Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Edit: Khả Khả

Thời tiết cuối thu, hoa quế trong trấn đã rụng hơn phân nửa, dưới cái lạnh mùi hương vẫn còn quanh quẩn trong không khí.

Bến đò, người đến người đi tấp nập, nhóm người khuân vác hàng hoá hăng say làm việc, bên cạnh có sạp mì Dương Xuân đã bán được mười mấy năm, còn có vài bạn nhỏ ríu rít đuổi bắt nhau…

Khung cảnh giống y hệt như trong trí nhớ của nàng.

Dường như nhìn nhau qua lớp màng lụa mỏng khiến người ta sững sờ.

Gió lạnh thổi bay góc khăn che mặt, lập tức có bàn tay trắng nõn đè xuống, che chắn kín mít, ngăn cản những ánh mắt tò mò.

Ý thức được bản thân mình thẫn thờ một hồi lâu, Vân Kiều thu ánh mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó xách làn váy nhẹ nhàng bước lên mặt đất.

“Phu nhân, đợi ta!” Nhạc Nhân mang theo tay nải, cẩn thận bước lên bờ, nàng ta vỗ ngựa, thở phào nhẹ nhõm.

Vân Kiều nhìn dáng vẻ cực kỳ thận trọng của nàng ta, nàng chỉ che miệng cười: “Ngươi đúng là con vịt cạn mà!”

Mấy ngày trước, Nhạc Nhân gặp Vân Kiều trong một lần mua xiêm y, trang sức ở trên bờ. Khi đó nàng bị trộm túi tiền ở tửu lâu, cho nên không có tiền trả, vừa tức vừa ấm ức, đến mức vành mắt đỏ lên.

Vừa hay Vân Kiều gặp được, trông thấy bộ dạng đáng thượng của nàng, Vân Kiều tiện tay thanh toán luôn, kết quả dính đến bây giờ.

Theo như Nhạc Nhân nói, nhà nàng là tiêu cục, vì bất mãn cha mẹ tự ý sắp xếp hôn nhân, cho nên mới trốn nhà đi.


Nào ngờ đâu, chỉ mới có mấy ngày đã bị kẻ xấu trộm hết tiền bạc.

Nhưng nàng ta không muốn lầm lũi quay về, cho nên muốn đi theo Vân Kiều.

Vân Kiều lẻ loi một mình, đôi lúc đi đường sẽ cảm thấy buồn chán, nhìn thấy Nhạc Nhân có chút quyền cước, cũng không hại gì, cho nên để nàng ấy đi theo.

Sau khi Nhạc Nhân lên bờ, cuối cùng đã biến mất cảm giác lênh đênh kia, nàng như trút được gánh nặng, xoay hai vòng, lúc này mới đuổi kịp Vân Kiều, tò mò nói: “Trước đây ngài từng đến đây sao?”

Vân Kiều nghe vậy, nhẹ gật đầu, mơ hồ nói: “Đã từng!”

Nàng không hề đề cập về lai lịch của bản thân cho Nhạc Nhân nghe, cũng chưa từng nói cho nàng ấy biết đây là thị trấn mình ở từ nhỏ đến lớn.

Nhạc Nhân xoa xoa chiếc bụng, ánh mắt dừng ở một quán ăn cách đó không xa.

“Đói bụng sao?” Vân Kiều nhìn thấy phản ứng của Nhạc Nhân, nàng đổi hướng dắt Nhạc Nhân qua.

Quán mì này đã mở ở gần bến tàu hơn mười mấy năm, từ khi Vân Kiều biết buôn bán, nó đã có ở đó, nàng gọi cho Nhạc Nhân một chén mì, thêm một phần bí om.

Nhạc Nhân ngửi thấy mùi hương kia, cảm thấy cực kỳ muốn ăn, song vẫn có chút thắc mắc: “Phu nhân không đói sao?”

Vân Kiều lắc đầu, rồi chậm rãi rót chén trà cho mình.

Mấy năm nay, thỉnh thoảng nàng có đến đây ăn mì, nếu tháo khăn che mặt xuống, sợ là chủ quán sẽ nhận ra.

Nhạc Nhân muốn nói rồi lại thôi, nàng lấy chén mì Dương Xuân, nhìn Vân Kiều cúi đầu uống trà.

Nhạc Nhân thấy vị phu nhân này là người cực kỳ mâu thuẫn.

Trông cử chỉ và lời nói thì giống như là khuê tú của gia đình cao môn nào đó dưỡng ra, ngay cả khi ngồi tránh nắng uống trà, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang phong thái ưu nhã ung dung. Nhưng tính khí không hề nóng nảy, dọc đường gặp phải vô số chuyện, nàng chưa từng oán hận một câu, tính tình cực kỳ hiền hoà.

Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt lại hoà hợp tự nhiên trên người nàng.

“Sao lại nhìn ta như vậy?” Vân Kiều đặt chén trà xuống, chân mày hơi nhíu lại: “Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”

Nhạc Nhân vội lắc đầu, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Giờ tan tầm, nhóm lao động tay chân của bến tàu đến đây ăn cơm, vừa mới ngồi xuống liền hào hứng bàn luận tin tức.

“Vị Trần Hoàng Hậu ở Kinh Thành kia đã chết rồi!”

“Nghe nói là khi theo Thánh Thượng đi thu săn, bên hành cung cháy lớn, thật không may, cháy đến tận tẩm cung của Hoàng Hậu!”


“Thánh Thượng bi thương quá độ, đổ bệnh không dậy nổi, không thể lâm triều…”

“……”

Phát sinh chuyện lớn như vậy, so với chuyện xóm giềng thì thú vị hơn nhiều, nhắc đến đây lại chọc cho mọi người sôi nổi bàn luận. Nhạc Nhân ban đầu đang chuyên tâm ăn uống giờ đây không nhịn được tò mò, phải quay đầu nhìn, dựng lỗ tai lên nghe bọn họ thảo luận.

Bình Thành cách Kinh Thành rất xa, tin tức truyền đến cũng chậm hơn nhiều, truyền miệng thành nhiều phiên bản, làm sai lệch rất nhiều thông tin.

Vân Kiều thản nhiên nghe xong, chỉ cười cho qua chuyện.

Tỷ như tràng lửa lớn kia. Màn đêm buông xuống, nàng đến phật đường cầu phúc cho Bùi Thừa Tư, phật đường kia đã bỏ hoang nhiều năm, cho nên nơi xảy ra chuyện không phải là tẩm cung của Hoàng Hậu.

Còn nữa, sở dĩ Bùi Thừa Tư không lâm triều, phần lớn là do thương thế trên người chưa khỏi, không phải là vì “bi thương quá độ”.

Có lẽ hắn sẽ đau lòng, sẽ nghi ngờ, nhưng sẽ không vì vậy mà trì hoãn chính sự.

Vân Kiều không rõ màn tiếp theo Trần Cảnh sẽ đối phó thế nào, nhưng hiện giờ xem ra, tin Hoàng Hậu chết đã được truyền ra, ai cũng đã biết, chứng tỏ Bùi Thừa Tư đã chấp nhận chuyện này.

Sau khi đã chiêu cáo thiên hạ, nàng sẽ không thể “sống” trở lại.

Ban đầu không nên xuất hiện “Trần Hoàng Hậu”, rõ ràng là không có thật, tựa như pháo hoa đêm sinh thần của nàng, một giây lướt qua, khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, sau đó tĩnh lặng như chưa có gì.

Rồi Thanh Hoà Cung cũng sẽ có chủ nhân mới, đợi qua vài năm nữa, sẽ không còn ai nhắc đến tiên hoàng hậu đoản mệnh nàng nữa.

Vân Kiều vô cùng hài lòng, nàng hít một hơi thật sâu, mùi hương hoa quế quen thuộc khiến tinh thần nàng thả lỏng, cảm thấy vô cùng yên bình.

Đợi Nhạc Nhân ăn cơm xong, Vân Kiều đưa nàng đến khách điếm trong trấn để nghỉ ngơi.

Nói cũng thật khéo, căn phòng nàng ở trọ, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy căn nhà nhiều năm trước nàng ở phía xa xa.


Chỉ là, có nhiều cố kỵ, nàng không dám tự ý đi qua.

Vân Kiều tin tưởng sự sắp xếp của Trần Cảnh, nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối, huống hồ, Bùi Thừa Tư không phải kẻ ngốc ai nói gì cũng tin.

Đặc biệt là câu nói không rõ của Bùi Thừa Tư trước khi hôn mê, mỗi khi Vân Kiều nhớ đến, nàng đều có cảm giác, Bùi Thừa Tư đã biết tất cả.

Dù rằng, sau khi hắn nói “bắt đầu lại”, hắn cố ý nịnh nọt dỗ dành nàng, dù rằng, thoạt nhìn hắn mừng như điên, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn rất rõ.

Cũng vì nguyên nhân đó, cho nên sau khi rời kinh Vân Kiều cũng chưa trở về nhà, nàng liên tục sửa đổi hành trình, cho đến hôm nay mới về đến quê. Lúc này, nàng cũng chưa thể về thăm nhà, sợ để lại dấu vết, lọt vào mắt Bùi Thừa Tư.

Cũng may, nàng không vướng bận gì cả, nàng về quê, không phải là có gì cần phải hoàn thành, cùng lắm cũng chỉ vì hoài niệm của bản thân nàng.

Vân Kiều ở trấn trên vài ngày, ra ngoài tìm hiểu phong phanh thì biết được, đã từng có một đội nhân mã đến đây, tìm kiếm quanh nhà mình.

Chuyện như thế này ít khi thấy ở trấn nhỏ, mọi người không phỏng đoán hay bàn luận quá nhiều.

Đối với chuyện này, Vân Kiều không mấy ngạc nhiên, nàng ngắt những bông hoa quế sắp rụng, thu dọn hành lý với Nhạc Nhân, chuẩn bị khởi hành đến nơi khác.

Đợi thêm vài ba năm nữa, nàng sẽ quay về.

Bùi Thừa Tư chỉ nhất thời nhớ thương nàng, trong triều nhiều chính vụ như vậy, hậu cung sớm muộn gì cũng sẽ có nhiều mỹ nhân xuất hiện, đương nhiên nàng cũng sẽ bị vứt ra sau đầu.

Đến lúc đó, có lẽ hắn đã quên một nơi như Trấn Quế Hoa này rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận