Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Bởi vì Triệu Tử Thiêm ngày hôm qua có chút hồi hộp cho nên cả đêm không ngủ được, đến bây giờ ngồi trong xe của Lương Đông lại im ắng lạ thường vì thế cậu rất nhanh liền ngủ quên lúc nào không hay. Lương Đông dừng xe đợi đèn đỏ, quay sang bên cạnh liền thấy ai kia đã ngủ rồi. Lương Đông khẽ bế A Man ở trên lòng Triệu Tử Thiêm đặt vào ghế phía sau, chậm rãi chỉnh ghế ngồi của Triệu Tử Thiêm hạ xuống thấp một chút.

Đèn xanh rất nhanh liền bật, Lương Đông luyến tiếc vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt kia rồi lái xe về thẳng nhà mình. Đến khi lái xe vào trong bãi đậu xe rồi, Triệu Tử Thiêm vẫn không có ý định tỉnh dậy, Lương Đông cũng không nỡ đánh thức ai kia. Lúc này Lương Đông mới có thời gian ngồi nhìn thật kỹ sóc nhỏ nhà mình, từ khi nào thì hắn phải đợi Triệu Tử Thiêm ngủ rồi mới dám nhìn người ta, từ khi nào muốn chạm vào người Triệu Tử Thiêm cũng phải e ngại. Lương Đông không muốn bọn họ như hiện tại, hắn muốn quay trở về giống như trước đây. Ngón tay bất giác chạm vào đôi môi quen thuộc của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm có vẻ khó chịu liền ư một tiếng mím chặt môi.

Lương Đông bật cười, sóc nhỏ nhà hắn vẫn là ham ngủ như vậy. Lương Đông cứ im lặng ngồi ngắm nhìn Triệu Tử Thiêm không biết chán, nhìn ở khoảng cách nào cũng cảm thấy chưa đủ gần, chưa đủ gần nên càng ngày càng tiến sát về phía đối phương, đến khi môi sắp chạm môi rồi, Lương Đông mới giật mình phát hiện ra mình giống như bị Triệu Tử Thiêm hút vào vậy. Lương Đông rất muốn hôn xuống đôi môi quen thuộc kia, chỉ sờ bằng tay thôi thật sự không đủ, hắn khẽ chạm nhẹ môi về phía trước xúc cảm quen thuộc liền tràn ra khắp mọi giác quan. Triệu Tử Thiêm cảm thấy có gì đó chạm vào người mình thì quay mặt sang một bên. Lương Đông thấy thế liền tức giận, Triệu Tử Thiêm đến ngay cả trong giấc ngủ cũng có ý muốn né tránh hắn.

Lương Đông không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng, thế cho nên lúc này mới mạnh mẽ xoay mặt đối phương đến trước mặt mình hôn ngấu nghiến. Triệu Tử Thiêm hoảng loạn mở mắt, đến khi phát hiện ra mình đang trong hoàn cảnh bị chèn ép thì cánh tay ai đó đã luồn vào bên trong áo cậu.

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm tỉnh rồi, cũng biết nếu hắn làm như vậy Triệu Tử Thiêm rất có thể sẽ càng ghét hắn, nhưng mà Lương Đông lại không thể dừng lại. Càng hôn lại càng muốn nhiều hơn nữa, đầu lưỡi ép buộc khoang miệng Triệu Tử Thiêm phải mở ra, hai tay bên dưới xoa nắn khắp ngực cậu. Triệu Tử Thiêm cố gắng đẩy Lương Đông ra nhưng mà không thể, thật muốn nói hắn dừng lại thôi nhưng đôi môi đã bị Lương Đông day cắn đến chảy máu.

Tới khi Lương Đông cảm nhận được vị mặn trong khoang miệng, hắn mới giật mình đẩy Triệu Tử Thiêm ra. Phát hiện người trước mặt ánh mắt hoang mang, quần áo xộc xệch, bờ môi sưng đỏ bị cắn rách một chút, Lương Đông cũng không biết nên phải làm như thế nào, lại càng không dám động vào người Triệu Tử Thiêm. Bộ dạng chật vật này của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông chưa bao giờ nhìn thấy. Hai người họ cứ im lặng nhìn nhau không nói, đến khi Lương Đông nhịn không được mới lên tiếng:

“Anh lên cất đồ giúp em, sau đó sẽ đi gặp biên kịch!”

