Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Edit: Khả Khả

Nhạc Nhân biết con người Vân Kiều thích náo nhiệt, cho nên nàng miêu tả quang cảnh ăn tết ở nhà mình thật sinh động, cật lực khuyên Vân Kiều về nhà mình làm khách.

Mới đầu Vân Kiều cũng chưa quyết định được, nàng chỉ muốn ở lại trấn nhỏ trên này ăn tết một mình, nhưng sau khi Nhạc Nhân lẽo đẽo theo thuyết phục vài lần, nàng lại có chút dao động.

“Vân tỷ, tỷ theo ta trở về đi!” Nhạc Nhân lề mề thu dọn hành lý, kiên trì khuyên nàng: “Cha mẹ ta rất hiếu khách, tiêu cục ăn tết cũng rất náo nhiệt!”

Nói xong, nàng ta lại giả bộ làm nũng: “Hơn nữa, tỷ yên tâm để ta về nhà một mình sao? Nếu chẳng may nửa đường gặp bọn tiểu tặc móc túi hay muốn chọc phá ta thì phải làm sao?”

Vân Kiều không để tâm rửa bình ấm trà, nghe thấy Nhạc Nhân vì thuyết phục mình mà bất chấp kể chuyện xấu hổ lúc trước ra, nàng dở khóc dở cười, nói: “Ngươi lấy đâu ra nhiều đạo lý kỳ cục như vậy?”

Nhạc Nhân cười ngượng ngùng, sau đó nghe gian ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nàng dừng câu chuyện, ra ngoài xem.

Vị tới cửa là người làm ăn nổi tiếng ở trấn Phù Dung, được mọi người gọi là “Vạn phu nhân”.

Nghe nói năm đó, nàng là tiểu tức phụ (con dâu) được nhà trượng phu mua về từ nhỏ, phu quân nàng là kẻ ăn chơi trác táng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, suýt chút nữa phá nát toàn bộ gia tài của tổ tông để lại.

Sau khi Vạn phu nhân tiếp quản việc làm ăn trong nhà, tốn bao nhiêu công sức mới có thể biến kinh doanh thất bại thành “đại chưởng quỹ” như bây giờ.

Đại chưởng quỹ ~ cửa hàng lớn

Sau này, phu quân của nàng chết do lao đầu vào tửu sắc, Vạn phu nhân không tái giá nữa, trong tay nắm gia tài bạc triệu, mỗi ngày trôi qua vô cùng thoải mái.

Nhưng nàng lại có điểm bị người đời lên án.

Vân Kiều thích phong cảnh của trấn Phù Dung nên mới tìm căn nhà ở tạm đây, nàng từng nghe người ta nghị luận sau lưng Vạn Phu nhân, nói nàng ta mới nhận một người ở Nam Phong tửu lầu về để hầu hạ.

Dù Vạn phu nhân không tái giá, nhưng không thiếu nam nhân bên người, hành động này trong mắt người ngoài thì sẽ gặp chỉ trích, bọn họ nói nàng “dâm đãng thành tính”.

Lẽ ra Vân Kiều đang vừa ý căn nhà này, chỉ còn thiếu khế ước thanh toán, nhưng nghe chủ nhà và hàng xóm nghị luận như vậy, nàng lập tức dẫn Nhạc Nhân rời đi.

Nam nhân có quyền thế, trong nhà đã có chính thê, vậy mà không kiêng dè nạp thiếp hoặc trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.


Người ngoài thấy, chỉ trêu ghẹo hai chữ “phong lưu”.

Còn chuyện này rơi trên người nữ nhân, cho dù đang lẻ bóng một mình thì vẫn phải ôm đền thờ trinh tiết đến cùng…nào có đạo lý như vậy?

Khi đó, Vân Kiều còn chưa biết Vạn phu nhân, nàng chỉ thấy bất bình.

Không ngờ trời xui đất khiến, nàng lại chọn trúng căn nhà trong số bất động sản của Vạn phu nhân, lại thêm mấy đơn hàng bán hương liệu cho Vạn phu nhân, cho nên có qua lại chút ít.

Gần đây, một cửa hàng hương liệu của Vạn gia có tra ra được nội gián, bị phạt từ trên xuống dưới, thiếu nhân lực trầm trọng.

Lúc trước Vạn phu nhân có nói chuyện làm ăn với Vân Kiều, cho nên biết nàng cực kỳ am hiểu thị trường hương liệu, bèn nảy ra chủ ý mời nàng đến quản lý chuyện làm ăn.

Đối với Vạn gia, Vân Kiều không tính là quen biết, trên tay cũng không thiếu bạc, không muốn hao tâm tổn trí tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng này nên tìm cớ cự tuyệt.

Chỉ là không ngờ, chưa đến vài ngày, Vạn phu nhân lại tự mình tìm đến cửa.

“Mời phu nhân ngồi,” Vân Kiều đổi trà mới, khách sáo hỏi: “Trời bên ngoài rất lạnh, sao phu nhân lại đến đây?”

Vạn phu nhân cởi áo lông chồn xuống, bên trong là bộ váy tím đằng la, thêu chim công, trên cổ tay mang vòng ngọc cùng màu tinh xảo, làm nổi bật lên làn da trắng tuyết, trông vô cùng yêu kiều.

Những năm gần đây nàng bảo dưỡng làn da rất tốt, nhìn thoáng qua không thể tìm được dấu vết của năm tháng.

Lời nói cử chỉ mang vẻ ung dung hào phóng, khiến người đối diện buông bỏ phòng bị.

“Ta mới về từ cửa hàng, đi tắt đến chỗ ngươi, muốn xin chén trà nóng, tiện thể xem ngươi có thay đổi ý định không!” Vạn phu nhân cười thành tiếng, lơ đễnh nhìn hành lý đã thu dọn được một nửa, nàng kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn đi xa sao?”

“Sắp đến tết, ta và A Nhân về quê xem thế nào!” Vân Kiều trả lời kiểu nước đôi.

Dù nàng chưa trao đổi với Nhạc Nhân, nhưng vừa hay việc này có thể lấy làm cái cớ để từ chối lời mời của Vạn phu nhân.

Thật ra, những đãi ngộ mà Vạn phu nhân hứa hẹn lúc trước không thể nói là không tốt, Vân Kiều cũng có hảo cảm với nàng, cũng chưa từng mâu thuẫn trong chuyện làm ăn.


Chỉ là, một khi nàng đồng ý, thì phải tận lực làm việc.

Chuyện làm ăn không thể tránh khỏi liên quan đến người này người kia, thân phận nàng là vậy, tiếp xúc với nhiều người thì khả năng bại lộ thân phận càng lớn.

Dù trong một phần vạn khả năng, nàng cũng không muốn mạo hiểm.

Chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng ngày tết đến gần, ai cũng sẽ về quê. Vạn phu tiếc rẻ thở dài: “Nếu đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng!”

“Có thể khiến phu nhân để mắt tới, thật sự đó là vinh hạnh của ta. Chỉ là chuyện tiếp quản cửa hàng là chuyện hệ trọng, ta không có thời gian để lo được hết, ngoại trừ việc đó ra, nếu có thể giúp được gì, phu nhân cứ lên tiếng!” Vân Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén, cười nói.

“Lời này ta sẽ ghi nhớ kỹ!” Vạn phu nhân mỉm cười đáp lại. Dù chuyện không như mong muốn, nhưng nàng vẫn không rời đi, mà ở lại nói chuyện phiếm với Vân Kiều.

Người am hiểu chuyện làm ăn, cuộc trò chuyện sẽ không tẻ nhạt, lại thêm tính tình hợp cạ, mỗi người một câu khiến bầu không khí càng trở nên hoà hợp.

Cho đến khi sắc trời dần tối, Vạn phu nhân đứng dậy cáo từ, Vân Kiều thuận miệng nói: “Phu nhân có muốn ở lại nếm thử trù nghệ của ta không?”

“Hôm khác đi,” Vạn phu nhân hàm ý nói: “Tối nay ta có hẹn rồi, đã thống nhất với người ta, không đổi được!”

Lúc đầu, Vân Kiều cũng chưa kịp phản ứng, còn tưởng đó là việc làm ăn, nàng liền nói: “Vậy để lần sau, phu nhân cứ đi đi, chính sự quan trọng…”

Đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của Vạn phu nhân, ý nghĩ nàng loé lên, lúc này mới phản ứng kịp, lời nói được phân nửa rồi dừng lại.

Vạn phu nhân bị dáng vẻ của Vân Kiều làm cho buồn cười, nàng không đi vội, mà hào hứng nói: “Có muốn đi theo ta để học hỏi kinh nghiệm không?”

Vạn phu nhân biết Vân Kiều đã gả đi, phu quân lại chết, lúc nàng nhắc đến việc này, thái độ vô cùng bình thản, Vạn phu nhân nghĩ Vân Kiều cũng giống mình, không có tình cảm gì với phu quân kia.

Vạn phu nhân biết Vân Kiều không phải là người cổ hủ, cho nên lúc nói chuyện không mấy kiêng kỵ.

Vạn phu nhân để ý phản ứng của Vân Kiều, thấy nàng không có gì chán ghét hay khó chịu, nàng chỉ có chút ngạc nhiên, cho nên nói lần nữa: “Ngươi theo ta nhìn tận mắt sẽ biết ngay, ở đó có rất nhiều chuyện vui!”

Trong lời nói của Vạn phu nhân kèm theo nhiều ẩn ý, Vân Kiều không phải là tiểu cô nương không hiểu sự đời, sau khi nghe ám chỉ đó, mặt nàng đột nhiên nóng lên.


Ngạc nhiên qua đi, nàng lại có chút tò mò.

Từ nhỏ nàng đã thích những nơi náo nhiệt, cái gì mới lạ đều muốn xem một chút, nhưng trước giờ chưa từng thấy khung cảnh của Nam Phong tửu quán là như thế nào.

Trước khi gặp Bùi Thừa Tư, trong lòng Vân Kiều chỉ có làm ăn, kiếm tiền, chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Sau khi gặp Bùi Thừa Tư, nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, càng không có ý định đi nhìn những nam nhân khác.

Cho đến hôm nay được Vạn phu nhân nhắc nhở, nàng mới nghĩ đến chuyện này.

Vạn phu nhân nhìn thấy nàng hiếu kỳ, bèn rèn sắt khi còn nóng: “Nếu ngươi muốn thư giãn tinh thần thì đi theo ta xem. Cho dù không có người nào hợp mắt thì xem như đi uống rượu, nghe đàn, còn hơn ở nhà buồn chán chẳng có gì vui!”

“Ta…” Vân Kiều cắn môi chần chờ một hồi, cuối cùng thở ra, quyết định: “Vậy ta đi xem một chút!”

Vân Kiều giả vờ bình tĩnh, nàng tìm một cái cớ để lừa Nhạc Nhân, rồi lên xe ngựa của Vạn phu nhân, đi theo nàng ta “mở mang đầu óc”.

Nơi này khác những tần lâu sở quán khác chuyên rộng cửa chào mời khách, Phong Nam tửu lầu kín kẽ hơn một chút. Nếu không có Vạn phu nhân chỉ dẫn, cho dù nàng có đến đây cũng sẽ không nhận ra được.

Ban đầu chỉ loáng thoáng nghe được tiếng sáo trúc, sau khi vào nội viện quanh co, lúc này mới thấy được những chiêu trò.

“Gần đây, nơi này vừa xuất hiện một nhạc công, tướng mạo không tệ, chỉ là thân thể có chút gầy gò…” Vạn phu nhân nhích lại gần nàng, nhỏ giọng cười nói: “Có “làm ăn” được gì hay không thì chưa biết!”

Vân Kiều rũ mắt, che miệng ho lên.

“Da mặt ngươi mỏng quá vậy, không tốt, không tốt!” Vạn phu nhân đến đây, lời nói không mấy kiêng kị, nửa đùa nửa thật nói: “Nữ tử trên đời này rất dễ bị gạt, sau này ta mới biết, lời của nam nhân ở trên giường không đáng tin…”. Ngôn Tình Xuyên Không

Đang nói chuyện, đột nhiên có một nam tử ra đón, nói với Vạn phu nhân: “Ta cứ nghĩ tối nay Vạn phu nhân lỡ hẹn!”

“Chuyện ta đã hứa, có bao giờ thất hứa chưa?” Vạn phu nhân vịn cánh tay hắn, chậm rãi đi lên bậc thang, phân phó: “Nói với Tử Mạch, bảo nàng ta gọi một số người tới..”

Vân Kiều có ý quan sát, chỉ thấy nam nhân cao lớn này vô cùng cung kính trước mặt Vạn phu nhân, mang theo ý tứ lấy lòng, thậm chí, sau khi nghe nàng phân phó, trên mặt toát ra tia mất mát.

“Yên tâm đi,” Vạn phu nhân cười thành tiếng, khẽ vỗ mu bàn tay hắn: “Chỉ gọi đến cho muội muội của ta ngắm, chọn người vừa ý thôi!”

Lúc này, nam nhân kia mới chuyển buồn thành vui, làm theo phân phó.

Vân Kiều chưa từng nhìn thấy loại tình huống này, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Nhưng cảm giác không tệ, thậm chí còn có chút thoải mái.


“A Vân, ngươi thích nam nhân thế nào?” Vạn phu nhân đưa nàng vào phòng cho khách, cười hỏi: “Cường tráng hay là yếu đuối? Hào sảng hay dịu dàng?”

Vân Kiều chưa từng nghĩ đến vấn đề này, sau khi ngồi xuống, nàng chống cằm suy nghĩ nột hồi rồi nói: “Yếu đuối một chút, nhẹ nhàng một chút!”

Năm đó, lần đầu gặp Bùi Thừa Tư, hắn mang bộ dạng như vậy.

Không lâu sau, tiểu nhị đưa thịt rượu đến, theo đó có một vài nam nhân đi đến. Xếp thành một hàng, giống như lời Vạn phu nhân nói lúc trước, cao lớn mập gầy có đủ.

Từ Bình Thành đến Kinh Thành, Vân Kiều tự hỏi bản thân mình cũng có nhiều kiến thức nhưng chưa từng gặp tình huống này, cho nên nàng bất giác ngửa ra sau.

Hai tay vẫn che nửa khuôn mặt, có hơi luống cuống xấu hổ.

Lão nương đứng đầu là một người trung niên có quen biết với Vạn phu nhân, sau khi hàn huyên vài câu, lúc này mới nhìn về phía Vân Kiều im lặng từ nãy giờ, bà cười nói: “Đây là lần đầu tiên phu nhân đến đây sao?”

Vân Kiều chớp mắt, khẽ gật đầu.

“Khi đến chỗ của chúng ta, phu nhân không cần phải lo nghĩ gì cả, cứ làm những gì ngài muốn, vui vẻ mà tận hưởng!”

“Đúng vậy,” Ánh mắt của Vạn phu nhân đảo qua hàng người kia, rồi nói với Vân Kiều: “Đừng ngại nữa, người đến lựa xem, có người nào hợp mắt ngươi không?”

Nàng rót chén rượu, đưa đến trước mặt Vân Kiều, trêu ghẹo: “Muốn uống một chén rượu để lấy thêm can đảm không?”

Vân Kiều bị lời nàng chọc cho buồn cười: “Cái này thì không cần!”

Vạn phu nhân uống cạn ly rượu, cẩn thận đọc tên cho Vân Kiều nghe, rồi thuận miệng nói đùa: “Ngươi nói xem, có phải hậu cung cũng tuyển phi như vậy không?”

Vân Kiều khẽ giật mình, sau đó làm như không có việc gì, cười: “Có lẽ vậy!”

Nói xong nàng đưa tay chỉ về phía nam tử áo xanh đứng ngoài cửa, nói nhỏ: “Chọn người này đi!”

“Thật trùng hợp, đây là nhạc công lúc trước ta nói với ngươi, tên là Mặc Ly!” Vạn phu nhân lại nâng chén rượu, giải thích: “Nhưng mà giữ hắn lại có thể nghe đàn, còn về chuyện kia…còn phải hỏi xem hắn có chịu hay không!”

Vạn phi nhân đã quen chọn lựa người, nàng không thích tính này của hắn, nên chưa từng giữ hắn.

Vân Kiều nhẹ thở ra, vuốt cằm nói: “Vậy là đủ rồi!”

Khả: Bà này cố chấp với áo xanh ghê


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận