Edit: Khả Khả
Sau ngần ấy năm làm ăn bên ngoài, tuy nói là Vân Kiều đã tạm gác lại nhưng Vạn phu nhân vẫn yên tâm phó thác việc kinh doanh cho nàng. Vân Kiều không muốn kiếm tiền, chỉ cần trong thời gian này không để bại lộ là được rồi.
Với nàng mà nói, chuyện này không khó khăn lắm.
Trước giờ, những việc đã hứa nàng luôn làm hết mình. Hằng ngày, phần lớn thời gian nàng đều làm việc ở Vạn gia, không còn nhàn nhã như trước nữa.
Người ở cửa hàng đã được Vạn phu nhân phân phó, phải phối hợp với Vân Kiều để làm việc, nhưng một chưởng quầy từ đâu xuất hiện thế này, đương nhiên sẽ có những lời xì xào bàn tán sau lưng nàng.
Cho đến khi chứng kiến sự hiểu biết của Vân Kiều về hương liệu cũng như cách hành sự trong chuyện làm ăn, lúc này bọn họ mới tâm phục khẩu phục.
Sau khi quen việc, công việc của Vân Kiều càng thuận lợi hơn. Điều duy nhất khiến nàng không vui, không phải là chuyện hương liệu, mà là cái người Mặc Ly kia.
Vân Kiều không có ý định quay lại Nam Phong quán, theo lý mà nói nàng sẽ không có bất kỳ điều gì liên quan đến Mặc Ly mới phải. Nhưng khi nàng tiếp nhận chuyện làm ăn của Vạn gia, lắm lúc ra cửa cũng sẽ chạm mặt hắn.
Ban đầu, khi nhìn thấy hắn, Vân Kiều hạ quyết tâm không nhiều lời để đề phòng Mặc Ly chủ động đáp lại.
Người ta gọi là “không thể đưa tay tát gương mặt đang tươi cười”, cho nên nàng khách khí chào một câu, sau đó tìm cớ rời đi, không muốn lui tới với hắn nhiều.
Mới đầu Vân Kiều cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi vô tình chạm mặt nhiều lần, nàng buộc phải nghi ngờ.
Tiểu nha hoàn Linh Lung của Vạn gia hầu hạ bên người Vân Kiều cả ngày, nàng đều nhìn thấy có gì đó không ổn, thừa dịp ăn cơm, nàng hiếu kỳ nói chuyện phiếm: “Vân tỷ tỷ, có phải vị Mặc công tử kia có ý gì đó với tỷ không?”
Vẻ bề ngoài của Mặc Ly thực sự khiến người khác khó quên, lời nói cử chỉ lại không hề tầm thường.
Linh Lung không biết Mặc Ly xuất thân từ Nam Phong quán, lại càng không biết “tiền duyên” của hai người, nàng chỉ xem đây là công tử của một gia đình phú hào nào đó.
Trong đầu Vân Kiều chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn, sau khi nghe Linh Lung hỏi, nàng im lặng cân nhắc một hồi, rồi nói: “Ta cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì!”
Vân Kiều không có hứng thú với Mặc Ly, cho dù đúng như lời Linh Lung nói, nàng cũng không thấy vui vẻ gì, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, rõ ràng đêm hôm đó nàng đã từ chối rồi mà.
Hơn nữa, nàng chưa từng lộ gia tài của mình cho ai biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy mình chẳng có gì để khiến Mặc Ly phải nhớ thương cả.
“Vân tỷ không thích hắn sao?” Linh Lung cắn cắn đầu đũa, cảm khái nói: “Mặc công tử thoạt nhìn rất tốt, tuấn tú nho nhã, trước mặt người khác luôn lãnh đạm, nhưng ở trước mặt tỷ lại cực kỳ nhẹ nhàng…”
Linh Lung đếm đếm ưu điểm của Mặc Ly, Vân Kiều nghe tai này lại lọt qua tai kia.
Nếu đổi lại thời nàng còn trẻ, có lẽ những lời này sẽ mê hoặc được nàng.
Nhưng, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện với Bùi Thừa Tư, giờ đây chỉ có thờ ơ lạnh nhạt, thật sự không có chút động tâm.
Lần gặp mặt tiếp theo là ở rạp hát.
Vân Kiều vì ký kết một đơn hàng quan trọng, cho nên đi theo vị phu nhân nọ đến rạp nghe hát, tốn bao nhiêu công sức mới thoả thuận được chuyện làm ăn. Trong bữa tiệc, nàng có dùng chút rượu, đến khi tan cuộc, nàng đã có vài phần men say.
Nàng không mấy quen thuộc với rạp hát này, không biết đường, nên đã bị lạc, càng đi càng hẻo lánh.
Vân Kiều ấn ấn lên thái dương đang đau âm ĩ, nàng muốn đến nơi nào đó có hạ nhân để đưa mình ra ngoài, vừa mới quay đầu lại, đã đụng phải Mặc Ly.
“Vừa rồi ở xa nhìn giống nàng, cho nên đến gần xem sao, hoá ra là nàng thật!” Mặc Ly quan sát sắc mặt của nàng, hắn cười hỏi: “Lạc đường rồi sao?”
Vân Kiều đáp cho có lệ.
“Vậy thì đi theo ta!” Mặc Ly thấy nàng chầm chậm đi theo phía sau, hắn dừng chân lại, dở khóc dở cười giải thích: “Ta chỉ vô tình đến nghe hát thôi, trùng hợp gặp được nàng, hoàn toàn không phải cố ý đâu!”
Vân Kiều bị hắn nhìn thấu tâm tư, nhưng nàng không cảm thấy xấu hổ, còn hỏi ngược lại: “Nói như vậy, những lần trước là cố ý?”
Mặt nàng ửng hồng, quả nhiên là đã nhiễm cơn say, nhưng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy, hỏi thẳng thừng, dứt khoát. Mặc Ly nghẹn họng, hắn xếp quạt trong tay lại, nói xâu xa: “Nếu nàng muốn nghĩ như vậy cũng được!”
Vân Kiều phớt lờ lời nói mơ hồ của hắn, nàng im lặng.
Mặc Ly thấy Vân Kiều không tiếp lời, hắn cảm thấy bản thân như đang tự biên tự diễn, có hơi lúng túng.
Chiếc quạt trong tay hắn hết mở ra rồi xếp lại, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Ta có chỗ nào không tốt sao?”
Rồi cười tự giễu: “Mà khiến cho nàng vội vàng tránh xa!”
Vẻ mặt hắn ảm đạm, khiến người ta dễ sinh cảm giác áy náy không đành lòng.
Vân Kiều nâng mắt nhìn, nàng đang cân nhắc làm thế nào để nói rõ mọi chuyện, bảo hắn không cần phải lãng phí thời gian trên người mình nữa, thì nghe thấy tiếng gọi: “Mặc Ly!”
Nhìn về nơi phát ra âm thanh, người kia là một vị phu nhân mặc bộ y phục trắng nhã nhặn.
Trông qua, dường như nàng không còn trẻ, nhưng là một mỹ nhân yểu điệu duyên dáng.
Vân Kiều đối mặt với nàng ta, sau đó cùng nhìn về phía Mặc Ly, nàng thấy biểu tình hắn hơi cứng đờ, không còn tự nhiên như mọi khi.
Vân Kiều chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra giữa hai người này có ân oán, nàng không muốn dính đến. Nhìn thấy hạ nhân của rạp rát cách đó không xa, nàng muốn bỏ lại Mặc Ly rời đi trước.
Lúc này, Mặc Ly không có ý định giữ người, nhưng Vân Kiều lại bị phu nhân kia cản lại: “Đừng sợ, ta không phải đến để gây rối, chỉ đến nhắc nhở ngươi tỉnh táo lại!”
Vân Kiều không rõ nguyên nhân, chỉ thấy Mặc Ly muốn nói rồi lại thôi, sau đó nàng nghe thấy giọng cười nhẹ: “Tránh xa hắn một chút, ngàn vạn lần đừng tin lời hắn. Nếu không, đến khi ngươi rơi vào bẫy, hắn sẽ trở mặt không nhận người đó!”
Nói xong, nàng ta thong thả rời đi.
Bị vạch trần, thần sắc của Mặc Ly không thể giữ như lúc đầu được nữa, hắn bắt đầu thất thố. Sau khi người kia rời khỏi, hắn giải thích với Vân Kiều: “Đừng tin mấy lời lung tung của nàng ta…”
“Vậy sao?” Vân Kiều hỏi ngược lại: “Nhưng ta cảm thấy vị phu nhân kia thoạt nhìn trông đáng tin hơn ngươi!”
Vân Kiều luôn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại chuyện trước kia, nàng đã hiểu ra.
Đêm đó ở Nam Phong quán, lúc đầu Mặc Ly tỏ thái độ xa cách, làm vẻ không có hứng thú. Khi bị nàng xem nhẹ thì bắt đầu trở nên nôn nóng. Mà theo như lời Vạn phu nhân nói, hắn lạnh nhạt với những người cam tâm tình nguyện vung tiền cho hắn, nhưng lại cố tình hỏi han nàng vì nàng hững hờ với hắn…
Dường như đang muốn chứng minh điều gì đó.
Đột nhiên, Vân Kiều nhớ đến Bùi Thừa Tư, nàng cười nhạo: “Nam nhân các người có phải đều lưu luyến không quên những thứ không chiếm được?”
Lúc trước nàng học được đạo lý này từ Bùi Thừa Tư, không ngờ sau một thời gian dài như vậy vẫn có thể dùng được.
Nàng trào phúng xong, cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn, liền phất tay áo rời đi.
Bị việc không đâu kéo vào, đầu óc mơ hồ của nàng đã tỉnh hơn nhiều, nhưng cơn đau đầu vẫn còn đó. Vân Kiều lên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhẩm tính ngày Vạn phu nhân trở về, nàng muốn giao trả việc làm ăn này càng sớm càng tốt.
Trong lúc nàng tính toán, đột nhiên xa phu hô thất thanh, sau đó, xe ngựa đột ngột dừng lại.
“Làm sao vậy?” Tim Vân Kiều thoáng chốc đập nhanh hơn, nàng cúi người xốc màn xe nhìn ra ngoài.
“Đương đi thì không biết nha đầu này từ đâu lao ra, vì vậy đã đụng phải!” Xa phu chưa kịp hoàn hồn, bên trong giọng nói còn lộ ra chút sợ hãi, hắn cẩn thận đến xem xét thương thế của cô nương kia.
Khi Vân Kiều lấy lại tinh thần, nàng nhảy xuống thùng xe đi theo xa phu xem.
Quần áo trên người cô nương này rách tả tơi, nom rất gầy yếu, trên người và cả mặt đều dính bùn đất, lộ ra cổ tay chi chít vết thương, giống như đang chạy thoát ra từ nơi nào đó.
Khi té ngã, trán đập vào mặt đất làm bật máu.
Xa phu kiểm tra hơi thở nàng, hắn nhẹ thở ra: “Còn sống!”
“Trước mắt cứ ôm nàng lên xe đã,” Vân Kiều xốc màn xe lên, ý bảo xa phu bế nàng vào trong, còn mình lên sau để chăm sóc. Nàng hạ giọng phân phó: “Đến y quán!”
Từ khi bị tạm thời cách chức đến nay, gánh nặng trên người Phó Dư đã tan biến, hắn nhàn nhã vô tư.
Những năm gần đây hắn chưa từng nhàn rỗi đến vậy. Ngày trước muốn hồi hương tế tổ, thì phải tích góp ngày phép, rồi phải vội vội vàng vàng quay về kinh. Giờ đây không còn bị gò bó nữa, hắn từ từ mà hưởng thụ.
Thừa dịp đó, Phó Dư rời kinh những ngày trước tết, cơ duyên trùng hợp lại có thể gặp được Vân Kiều ở Nhạc gia Doãn Thành, sau đó quay về Bình Thành tế tổ.
Vốn, hắn nghĩ sau khi hồi kinh thì mọi chuyện sẽ có kết quả, phục quan nguyên chức cũng được, biếm vị cũng được, cần phải có kết luận rõ ràng. Nào ngờ đâu, dường như Thánh Thượng đã quên hắn rồi, vẫn chưa quyết định gì cả.
“Rốt cuộc Thánh Thượng đang nghĩ gì vậy?”
Vào hạ, thời tiết từ từ nóng bức, đến mức khiến người khác buồn bực. Phó Dư chán nản ở kinh thành mấy tháng trời, hắn không nhịn được nữa, cuối cùng đến hỏi Trần Thái Phó.
“Điểm này ta cũng nghĩ không ra!” Trần Cảnh nhấp ngụm trà ấm, chậm rãi nói: “Tâm tư của Thánh Thượng càng ngày càng khó đoán!”
Khi Bùi Thừa Tư vừa mới lên ngôi, trông hắn giống như một tên khôn lỏi giỏi bịp người, có rất nhiều quyết đoán lộ ra vẻ ngây ngô. Nhưng từ khi Vân Kiều rời đi, còn hắn bệnh nặng một trận, sau đó, dường như nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Kể từ dạo đó, hắn rất ít thể hiện những hành động tự cho mình thông minh, cũng không hề vội vã nâng đỡ tâm phúc.
Ngoại trừ đôi lúc chuyên quyền độc đoán, không thể bắt lỗi.
Có sự ngu dốt của Tiên Đế làm lá chắn, chút khuyết điểm nhỏ này của Bùi Thừa Tư không đáng gì, nếu đem hai người ra so sánh, các lão đại thần còn vui mừng hơn hết.
Hiện giờ, thế lực của Trần gia rất lớn, vì để tránh hiềm nghi, nếu Bùi Thừa Tư không hỏi tới, thì Trần Cảnh cũng ít khoa tay múa chân hơn. Hắn lạnh nhạt quan sát, hắn cảm thấy vị Thánh Thượng này ngày càng ít nói, tâm bệnh ngày càng nghiêm trọng.
Mà bệnh trầm kha này là do Vân Kiều để lại.
Trước đây, Trần Cảnh luôn cho rằng, sau khi Vân Kiều rời đi, hắn sẽ nghĩ thông suốt, nhưng cho tới nay, vẫn chưa thấy dấu hiệu chuyển biến tốt nào.
“Đợi đến thời cơ thích hợp, ta sẽ giúp ngươi một phen!” Trần Cảnh hứa hẹn.
Phó Dư cũng không phải công tử ăn chơi trác táng, nếu cứ tiếp tục “vô công rỗi nghề” thế này, e là hắn đổ bệnh vì nhàn rỗi mất thôi.
Nhưng nói ra cũng thật trùng hợp, Trần Cảnh còn chưa kịp ra tay, Bùi Thừa Tư đột nhiên nhớ đến Phó Dư, hắn hạ chỉ điều Phó Dư về Tây Cảnh.
Lệnh điều động đến đột ngột, khiến cả triều hăng hái nghị luận, suy đoán Thánh ý, phần lớn họ cảm thấy con đường làm quan Phó tiểu tướng quân đã kết thúc.
Với lệnh này, Phó Dư không có ý kiến, thậm chí càng cảm thấy vui mừng.
Hắn đã chán cái cảnh ngồi không ở kinh thành, đặc biệt là nửa năm này, lúc nào hắn cũng trông ngóng được về Tây Cảnh, để không bị dính vào tranh đấu của triều đình, trời cao đất rộng mặc sức phi ngựa, luyện binh.
Đồng thời, hắn lại cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, trong việc này có chút là lạ.
Thánh chỉ hạ lệnh khẩn cấp, còn thúc giục thực hiện, Phó Dư không dám trì hoãn chỉ đành vội vàng thu dọn hành lý khởi hành.
Từ lâu Thiên Thiên đã theo Nguyên Anh đi buôn bán xa nhà. Sau khi Vân Kiều rời đi, nàng khóc lóc một hồi rồi vực dậy tinh thần, hoàn toàn lột xác không còn là tiểu cô nương vâng vâng dạ dạ như trước kia nữa.
Phó Dư viết một phong thư, nói rõ con đường mình sẽ đi, còn lựa chọn thế nào là tùy nàng quyết định.
Trước ngày rời kinh, Phó Dư gặp mặt uống rượu với bằng hữu ở Tụ Tiên Lâu xem như tiễn biệt.
Mãi đến khi trăng treo trên cao, hắn mới bí tỉ về đến nhà, lại thấy một người ngoài dự liệu.
“Hoài Ngọc?” Vì Vân Kiều nên Phó Dư từng có dịp giao thiệp với Hoài Ngọc, sau khi nhận ra hắn, Phó Dư tỉnh táo hơn một chút: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tướng quân có biết nàng ở đâu không?” Hoài Ngọc chưa từng dùng “tiên hoàng hậu” để gọi Vân Kiều.
Cho dù không nói tên họ, Phó Dư cũng biết hắn đang nói đến ai, trong lòng hắn có dự cảm xấu: “Có chuyện gì?”
Ánh mắt Hoài Ngọc thâm trầm, hắn thấp giọng thở dài: “Hình như Thánh Thượng đã biết rồi!”