Triệu Tử Thiêm không hiểu Lương Đông rốt cuộc muốn làm gì, cậu chưa bao giờ thấy hắn không biết kiềm chế như vậy. Lương Đông từ trước đến nay sẽ không làm điều ép buộc cậu, cũng tuyệt đối không làm cậu đau… vậy mà mới chỉ không gặp mặt nhau có một tháng thôi, Lương Đông liền thay đổi rồi:

“Không cần đâu... em sẽ ngủ ở khách sạn!”

Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói vậy thì giật mình, là Triệu Tử Thiêm chán ghét hắn rồi hay sao, trong phút chốc Lương Đông giống như bị ai đó đẩy ngã vào một cái hồ băng không đáy, lạnh lẽo, khó thở, cô đơn, tuyệt vọng… nhưng rất nhanh Lương Đông liền trở về như trước, thản nhiên mở cửa xe bước ra bên ngoài:

“Không cần ngủ khách sạn, không phải trước đây em vẫn ngủ ở chỗ này hay sao?”

Lương Đông nói xong câu này liền bước xuống xe, đến ngay cả một cơ hội cho Triệu Tử Thiêm từ chối cũng không có. Đến khi Lương Đông mang đồ đạc của Triệu Tử Thiêm rời khỏi bãi đỗ xe rồi, cậu vẫn ngồi thất thần ở bên trong, ngón tay bất giác đưa lên chạm nhẹ vào khóe môi. Lương Đông vừa rồi đã hôn cậu, cho dù nụ hôn đó không còn dịu dàng giống như trước nhưng trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm quen thuộc. Triệu Tử Thiêm trong phút chốc không biết nên phải như thế nào mới đúng, có một chút vui vẻ, có một chút hoang mang xen lẫn sự thất vọng. Nhận lời Lương Đông cùng đóng bộ phim này liệu có phải là quyết định đúng đắn.

Em xem nhé, sau khi chúng ta đóng xong bộ phim này, quan hệ của chúng ta sẽ có bước tiến mới!

Triệu Tử Thiêm biết chắc lời nói kia của Lương Đông là đúng, nhưng có điều cậu không rõ, quan hệ của bọn họ sẽ có bước tiến mới… là tốt đẹp hơn hay sẽ xấu đi?

Lúc Lương Đông quay trở lại xe rồi phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đã ngồi ở ghế phía sau. Lương Đông thở dài một hơi không nói, chậm rãi khởi động xe tiến về phía quán cà phê cách đó một đoạn xa.

Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, Triệu Tử Thiêm cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Lương Đông, có lúc nhìn thấy hắn chăm chú lái xe, có lúc lại thấy hắn cũng đang nhìn cậu, Triệu Tử Thiêm mỗi lần như thế đều sẽ giật mình quay sang một bên.

Lương Đông cố tình lái xe đi thật xa, bởi vì hắn không muốn dừng lại, hắn sợ nếu một khi hắn dừng lại rồi… Triệu Tử Thiêm sẽ chạy mất, không còn bên cạnh hắn nữa. Nhưng cho dù có lái xe vòng vòng nhiều vòng, cuối cùng Lương Đông cũng phải cho xe dừng ở một quán cà phê bên đường. Triệu Tử Thiêm thở nhẹ một hơi, cậu biết nãy giờ Lương Đông lái xe đi qua chỗ này nhiều lần rồi, nhưng Triệu Tử Thiêm lại chẳng thể nào lên tiếng hỏi Lương Đông muốn đưa cậu đến đâu, chỉ có thể ngượng ngùng ngồi sau xe hắn.

Lúc Triệu Tử Thiêm bước xuống xe vẫn không quên bế theo A Man cùng đi, Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh kia trái tim bất giác được sự quen thuộc ấm áp đó lấp đầy. Hai người đi vào trong quán cà phê, chọn một bàn trống gần cửa sổ, nhân viên phục vụ mang ra thực đơn, Triệu Tử Thiêm đến nhìn vào đó cũng không nhìn chỉ thản nhiên gọi một cốc cà phê sữa. Lương Đông nghe vậy liền nhìn chằm chằm người trước mặt một lúc, cuối cùng quay sang nói với phục vụ cho mình một ly nước ép chanh dây. Khi phục vụ bàn chuẩn bị rời đi, Triệu Tử Thiêm liền khẽ gọi:

“Có thể cho thêm một đĩa hạt khô hay không?”

