Nàng Khúc Cửu


Tác giả: Na Thù
Editor: Phùng Linh
Ở địa phủ hai ngàn năm qua, ta cẩn thận, chăm chỉ, cần cù và thật thà, đúng là chưa từng đến dương gian lần nào.

Ngàn năm sau mới đến dương gian, tất cả đều rất mới mẻ trong mắt ta.

Ta mặc váy dài màu đỏ đã cũ, đi theo sau tên quỷ gọi Bạch Hà.

Tên quỷ kia mặc trường bào xanh sẫm, ống tay áo bồng bềnh, phong thần tuấn lãng, đôi mắt phượng đảo qua, không biết đã câu mất trái tim của bao nhiêu cô nương rồi.

"Đi cẩn thận đi, mắt còn liếc linh tinh làm gì?" Ta trừng hắn.

"Vâng vâng vâng, nương tử bớt giận." Hắn liếc mắt đưa tình về phía ta.

Rắc, tất cả mảnh vụn đều là trái tim lưu ly vỡ vụn của các thiếu nữ dọc đường.


Bạch Hà này đúng là quỷ phiền toái, đi trêu hoa ghẹo nguyệt không tính, thậm chí còn không nhớ nổi người thân lúc còn sống ở chỗ nào, bảo ta làm sao tìm được đường về nhà cho hắn đây? Nhưng tu vi của ta cũng không đủ, không nhìn ra hắn làm quỷ được bao nhiêu năm rồi, tất nhiên cũng không tìm ra đủ loại của hắn khi còn sống.

"Nhà ta? Nhà ta dọc theo một con sông dài chín khúc, còn rộng hơn, sâu hơn sông ngân, ngôi sao không cẩn thận rơi xuống cũng tìm mãi không thấy."
Bạch Hà thong thả ung dung miêu tả ấn tượng còn sót lại về nhà của mình, nghe xong ta càng hết đường xoay sở.

Sông dài chín khúc còn rộng hơn sông ngân, có lẽ chỉ có con sông trước nhà Thương Long đại đế mới có thể xưng tụng, nhân gian tìm được ở đâu? Xem ra con quỷ già này đã đến tuổi tác nhất định, đến kí ức cũng xảy ra sự cố rồi.

Hạn về dương gian chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày chúng quỷ nhất định phải đi qua quỷ môn về âm phủ.

Cô hồn dã quỷ lưu lạc ở dương gian chỉ có thể chờ câu hồn sứ đến câu.

Đụng phải câu hồn sứ thường có kết cục thảm không thể tả, phần lớn là hồn phi phách tán.

Nhưng chỉ với bảy ngày ngắn ngủi, muốn ta tìm được nhà Bạch Hà thật sự rất khó khăn.

Ta đã hỏi thổ địa khắp nơi, nhưng cũng không hỏi được tháng nào năm nào chỗ nào có người như Bạch Hà từng tồn tại.

Hoàng hôn dần buông xuống, ta không còn cách nào khác ngoài đưa Bạch Hà theo tìm một khách điếm đặt chân.

Cho dù nhiều năm chưa đến dương gian nhưng ta vẫn biết khách điếm là nơi thú vị nhất, ở đây ngươi có thể nghe được đủ loại sổ con miễn phí.

Không sai, a công ngồi bên cạnh một tay cầm bầu rượu, gân cổ lên nói: "Thật khủng khiếp mà thật khủng khiếp mà, nghe nói tiểu thư nhà Vương viên ngoại là long nữ Tây Hải tái thế."
Ta lập tức vểnh tai lên chăm chú nghe.

Hán tử ngồi đó cũng nói: "Không phải sao, nếu không với thân phận ấy, Ngụy an hầu sao có thể đồng ý hôn sự này?"
"Nói mới nhớ, tiểu thư Vương gia cũng không đồng ý gả cho thế tử Ngụy an hầu, hôn sự này đều là do Vương viên ngoại bám lấy Ngụy an hầu gả phải gả nữ nhi thôi."

