Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm

Chương 44: ĐIÊU DÂN TO GAN
Trên đời này có một loại người cực kỳ may mắn, đầu thai vào nhà tốt, sinh ra liền ngậm thìa vàng, hơn nửa đời người xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ chưa từng vấp ngã, chỉ ngoại trừ không thể phản kháng, thì có thể tính được viên mãn.
Đại trưởng công chúa Nguyên Hoành chính là loại người này, cha ruột cùng em trai đều là Hoàng đế, duy nhất không viên mãn chính là trượng phu chết bệnh, sớm thủ tiết, trừ cái đó ra nàng là Đại trưởng công chúa độc nhất vô nhị của Nam Tề, tiểu nha đầu Nguyên Thù dựa vào Hoàng Quý Phi sủng ái lớn lên, tương lai còn có rất nhiều thay đổi, trừ phi Nhị hoàng tử làm Hoàng đế, nếu không thì không thể nào so sánh với Đại trưởng công chúa.
Về phần tên ăn mày nho nhỏ đầu đường, cũng chỉ là sự tồn tại như sâu kiến, Đại trưởng công chúa quen ở trên cao nhìn xuống người khác nên cũng không cảm thấy có thay đổi bao nhiêu, biểu cảm của công chúa dần dần bình tĩnh trở lại, trong quá trình chờ đợi cân nhắc nên vãn hồi tín nhiệm của Hoàng đế như thế nào, đồng thời ứng đối với cảm xúc của Hoàng đế thì trong lòng đã chuẩn bị xong một hai ba loại phương pháp rồi, lúc này nàng không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía cao thủ ba phải Kinh Hoài.
Vì suy nghĩ cho tiền đồ của nhi tử, xem ra khi nhàn hạ nàng cũng nên thỉnh giáo vị lão đại này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khi trưởng công chúa suy nghĩ vô bờ bến, tiểu ăn mày bị thủ vệ tiền điện mang vào đại điện.
Trên triều đình, triều thần đứng ở phía sau ghé mắt nhìn lên: Ai nha tiểu tử này mặc một thân quần áo rách nát, làn da ngăm đen, còn mang chiếc mũ rách nát, không phải chỉ là tên ăn mày đầu đường tầm thường nhất ở kinh thành sao? Nhưng mà... bộ dáng này lên điện, thật sự thất lễ với bệ hạ!
Tiểu ăn mày bước vào cửa điện, giống như bị cả điện đỏ tím dọa sợ, che đậy tay áo rụt lại bả vai đầu cũng không dám ngẩng lên, đi tới hàng phía trước trong cái nhìn chăm chú của văn võ quan viên, ánh mắt liếc nhìn trái phải, lập tức liền nhìn thấy Tứ hoàng tử nằm trên cái giường, ngược lại giống như người bạn xa nhau được gặp lại, hưng phấn chạy mấy bước vọt tới, chỉ vào vết máu trên mặt Tứ hoàng tử hô lên: "Điện hạ, tên mập mạp chết bầm lại đánh người nữa?"
Mập mạp chết bầm Hoàn Diên Ba: "..."
Đại trưởng công chúa: "..."
Bình sinh Đại trưởng công chúa giao thiệp với giai cấp quyền quý, Cấm Kỵ Ti chỉ phụ trách thẩm tra quan viên, bản án của bình dân bách tính vẫn giao cho Tam ti thẩm vấn theo quá trình bình thường, loại chợ búa lưu manh nào cần phải trưởng công chúa nàng tự mình hành động.
Tiểu ăn mày nắm lấy tay không còn chút sức lực của Tứ hoàng tử, kích động xem xét trên dưới, dường như quên cả sợ hãi, một mực ồn ào: "Điện hạ tuyệt đối đừng động, không thể cử động thêm nữa đâu, có chút vết thương nhìn không nghiêm trọng lắm, nhưng không chừng sẽ mất mạng. Tiểu Vinh trong miếu nhỏ của chúng ta chính là bị người đập một tảng đá lên trên đầu, lúc ấy nhìn không có chuyện gì, ngủ một đêm cuối cùng không có tỉnh lại..." Não chảy máu chính mất mạng nha!
Chúng thần cả điện: "..."

Phó Sâm cúi đầu, liều mạng nín cười.
Hoàng đế bệ hạ: "Ngự y..."
Tứ hoàng tử đưa tay ngăn cản ngự y muốn lại gần xử lý vết thương, thê lương nói: "Ta chết không có gì đáng tiếc, chính là muốn làm phiền Trương Nhị ca đến trên điện làm chứng cho ta!"
Đại trưởng công chúa rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quát: "Lớn mật, bên trong Kim điện, há lại cho ngươi ồn ào?"
Tiểu ăn mày giống như bị nàng hù dọa, rụt rụt vào bên cạnh giường của Tứ hoàng tử, giảm thấp giọng xuống hỏi: "Nàng... nàng là ai nha?"
Nhị hoàng tử có lòng tốt trả lời: "Vị này là Đại trưởng công chúa, thân mẫu của Hoàn biểu huynh."
Tiểu ăn mày tiến lên một bước, giống như trong lòng không chắc, lại rụt một bước ra sau, một bộ dáng ngoài mạnh trong yếu, lại ồn ào cả điện đều có thể nghe được: "Lúc ta hành khất đi ngang qua học đường, nghe được tiên sinh giảng rẳng, nhi tử bất hiếu là tội của phụ thân, mập mạp nhà ngươi... đứa con trai kia của người đè điện hạ đánh, chẳng lẽ không phải người làm mẫu thân như người không có dạy hắn?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại trưởng công chúa khí nghẹn: "Ngươi một tên điêu dân!"
Tứ hoàng tử cật lực nhắc nhở nàng: "Phụ hoàng... Trương Nhị ca còn chưa hành lễ với phụ hoàng?"
Tiểu ăn mày mới tỉnh mộng, ngẩng đầu lên lén nhìn một chút, lập tức có nội hoạn quát bảo ngưng lại: "Lớn mật, há có thể nhìn thẳng thiên nhan?"
Nam Tề Hoàng đế phất tay, ngăn thái giám.
Hắn vậy mà cảm thấy tiểu ăn mày nói rất có đạo lý, Hoàn Diên Ba tùy ý khi nhục hoàng tử, chẳng lẽ không phải làm mẫu thân không dạy bảo, không chịu quản thúc?

Huống hồ Đại trưởng công chúa vào tỏng điện, ngay cả một câu quan tâm thương thế của Tứ hoàng tử đều không nói, tiểu ăn mày không thân không thích vào điện đã đi thẳng đến chỗ Tứ hoàng tử, sự cân bằng trong lòng của hắn không khỏi lại sai lệch một chút.
Tiểu ăn mày cũng là dứt khoát, lúc này quỳ rạp xuống đất, đông đông đông dập đầu ba cái với Hoàng đế bệ hạ: "Thảo dân Trương Nhị, gặp qua vạn tuế gia!"
Hoàng đế thân hỏi: "Trương Nhị, nghe Tứ hoàng tử nói, hôm qua là ngươi cứu được hắn, nhưng Hoàn Diên Ba nói ngươi cùng Tứ hoàng tử hợp lại đánh hắn, ngươi nói thế nào?"
Đường Anh nhanh chóng quay đầu nhìn lướt qua Hoàn Diên Ba, tràn đầy kinh ngạc: "Hoàn công tử nói thảo dân cùng Tứ hoàng tử thợp nhau đánh hắn, sao trên mặt hắn một chút tím xanh dấu đỏ đều không có, ngược lại là Tứ hoàng tử bị đánh đều sắp mất đi nửa cái mạng?"
Ánh mắt chúng triều thần đều nhìn về trên mặt của tên mật mạp trắng trẻo Hoàn Diên Ba tinh tế tìm kiếm, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không ngoại lệ, thế nhưng là đừng nói là một chút dấu vết, liền ngay cả một chút vết xước đều đều không có, mặt của Hoàn Diên Ba béo như chiếc màn thầu vừa ra khỏi lồng, mềm mềm mập trắng, bề ngoài cực tốt.
—— đây là khuôn mặt bị đánh?
So với mặt của hắn, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của Tứ hoàng tử kia mới càng có sức thuyết phục, mới càng giống người bị hại.
Hoàn Diên Ba cũng phát hiện chuyện này, nhưng tiểu ăn mày lúc ấy không đánh vào mặt hắn, một gương mặt béo đều sắp tức giận đến móp méo, há miệng liền mắng: "Đồ khốn, lúc đó chẳng lẽ ngươi không có đá lão tử sao?" Hắn ở trước mặt Hoàng đế được nuông chiều đã quen, phẫn nộ nên càng là không lo được lễ nghi.
Đại trưởng công chúa vội vàng ngăn lại: "Diên nhi im miệng!" Nhưng nàng ngày xưa yêu chiều đã quen, mọi thứ tùy theo nhi tử làm ẩu, Hoàn Diên Ba làm sao nghe lọt lời nàng, chẳng những mắng to, còn làm bộ muốn đánh.
"Oan uổng quá bệ hạ!" Đường Anh thấy tình thế không ổn liền chui vào trong đám người, cũng mặc kệ là ai hay là Chu lão đại nhân, liền tránh sau lưng người ta, hết lần này tới lần khác giọng không thấp, một giọng khàn khàn vang vọng trong điện: "Chúng ta vào giang hồ ăn xin, nghĩa tự đi đầu, thảo dân nói ít thì cũng trông coi đám ăn mày bốn con phố, các huynh đệ dưới tay đều nhìn thấy, chẳng lẽ rảnh rỗi không có việc gì tìm người đánh nhau? Hôm qua thảo dân mang theo mấy huynh đệ đi ngang qua ngõ hẻm bên cạnh Yến Nguyệt Lâu, phát hiện một tên mập mạp chết bầm —— à không, là Hoàn công tử đang đè một thiếu niên gầy teo đánh, vừa đánh vừa mắng, nói cái gì coi như ngươi cáo trạng cũng vô dụng, nói cái gì mẫu thân ngươi ti tiện, chính ngươi cũng thế..." Nàng giống như kịp thời ngừng lại, nhưng trong điện ai không biết câu chưa hết của nàng.
Chân mày Hoàng đế bệ hạ cau lại.
—— nói như vậy ngay cả bách tính ngoài cung cũng biết Hoàn Diên Ba tùy ý khi nhục ẩu đả hoàng tử?

Hoàn Diên Ba: "Điêu dân, muốn chết!"
Đường Anh hô to: "Nắm đấm mập của ngươi đều sắp đánh chết người ta, ta nhìn không được, lại sợ liên lụy các huynh đệ, để bọn hắn sơ tán tùy cơ hành sự, tự mình chạy tới đẩy ngươi."
"Ngươi là đẩy sao? Ngươi rõ ràng là đạp!" Hoàn Diên Ba hoàn toàn chính là hài tử bị làm hư, hôm nay lại là phẫn nộ không nghe khuyên bảo, dáng vẻ trong điện hoàn toàn biến mất: "Lão tử hôm nay muốn xé nát miệng của ngươi!" Đuổi theo muốn đánh Đường Anh.
Đại trưởng công chúa lao lực quá độ, cầu viện mấy vị đại nhân lân cận: "Làm phiền mấy vị giữ chặt hắn!"
Nhưng Hoàn Diên Ba giống như một tòa núi thịt, giờ phút này mạnh mẽ đâm tới, mấy vị đại nhân hàng trước đều là tay chân lẩm cẩm, ngộ nhỡ bị hắn đụng vào đều không phải tiêu đời luôn sao, nên đều xê dịch sang một bên, nhường ra một con đường cho Hoàn Diên Ba.
Kinh Hoài còn trấn an Đại trưởng công chúa: "Hoàn công tử cũng chính là tức giận nhất thời, bệ hạ sẽ không phạt nặng hắn." Nhiều năm như vậy đều không bị gì, ai từng thấy Hoàn Diên Ba chịu thiệt trong cung?
Hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng mắt lạnh nhìn xuống, không nói một câu, mặc cho tình thế chuyển biến xấu, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Đường Anh giơ cánh tay của mình vừa tránh vừa nói cho đám người trong điện: "Thảo dân cũng chưa từng được ăn no bụng, trên cánh tay không còn sức lực, có thể đẩy được ngươi sao? Còn không dùng chân đẩy, nói không chừng Tứ điện hạ cũng sắp bị ngươi đánh chết trong ngõ hẻm, thật sự mất mạng người đó!"
Phó chỉ huy sứ rất muốn tiến lên kéo tay áo của nàng xuống, che khuất cánh tay bị nàng bôi đen, hung hăng quở mắng một trận: Lên điện liền lên điện, tùy ý lộ cánh tay kéo tay áo làm cái gì?
Ngay trước mặt cả điện văn võ cùng Hoàng đế bệ hạ, Phó Sâm kìm nén sự xúc động của mình, biểu cảm trên mặt càng thêm lạnh lùng, ngược lại giống như máy làm lạnh đang tăng tốc khởi động, những võ tướng đứng trước sau hắn đang loạn lên, yên lặng dời mấy bước sang bên cạnh.
Chúng thần nhìn thấy cánh tay gầy nhỏ tong teo kia, lại so với bộ dáng Hoàn Diên Ba tai to mặt lớn, nghĩ thầm: lá gan của tiểu ăn mày cũng thật to lớn, ba tên tiểu ăn mày như hắn cộng lại đều không nặng bằng Hoàn Diên Ba, mà cũng dám bước lên đi cứu người, thật đúng là... không biết là ngu xuẩn hay là nên nói hắn ngây thơ thiện lương đâu?
Nhưng mà tiểu ăn mày nói cũng đúng, nàng không đẩy được, dùng chân đạp không được sao?
Vương Hữu ngăn trước mặt Đường Anh, ngăn cản Hoàn Diên Ba nổi giận đánh người, nhưng lúc kêu lại là Đại trưởng công chúa: "Đương điện hành hung, công chúa điện hạ có biết tội?"
Dù là Đại trưởng công chúa trí kế vô song, thế nhưng là đụng tới nhi tử ngu như heo, đều sắp bị hắn làm tức ngất đi, từng lần một ngăn cản: "Diên nhi, trở về!"
Hoàn Diên Ba nào nghe lọt?

Hắn bị tiểu ăn mày chọc giận, đúng là hận không thể giết chết tên điêu dân này, lại không biết Đường Anh là cố ý chọc giận hắn, làm loạn phương thức của Đại trưởng công chúa, mới dễ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nàng từ sau lưng Vương Hữu đại nhân nhô ra một cái đầu, nửa thật nửa giả hô: "Ngay trước Hoàng đế bệ hạ mặt ngươi cũng dám đánh người, xuất cung ngươi chắc giết người nha?" Nàng lúc này ngồi xổm xuống trên mặt đất, khóc la om sòm: "Ta cũng không trốn nữa, coi như bây giờ tránh thoát đi, chờ xuất cung, nói không chừng ngay cả mặt trời ngày mai đều không thấy được." Nàng hô lên: "Bệ hạ, thảo dân chính là tên ăn mày, mệnh tiện cực kì, nhưng Tứ điện hạ là người kim tôn ngọc quý, sao có thể chịu sự uất ức này? Chẳng lẽ nhi tử của Đại trưởng công chúa còn tôn quý hơn cả Hoàng tử hay sao?"
Lời nàng vừa nói ra, sắc mặt Đại trưởng công chúa cực biến.
Cho dù trong nội tâm nàng khinh thị Tứ hoàng tử, nhưng khi trước mặt văn võ bá quan, cũng quyết không thể thừa nhận.
Thế nhưng là điêu dân này chân trần không sợ mang giày, vậy mà bóc trần chuyện này tại chỗ, không phải để trong lòng Hoàng đế dấy lên khúc mắc sao?
"Điêu dân lớn mật, cốt nhục hoàng thất há lại cho ngươi ly gián?"
Đường Anh: "Nếu như không phải thảo dân đi ngang qua hành hiệp trượng nghĩa, cứu được Tứ hoàng tử một mạng, thì chắc điện hạ cũng bị đánh chết rồi, chẳng lẽ còn sợ ly gián? Thế này sao là cốt nhục hoàng thất, rõ ràng là kẻ địch!"
Hoàn Diên Ba: "Lão tử hôm nay liền đánh chết tên điêu dân ngươi!"
Trên kim điện loạn thành một bầy, Tứ hoàng tử muốn xuống giường đi cứu mạng ân nhân của mình, Nhị hoàng tử Tam hoàng tử vịn hắn, còn lại quần thần cản đỡ, khoanh tay đứng nhìn náo nhiệt, xem Đường Anh bị đánh... khiến cho cả triều thành một mớ hỗn độn.
Nam Tề Hoàng đế vỗ long án: "Đều im ngay cho trẫm!"
Thủ vệ tiền điện xông lại đè Hoàn Diên Ba muốn giết người lại, văn võ triều thần ai về chỗ nấy, cuối cùng là ngăn lại cuộc nháo kịch này.
---------------
Tác giả có lời muốn nói: Điêu dân!
Tên mập mạp chết bầm cùng với phụ huynh của hắn: "Điêu dân lớn mật, muốn chết!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận