Nàng giật mình ngước lên nhìn.
Là hắn, sao hắn lại ở đây.
Đột nhiên thấy hắn cao hơn so với thường ngày vậy.
Cũng đẹp trai hơn với thường ngày nữa.
Chàng nói:
Thập tam đệ, đệ đang làm gì ở đây vậy?
Thì ra chàng trai này là thập tam vương gia.
Năm này vừa tròn 19 tuổi.
Tính tình ôn hoà, tốt bụng.
Thẳng thắn, luôn sống vui vẻ không ám toán hay trục lợi.
Là người đáng để cho nữ nhi gửi gắm cả đời.
Chàng có tên là Trương Thiệu Quân.
Thiệu Quân nhìn thấy chàng mừng lắm.
Tưởng rằng chàng sẽ giúp mình làm chủ.
Bát ca...huynh tới đúng lúc lắm.
Đệ muốn nha hoàn này của huynh...huynh hãy ban cô ấy cho đệ đi.
Chàng nghe xong một bụng đầy tức.
Mùi chua thoang thoảng...!giọng nói không hề vui vẻ:
Không được!!!
Thiệu Quân hét lên: Tại sao lại không? Chỉ là xin huynh một mỹ nhân, huynh cũng hẹp hòi quá đấy.
Huynh có thể coi như đây là quà tặng cho đệ, trong suốt những năm trinh chiến bên ngoài mà.
Nàng nghe được hai huynh đệ họ xem mình như là nha hoàn hay đồ vật liền không vui.
Nàng quát:
Hai người có thôi đi không.
Hai người nên hỏi ý của ta mới phải chứ.
Sau khi nàng nói, hai người bọn họ không hề để tâm cũng thôi đi.
Lại còn cãi nhau gay gắt hơn trước.
Sao lại không được, chỉ là một nha hoàn thôi mà.
Ta nói không được là không được...đệ chọn ai cũng được.
Nhưng...không thể là nàng ấy.
Huynh hẹp hòi, huynh bủn xỉn...huynh...!
Vậy được thôi, như thế này đi.
Hỏi ý của nàng, nếu nàng không đồng ý theo đệ thì đệ phải bỏ ý định này ngay.
Hừ...huynh có phải biết nàng sẽ không đồng ý.
Nên mới nói vậy chứ gì.
Ta không đồng ý.
Không đồng ý thì thôi...từ nay đệ không được phép gặp riêng nàng ta nữa.
Nói xong chàng quay lưng bước đi.
Chàng trai thấy vậy không thể không đồng ý nghe theo.
Ơ...này...thôi vậy, ta đi hỏi.
Hai người cãi nhau cho đã, không thèm để ý đến nàng.
Sau khi cãi xong thì nàng đã lượn đâu mất tăm.
Ở một góc nào đó, trong bụi cây to bự nào đó.
Nơi mà Tiểu An ẩn nấp, sau khi quay về lấy thêm giỏ lúc quay lại thì nhìn thấy...cái cảnh tượng mà hai người đàn ông tranh giành nàng.
Trong mắt của Tiểu An ngây thơ, trong sáng chưa hiểu sự đời này lại nhìn thành.
Hai con thú dữ đang giành nhau miếng mồi ngon vậy.
Tiểu An trời sinh nhát gan và lại trông thấy hiện tượng chẳng lành này...thì đương nhiên là sẽ mặt kệ nữ chính của chúng ta rồi.
Ôi trời, nàng đang ở đâu.
Hai người đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra nàng ấy lại đi hái nấm rồi.
Oa...nhiều nấm quá...ta thích nấm...nấm là ngon nhất...!
Hai người lúc nãy cãi nhau gay gắt là thế, không thèm nhìn xem mình là dòng dõi hoàng tộc.
Sao bây giờ lại đồng thanh thế, đúng là trùng hợp thật.
Là huynh đệ ruột có khác.
Hai người cùng lên tiếng:
Nàng xuống đây cho ta...!
Từ trên cây, nàng nghe thấy được tiếng gọi của hai người họ.
Thì liền mặc kệ, chị đây đang bận.
Ai rảnh hơi để ý tới họ chứ.
Thấy nàng không chịu xuống Thiệu Quân có thân phận là Thập tam Vương gia lên tiếng:
Thê tử mau xuống, bát ca đã đồng ý để ta đưa nàng về...!
Sốc não nàng từ trên cây, nhảy phịch xuống.
Không quên ôm theo đám nấm vừa hái được.
Đống nấm đó đang được nàng ôm bỗng ném sang cho Thiệu Quân kia.
Giúp ta giữ chúng...!
Nói rồi nàng quay sang chất vấn chàng:
Trương Vũ..
huynh lại đem ta cho cậu bé này...!
Thiệu Quân bất bình lên tiếng:
Là tướng công, không phải cậu bé.
Nàng mặc kệ lời nói đó, tiếp tục dồn sự phẫn nộ lên chàng.
Ta hỏi huynh có chuyện này không?
Chàng lên tiếng trả lời:
Ta...!
Chưa kịp nói nàng lập tức ngăn lại.
Thôi ta biết rồi...huynh xem ta là gì chứ? Đồ vật...nha hoàn.
Hừ...nói cho là cho...được thôi hôm nay ta đi.
Ngày sau huynh đừng có hối hận, khóc lóc van ta trở về.
Nàng nói xong không thèm nghe thêm lời nào của chàng.
Dựt đống nấm từ tay Thiệu Quân, nhét vào tay chàng.
Giống như là trả tín vật, cắt đứt quan hệ.
Rồi lạnh lùng dắt tay Thiệu Quân bước đi.
Ngươi tên gì?
Ta...ta tên Trương Thiệu Quân.
Tốt Thiệu Quân, ta theo chàng về.
Nhìn nàng dắt tay người khác mà vô cùng bực tức.
Chàng thả đống nấm trên tay, mặc chúng rơi tự do.
Phẫn nộ của chàng lúc này lên tới đỉnh điểm.
Đứng lại...đệ còn không mau nói rõ cho ta.
Thiệu Quận giật thót, quay lại nhìn thấy bộ mặt đáng sợ chưa từng có của chàng, không dám đi nữa.
Lên tiếng giải thích việc hiểu lầm vừa rồi.
Khụ...khụ...vừa...vừa rồi là ta lừa nàng, huynh ấy không hề đồng ý ban nàng cho ta...là ta tự mình nói, chuyện này không liên quan bát ca.
Nghe xong nàng liền hiểu ra ngay vấn đề, thu lại ngọn lửa trong lòng.
Thiệu Quân tiếp tục nói:
Ta là...ta muốn hỏi nàng có đồng ý theo ta về phủ không, nếu nàng đồng ý ta...ta rất là vui.
Nàng khoanh tay, cao giọng nói:
Nếu ta không đồng ý thì sao?
Nếu mà nàng không đồng ý, ta có thể đợi...đợi đến khi nào nàng đồng ý thì thôi.
Nàng yên lặng một lúc, giả vờ suy nghĩ.
Hai người đứng bên nóng lòng chờ đợi câu trả lời từ nàng...!
Đương nhiên là ta không đồng ý rồi...vậy mà cũng hỏi.
Ở đây nhiều nấm vậy...ta đương nhiên thích.
Thiệu Quân đoán được nàng đang tìm đại một lý do để từ chối nên không bắt ép nàng nữa.
Vừa nói vừa đi xa, giọng Thiệu Quân càng ngày càng nhỏ dần:
Nàng yên tâm, ta sẽ không bỏ cuộc đâu.
Ta sẽ còn đến nữa, hẹn ngày tái ngộ.