Phục vụ bàn khó hiểu:

“Hạt khô?”

Triệu Tử Thiêm mỉm cười giải thích: “Có hạt dẻ hay không…” Nói đến đây liền chỉ về phía A Man: “là cho nó…”

Lương Đông quay sang nói với phục vụ bàn:

“Lấy một phần bánh ngọt nữa!”

Phục vụ bàn khẽ cúi đầu, bắt đầu hỏi:

“Anh muốn dùng bánh ngọt loại nào, là vị gì, chocolate hay là…”

Không đợi phục vụ bàn giới thiệu hết tất cả các mùi vị, Lương Đông đã thản nhiên chiếu ánh mắt về phía Triệu Tử Thiêm nói ra một câu làm cho cậu cũng phải cảm thấy khẩn trương:

“Matcha!”

Triệu Tử Thiêm vừa mới rồi cố tình gọi cà phê là để thử xem Lương Đông có còn nhớ ra việc cậu không thể uống cà phê được hay không, kết quả thật sự như cậu nghĩ, Lương Đông có vẻ như vẫn còn nhớ rất kĩ điều này, nếu không sao hắn lại gọi nước ép chanh dây. Hơn nữa ai kia đến ngay cả vị bánh cậu yêu thích cũng nhớ như in, Triệu Tử Thiêm biết là Lương Đông cố tình gọi phần bánh đó cho cậu, bánh là đó gọi cho cậu cho nên khi gọi mắt mới nhìn về phía cậu. Triệu Tử Thiêm trong lúc này không biết nên vui hay nên buồn, cậu không dám vui quá bởi vì cậu sợ vui quá rồi sẽ hóa buồn.

Phục vụ mang ra một tách cà phê sữa còn bốc hơi nóng cùng một đĩa hạt dẻ đặt trước mặt Triệu Tử Thiêm, nước ép chanh dây cùng phần bánh matcha hình tam giác nho nhỏ màu xanh lá đặt trước mặt Lương Đông. Triệu Tử Thiêm không nói gì chỉ đưa tay với lấy hạt dẻ, ngồi bên cạnh bóc ra từng hạt đưa vào miệng A Man. Lương Đông thấy một màn đối diện khóe miệng lại bất giác nhếch lên cao. Lương Đông biết rất rõ Triệu Tử Thiêm đang đợi cái gì, nhất định là đang đợi hắn đưa nước ép cùng bánh đến cho cậu, vì thế cà phê để trước mặt mới không chịu động tay đến. Hắn cũng biết Triệu Tử Thiêm một khi uống cà phê vào sẽ buồn ngủ, nhưng từ trước đến nay Lương Đông vẫn không biết chuyện này có thật hay là không, cho nên lúc này mới thản nhiên đưa ống hút, hút xuống ly nước ép chanh dây kia uống một ngụm. Triệu Tử Thiêm tuy không nhìn Lương Đông, nhưng cậu vẫn biết Lương Đông đang uống nước ép chanh dây, người kia có vẻ như không phải gọi thứ đó cho cậu. Vẫn là Triệu Tử Thiêm tự mình đa tình rồi.

Triệu Tử Thiêm kín đáo thở nhẹ một hơi, ánh mắt hơi hơi rũ xuống, Lương Đông ngồi trước mặt đã thu hết được biểu tình của người nào đó. Cảm giác thỏa mãn sau khi trêu chọc Triệu Tử Thiêm thật sự cảm thấy nghiện.

“Bộ phim lần này, nội dung nói về cái gì?” Triệu Tử Thiêm làm ra vẻ bình thường, đưa cái thìa nhỏ khuấy tách cà phê trước mặt.

Lương Đông cho đến hiện tại vẫn chưa đọc kịch bản, nhưng hắn bây giờ cũng không thể nói mình chưa đọc kịch bản đã gọi điện gọi Triệu Tử Thiêm đi đóng phim được, thế cho nên Lương Đông liền khéo léo trả lời:

“Là một bộ phim được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết, gọi là lỡ yêu tình địch!”

Triệu Tử Thiêm khuấy đều cốc cà phê rồi lại đặt cái thìa xuống, đưa tay vào túi quần muốn lấy điện thoại:

“Là vậy sao, em lên mạng xem thử!”

Lúc Triệu Tử Thiêm tìm tên truyện liền lơ đãng hỏi Lương Đông:

“Biên kịch hẹn khi nào thì đến, không phải nói chín giờ hay sao?”

Lương Đông nhìn đồng hồ đã là ba giờ trưa rồi, vừa rồi hắn lái xe lòng vòng rất lâu, với lại hôm nay căn bản chẳng có hẹn với biên kịch nào cả, nhưng Lương Đông cũng không thể nói ra sự thật này cho Triệu Tử Thiêm biết:

“Vừa rồi biên kịch có gọi nói cô ấy có chút việc, bốn giờ mới đến được!”

Triệu Tử Thiêm ánh mắt vẫn không rời khỏi điện thoại di động chỉ gật đầu ừ một tiếng. Lương Đông âm thầm thở nhẹ một hơi, may mắn sóc nhỏ nhà hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Hai mươi phút trôi qua, Triệu Tử Thiêm thỉnh thoảng có đặt điện thoại xuống lột vỏ hạt dẻ giúp cho A Man, tách cà phê nãy giờ chỉ dùng thìa khuấy nhẹ chứ tuyệt đối chưa đưa lên miệng uống một ngụm nào. Phần bánh ngọt kia Lương Đông vẫn còn chưa động đến, nhìn thấy Triệu Tử Thiêm như vậy trong lòng liền không nỡ. Triệu Tử Thiêm ngồi xe đường dài đến đây, có thể nước vẫn chưa được uống, cái gì cũng chưa ăn, bây giờ lại phải ở chỗ này ngồi đợi một người căn bản ngày hôm nay sẽ không xuất hiện, Lương Đông cảm thấy thật sự có lỗi vì vậy liền đẩy phần bánh ngọt kia đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“A Man có ăn bánh ngọt không?”

Triệu Tử Thiêm hơi liếc mắt nhìn về phía phần bánh trước mặt rồi lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại:

“Nó không ăn đâu!”

Khi Lương Đông đang định lên tiếng nói tiếp, phía bên cạnh liền có người lên tiếng gọi Triệu Tử Thiêm:

“Là Tử Thiêm phải không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra người đứng đối diện là bạn học cũ liền vui vẻ cười nói:

“Hổ Tử, thật là trùng hợp!”

Người tên Hổ Tử kia là bạn học thời cấp ba của Triệu Tử Thiêm, tuy nói không phải thân thiết gì nhưng cũng một năm học chung một lớp, hiện tại gặp lại vẫn có chút vui mừng. Hổ Tử lúc này mới để ý còn có Lương Đông liền quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Bạn cậu phải không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Là bạn đại học, gọi là Lương Đông!”

Hổ Tử đưa tay về phía trước cười xã giao:

“Xin chào!”

Lương Đông cũng gật đầu nắm lấy tay người trước mặt:

“Chào cậu!”

Sau đó Hổ Tử này liền ngồi nói chuyện một lúc, có điều những điều Hổ Tử nói ra thật sự làm cho Lương Đông rất khó chịu. Bởi vì hiện tại Lương Đông chính là đang im lặng ngồi nghe tình sử ngày xưa của Triệu Tử Thiêm, có một đoạn đối thoại thế này.

“Tử Thiêm, lần đó cậu giúp tôi chuyển thư tỏ tình cho Tiểu My, kết quả đúng thật không ngờ tới, người ta thế nhưng lại thích cậu!” Hổ Tử vừa nói vừa cười.

Triệu Tử Thiêm xua tay:

“Không phải như vậy, là cô ấy hiểu nhầm thôi!”

Hổ Tử khẽ bĩu môi:

“Còn chối, người ta khi đó còn gấp sao giấy bỏ vào một cái hộp, thẹn thùng chạy qua lớp đưa cho cậu!”

Triệu Tử Thiêm chỉ cười trừ, Hổ Tử liền tiếp lời:

“Còn Tiểu Hạnh nữa, cậu đúng thật là cao tay, có thể cưa đổ được con gái của cô chủ nhiệm”

Tiểu Hạnh này chính là mối tình đầu của Triệu Tử Thiêm, là cô gái động một chút không vừa ý sẽ khóc, Triệu Tử Thiêm sau một tháng liền chấm dứt mối tình đầu:

“Cậu vẫn còn nhớ Tiểu Hạnh sao?”

Hổ Tử gật đầu: “Đương nhiên, nghe nói Tiểu Hạnh hiện tại cũng đang ở thành phố A đó…” Nói đến đây Hổ Tử giống như nhớ ra chuyện gì đó liền quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm: “À đúng rồi, lần trước mình có gặp A Châu, cậu ấy nói cậu có bạn gái mới rồi, tên là… Bạch Tư phải không?”

Triệu Tử Thiêm giật mình, ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Lương Đông một chút, phát hiện ra hắn vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, có vẻ như không để ý đến cuộc nói chuyện của cậu cho lắm. Triệu Tử Thiêm một lần nữa rơi vào trầm mặc im lặng, Hổ Tử bên cạnh gọi Triệu Tử Thiêm:

“Tử Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm bị tiếng gọi đó kéo lại thực tại:

“Hả…”

Đúng lúc này Hổ Tử nhận được một cuộc điện thoại liền chào tạm biệt Triệu Tử Thiêm rồi rời đi. Hổ Tử đi rồi, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cũng không có ý định lên tiếng, Triệu Tử Thiêm ngượng ngùng bất giác đưa tách cà phê lên miệng uống một hơi lớn rồi đặt xuống. Sau đó Triệu Tử Thiêm giống như cảm thấy có lỗi, cậu cũng chẳng hiểu sao mình đột nhiên lại cảm thấy như thế, vì vậy lúc này liền giả bộ nói lớn:

“A Man có muốn ăn bánh ngọt không?”

Lương Đông không có phản ứng gì, Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy hoang mang muốn bỏ chạy, nghĩ là làm cậu vội đứng lên nói với Lương Đông một câu:

“Em vào toilet một chút!”

Triệu Tử Thiêm bước chân vội vã tiến về phía toilet, cậu chẳng hiểu tại sao mình lại có hành động ngu ngốc như thế, việc gì phải trốn chạy, việc gì phải lo sợ. Triệu Tử Thiêm đứng ở bên trong đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy có một cô gái đang đứng ở chỗ Lương Đông cười nói, Lương Đông có vẻ thấy cô gái này cũng vui vẻ lắm.

Lương Đông lơ đang quét mắt nhìn xung quanh, tình cờ nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đứng im bất động ở trước cửa toilet đang nhìn chằm chằm hắn. Lương Đông trong khoảnh khắc đó cũng giật mình, quay sang nói với người trước mặt cái gì đó rồi cô ấy rời đi.

Triệu Tử Thiêm suy nghĩ một hồi, đột nhiên trái tim liền thắt lại… đây chính là cô gái ngày hôm đó ở trong thang máy, tuy rằng lần đó cậu không nhìn thấy mặt và lần này cũng vậy, nhưng mái tóc dài cùng bộ váy hoa kia không thể lẫn đi đâu được. Có lẽ… đây chính là bạn gái mới của Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm bước về phía trước, làm như không có chuyện gì tiếp tục lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết. Lương Đông ngồi đối diện cũng không có ý định giải thích, mà hắn giải thích làm cái gì trong khi ai kia vốn dĩ chẳng quan tâm đến. Thế cho nên mọi suy nghĩ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều dành hết cho việc đọc tiểu thuyết. Không rõ ngồi bao lâu, đến khi Triệu Tử Thiêm giật mình hét lên một câu:

“Còn có thể quan hệ như vậy?”

Lương Đông có vẻ như cũng vừa lúc đọc đến đoạn Triệu Tử Thiêm đang đọc, vì thế khi nghe Triệu Tử Thiêm nói ra câu kia, hắn ít nhiều cũng hiểu Triệu Tử Thiêm đang nói gì. Hẳn là nói đến việc quan hệ… ân ái, thật ra Lương Đông cho đến bây giờ mới biết, thì ra còn có thể dùng cách đó nữa. Cho nên so với biểu hiện bất ngờ của người trước mặt, hắn cũng bất ngờ không kém. Triệu Tử Thiêm giống như phát giác ra mình đã nói cái gì đó không đúng, đành nuốt một ngụm nước miếng giả bộ cầm tách cà phê lên uống một hơi rồi im lặng.

Hai tiếng trôi qua, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cứ ngồi đọc tiểu thuyết như vậy.

Triệu Tử Thiêm mắt có chút mỏi, lưng hiện tại chỉ muốn nằm xuống, ngáp một cái liền chảy nước mắt, lúc này mới quay sang hỏi Lương Đông:

“Biên kịch còn chưa đến sao?”

Lương Đông thấy bộ dạng mệt mỏi, hai mắt phiếm hồng hơi ướt ướt kia của Triệu Tử Thiêm liền đau lòng, hắn cũng không nhẫn tâm để cho sóc nhỏ nhà mình tiếp tục chịu khổ nữa vì thế liền nói dối:

“Biên kịch vừa rồi mới nhắn tin, công ty cô ấy có chút chuyện cần giải quyết, hẹn chúng ta ba ngày sau”

Triệu Tử Thiêm có điểm nghi ngờ nhưng lại không dám hỏi rõ Lương Đông, cậu chỉ ừ một tiếng.

“Đi về thôi!” Lương Đông mắt thấy đã năm giờ chiều rồi liền đứng dậy

“Hả?” Triệu Tử Thiêm giật mình, cậu hiện tại thật sự vẫn còn chưa muốn về, bởi vì sẽ phải trở về căn nhà của Lương Đông mất.

Không để cho Triệu Tử Thiêm từ chối, Lương Đông đã đứng dậy đi đến phía quầy thu ngân tính tiền. Triệu Tử Thiêm chẳng còn cách nào khác là chạy theo sau hắn. Lợi dụng khi Lương Đông đi vào toilet, Triệu Tử Thiêm liền nhanh nhẹn ăn hết phần bánh matcha ở trên bàn, chỉ ba miếng thôi phần bánh đã nằm gọn ghẽ trong bụng của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm từ sáng đến giờ chỉ uống duy nhất một tách cà phê, hơn nữa cũng không dám uống nhiều, hiện tại thật sự có chút đói. Với lại bánh này để không thật sự là rất phí, cậu cũng không thể mặt dày nói Lương Đông gói về, thế cho nên chỉ còn nhanh chóng ăn hết phần bánh kia.

Quả thật là đói ăn cái gì cũng ngon, Triệu Tử Thiêm chỉ còn thiếu mỗi việc cúi xuống liếm sạch vụn bánh ở trên đĩa thôi. Lương Đông cố ý đi vào trong toilet thật lâu để cho ai kia có thời gian ăn hết phần bánh trên bàn, hắn biết nếu như hắn ngồi ở trước mặt Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn sẽ nhất quyết không chịu động đến.

Khi Lương Đông bước ra bên ngoài, Triệu Tử Thiêm đã sớm đứng ở chỗ đậu xe rồi, ánh mắt của hắn lơ đang nhìn về phía chiếc bàn vừa rồi, quả nhiên phần bánh kia đã biến mất không thấy đâu. Lương Đông dùng chìa từ xa mở khóa xe, Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng tít một cái liền giật mình, miệng vốn dĩ đang nhóp nhép nhai bánh cũng phải dừng lại làm như không có cái gì ở bên trong. Lương Đông buồn cười đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, mắt thấy trên khóe miệng ai đó còn dính vụn bánh, hắn theo vô thức đưa tay lấy xuống định cho lên miệng mình ăn. Nhưng rồi lại nghĩ ra điều gì đó vội vã lau sạch chỗ vụn bánh trên tay rồi bước vào trong xe.

Thói quen chính là đáng sợ như vậy, lần nào đi đến quán cà phê, Triệu Tử Thiêm cũng sẽ gọi một phần nước ép cùng bánh ngọt, còn Lương Đông chỉ gọi duy nhất một tách cà phê. Triệu Tử Thiêm trong lúc ăn bánh rất hay để dính vụn bánh lên miệng, khi đó Lương Đông ngồi đối diện sẽ dịu dàng lấy đi vụn bánh kia rồi cho nên miệng ăn. Triệu Tử Thiêm lúc ấy liền nói đùa:

“Chúng ta chỉ gọi một phần bánh thôi, anh sẽ ăn bánh còn dính trên miệng em!”

Quả thật vụn bánh nhỏ xíu dính trên khóe miệng của Triệu Tử Thiêm so với bánh ở trong đĩa ngon hơn rất nhiều. Lương Đông mỗi lần được ăn bánh liền rất vui vẻ, chỉ thiếu mỗi việc muốn ăn luôn cả bánh đang ở trong miệng người ta mà thôi. Thế mà hôm nay, lại đảo người rồi, Triệu Tử Thiêm ngồi uống cà phê, Lương Đông gọi một ly nước quả cùng bánh ngọt, vụn bánh trên khóe miệng của Triệu Tử Thiêm có ngon thế nào, hắn cũng không thể ăn được nữa.

Triệu Tử Thiêm rất nhanh khôi phục lại tinh thần, bế A Man vào ghế ngồi đằng sau. Lương Đông không nói hai lời liền chậm rãi khởi động xe rời khỏi quán cà phê.

Đây là giờ cao điểm cho nên đường tắc chật kín, Triệu Tử Thiêm vừa rồi mới uống một chút cà phê, hai mắt liền nhíu lại, đến khi nhắm chặt mắt, hơi thở bình ổn, ngả dần xuống bên cạnh rồi nằm hẳn ra dãy ghế đằng sau ngủ luôn.

Lương Đông nhìn lên kính chiếu hậu không thấy Triệu Tử Thiêm ở phía sau liền giật mình hốt hoảng, quay lại thì ra ai kia nằm hẳn xuống ghế ngủ rồi. Lương Đông cứ xoay người lại đằng sau ngắm nhìn người đang ngủ, mắt thấy điện thoại của Triệu Tử Thiêm sắp rơi ra khỏi túi quần, Lương Đông liền có lòng tốt cầm lấy chiếc điện thoại đó để sang bên cạnh. Đúng lúc nhận ra điện thoại của Triệu Tử Thiêm có hai tin nhắn gửi đến. Lương Đông do dự một lúc cuối cùng chậm rãi nhấn xuống dãy số quen thuộc để mở mật khẩu. Đến khi Lương Đông mở được điện thoại ra rồi, trong lòng hắn giống như đang nhảy nhót vì vui sướng, bởi vì… mật khẩu điện thoại của Triệu Tử Thiêm vẫn là 827310.

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm không phải là một người tùy tiện, một người có thể trong lúc nửa đêm cảm thấy ký túc xá bừa bộn liền đứng ra quét dọn một hồi, có thể lười đến mức ngay cả mật khẩu điện thoại cũng lười thay sao. Đã một tháng kể từ khi hai người họ không gặp nhau, Triệu Tử Thiêm sẽ có rất nhiều thời gian để thay đổi mật khẩu, thế nhưng ai kia vẫn lựa chọn không thay, cái này biểu hiện cho điều gì, có phải Triệu Tử Thiêm cũng giống như hắn, đang chờ đợi một cái gì đó. Nhưng đến khi Lương Đông mở hai tin nhắn kia lên, nụ cười trên khóe miệng vốn dĩ dương cao lúc này liền cứng lại. Người gửi tin nhắn được lưu với cái tên là Tiểu Tư, từ khi nào thì Triệu Tử Thiêm dùng cái tên thân thiết như vậy để gọi Bạch Tư, hơn nữa số điện thoại của hắn, Triệu Tử Thiêm cũng chỉ lưu duy nhất một chữ Đông. Tiểu Tư, Tiểu Tư so với một chữ Đông kia của hắn nhiều hơn một chữ, như vậy có phải là phần tình cảm của Triệu Tử Thiêm dành cho Bạch Tư nhiều hơn hắn rồi hay không.

Lương Đông cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng, ấn mở hai tin nhắn kia lên. Tin nhắn thứ nhất chỉ là người tên Tiểu Tư kia hỏi Triệu Tử Thiêm đang làm gì, có rảnh hay không. Tin nhắn thứ hai có nội dung đại loại là muốn Triệu Tử Thiêm dẫn người đó đến công viên chơi, hơn nữa qua tin nhắn này Lương Đông còn có thể đoán ra sóc nhỏ nhà hắn chắc chắn đã đi đến công viên cùng Bạch Tư rất nhiều lần, bởi vì cuối dòng tin còn kèm theo một dòng chữ: lần trước đi chơi rất vui.

Tay cầm điện thoại của Lương Đông không tự giác siết chặt, hắn tức giận đau khổ, tuyệt vọng không cam lòng, thế cho nên trong phút ích kỷ riêng của bản thân, Lương Đông liền nhanh tay xóa hai tin nhắn kia đi. Đến khi để điện thoại đó về chỗ Triệu Tử Thiêm rồi, Lương Đông nghĩ nghĩ cái gì đó liền lấy lại, xóa luôn cả số điện thoại của Bạch Tư trong máy Triệu Tử Thiêm, lưu thêm một chữ Đông nữa vào số liên lạc của hắn. Cảm thấy hai chữ Đông vẫn còn chưa đủ, Lương Đông liền lưu thêm một chữ nữa, cứ một chữ lại thêm một chữ, đến khi số ký tự không cho phép viết thêm Lương Đông mới giật mình nhìn lại đã có hơn cả chục từ Đông trên đó. Đến cuối cùng Lương Đông liền cười khổ, xóa hết tất cả những từ Đông mình viết ra, chỉ để lại một chữ Đông cũ mà Triệu Tử Thiêm lưu. Điều quan trọng chính là chữ Đông đó do người nào viết, chứ không phải là hắn muốn viết nhiều chữ Đông vào là phần tình cảm của Triệu Tử Thiêm đối với hắn sẽ tăng lên như vậy.

Phải mất một tiếng Lương Đông mới có thể lái xe về đến nhà, hiện tại đã là sáu giờ. Triệu Tử Thiêm ở ghế đằng sau vẫn nằm ngủ mê mệt, Lương Đông ngồi phía trước khe khẽ đưa tay lay Triệu Tử Thiêm dậy:

“Đại Thiêm, về đến nhà rồi!”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày một cái, mắt không có ý định mở ra, bực bội ầm ừ. Lương Đông cười khổ, sóc nhỏ nhỏ nhà hắn vẫn luôn ham ngủ như vậy, lần nào cũng đợi hắn bế lên đến tận phòng. Nhưng mà bây giờ, có vẻ không thể làm như thế được nữa rồi. Lương Đông lạnh giọng gọi tiếp:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm vẫn chưa tỉnh ngủ, lầu bầu nói: “Muốn bế…”nhưng nói đến đây liền giật mình mở mắt ngồi bật dậy. Có điểm ngượng ngùng nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

Thói quen chính là đáng sợ như vậy, trong vô thức đều có thể tùy tiện thốt ra. Triệu Tử Thiêm vốn luôn quen được Lương Đông bế lên giường ngủ, quen hắn làm cho tất cả mọi việc. Từ việc làm nhỏ bé cũng đều do hắn hình thành thói quen trong cậu.

Ví như Lương Đông mỗi khi thức dậy, sẽ nhân lúc cậu còn đang lơ mơ ngủ mà mặc áo vào giúp cho cậu. Một tháng không gặp, Triệu Tử Thiêm về nhà cũng đã quen cách ngủ không mặc áo, đến khi thức dậy áo luôn bị mặc ngược lại phải cởi ra thay lại.

Ví như khi uống một chai nước, Lương Đông luôn ở bên cạnh mở sẵn nắp chai. Không có Lương Đông, Triệu Tử Thiêm đến uống nước cũng quên mở nắp, đến khi phát hiện mình đang ngậm một cái chai mới giật mình bỏ xuống.

Ví như lúc nãy, mỗi khi Triệu Tử Thiêm đi ăn bánh sẽ không cần lo mình có dính vụn bánh trên miệng hay không, bởi vì có Lương Đông, hắn sẽ thay cậu làm sạch khóe miệng. Nhưng vừa rồi đi ăn bánh, Triệu Tử Thiêm vẫn là quên không lau miệng.

Hay ví như hiện tại, câu nói muốn bế lên nhà cũng không thể thoải mái nói ra nữa. Cậu vẫn nên là tập thay đổi thói quen dần thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui