Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Ba người đi vào một phòng ở trên lầu hai, ở trong đó đã có sẵn hai người một là biên kịch Sài Kế Đan, một là đạo diễn đã trung tuổi.

Lương Đông nhanh chóng đưa tay ra phía trước cười nói: “Tôi là Lương Đông!” sau đó một tay liền khoác lấy vai Triệu Tử Thiêm: “Em ấy là Đại Thiêm!”

Khương Chí Phong cũng theo đó tự giới thiệu bản thân:

“Tôi là Khương Chí Phong, cứ gọi là Chí Phong là được rồi!”

Đạo diễn bắt tay từng người rồi có điểm bất ngờ nói:

“Thật ra trước khi tới đây tôi rất lo lắng, sợ là hình tượng của các cậu so với tưởng tượng của tôi khác rất nhiều. Không ngờ hôm nay sau khi gặp rồi còn ngoài dự đoán của tôi, thậm chí còn vượt qua khỏi suy nghĩ của tôi nữa. Nên về riêng tôi rất hài lòng, tiếp theo có quay diễn cũng lại có kỳ vọng hơn!”

Lương Đông không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời:

“Kỳ thực chúng ta cũng giống nhau, tôi cũng lo lắng sợ kỳ vọng của anh quá cao, sau đó gặp chúng tôi liền cảm thấy không vừa lòng!”

Sài Kế Đan lúc này mới lên tiếng:

“Cảm giác khi tôi tìm diễn viên thật sự rất thấp thỏm. Tôi nghĩ nhất định là do duyên phận đi, sau khi biết cậu tôi mới tìm được người đầu tiên. Hôm nào các cậu diễn một mình thử, để tôi xem chỉ một mình diễn thì tính cách các cậu như thế nào”

Khương Chí Phong sau khi nhận được cuộc gọi Lương Đông cũng đọc qua thử bộ tiểu thuyết lần này, mặc dù chưa đọc hết nhưng cậu cũng đã đọc qua một số đoạn về nhân vật mình đóng:

“Tôi thấy tôi chính là Trần Tiểu Soái đó!”

Lương Đông khẽ cười lên tiếng:

“Thật ra lý do tại sao tôi tìm hai người họ, tôi nghĩ chính là do khi ở ký túc xá tôi rất hay bắt nạt bọn họ!”

Khương Chí Phong liếc nhìn Lương Đông:

“Là ai?”

Lương Đông ánh mắt liền không tự giác nhìn về phía sóc nhỏ nhà mình:

“Có điều tôi rất ít khi bắt nạt được em ấy!”

Sóc nhỏ nhà hắn rất ranh ma, nếu như lần nào hắn bắt nạt được chắc hẳn lần đó chính là ăn may mà thôi.

Sài Kế Đan vẫn còn chưa thể nhớ tên thật của hai người trước mặt, cho nên liền hỏi thế này:

“Vậy là cậu bắt nạt Trần Tiểu Soái hay là Ngô Sơ Úy? Là Trần Tiểu Soái đúng không?”

Lương Đông chỉ im lặng mỉm cười không nói.

Sài Kế Đan lại hỏi tiếp:

“Ba người các cậu ở cùng phòng sao?”

Lương Đông chậm rãi trả lời:

“Ban đầu là hai chúng tôi ở một phòng…”

Khương Chí Phong ngồi bên cạnh bồi thêm một câu:

“Là hai chúng tôi!”

Lương Đông ánh mắt mang theo ý cười nhìn sang phía Triệu Tử Thiêm:

“Còn em ấy ở phòng kế bên, hiện tại chúng tôi ở cùng nhau, cũng có thể gia tăng tình cảm!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu hiện tại hai chúng tôi ở cùng nhau kia của Lương Đông thật sự muốn quay sang bịt miệng người nào đó lại, Lương Đông nhất định là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mới nói như thế mà.

Sài Kế Đan nửa đùa nửa thật chỉ về phía Khương Chí Phong:

“Thế này chính là hai người cậu lúc đầu ở chung, sau đó liền có người thứ ba nhảy vào sao. Khó chịu lắm phải không, tôi hiểu mà!”

Lương Đông lảng sang chuyện khác:

“Thật ra lúc ở nhà tôi cực kỳ phiền phức, tôi thực sự chính là kiểu không muốn nói nhiều. Ví dụ chuyện tôi đã nói phải làm thế nào một lần rồi, tôi cực ghét phải lặp lại lần hai, tính cách vốn dĩ là như vậy…” Có điều sau khi gặp ai đó, tính cách của Lương Đông liền thay đổi rồi, hắn có thể một ngày liền tục nhắc đi nhắc lại một chuyện, khiến cho Triệu Tử Thiêm cũng phải cảm thấy phiền,

Sài Kế Đan gật gật đầu:

“Vậy tính cách của cậu rất giống Trì Sinh đó!”

Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi:

“Là kiểu tính cách cứng rắn!” nhưng lại mềm mỏng với duy nhất một người.

Nãy giờ Triệu Tử Thiêm chỉ ngồi im lặng không lên tiếng, cho nên Sài Kế Đan liền quay sang hỏi:

“Thế còn Ngô Sơ Úy thực ra rất nghiêm chỉnh, cậu có biết không?”

Triệu Tử Thiêm thấy có người nhắc đến mình thì có chút vội vàng, cố gắng bình tĩnh lại một lúc mới trả lời:

“Tôi ngay từ đầu cũng cảm thấy mình là một người nghiêm chỉnh,…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Khương Chí Phong ngồi bên cạnh đã cướp lời:

“Ban đầu chính là một người chất phác…”

Sài Kế Đan lên tiếng:

“Thật ra Ngô Sơ Úy không phải là người luôn luôn đứng đắn, cậu ta thường sẽ làm chuyện cậu ta cho là đúng, nhưng người xung quanh lại nghĩ là đùa giỡn”

Đây vốn là vai diễn của Triệu Tử Thiêm, nhưng Khương Chí Phong lại rất hăng hái nói thay cậu:

“Chính là kiểu hôm nay muốn bán cháo, ngày mai lại muốn làm xiếc!”

Sài Kế Đan lại quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Ngô Sơ Úy là người rất thích giả bộ, bình thường cậu có giả bộ diễn trò hay không?”

Lương Đông nghe câu hỏi này thì khẽ cười, diễn trò còn không phải là sở trường của sóc nhỏ nhà hắn rồi sao. Cứ nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước, rõ ràng nói mệt rồi còn muốn làm thêm một lần nữa. Sau đó tỉnh dạy nói cháo không thịt không ăn, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết không bỏ sót cái gì.

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Có! Tôi nếu muốn giả bộ như thế nào liền có thể giả bộ”

Hiện tại bởi vì Khương Chí Phong đang ngồi ở giữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, hơn nữa Sài Kế Đan lúc nói chuyện luôn để ý đến từng hành động của hai người họ. Sài Kế Đan nhận ra được một điều, thỉnh thoảng ánh mắt của Triệu Tử Thiêm sẽ luôn chiếu về phía Lương Đông, còn Lương Đông thì khỏi phải nói suốt từ nãy tới giờ luôn để ý tới người ngồi phía ngoài này. Thế cho nên Sài Kế Đan mới đưa tay chỉ về phía Khương Chí Phong:

“Thật ra cậu không nên ngồi giữa hai người họ!”

Đạo diễn ngồi bên cạnh gật gật đầu:

“Đúng thế, cho nên tôi mới cảm thấy cặp đôi này thật loạn mà”

Lương Đông thật sự rất muốn ngồi cùng với sóc nhỏ nhà mình:

“Vậy để em ấy ngồi giữa hay tôi ngồi giữa?”

Đạo diễn xua xua tay:

“Sao cũng được cả!”

Lương Đông vẫy tay với Triệu Tử Thiêm:

“Qua đây ngồi đi!”

Triệu Tử Thiêm đang định đứng dậy, Khương Chí Phong liền nhíu mày ngắt lời:

“Chút nữa đi, bây giờ qua làm cái gì?”

Sài Kế Đan nhíu mày:

“Để hai người họ ngồi cùng nhau đi!”

Triệu Tử Thiêm đi về phía Lương Đông rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, đạo diễn vừa nhìn thấy liền ồ lên:

“Đúng là vấn đề cảm giác mà!”

Sài Kế Đan gật đầu liên tục:

“Đúng, đúng là không ai bằng được, hai người bọn họ cảm giác cặp đôi mãnh liệt như vậy. Hai người họ ở cạnh nhau có phải là cảm giác cặp đôi cực kỳ cương liệt hay không?”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy lại giật mình, không phải đến người ngoài cũng nhìn ra được rằng bọn họ có điều mờ ám đó chứ.

Sài Kế Đan bắt đầu trêu chọc Lương Đông:

“Thôi đừng ra vẻ miễn cưỡng, cậu ấy vừa qua đây cậu liền im lặng. Hay là để cậu ấy về ngồi lại chỗ cũ đi!”

Lương Đông lắc đầu bật cười:

“Cảm giác yên lặng cứ thế biến mất rồi!”

Triệu Tử Thiêm khẽ đánh vào vai Lương Đông, bực bội nói:

“Anh nói cái gì thế?”

Sài Kế Đan bật cười:

“Tức giận rồi!”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông:

“Anh ấy là kiểu nữ sinh Hàn Quốc đó!”

Sài Kế Đan lại đi vào vấn đề chính, quay sang hỏi Khương Chí Phong:

“Cậu diễn cũng không vấn đề gì chứ?”

Khương Chí Phong nãy giờ nhìn hai người bên cạnh vui vẻ trêu đùa, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ghen tị, nghe Sài Kế Đan nhắc đến mình thì giật mình:

“Diễn… cũng tạm ổn, nhân vật Trần Tiểu Soái này cũng không có gì!”

Sài Kế Đan gật đầu:

“Cậu cứ diễn như bình thường là được!”

Khương Chí Phong miễn cưỡng nở một nụ cười:

“Đúng, chỉ cần diễn như bình thường!”

Lương Đông lúc ở nhà chỉ đọc lướt qua tiểu thuyết thôi, căn bản là hắn khi nằm trên giường rồi liền không tập trung lại được, lý do ai cũng biết… sóc nhỏ nhà hắn mị lực rất cao. Thế cho nên lúc này mới nói với Khương Chí Phong:

“Cậu chỉ cần nói thạo giọng thành phố A là được phải không?”

Khương Chí Phong thấy Lương Đông nói chuyện với mình thì vui vẻ lên tiếng:

“Giọng thành phố A của em rất tốt!”

Sài Kế Đan xua tay:

“Không cần, Trần Tiểu Soái trong tiểu thuyết là người tỉnh S, không cần nói tiếng phổ thông!”

Khương Chí Phong hét lên:

“Em cái gì cũng không cần làm! Xin lỗi nhé! Ha ha!”

Sài Kế Đan nhìn về phía Triệu Tử Thiêm và Lương Đông:

“Còn hai người các cậu phải có cảm giác người thủ đô mới được!”

Lương Đông tự tin nói:

“Tôi không có vấn đề gì!”

Triệu Tử Thiêm nhìn sang phía Lương Đông:

“Tôi thấy anh ấy vốn có cảm giác người thủ đô rồi!”

Sài Kế Đan gật đầu hài lòng:

“Giọng cậu ấy rất đàn ông!”

Triệu Tử Thiêm hỏi lại:

“So với nhân vật của anh ấy hả?”

Lương Đông chỉ chính mình:

“Hay là nói tôi?”

Sài Kế Đan lắc đầu:

“Không, ý của tôi là giọng cậu rất hay!”

Triệu Tử Thiêm có vẻ hơi lo lắng:

“Giọng của tôi so với anh ấy không thể man hơn được…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền quay sang Lương Đông hỏi: “Phải không Đông ca?”

Lương Đông đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm cười cười:

“Còn được đi!”

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông, làm bộ trầm giọng hỏi:

“Phải vậy không?”

Lương Đông buồn cười hỏi Sài Kế Đan:

“Như vậy đã được chưa?”

Sài Kế Đan cũng buồn cười gật đầu:

“Hai cậu phải tận dụng thời gian để trao đổi trực tiếp với nhau!”

Lương Đông thản nhiên nói:

“Không cần quan tâm đến thời gian!”

Triệu Tử Thiêm vui vẻ:

“Mỗi ngày đều có!”

Lương Đông xấu xa ý vị thâm sâu:

“Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều trao đổi hai giờ đồng hồ đó!”

Sài Kế Đan có chút tò mò:

“Hai tiếng thì nói những chuyện gì?”

Triệu Tử Thiêm cố gắng che giấu:

“Chuyện gì cũng nói!”

Nhưng mà Lương Đông có vẻ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, liền nói một câu thế này:

“Cô không biết em ấy, có đôi lúc còn không thể nói cơ!”

Triệu Tử Thiêm cúi gằm mặt không lên tiếng, cậu mà nói nhất định người ta sẽ càng nghi ngờ.

“Tôi có điều thắc mắc, các cậu cùng một phòng còn cần phải gửi tin nhắn cho nhau sao?” Đạo diễn lần trước có gọi điện thoại trao đổi với Lương Đông, trong lúc trò chuyện Lương Đông liền vô tình nói đến vấn đề này.

Lương Đông thản nhiên nói:

“Bởi vì chúng tôi muốn dùng!” Có một số chuyện ở trong phòng đông người không thể dùng lời trực tiếp để nói, cho nên Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉ có thể trao đổi qua điện thoại.

Triệu Tử Thiêm lên tiếng giải thích:

“Chúng tôi có thể từ chuyện phim ảnh nói đến chuyện ở nước ngoài!”

Lương Đông ở bên cạnh gật đầu:

“Đúng thế, chúng tôi còn có thể nói chuyện từ diễn viên AV cho đến chuyện Tập Cận Bình, rồi phim ảnh, rồi lịch sử cái gì cũng có thể nói!” Dĩ nhiên thì nói xong liền lại phải làm một chút mới có thể đi ngủ.

Sài Kế Đam giống như nghĩ ra điều gì đó liền quay sang hỏi Lương Đông:

“Cậu hỏi chuyện diễn cùng ông già kia, cậu ấy có nhận hay không?” Lần trước Sài Kế Đàn có gọi điện nói muốn Lương Đông hỏi Triệu Tử Thiêm nếu như có cơ hội nổi tiếng, có chấp nhận cùng diễn cảnh nóng với một ông già hay không. Vấn đề này Sài Kế Đan vốn chỉ là muốn thăm dò tính cách của Triệu Tử Thiêm, xem xem cậu có giống tính cách của vai chính trong tiểu thuyết của cô không mà thôi.

Lương Đông chỉ à một tiếng, Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh liền quay sang hỏi hắn:

“Là chuyện gì vậy?”

Lương Đông mỉm cười, đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Đại Thiêm, nếu có một bộ phim khẳng định sẽ nổi tiếng mà phải cùng ông già diễn cảnh giường chiếu thì em có nhận hay không?”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông:

“Khẳng định sẽ nổi tiếng sao?”

Lương Đông gật đầu:

“Ừ, khẳng định!”

Triệu Tử Thiêm lại hỏi Lương Đông:

“Nhưng mà… nhưng mà ông già kia là thích đàn ông hay phụ nữ?”

Lương Đông buồn cười nói lớn:

“Em để ý hả? Không quan trọng, ông ta theo ý em!”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Lương Đông liền quay sang nói với Sài Kế Đan rằng:

“Lần trước tôi hỏi em ấy, lúc đó em ấy liền không do dự cái gì bảo nhận!”

Triệu Tử Thiêm tức đến độ hộc máu, cậu còn chưa biết Lương Đông hỏi cậu câu đó bao giờ đâu.

Sài Kế Đan cũng thuận theo trêu chọc:

“Vậy hiện tại cậu ấy không được tự nhiên đúng không?”

Lương Đông lên tiếng:

“Hiện tại…”

Nhưng mà chưa đợi Lương Đông nói xong, Khương Chí Phong ngồi bên cạnh đã cắt ngang lời hắn:

“Hiện tại có người khác, anh ấy bắt đầu giả bộ!”

Sài Kế Đan cũng không để ý nhiều đến lời nói của Khương Chí Phong, chỉ lầm bầm nói:

“Kiểu như vậy không gả ra ngoài là tốt nhất!”

Triệu Tử Thiêm bị ba người chỗ này hợp sức trêu chọc liền có điểm luống cuống tức giận:

“Mấy cái người này, là hỏi tôi, tôi còn chưa kịp trả lời, vậy mà…”

Sài Kế Đan để ý được mắt của Triệu Tử Thiêm rất to, cho nên liền nghi ngờ hỏi:

“Mắt cậu sao lại to như vậy, cậu cắt mắt hai mí sao?”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng lắc đầu:

“Không phải đâu!”

Lương Đông ánh mắt mang theo ý cười, chiếu thẳng về phía sóc nhỏ nhà mình. Mắt của Triệu Tử Thiêm thật sự rất đẹp, đẹp đến mức Lương Đông chỉ cần nhìn vào đó chưa đến ba giây thôi liền sẽ tự động lảng tránh, nhất là cái nốt ruồi lệ bên khóe mắt trái kia lại càng tăng thêm vẻ thu hút cái nhìn của người đối diện.

“Là trời sinh!” Lương Đông bất giác nói.

Triệu Tử Thiêm giải thích:

“Rất nhiều người nói mắt tôi là hàng giả!”

Lương Đông đột nhiên nhớ đến khung cảnh lần đầu gặp mặt Triệu Tử Thiêm, liền rất vui vẻ kể ra cho mọi người cùng nghe:

“Hai chúng tôi lần đầu gặp mặt là vào lúc nhà trường tổ chức một kỳ thi, em ấy đứng phía trước tôi, khi đó cũng để kiểu tóc khác, sau đó còn mang kính sát tròng đeo khuyên tai. Tôi còn nghĩ tiểu tử này rốt cuộc là ai a!”

Triệu Tử Thiêm cũng theo đó hồi tưởng lại:

“Tôi khi ấy rất là bất an, mấy người bọn họ đều rất cao!”

Lương Đông gật đầu:

“Phải, một hàng chúng tôi khi đó đều là những người cao một mét chín!”

Triệu Tử Thiêm tự hào lớn giọng:

“Tất cả mọi người đều cao khoảng một mét chín, tôi nghĩ sao lại cao như vậy. Sau đó tôi liền diễn thử một đoạn, hai mươi mấy người đứng đó, chỉ mình tôi được còn bọn họ đều bị loại!”

Lương Đông dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Đúng, chúng tôi một loạt một mét chín đều bị loại, chỉ riêng mình em ấy qua!”

Sài Kế Đan bất ngờ:

“Sao lại thế?”

Lương Đông nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng lên tiếng trả lời: “Đều không biết!”. Vấn đề đó Lương Đông quả thực không biết, tại sao bao nhiêu người có chiều cao vượt trội như vậy lại thua một mình sóc nhỏ nhà hắn. Hắn cũng không biết tại sao hắn thế nhưng lại bị Triệu Tử Thiêm thu hút ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Khương Chí Phong thấy không khí rơi vào im lặng liền lên tiếng:

“Tôi ban đầu học âm nhạc, không phải học diễn xuất. Diễn xuất một ngày cũng chưa học qua, cuối cùng cũng đến tham gia thử”

Sài Kế Đan quay sang nhìn Khương Chí Phong:

“Cậu học âm nhạc gì?”

Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Cậu học phổ thông à?”

Khương Chí Phong lắc đầu:

“Không phải!”

Lương Đông lại đưa tay lên xoa đầu Triệu Tử Thiêm, ở bên cạnh nhẹ giọng nói cho sóc nhỏ nhà mình biết:

“Cậu ấy học mỹ ca!”

Sài Kế Đan thuận theo hỏi lại: “Hai người các cậu đều học mỹ ca à?”

Lương Đông cười cười:

“Tôi không phải nói giọng tôi trời sinh đã như vậy rồi hay sao?”

Sài Kế Đan giống như nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng:

“Cậu học mỹ ca đến lúc có fan meeting sẽ để cậu lên biểu diễn có được hay không?”

Khương Chí Phong vội vàng từ chối:

“Đừng để tôi hát mỹ ca, để tôi,…”

Không cần để Khương Chí Phong nói xong, Lương Đông ở bên cạnh đã lên tiếng cắt ngang: “Để cậu ấy hát nhạc phổ thông hiện đại gì đó đi…” Lương Đông nói đến đây liền đưa tay khoác lấy vai Triệu Tử Thiêm: “Mỹ ca để hai người chúng tôi hát…”

Triệu Tử Thiêm hai mắt sáng lên, gật đầu khẳng định:

“Tôi có thể hát!”

Lương Đông vui vẻ:

“Chúng tôi mỹ ca dân tộc gì đó đều hát qua rồi!”

Sài Kế Đan hỏi:

“Nhạc hiện đại có thể hát hay không?”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một lúc:

“Hiện đại có thể hát, dân tộc cũng có thể hát!”

Đạo diễn nãy giờ ngồi quan sát ba người trước mặt một lượt, lúc này liền cười mờ ám:

“Tôi đang nghĩ cái gì không biết…”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không hẹn mà gặp cùng nhau quay lại nhìn đối phương.

Đạo diễn liền lên tiếng lảng sang chuyện khác:

“Tôi nghĩ Trần Tiểu Soái trong tiểu thuyết được miêu tả rất đen, nhưng mà Khương Chí Phong cậu ta lại trắng như vậy…”

Khương Chí Phong nghe đến đây trong lòng liền vui sướng không thôi, có khi nào bởi vì da cậu trắng mà sẽ được chuyển qua đóng vai chính hay không. Có điều Khương Chí Phong còn chưa vui sướng được bao lâu, Sài Kế Đan ngồi bên cạnh đã lên tiếng:

“Không sao, tôi có thể đem kịch bản sửa lại!”

Triệu Tử Thiêm lúc đầu nghe đạo diễn nói thì lo lắng, rất sợ bởi vì cậu da đen mà để lỡ mất vai chính. Nhưng khi nghe Sài Kế Đan nói có thể sửa kịch bản, cậu mới âm thâm thở nhẹ một hơi. Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình như thế, một tay bất giác đưa lên vai cậu vỗ nhẹ. Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông liền nhận được ánh mắt ôn nhu của hắn. Trong giây phút đó, Triệu Tử Thiêm giống như là không còn lo lắng cái gì cả, cứ như vậy càng lúc càng tự tin hơn.

___

Buổi tối hôm ấy, nhân lúc Triệu Tử Thiêm đi tắm, Lương Đông ngồi bên ngoài không có chuyện gì làm liền bỏ chai dầu bôi trơn kia ra xem xét một lượt. Bởi vì nhãn dán chỉ toàn là chữ tiếng anh, Lương Đông cũng chỉ hiểu được một số từ mà thôi, cho nên liền mở máy tính lên mạng dịch hết một lượt từ công dụng đến thành phần của chai dầu bôi trơn đó.

Lương Đông còn rất tỉ mỉ ghi lại những lời dịch đó ra một bản lưu lại trên máy tính. Triệu Tử Thiêm từ trong phòng tắm bước ra thấy Lương Đông như vậy liền nghĩ ngay là lừa lớn ngồi đọc tiểu thuyết, thế cho nên mới chậm dãi đi đến bên cạnh xem. Triệu Tử Thiêm vừa nhìn vào trong máy tính, phát hiện ra Lương Đông đang viết cái gì đó. Nội dung ở bên trong máy tính rất kỳ lạ, có một đoạn thế này: Giúp quan hệ dễ dàng, không gây cảm giác khó chịu, dùng như không dùng. Hãy trải nghiệm một lần để thấy sự khác biệt của nó. Nó thật sự an toàn và không gây kích ứng da. An toàn với tất cả trường hợp, khi sử dụng đồ chơi tình dục, hoặc để bôi trơn mà không cần dùng đồ chơi. Khiến cho quan hệ cảm thấy trơn tru và thoải mái…

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, lúc này mới để ý thấy bên cạnh Lương Đông có để chai dầu bôi trơn mà lần trước Đinh Nhạc tặng. Không cần suy nghĩ nhiều, ai kia liền mạnh mẽ đưa tay đánh thẳng vào đầu Lương Đông rồi hét lớn:

“Anh làm cái gì thế?”

Lương Đông nãy giờ ngồi dịch rất chăm chú, cho nên không biết Triệu Tử Thiêm đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào: “Anh dịch cái nhãn của chai dầu này” Nói đến đây Lương Đông còn không sợ chết đưa chai dầu đó lên trước mặt của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm đối với chuyện ngày hôm đó vẫn còn bị bóng ma tâm lý, cho nên chỉ cần nhìn thấy chai dầu kia liền nhịn không nổi run người một cái. Đôi tay nhanh chóng giật lại chai dầu trên tay Lương Đông giấu lại sau lưng:

“Ai cần anh dịch, chai dầu đó sau này sẽ không cần dùng nữa!”

Lương Đông nhíu mày:

“Sao lại không cần dùng? Em không phải còn khen mùi đó rất thơm hay sao?”

Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông không nói. Xoay lưng bỏ chai dầu đó vào trong ngăn tủ rồi lên giường đắp chăn, bỏ điện thoại ra tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Lương Đông định nhoài người sang bên cạnh lấy chai dầu đó để dịch tiếp:

“Anh đang dịch nhãn dán của nó, dịch đến đoạn chống chỉ định rồi. Anh phải xem em có bị dị ứng bởi thành phần nào trong đó hay không, tại sao hôm ấy khi dùng xong em lại bị sốt cao như thế!”

Triệu Tử Thiêm tức giận đẩy Lương Đông về chỗ cũ, trong lòng âm thầm nghĩ còn không phải cậu ngày hôm đó bị Lương Đông làm cho đến bất tỉnh nhân sự hay sao. Lần đầu đã khủng bố như vậy, không bị sốt cao mới là lạ:

“Ngồi im đi, em nói sau này không dùng chai đó nữa, anh còn cần phải tốn công dịch nghĩa hay sao?”

Lương Đông im lặng một lúc mới nói:

“Sao sau này không dùng, em cũng nói em thích mùi hương đó còn gì. Thôi được rồi, nếu em không thích mùi hương đó thì ngày mai anh sẽ đưa em đi mua mùi hương khác!”

Triệu Tử Thiêm hiện tại thật sự muốn dùng chai dầu bôi trơn kia chặn miệng Lương Đông lại. Cậu đã nói rõ ràng như thế rồi mà ai kia cứ suy nghĩ sang chuyện khác:

“Em nói sau này sẽ không dùng bất cứ một chai dầu nào nữa. Sẽ không làm nữa, anh có hiểu hay không?... Đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa!”

Lương Đông nhíu mày:

“Tại sao không làm? Không phải là…”

Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng:

“Không có tại sao, em nói không làm thì không làm!”

Lương Đông bắt đầu tiến sát về phía Triệu Tử Thiêm, đôi tay không trung thực sờ soạng khắp người cậu:

“Như thế nào không làm, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng thôi… sẽ không đau, không…”

Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh đã dùng ánh mắt sắc lạnh chặn giọng hắn lại:

“Anh ngoài chuyện đó ra không còn có chuyện nào để nói à?”

Đôi tay của Lương Đông đã sớm luồn vào trong áo của Triệu Tử Thiêm vuốt ve một hồi, giọng nói mang theo hơi thở nóng ấm phả vào cần cổ cậu:

“Thật sự là ngoài em ra… anh không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa rồi!”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, lạnh lùng gạt tay Lương Đông xuống:

“Đông ca, em cần phải đọc tiểu thuyết!”

Lương Đông giật lấy điện thoại của Triệu Tử Thiêm để sang một bên:

“Đọc tiểu thuyết sao, để anh đọc giúp em…”

Triệu Tử Thiêm cũng hết cách chỉ còn biết bực bội ngồi dậy tựa người vào đầu giường im lặng không nói. Lương Đông bắt đầu cầm điện thoại lên đọc:

“Trì Sinh chưa bao giờ cảm nhận được sự dồn ép chặt chẽ như vậy, cái mông có lực như vậy, mỗi lần đều làm cho hắn dục vọng khoái cảm. Ngô Sơ Úy vội vã thúc giục, Trì Sinh tôi muốn cử động. Trì Sinh ôm Ngô Sơ Úy lại, dùng miệng gặm cần cổ cậu, cậu gọi tôi là cái gì?...”

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu, Lương Đông là đang muốn trêu chọc cậu, vì thế Triệu Tử Thiêm liền giật mạnh điện thoại trên tay Lương Đông:

“Đưa đây đi, không cần anh đọc nữa!”

Lương Đông bật cười, một tay hiển nhiên chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm. Vốn là đang định xoa xoa một chút, ai ngờ sóc nhỏ xấu xa nào đó đã đánh mạnh vào tay hắn một cái, cảnh cáo nói:

“Còn không nghiêm túc thì đừng trách!”

Lương Đông không sợ chết, móng lừa vẫn kiên định chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm mới chịu:

“Sờ một chút cũng không cho!”

Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ra rồi lấy chăn che đùi mình lại:

“Đi mà sờ của anh!”

Lương Đông không sờ được phía dưới, liền to gan lớn mật sờ lên phía trên, tay luồn vào trong áo Triệu Tử Thiêm có ý định di chuyển lên cao:

“Không cho anh sờ cái đó, vậy anh sờ chỗ này…”

Triệu Tử Thiêm định bước xuống giường, Lương Đông liền nhanh tay kéo cậu lại:

“Được rồi, được rồi…chỉ ôm eo thôi, ôm eo mà thôi!”

Tay của Lương Đông quả thật không di chuyển lên phía trên nữa, nhưng mà hắn vẫn không có ý định bỏ tay ra khỏi người Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cũng không thể làm cách nào khác. Bây giờ mà cậu có muốn đi ra khỏi phòng, Lương Đông có thể để cậu đi sao, chi bằng cứ để như vậy có vẻ là cách hay hơn.

Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường, im lăng một lúc thì quay sang gọi Lương Đông:

“Đông ca…”

Lương Đông ừ nhẹ một tiếng, Triệu Tử Thiêm lại tiếp lời:

“Sau này sẽ không làm chuyện đó nữa…”

Lương Đông không nói, Triệu Tử Thiêm khẽ quay người sang thì phát hiện ai kia đã sớm ngủ rồi.

___

Lãnh đạo mấy ngày nay dính scandal nên hôm nay tôi mới có thời gian ra chương mới -_-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui