Edit: Khả Khả
Trời bắt đầu sang đông sau một trận tuyết lớn, thời tiết chìm trong cái lạnh thấu xương, mọi thứ trước mắt đều một màu trắng xoá.
Trần Cảnh phủi vụn tuyết nhỏ dính trên vai, bước vào Tử Thần Điện.
Vừa mới vào cửa, hương an thần dày đặc trong không khí đánh vào mặt hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày, theo sau đó là một tràn âm thanh thấp giọng ho khan truyền từ bên trong noãn các.
Lúc trước ở thu săn, Bùi Thừa Tư chịu tổn thương quá nặng, dù đã điều dưỡng lâu nhưng cho đến nay vẫn không thể khôi phục như trước được.
Thái Y không dám công khai nói gì, chỉ khi Trần Cảnh lén hỏi thăm, thì lão nói có khả năng bệnh cũ còn sót lại, đến đông dễ tái phát.
“Không phải là thần không tận tâm, chỉ là Thánh Thượng đã tổn thương đến phế phủ, thêm việc Hoàng Hậu ra đi, đau thương tích tụ, không thể chữa trị…” Lão thái y cảm thán với hắn: “Cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể làm gì được!”
Vân Kiều rời đi, đối với Bùi Thừa Tư mà nói là việc khó có thể chấp nhận.
Tuy Trần Cảnh đã sớm đoán được, nhưng khi ấy, phản ứng của Bùi Thừa Tư cực kỳ lớn, cho nên hắn hơi kinh ngạc.
Lúc đó, Bùi Thừa Tư tỉnh lại trong cơn hôn mê, hắn nhìn qua cửa sổ thấy ánh lửa, tuy chưa biết rõ ngọn nguồn thế nào nhưng các cung nhân ở đó trầm mặc nhìn nhau, hắn đã linh cảm được, rồi đột nhiên hộc ra máu.
Sau đó lại tiếp tục chìm vào hôn mê.
Các Thái y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại bị treo lên cao, cuống cuồng bắt mạch điều trị.
Điều này làm cho Trần Cảnh “làm việc” thuận lợi hơn rất nhiều.
Hắn thay mặt lo liệu công việc ở hành cung, nhân lúc Bùi Thừa Tư hôn mê, hắn đưa ra kết luận “Trần Hoàng Hậu” đã chết.
Chôn vùi cái thân phận trước đây hắn bịa ra để giúp Bùi Thừa Tư trong biển lửa ở Phật đường.
Khi Bùi Thừa Tư tỉnh lại, hắn biết được cách sắp xếp của y, hắn liền ném chén thuốc trong tay, trách mắng y “vượt quyền”, “tự tiện quyết định”.
Từ trước tới nay, bất luận Bùi Thừa Tư có bất mãn gì với Trần gia, hắn chưa bao giờ phản ứng ra mặt, đây là lần đầu tiên hắn phát tiết không chút giấu giếm.
Trần Cảnh lập tức quỳ xuống thỉnh tội, sau đó trả lời có lập luận căn cứ rõ ràng.
Đêm hôm đó, lửa lớn, toàn bộ phật đường bị thiêu rụi, từ triều thần cho đến cung nhân hầu hạ ở hành cung, không ai là không biết, cho nên tuyệt đối không thể che giấu được việc này.
Huống hồ, xác của Hoàng Hậu đã được tìm thấy, sao có thể đè ép được tin tức này.
Bùi Thừa Tư vẫn không buông bỏ, hắn chất vấn: “Nếu đã hoàn toàn biến dạng, sao thái phó lại xác định đó là Hoàng Hậu?”
“Kim trang ngọc sức còn ở đó, nếu không phải Hoàng Hậu thì là ai?” Trần Cảnh giả vờ kinh ngạc hỏi, sau đó lại nói: “Sự việc xảy ra đột ngột, thần biết Thánh Thượng không muốn tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật, triều thần đều biết…thỉnh xin Thánh Thượng nén bi thương!”
Không biết là do hắn không thể nào chấp nhận hay trong lòng vẫn đang nghi ngờ, mà đã nói đến nông nỗi này, Bùi Thừa Tư vẫn không chấp nhận Vân Kiều đã chết.
Tuy nhiên việc này hắn không thể làm gì được.
Cho dù trong lòng hắn nghi ngờ thế nào thì cũng không thể tìm ra được Vân Kiều, chuyện Hoàng Hậu chết, sao có thể nói áp xuống là áp xuống được?
Dưới sự thúc giục của triều thần, cuối cùng, trước khi rời khỏi hành cung, Bùi Thừa Tư đã gật đầu chấp nhận việc này, lấy nghi thức của Hoàng Hậu để an táng.
Mọi chuyện lắng xuống.
Sau khi hồi kinh, Bùi Thừa Tư nằm trên giường tịnh dưỡng một thời gian, vừa rồi mới lâm triều, hắn đã nổi trận lôi đình thẳng tay trừng trị hai nhà Ngu, Triệu và vây cánh liên quan.
Triệu gia vốn dĩ đã mất thánh tâm, chỉ đang kéo dài hơi tàn, các triều thần cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng việc khiến nhiều người không ngờ là Thánh Thượng lại ra tay với Ngu gia.
Mọi người đều biết, năm đó Thánh Thượng lưu lạc bên ngoài là được Ngu thị che chở.
Sau khi Ngu thị hồi kinh, vinh sủng vô vàn, là nhân vật cao quý trong triều, được người nịnh bợ vô số kể.
Ngu gia không thể so với Bình Hầu, trong triều không có căn cơ, già trẻ một nhà đều dựa vào sự nâng đỡ của Bùi Thừa Tư, cho nên giờ đây hắn không tốn sức để “dọn dẹp”.
Bùi Thừa Tư có thể nâng Ngu thị lên được, cũng có thể đạp bọn họ xuống được.
Trong một đêm, thay đổi một trời một vực.
Còn nữa, vị Ninh tần ở hậu cung kia không biết cơ duyên nào lại chọc cho Thánh Thượng tức giận, tước phong hào, giáng xuống hạng bét Thải Nữ, còn bị cấm túc.
Triều đình và hậu cung, dường như đều nghiêng trời lệch đất, nhất thời khiến lòng người hoảng sợ.
Cũng may, sau đó không phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Nhưng các triều thần có thể nhìn ra được, Thánh Thượng của bọn họ không còn ôn hoà như trước nữa, đối xử với mọi người khắc nghiệt hơn rất nhiều, tựa như sau một hồi bệnh nặng đã thoát thai hoán cốt.
Ngay cả Trần Cảnh, khi đối diện với hắn, y phải tỉnh táo hơn ba phần.
Trần Cảnh chậm rãi bước vào noãn các, thấy Bùi Thừa Tư đang ngắm tuyết bên cửa sổ.
Trên người hắn mặc nhiều lớp quần áo nhưng trông vẫn rất gầy gò.
Từ sau khi bệnh, cho dù có điều dưỡng thế nào, dùng biết bao đồ bổ quý hiếm, hắn vẫn cứ gầy.
Cổ tay gầy trơ xương, huyết mạch xanh tím nổi bật trên làn da trắng bệch.
Nghe tiếng Trần Cảnh hành lễ, Bùi Thừa Tư không quay đầu lại, chỉ nói: “Đứng lên đi!”
Vừa dứt lời, hắn lại ho khan.
Trần Cảnh nhìn về phía cửa sổ đã mở một nửa, tận tình khuyên bảo: “Ngoài trời gió lớn, thân thể Thánh Thượng vẫn chưa khỏi…”
Bùi Thừa Tư không để tâm, hắn nói: “Thái Phó cầu kiến, chắc là phải có chuyện quan trọng, ngươi cứ nói, đừng lãng phí thời gian nói những chuyện vô bổ này!”
“Vâng!” Trần Cảnh bình tĩnh đáp, lúc này mới nhắc đến lý do mình đến đây.
Chỉ là, hắn còn chưa bẩm xong chuyện, thì Thường tổng quản tự mình đưa thuốc đến, thuận đường mang theo một phong thư đến, thấp giọng bẩm báo: “Là của ảnh vệ đưa đến!”
Bùi Thừa Tư còn đang bình thản lập tức lấy lại tinh thần, đặt chén thuốc sang một bên, không quan tâm đến Trần Cảnh đang ở đây, tự mình mở thư ra xem.
Hắn lướt đọc nhanh như gió, sau đó ánh mắt dần dần ảm đạm như ban đầu.
Lúc sau hắn cúi đầu, che môi, ho khan kịch liệt, như bị động đến phế phủ.
Thường tổng quản vội đưa chén thuốc lên, khẩn thiết khuyên nhủ: “Thỉnh xin Thánh Thượng bảo trọng long thể!”
Bùi Thừa Tư ho một hồi, khó khăn lắm mới dừng lại được, tay hắn tiếp nhận chén thuốc, thậm chí có hơi run. Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn uống một hơi cạn chén thuốc đắng kia.
Trần Cảnh rũ mắt, yên lặng đứng chờ.
Khi Bùi Thừa Tư mở miệng lại, giọng hắn khàn đặc nhưng không hỏi về chính vụ: “Thái Phó, ngươi nói thật cho trẫm biết, Vân Kiều…có còn ở dương gian không?”
Mới đầu, Bùi Thừa Tư không chịu tin Vân Kiều táng thân trong biển lửa. Hắn tự nói với chính bản thân mình, Vân Kiều chỉ đang lợi dụng hắn sơ hở, mượn cơ hội để trốn thoát.
Gương mặt của thi thể đã biến dạng kia, chính là chút hy vọng của hắn.
Vân Kiều nhất định còn sống trên đời, chỉ là nàng không muốn gặp hắn, cho nên trăm phương ngàn kế muốn lẩn trốn.
Nhưng khi hắn sai ảnh vệ đi điều tra thì lại không thu được gì, mỗi ngày trôi qua, hắn bắt đầu hoài nghi suy đoán của chính mình.
Có lẽ, lúc đó Vân Kiều thật sự không tránh được….
Hắn mở một mắt, nhắm một mắt buông thả cho Ngu gia, cho nên chúng mới lộng hành như vậy, hại chết Vân Kiều.
Giờ có trừng trị thế nào đi chăng nữa thì hoạ lớn đã xảy ra, không thể quay đầu.
Suy cho cùng, hắn mới là kẻ đầu sỏ gây tội, hiện giờ cả người thương tích, đúng là vận mệnh báo ứng.
Trần Cảnh để ý đến phản ứng của Bùi Thừa Tư khi đọc tin tức, hắn liền biết sau khi rời đi, Vân Kiều đã trốn rất kỹ, không để lộ tung tích.
Đối với lời chất vấn này của Bùi Thừa Tư, hắn không hoảng loạn, chỉ hoang mang nói: “Lời này của Thánh Thượng là có ý gì? Thần không hiểu!”
“Thái phó thật sự không hiểu sao?” Bùi Thừa Tư siết chặt thư trong tay, nhìn y: “Đêm đó, thị vệ bên người của Hoàng hậu không có hành động gì lạ, chỗ của Phó Dư, trẫm cũng đã điều tra!”
“Ở hành cung có thể che trời giấu biển cũng chỉ có mình ngươi!”
Trần Cảnh xốc vạt áo, không chút hoảng sợ quỳ xuống, thở dài: “Nếu Thánh Thượng không thể chấp nhận việc tiên hoàng hậu đã qua đời thì bất luận thần có giải thích thế nào đi chăng nữa, ngài cũng sẽ không tin!”
Bùi Thừa Tư bị câu nói này của hắn làm cho im lặng, hắn chống trán, một lúc sau thấp giọng thở dài. Đến khi hắn mở miệng lại, giọng không còn cay nghiệt nữa, mà tràn đầy mệt mỏi: “Vừa rồi nghị luận đến đâu rồi? Tiếp tục đi!”
Hắn dừng lại một chút, rồi phân phó: “Ngươi ra sân nặn hai người tuyết đi!”
Thường tổng quản và Trần Cảnh đều sửng sốt, sau đó hai người đều ý thức được, e là chuyện này có liên quan đến tiên hòang hậu, cho nên lập tức đồng ý.
Trần Cảnh không hề biến sắc, Thường tổng quản thầm thở dài, sau khi rời noãn các, lập tức sai tiểu đồ đệ đi làm.
Tiểu đồ đệ không hiểu gì, đi theo sát Thường tổng quản, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên Thánh Thượng lại nghĩ đến chuyện này…”
“Ai cho ngươi lắm mồm phỏng đoán thánh ý!” Thường tổng quản xoay tay cốc nhẹ lên đầu hắn: “Cứ việc nghe theo đi!”
Tiểu đồ đệ gãi đầu, hắn ngập ngừng nói tiếp: “Vậy làm theo hình dạng nào? Chồng cao bao nhiêu?”
Thường tổng quản suy nghĩ một lát: “Không cần quá phức tạp, đơn giản là được. Cao đến…cửa sổ noãn các đi!”
Vừa mở cửa là có thể nhìn thấy, với Thánh Thượng mà nói, không biết rốt cuộc là được an ủi hay là tra tấn?
“Vân tỷ không lạnh sao?”
Nhạc Nhân cầm bánh bao nóng từ bên ngoài trở về, lắc lắc tuyết trên dù giấy xuống, vừa vào đã thấy Vân Kiều trong sân.
Sau khi rời kinh, Vân Kiều dùng họ mẹ, tên giả là Mục Vân, cho dù Nhạc Nhân không gọi là “phu nhân” thì cũng sẽ gọi là Vân tỷ
Vân Kiều quấn áo choàng lụa, thêu lá trúc màu xanh biếc, cổ áo đính nhiều lông xù ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, càng khiến cho khuôn mặt nàng trông nhỏ hơn.
Vân Kiều ngồi xổm trong viện, dưới tán cây, bên cạnh là người tuyết đã thành hình.
Khi nàng nghiêng đầu nhìn lại, mí mắt cong xong, môi hồng răng trắng trông cực kỳ sinh động, nào giống bộ dạng trầm ổn của người ra ngoài làm ăn.
“Không sao, tuyết đầu mùa không lạnh lắm!” Vân Kiều chọn hai viên đá nhỏ xấp xỉ nhau, ấn lên “đầu” người tuyết làm đôi mắt.
Nàng lui ra sau quan sát, cảm thấy hài lòng, vỗ vỗ phủi tuyết còn đọng trên tay, rồi nói với Nhạc Nhân: “Ngươi về từ lúc nào, cháo táo đỏ đã nấu xong rồi, thím ở kế bên cảm ơn ta đã dạy nữ nhi bà ấy biết chữ, nên tặng cho chúng ta ít đồ ăn đã ướp gia vị, ta có nếm thử, hương vị cũng không thua kém ngự trù trong cung đâu…”
Nói tới đây, Vân Kiều hơi khựng lại, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhạc Nhân cũng không để ý đến điểm khác lạ của Vân Kiều, nàng không nghĩ nhiều, chỉ chú ý đến vấn đề Vân Kiều khen tay nghề của thím kế bên rất tốt, vui vẻ nói: “Ta cũng cũng nếm thử!”
Vân Kiều theo Nhạc Nhân vào phòng, cởi bỏ áo choàng, phủi tuyết dính trên mái tóc. Đợi Vân Kiều chỉnh trang xong, Nhạc Nhân dọn cháo nóng ra, sắp xếp chén đũa.
“Hơn một tháng nữa là đến tết rồi!” Vân Kiều ngồi đối diện Nhạc Nhân, thong thả khuấy chén cháo: “Ngươi không định về nhà sao?”
Nhạc Nhân cắn cắn chiếc đũa, do dự: “Nếu ta trở về, chẳng phải Vân tỷ chỉ còn một mình thôi sao?”
Gần đây Vân Kiều cũng nghĩ đến việc này, nhất thời vẫn chưa có quyết định gì.
Bề ngoài xinh đẹp, tính tình lại ôn hòa, dùng chân thành đối đãi với người khác như Vân Kiều, đương nhiên sẽ khiến người khác yêu thích. Ban đầu Nhạc Nhân dính lấy Vân Kiều là vì bị trộm tiền và không muốn về nhà.
Nhưng một thời gian ở chung với nàng, Nhạc Nhân nảy sinh cảm tình, đến giờ lại không nỡ rời đi.
Vân Kiều hớp một ngụm cháo nóng để xua tan khí lạnh, sau đó mím môi cười: “Ngươi nói bậy cái gì? Ngươi đã rời nhà đi một khoảng thời gian, cha mẹ ngươi đương nhiên sẽ ngóng trông ngươi trở về, chẳng lẽ lại chần chừ vì ta?”
Thấy Nhạc Nhân muốn nói rồi lại thôi, nàng nói thêm: “Cứ về đi, không cần phải lo cho ta!”
Từ nhỏ đến lớn nàng đều ăn tết một mình, nhưng nàng không hề cảm thấy tủi thân.
Nhạc Nhân cắn môi, dò hỏi: “Chi bằng… Vân tỷ theo ta trở về đi? Tết ở chỗ bọn ta rất vui!”