"Đúng vậy, nữ nhi thân bạch nhà ai sẽ coi trọng hỗn thế ma vương nhà Ngụy an hầu chứ?"
"Cũng không hẳn là vậy, nghe nói Vương tiểu thư đã sớm có người trong lòng rồi."
"Ồ..."
Tiếng "ồ" cuối cùng này đúng là ý tứ sâu xa đen tối.

Nhưng rốt cuộc có ý gì?
Ta giật nhẹ ống tay áo của vị a ma bên cạnh: "Vương tiểu thư có người trong lòng thì sao?"
A ma nhìn ta như một tên ngốc: "Nữ nhi nuôi chốn khuê phòng làm gì có cơ hội nhìn thấy nam tử, sợ là cái đó của Vương tiểu thư là cái kia."
Ta gấp gáp: "Cái gì cái gì sợ cái gì?"
A ma nhếch miệng nhìn ta nửa ngày, lại nhìn sang Bạch Hà đang ngồi cạnh ta, trong mắt hiện lên đã hiểu rõ.

Ta thấy a ma này giữ kín như bưng không lên tiếng nữa, đành quay đầu hỏi Bạch Hà, tốt xấu gì hắn cũng là một con quỷ già đầy kinh nghiệm, cho dù không so sánh được với cha Cam hiểu rõ thế sự nhưng những chuyện vặt vãnh này hắn cũng phải hiểu chứ.

Bạch Hà nhìn ta một chút, ho nhẹ nói: "Cũng không có gì, chỉ là uyên ương mệnh khổ thôi."
Trong nháy mắt ta bỗng tỉnh ngộ.

Trước kia cũng từng nghe cha Cam kể câu chuyện đôi uyên ương mệnh khổ rung động tâm can nhất tam giới, đại khái là có một vị thượng thần đã đem lòng yêu đóa sen đỏ trước chỗ Phật Tổ ngồi, phản đối chỉ hôn của Ngọc Hoàng Đại Đế.

Vị thần nữ bị hủy hôn kia đại náo Thượng Phong Đình, hạ độc nguyền rủa đóa sen đỏ, đóa sen đỏ thông minh, vốn nên có tiền đồ tốt đẹp lại rơi vào cửu thế luân hồi.


Thượng thần si tình giận dữ, gần như diệt hết bộ tộc thần nữ, cuối cùng lại bị chư thần của mình phong ấn trong hố lửa tại núi Vô Cực, năm nghìn năm không được thoát ra.

Chuyện của thượng thần và đóa sen đỏ thật sự cảm động, nói tóm lại ta không tận mắt chứng kiến, nếu nhìn thấy màn trình diễn đánh uyên ương mệnh khổ sống sờ sờ trước mắt, sao ta có thể bỏ qua được?
Ta nói khoác không biết ngượng nói với Bạch Hà: "Ngươi nói trước cửa nhà ngươi có con sông rộng hơn sông ngân, nếu là nhà người bình thường ván đã đóng thuyền sẽ không có.

Tiểu thư Vương gia nếu đúng là Long nữ tái thế, không chừng có thần lực chân thân, rất nhanh sẽ tách nơi chuyển thế thành một con sông lớn thôi.

Vì vậy chúng ta đến Vương gia xem đi, nói không chừng sông lớn trước nhà ngươi chính là một dòng sông nhỏ bên trong sông lớn của Vương gia?"
Nói xong ta chân thành chờ đợi phản ứng của Bạch Hà.

Vẻ mặt Bạch Hà kì lạ, sau khi nghe mấy từ cuối cùng của ta, trên trán giống như nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn tốt tính nói: "Theo nàng."
Ta hài lòng gật đầu, dù sao hắn chỉ là một con quỷ lẻ loi, đương nhiên phải dựa vào ta.

Ta đi đâu hắn đi đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận