Triệu Tử Thiêm là cầu vồng duy nhất của cuộc đời hắn, là cầu vồng của riêng hắn, hắn không muốn cầu vồng đó cứ như thế mà biến mất hoặc là nhạt đi.

Tình yêu chính là như vậy, người khác xuất hiện mang đến sự thay đổi mới mẻ cho bản thân. Đối phương xuất hiện có thể làm cho bản thân thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp. Có lúc sẽ có cảm giác rất tiêu cực muốn độc chiếm người đó, cũng có lúc sẽ có ý định muốn đối phương rời xa mình để người đó đến với một hạnh phúc tốt đẹp hơn.

Có thể hiện tại Lương Đông đang tiêu cực muốn độc chiếm, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không có ý định rời xa Triệu Tử Thiêm. Bởi vì Lương Đông biết chỉ có hắn mới có thể giành những điều tốt nhất cho cậu ta. Dĩ nhiên thì nói ra như vậy là quá sớm, có người có thể sẽ không tin, nhưng sau này mọi người sẽ hiểu tại sao Lương Đông lại chắc chắn như vậy.

Một câu thôi, đây là để nói sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui